6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Sau khi bước vào thang máy, Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác:

"Đã từng đặt ống dẫn lưu màng phổi rồi chứ?"

Thật ra Vương Nhất Bác vẫn còn chưa dứt suy nghĩ ra khỏi cuộc trò chuyện xoay quanh chuyện uống rượu hay không uống rượu vừa rồi, chẳng qua là không cần nghĩ nhiều cũng biết chuẩn bị có ca mổ gấp. Cậu trả lời:

"Đã từng."

Đáy lòng Tiêu Chiến run lên, anh sâu kín liếc Vương Nhất Bác một cái, vẻ mặt lạnh lùng thật đấy!

Nhưng bây giờ anh cũng không thể đặt quá nhiều suy nghĩ lên chuyện tự hỏi đến cùng là vì sao học trò của anh buổi sáng sắc mặt còn gió xuân phơi phới lúc này đã lạnh như trời đông giá rét thế này. Giọng nói của Tiêu Chiến cực kỳ bình tĩnh, anh nói:

"Có một bệnh nhân bị tai nạn giao thông, Mưu Triết nói trên người có nhiều vết thương ngoại khoa, phổi có tổn thương hở, nghiêm trọng, tràn máu màng phổi diện tích lớn, nếu dẫn lưu kín không ăn thua thì đồng nghĩa với việc cần phải chỉ định mở ngực, anh mang theo em, em làm trợ thủ cho anh, được không?"

Vương Nhất Bác không chút do dự, đáp:

"Được."

Tiêu Chiến cảm thấy không cần nói nhiều nữa, thang máy đi đến tầng thượng, anh bước ra ngoài trước, chưa bước được hai bước đã thấy điều dưỡng chạy ngoài* là chị Từ đi đến.

"Trưởng khoa Tiêu, tôi đứng bàn cùng cậu."

"Chuẩn bị đi." Tiêu Chiến gật gật đầu.

(*Điều dưỡng chạy ngoài: là điều dưỡng thuộc nhóm không vô trùng, luôn có mặt trong khu vực phòng mổ trong suốt cuộc mổ, là người trợ giúp cho toàn nhóm mổ, có thể trợ giúp nhiều phòng mổ cùng một lúc.)

Mưu Triết bước ra đón, cầm trên tay tất cả các hồ sơ bệnh án liên quan đến người bệnh, bước chân không dừng, Tiêu Chiến hơi nhíu mày:

"Bác sĩ của Ngoại Tổng hợp và Ngoại Cơ xương khớp đã đến chưa?"

"Đã báo cả rồi trưởng khoa Tiêu, cần xử lý vết thương rách phổi trước đã, anh lên trước được không, tôi phụ mổ cho anh?"

Tiêu Chiến lắc lắc đầu:

"Vương Nhất Bác phụ mổ."

Nói xong Tiêu Chiến rẽ vào phòng thay đồ. Mưu Triết dừng bước, Vương Nhất Bác đang đứng cách xa khoảng một bước chân cũng đi theo vào phòng. Mưu Triết vỗ vỗ vai cậu, nói:

"Biểu hiện cho tốt nhé, từ trước đến giờ trưởng khoa Tiêu chưa từng nhanh như vậy đã dẫn theo người mới lên bàn phẫu thuật, chú có triển vọng đấy."

Một bên khóe miệng của Vương Nhất Bác cong lên, tạo thành một dấu ngoặc nhỏ coi như đáp lời.

Sau khi cậu bước vào thì Tiêu Chiến gần như đã thay xong quần áo phẫu thuật*:

"Xem tình huống trước mắt có khả năng lớn là phải chỉ định mở ngực, anh biết phần thao tác thực tiễn của em nhất định không thành vấn đề. Mặc dù ở chỗ của trưởng khoa Triết em chưa từng làm thì nhất định cũng đã từng quan sát quá trình phẫu thuật mở ngực chỉ định. Một lát nữa sau khi vào trong, anh nói thế nào em làm theo như thế là được, không cần lo lắng quá."

(*Quần áo phẫu thuật: Tên tiếng anh là Scrubs, là loại trang phục đặc biệt được sử dụng trong phòng mổ, mặc bên trong áo choàng vô khuẩn dài tay, có màu xanh, bao gồm áo blouse ngắn, cộc tay, cổ chữ V và chiếc quần ống rộng.)

Vẻ mặt của Vương Nhất Bác cũng không đến mức gọi là chủ quan coi nhẹ, nhưng ít nhất nhìn qua cũng không có vẻ chỉ là người nói gì mới biết làm nấy:

"Tiêu lão sư, em cũng đã từng dùng dao phẫu thuật trên người bệnh nhân thật, lát nữa hi vọng lão sư chỉ dạy nhiều hơn."

