7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.

Chưa đến giờ bắt đầu làm việc buổi chiều thì Vương Nhất Bác đã cầm biên bản phẫu thuật đến tìm Tiêu Chiến xin chữ ký. Loại hồ sơ này lúc cậu đi thực tập nghiên cứu sinh kiểu gì thì kiểu cậu cũng phải viết nhiều, cho nên Tiêu Chiến hoàn toàn không nghi ngờ biên bản này của Vương Nhất Bác có đúng quy định hay không hoặc có đầy đủ hay không, anh chỉ nhìn qua mấy chỗ quan trọng không thể sai sót, xác định rằng không có lỗi gì thì lập tức ký tên.

"Tiêu lão sư, anh xem nhanh như vậy làm em có chút sợ hãi đấy."

Tiêu Chiến nâng mắt nhìn Vương Nhất Bác, cũng không đáp lại câu này của cậu, chỉ hỏi:

"Không ăn cơm trưa tranh thủ viết à?"

Khóe miệng của Vương Nhất Bác cong lên:

"Đúng vậy, Tiêu lão sư giao chút chút chuyện như vậy mà em còn kéo dài thì chẳng phải là sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của em trong lòng anh sao?"

Tiêu Chiến khoanh tay trước ngực, ngả lưng về phía sau ghế tựa, Vương Nhất Bác đứng ở cạnh bàn đối diện, trên mặt vẫn còn vương lại ý cười. Cảnh tượng này bỗng nhiên làm Tiêu Chiến nhớ đến vẻ mặt của Vương Nhất Bác sáng nay, vì thế anh nói:

"Hình tượng gì cơ? Cái hình tượng mặt lạnh ấy hả?"

"Hửm?"

Tiêu Chiến khép cái kẹp hồ sơ màu đen lại, nhẹ nhàng đẩy ghế một phát, đứng dậy đối diện với Vương Nhất Bác.

"Sáng nay lúc lên phòng phẫu thuật, em không làm mặt lạnh sao?"

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến một lúc lâu, trong lòng xác định cậu và Tiêu Chiến không biết từ khi nào đã bắt đầu đối đãi mờ ám với nhau, chính là cái kiểu mờ ám đôi bên chuẩn bị bắt tay nhau làm chuyện xấu ấy. Tiêu Chiến đúng là đang xù lông, nhưng vẫn quản lý biểu cảm vô cùng tốt. Vương Nhất Bác kéo ghế lại gần rồi ngồi xuống trước mặt Tiêu Chiến:

"Tiêu lão sư, em cho rằng em đã vô cùng hàm súc."

"Rõ ràng là em không hề có ý định che giấu thì có."

"Tiêu lão sư muốn phạt em?"

"Phạt em? Dùng lại câu em đã nói lúc ở phòng phẫu thuật, lấy việc công làm việc tư?"

Vương Nhất Bác chống hai tay xuống bàn, rướn người về phía trước nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến:

"Tiêu lão sư, anh đúng là làm người khác vừa kinh ngạc vừa vui mừng đấy."

"Đi nộp báo cáo phẫu thuật đi." Tiêu Chiến liếc mắt xuống tập kẹp hồ sơ trên bàn.

Vương Nhất Bác nhướng một bên mày, cầm lấy kẹp hồ sơ đứng dậy, nói:

"Nếu như anh nói trưởng khoa Hoàng không phải "tư", vậy thì anh xem em có thể thành "tư" được không?"

Tiêu Chiến không thẳng thắn trả lời, ngược lại nói:

"Tranh thủ ăn cơm trưa đi."

Vương Nhất Bác bước lên hai bước cầm lấy hộp sữa mà Tiêu Chiến đặt trên bàn làm việc phụ*, nói:

"Cái này xem như cơm trưa đi."

Cậu vừa nói vừa mở cửa phòng làm việc của Tiêu Chiến bước ra ngoài, lúc quay đầu định đóng cửa thì thấy Tiêu Chiến đang nhìn mình. Thấy vậy cậu bèn lắc lắc hộp sữa trong tay, nói:

"'Tấm lòng' của Tiêu lão sư."

Tiêu Chiến nheo mắt nhìn, Vương Nhất Bác lập tức nói một câu "Buổi tối gặp lại" rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng của Tiêu Chiến.

(*Bàn làm việc phụ: Cái chỗ để máy tính của chiếc bàn dưới hình chính là bàn làm việc phụ. )

Mấy cô y tá của khoa Ngoại tim mạch đối xử với Vương Nhất Bác cực kỳ niềm nở, kể từ lúc cậu bắt đầu làm việc tại Thánh Tác đã như vậy rồi. Chẳng qua là lúc trước Vương Nhất Bác lười nói nhiều cùng các cô, nếu công việc không có chuyện gì cần trao đổi thì cậu cũng ngại mở miệng. Lần này cậu đến tầng hai mươi mốt, y tá trực và y tá đón tiếp đang đứng nói chuyện phiếm cùng Vương Nhất Bác, cậu chẳng những không bỏ đi mà ngược lại còn đứng hỏi han vài câu. Lúc nhìn thấy thanh Snickers trên bàn thì Vương Nhất Bác hỏi:

"Của cô à?"