Tiêu Chiến không nói chuyện, đi vào trong phòng rửa tay. Chờ đến khi Vương Nhất Bác đi qua thì Tiêu Chiến mới giẫm chân mở khóa, cửa sắt mở ra, Tiêu Chiến nâng hai tay lên phía trước ngực, cả hai không nói chuyện, sóng vai đi vào. Điều dưỡng dụng cụ và điều dưỡng chạy ngoài đã vào chỗ sẵn sàng, hai bác sĩ cùng kíp phẫu thuật cũng đã chuẩn bị tốt. Hai điều dưỡng một trước một sau mặc áo choàng vô khuẩn vào cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, hai người bọn họ đứng đối diện với nhau ở hai bên của bàn phẫu thuật.

"Chín giờ ba phút buổi sáng, bắt đầu phẫu thuật." Tiêu Chiến nhẹ giọng nói, sau đó nhìn về phía Vương Nhất Bác ra hiệu: "Em đến."

Vương Nhất Bác không đáp lại, khẩu trang vô khuẩn đã che đi vẻ mặt của cậu, thế nhưng đôi mắt đang lộ ra ngoài lại vô cùng kiên định. Cậu bước đến bên trái của người bệnh, đổi chỗ với Tiêu Chiến.
Bởi vì người bệnh bị thương do va đập, vừa rồi xem qua phim X-quang mà Mưu Triết lấy về, tràn máu màng phổi, cho nên Vương Nhất Bác sẽ đặt ống dẫn lưu ở gian sườn 6 – 7* bên trái. Đọc phim thì thấy bóng mờ của chất lỏng đã vượt qua mức rốn phổi, cho nên lượng máu đọng chắc hẳn cũng tầm 1500ml rồi, trường hợp này đúng là vô cùng nghiêm trọng. Nhưng mà sau khi dẫn lưu xong thì dấu hiệu sinh tồn* của người bệnh rõ ràng vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.

(*Theo như kiến thức của bản thân mình thì việc đặt ống dẫn lưu màng phổi trong tràn dịch/máu màng phổi thường là ở gian sườn 5 – 6, đường nách giữa. Nhưng vì tôn trọng tác giả nên mình sẽ giữ nguyên như bản raw.

*Dấu hiệu sinh tồn: còn được gọi là Vital signs - dấu hiệu sống, là một nhóm bao gồm 4 - 6 dấu hiệu quan trọng nhất, cho biết trạng thái duy trì sự sống của cơ thể, chủ yếu là: nhiệt độ, mạch, huyết áp và nhịp thở.)

"Gây mê đi, hai tiếng ba mươi phút." Tiêu Chiến lên tiếng.

Tất cả mọi người đều hiểu rằng Tiêu Chiến muốn chuẩn bị mở ngực cấp cứu, điều dưỡng dụng cụ đẩy xe đẩy qua, một loạt dao phẫu thuật đã sắp xếp thẳng hàng bên trên.

"Nhất Bác." Tiêu Chiến gọi cậu một tiếng, ý bảo cậu đổi vị trí.

Sau khi gây mê hoàn thành, Tiêu Chiến bắt đầu mở ngực, vết thương rách phổi nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng, muốn giữ mạng thì phải cắt đi một thùy của lá phổi. Tiêu Chiến nâng mắt nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác, nói:

"Cắt xương."

Loại hành động yêu cầu thể lực này đúng là nên để cho Vương Nhất Bác tới làm, nhìn vào tuy là có chút tàn nhẫn nhưng mục đích không phải chỉ là để chữa bệnh cứu người sao. Sau đó đến lượt Tiêu Chiến phẫu thuật, Vương Nhất Bác gần như nhìn không chớp mắt, anh thậm chí có thể dùng một tay thao tác hai cây panh cầm máu, quả không sai, chẳng một ai có thể chỉ dựa vào hư danh mà lại đứng vững trên vị trí cao được cả. Trải qua một tiếng bốn mươi bảy phút, chức năng của phổi người bệnh đã được khôi phục.

"Đóng ngực."

Tiêu Chiến lùi lại khỏi bàn giải phẫu, hai tay khoanh trước ngực rồi vặn vặn cổ, khớp xương run lên từng tiếng răng rắc.
Chuyện đóng ngực này với Vương Nhất Bác mà nói cũng không phải là chuyện gì lớn, cậu đứng vững vàng bên cạnh bàn giải phẫu, nhìn thoáng qua bóng dáng của Tiêu Chiến đang đứng cách đó không xa. Tiêu Chiến cũng đang nhìn cậu, có lẽ là đang làm tròn nhiệm vụ của cố vấn luận văn muốn tận mắt nhìn xem thao tác của người được mệnh danh là sinh viên hàng đầu của học viện Y, hoặc cũng có thể là vì mục đích khác. Đợi đến khi Vương Nhất Bác cũng lùi lại khỏi bàn giải phẫu, Tiêu Chiến khen cậu một câu:

"Không ngờ thao tác dùng kim khâu cũng không tệ lắm."

"Dù sao thì cũng không phải người bệnh nào cũng thừa tiền để dùng cái loại Stapler* kia."

(*吻合器:Vẫn hợp khí, tên chuyên ngành là Stapler, là thiết bị khâu nối thay thế cho khâu thủ công trong y học, dùng ghim phẫu thuật để đóng vết thương, cần phải tháo ghim sau một khoảng thời gian nhất định, ít đau, giúp vết thương mau lành và giảm sẹo hơn so vi khâu thủ công.)

Tiêu Chiến cười khẽ bên dưới khẩu trang, nụ cười tuy bị ngăn lại nhưng ánh mắt chung quy vẫn không thể giấu được cảm xúc. Bác sĩ Ngoại Tổng hợp và Ngoại Cơ xương khớp tiếp tục phẫu thuật, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác rút lui ra ngoài.

Cởi bỏ quần áo phẫu thuật, khẩu trang, vứt hết rác thải y khoa, lần này hai người họ đứng song song với nhau bên bồn rửa tay. Tiêu Chiến rửa tay xong cũng không vội vã đi ngay, anh nói:

"Thao tác của em tốt hơn anh tưởng tượng đấy."

Hai tay của Vương Nhất Bác rời khỏi vòi nước, dòng nước lập tức ngưng chảy, trong chốc lát cả phòng rửa tay rơi vào im lặng. Vương Nhất Bác xoay người lại đối diện với Tiêu Chiến, mặt vẫn chẳng có tí cảm xúc nào:

"Vinh hạnh quá, còn từng được anh tưởng tượng qua."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, một lúc lâu cũng không biết phải tiếp lời thế nào. Vừa nãy vào thang máy Tiêu Chiến đã lập tức cảm nhận được khí tràng mà Vương Nhất Bác phát ra có gì đó sai sai, bây giờ thì anh càng thêm chắc chắn. Chẳng qua là anh thật sự không hiểu được chỉ một đoạn đường ngắn từ khi xuống xe đến khi bước vào thang máy có thể xảy ra chuyện gì khiến cậu trở nên khác thường như vậy. Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không nói gì nữa thì quay người đang định rời đi, kết quả là Tiêu Chiến hoàn toàn dựa theo bản năng gọi cậu một tiếng.

"Có chuyện gì vậy Tiêu lão sư?"

"Em làm sao vậy?"

Vừa nói ra câu này thì đến chính Tiêu Chiến cũng có chút sững sờ.

Còn về phần vì sao mà Vương Nhất Bác lại làm mặt lạnh với Tiêu lão sư kính yêu của cậu ấy à, bản thân cậu cũng không hề phủ nhận nguyên nhân, hơn nữa còn hiểu rõ mười phần. Đó chính là vì Tiêu Chiến nửa đêm còn nói chuyện với người đàn ông khác, hơn nữa nội dung còn vô cùng mờ ám. Chẳng qua Vương Nhất Bác cũng biết rõ mình không có cái gì để dựa vào, dù sao thì cậu cũng mới vừa quen Tiêu Chiến được vài ngày, sinh hoạt cá nhân của người ta đã sớm vào khuôn khổ từ lâu, Vương Nhất Bác cậu gọi là giữa đường lên xe thôi. Mặc dù có là như vậy thì tóm lại cậu vẫn có cảm xúc, cho nên Vương Nhất Bác thẳng thắn chấp nhận, đối với người này hay đối với chuyện này đều là vậy. Cậu nhìn Tiêu Chiến, biết rõ là điểm mấu chốt của việc bản thân có thể thuận lợi tốt nghiệp luận văn tiến sĩ hay không đều đang nằm trong tay Tiêu Chiến cả, đương nhiên là cậu cũng không thể quá ngạo mạn tự kiêu với anh. Hơn nữa, là cậu cảm thấy Tiêu Chiến thú vị, là cậu đơn phương bị anh hấp dẫn, Tiêu Chiến hoàn toàn vô tội, dù sao thì tương lai cũng còn dài. Cho nên Vương Nhất Bác nhướng một bên mày, nói:

"Không sao cả."

Nói xong thì Vương Nhất Bác lại muốn đi.

Được lắm, Tiêu Chiến thừa nhận, Vương Nhất Bác lớn lên đẹp trai cho nên cậu thích làm gì thì làm. Bây giờ trong phòng rửa tay cũng không có người khác, tạm thời Tiêu Chiến có thể không đứng ở thân phận lão sư của cậu để mà hỏi một câu:

"Trưởng khoa Hoàng chọc giận em à?"

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn anh, lại còn nhắc đến trưởng khoa Hoàng cơ à?

"Sao thế? Chuẩn bị lấy việc công để làm việc tư sao?"