Cô y tá nhanh tay cầm lên đưa cho cậu:

"Đúng vậy, cậu ăn đi."

Vương Nhất Bác nhận lấy, nói một câu cảm ơn rồi bước đi. Cô y tá nhỏ đang nhảy nhảy nhót nhót đằng sau cậu cũng không để ý, chỉ nghĩ nếu Tiêu lão sư đã ra lệnh cậu phải tranh thủ ăn trưa thì thanh Snickers này coi như tạm tính đi.

Buổi chiều Tiêu Chiến phải tham gia hội chẩn với khoa Ngoại tổng hợp, lúc anh nhìn thấy yêu cầu thêm bạn Wechat mà Vương Nhất Bác gửi đến cũng là lúc sắp tan làm. Wechat của Tiêu Chiến không dùng số điện thoại mà anh dùng trong công việc, thế mà Vương Nhất Bác vẫn có thể dễ dàng tìm ra được, lúc gửi yêu cầu thêm bạn cậu còn ghi vào mục tự giới thiệu một chữ "Tư". Chẳng qua là làm việc trong bệnh viện cũng không giống như làm việc ở chỗ khác, hôm trước Vương Nhất Bác đã thông qua Tiêu Chiến kiểm nghiệm chuyện tan làm muộn, hôm nay đến lượt chính Vương Nhất Bác trải nghiệm qua việc không thể tan làm đúng giờ.

Lúc cậu có thể thay quần áo để gọi điện thoại cho Tiêu Chiến thì đã thấy số máy của Tiêu Chiến báo bận liên tục. Chẳng qua lúc này Tiêu Chiến vẫn đang ở văn phòng, Hoàng Tông Trạch gọi điện thoại cho anh, bảo rằng anh ta nghe nói có một quán ăn đặc biệt xuất sắc, muốn hẹn anh đi ăn thử. Tiêu Chiến đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đáp:

"Hôm nay không rảnh."

"Anh thừa biết hôm nay chú không có ca phẫu thuật nào cả. Anh đang từ nhà số 2 về đây, đợi chút anh thay quần áo. Không rảnh cái gì mà không rảnh, chú mày lười thì có."

"Không rảnh thật mà."

Hoàng Tông Trạch thấy có vẻ như không hẹn được bữa này rồi thì cũng không vội vàng nữa, bước chân thong thả hơn một chút, biết rõ còn cố hỏi:

"Lại là đệ tử của chú hả?"

"Ừm." Tiêu Chiến thản nhiên phát ra một âm mũi.

"Đó vừa là nghiên cứu sinh vừa là đồng nghiệp của chú mà chú cũng xuống tay thật đấy à, nhỡ vui chơi để lại hậu quả nghiêm trọng thì sao?"

"Nhưng mà cỏ non cũng có ý thì biết làm sao bây giờ."

Hoàng Tông Trạch nghe được chút đắc ý trong giọng nói của Tiêu Chiến, anh ta cười cười, nói:

"Y như rằng, bản chất của con người vốn nông cạn. Hai người các chú xem như nông cạn xứng đôi với nông cạn đi?"

"Phải nói là thông minh sánh đôi cùng thông minh mới đúng."

"Được rồi, không hổ là trưởng khoa Tiêu, không hề sợ sau này trong viện lôi chú ra bàn tán?"

Đúng là Tiêu Chiến không hề nghĩ đến chuyện này, nói thật ra thì chuyện cũng chưa đâu đến đâu, chẳng qua là nếu Hoàng Tông Trạch đã ném cái chủ đề này ra thì Tiêu Chiến cảm thấy anh cũng nên trả lời nghiêm túc một chút:

"Nếu như thật sự có ngày đó ấy, thích bàn tán thì cứ việc bàn tán thôi. Dù sao thì lãnh đạo trong viện cũng không thể dựa vào chuyện này bắt em nghỉ việc, mà nói chung thì chuyện đó cũng không đủ năng lực làm Vương Nhất Bác cuốn gói bỏ của chạy lấy người."

"Nhìn mà xem, đúng là dùng dao phẫu thuật nói chuyện có khác, không hề lo lắng."

Chuông báo hiển thị tin nhắn của điện thoại Tiêu Chiến vang lên, là Vương Nhất Bác nhắn tin Wechat, nói rằng đang chờ anh ở bãi đậu xe. Cuối cùng trước khi cúp máy Tiêu Chiến vẫn nói là hôm nào có thời gian sẽ đi cùng Hoàng Tông Trạch đến ăn thử cái quán ăn trong truyền thuyết của nhà kia, cũng coi như anh không trọng sắc khinh bạn đi.

Vương Nhất Bác vừa bước đến bãi đậu xe đã chạm mặt cùng với Hoàng Tông Trạch, về tình về lý Vương Nhất Bác đều phải lên tiếng chào hỏi trước, đây vừa là cấp trên vừa là tiền bối của cậu. Hoàng Tông Trạch cười cười đáp lại, nói với Vương Nhất Bác:

"Tiêu lão sư nhà các cậu chuẩn bị xuống ngay đấy."