Trong chốc lát Tiêu Chiến không kịp hiểu trong câu lấy việc công làm việc tư của Vương Nhất Bác đến tột cùng thì ai là công ai là tư. Nhưng mà lúc này Tiêu Chiến cũng không cần phải lo lắng đến sự sống chết của người bệnh, đầu óc cũng đủ linh động để sắp xếp mọi manh mối làm sáng tỏ cái vấn đề đúng thật là đơn giản này. Tiêu Chiến bật cười, nói:

"Trưởng khoa Hoàng cũng không phải là việc tư."

Nói xong, Tiêu Chiến đi về phía cửa, lúc bước qua Vương Nhất Bác anh dừng lại, nói:

"Viết biên bản phẫu thuật cẩn thận sau đó tìm anh ký tên."

Vương Nhất Bác tiến thêm một bước nhưng Tiêu Chiến anh ngược lại không muốn lùi? Chỉ còn lại một mình Vương Nhất Bác đứng ngẩn người ở trong phòng rửa tay, cảm giác buồn bực khó chịu trong lòng sớm đã tan thành mây khói. Nếu đã như vậy thì cũng đừng trách Vương Nhất Bác cậu không được "tôn sư trọng đạo" cho lắm.

Tiêu Chiến đi xuống tầng hai mươi hai, trực tiếp đi thẳng đến phòng làm việc của Hoàng Tông Trạch. Bên trong đang có người, Hoàng Tông Trạch giới thiệu cậu học trò Lưu Hạo Nhiên cho anh biết, còn giải thích thêm là vì bận quá nên không có thời gian dẫn cậu bé đến báo danh với trưởng khoa Ngoại. Lưu Hạo Nhiên rõ ràng là không xa lạ gì với Tiêu Chiến tiếng tăm lừng lẫy, vội vàng chào:

"Trưởng khoa Tiêu."

Tiêu Chiến "Ừm" một tiếng, ngược lại hỏi Hoàng Tông Trạch:

"Có bận không?"

"Không có chuyện gì lớn, Hạo Nhiên cậu ra ngoài trước đi."

Sau khi Lưu Hạo Nhiên đi ra khỏi phòng thì Tiêu Chiến ngồi xuống đối điện với Hoàng Tông Trạch, hỏi:

"Bữa sáng đâu rồi?"

"Ăn rồi."

"Ai cho anh ăn mà anh ăn." Giọng Tiêu Chiến cao lên một chút.

"Thế chú đưa cho anh chẳng lẽ anh lại không ăn?"

"Em đưa cho anh cầm hộ em."

Hoàng Tông Trạch đang định mắng anh một câu keo kiệt thì lập tức đổi thành nụ cười gian trá giảo hoạt:

"Ôi bữa sáng tình yêu thật đấy à, GT mua cho phải không?"

"Cậu ấy tên là Vương Nhất Bác."

"Chậc chậc chậc, đêm qua thì không cho mấy cô y tá nhỏ ở khoa anh nhớ thương người ta, hôm nay thì nhất định phải chạy theo anh đòi lại bữa sáng. Trưởng khoa Tiêu, chú đây là tà tâm nổi lên hả."

Tiêu Chiến cũng lười cãi nhau:

"Thôi được rồi, bữa sáng coi như là em thương cảm đồng nghiệp trong khoa, cho anh."

Tiêu Chiến đứng dậy muốn đi, Hoàng Tông Trạch lại gọi anh lại:

"Chú đường đường là trưởng khoa Ngoại, đừng mất mặt như thế chứ, tiến lên trước một bước là coi như thua rồi. Đến cùng là chú nhìn trúng GT ở chỗ nào thế?"

Tiêu Chiến ném cho Hoàng Tông Trạch một cái liếc mắt, đáp:

"Mặt."

"Đệt, nông cạn vãi!"

Tiêu Chiến nhún vai:

"Con người vốn dĩ nông cạn mà, nếu không thì tại sao anh lại có thể cả ngày qua lại không ngớt giữa một đám oanh oanh yến yến vậy? Vì họ tìm anh khám bệnh à? Ngoại trừ việc di chuyển các cơ quan trong cơ thể người khác ra thì anh đâu biết làm gì nữa chứ."

"Này, chú đừng có mà công kích chuyên ngành của anh."

Tiêu Chiến cười cười:

"Em đây là đang ca tụng chuyên ngành của anh, tạm biệt trưởng khoa Hoàng nhé."

Hoàng Tông Trạch nói với theo bóng lưng của Tiêu Chiến:

"Chúc chú trâu già gặm cỏ non thành công."

Tiêu Chiến mở cửa ra, quay đầu lại nhìn Hoàng Tông Trạch:

"Mượn lời chúc may mắn của anh."

________

160k/ quyển, tặng kèm bookmark postcard bling blinh nhé mn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net