Vương Nhất Bác nhíu mày trong một giây, sau đó trưng ra một nụ cười giả lả hoàn toàn không có một chút giá trị thương mại nào hết với Hoàng Tông Trạch, hỏi:

"Trưởng khoa Hoàng, anh bận như vậy mà vẫn có thời gian rảnh rỗi quan tâm đến trưởng khoa của chúng tôi tan làm khi nào, quý hóa quá."

Cái kiểu mâu thuẫn mặt tuy cười nhưng giấm đổ trong tim này Hoàng Tông Trạch chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra rõ ràng rành mạch. Cũng đúng thôi, vì vốn Vương Nhất Bác đâu có ý định che giấu, Hoàng Tông Trạch cũng là một kẻ từng trải đã thấy qua muôn vàn kiểu đối nhân xử thế.

"Còn không phải là do Tiêu lão sư trọng sắc khinh bạn từ chối bữa ăn tôi mời hay sao."

Nét mặt Vương Nhất Bác thay đổi hẳn, hóa ra hai người này là tình đồng chí thật. Cho nên cuối cùng Vương Nhất Bác cũng tạm thời thu bớt sự chống đối lại, buông mi cười khẽ:

"Trưởng khoa Hoàng, lần sau em mời anh ăn cơm."

Tiêu Chiến từ phía xa nhìn về hướng bãi đậu xe, thấy Hoàng Tông Trạch và Vương Nhất Bác không biết đang nói gì với nhau thì lập tức sải bước nhanh hơn một chút. Nếu như anh không hiểu sai thì có lẽ Vương Nhất Bác đã tưởng nhầm anh cùng Hoàng Tông Trạch có quan hệ thân mật trên mức bình thường. Vương Nhất Bác là một thằng nhóc không sợ trời không sợ đất, mà Hoàng Tông Trạch lại không bao giờ chịu nói chuyện nghiêm chỉnh, Tiêu Chiến thật sự sợ hai tên này nói được vài câu sẽ bắt đầu cãi nhau. Kết quả là vừa tới gần mới phát hiện ra bầu không khí tán gẫu lại vô cùng hòa hợp?

"Uầy, đến rồi."

Vương Nhất Bác quay đầu lại, Tiêu Chiến nhìn trái nhìn phải quan sát hai người bọn họ, trên mặt là vẻ hoài nghi nhân sinh sâu sắc. Hoàng Tông Trạch rời đi trước, lúc đi ngang qua Tiêu Chiến còn vỗ vỗ vai anh, nhướng mày nói nhỏ:

"Chúc chú 'gặm cỏ' thành công."

Hoàng Tông Trạch còn cố tình nhấn mạnh từng chữ, Tiêu Chiến ngại ở đây vẫn còn trong phạm vi bệnh viện cho nên mới không đạp cho anh ta một phát, thế nhưng vẫn không nhịn được mà mắng:

"Cút xéo."

Hoàng Tông Trạch cười thành tiếng, vẫy vẫy tay nói với Vương Nhất Bác:

"Hôm nào đi ăn cơm đấy nhé."

Đợi đến khi Hoàng Tông Trạch đi xa thì Tiêu Chiến mới chậm rãi bước từng bước lại gần Vương Nhất Bác, cũng không đến mức gọi là mất hết khí thế, nhưng mà ít nhiều bởi vì không biết đến cùng là cậu nói gì với Hoàng Tông Trạch mà cũng chẳng biết cái tên Hoàng Tông Trạch không biết giữ miệng kia nói những gì với Vương Nhất Bác cho nên anh cũng có phần chột dạ.

"Tiêu lão sư, làm cái gì đấy? Vẻ mặt này là sao?"

Tiêu Chiến nâng mắt nhìn Vương Nhất Bác, lúc này anh mới thấy được vẻ mặt của cậu, rõ ràng là đang mừng thầm đây mà.

"Đi thôi Tiêu lão sư, bây giờ vẫn đang là lúc tan ca đấy, nhiều người qua lại, anh vẫn muốn tiếp tục đứng đây hả?"

"Đi đâu ăn?"

Vương Nhất Bác hiểu ý Tiêu Chiến, anh đây là muốn tự mình lái xe. Đơn giản thôi, đã thế Vương Nhất Bác cũng đóng cửa xe vừa mở ra sau đó ấn khóa lại, lần này cậu sẽ ngồi xe Tiêu Chiến.

"Tiêu lão sư, em cho anh cơ hội sáng mai đến đón em đấy."

Tiêu Chiến ném cho Vương Nhất Bác một cái liếc mắt, sau đó bước lên xe mình. Vương Nhất Bác ngồi vào ghế phó lái, đóng cửa xe xong thì cậu gác một tay lên tay vịn, sau đó rướn người sang bên cạnh dò hỏi:

"Tuy bây giờ vẫn đang ở bệnh viện, nhưng mà ngồi trong xe cũng coi như là không gian riêng tư rồi, em khỏi cần gọi là Tiêu lão sư nữa nhé."

Tiêu Chiến nhanh chóng nổ máy lái xe rời đi, nói:

"Tùy em." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net