8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8.

"Em và lão Hoàng nói gì với nhau đấy?"

Sau khi xe ra khỏi cổng lớn của bệnh viện rồi chạy lên đường lớn, Tiêu Chiến mới hỏi Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cũng ăn ngay nói thật:

"Hôm nào mời trưởng khoa Hoàng đi ăn cơm."

"Lý do?"

Vương Nhất Bác bật cười một tiếng, nói:

"Nhận lỗi với trưởng khoa Hoàng vì anh trọng sắc khinh bạn đấy, thấy em tri kỷ không?"

Tiêu Chiến lườm Vương Nhất Bác một cái:

"Nói bừa cái gì đấy?"

"Em bị oan, câu 'trọng sắc khinh bạn' này là trưởng khoa Hoàng nói mà, nhưng mà em nghe cũng thấy rất lọt tai."

Cuối cùng thì Tiêu Chiến cũng không thèm giả vờ lạnh mặt với cậu nữa:

"Không phải lúc đầu em chỉ cần nghe nhắc đến trưởng khoa Hoàng là đã xì mặt ra rồi sao?"

Vương Nhất Bác nghiêm túc lên một chút, cậu nhìn sườn mặt của Tiêu Chiến đang chăm chú lái xe, hỏi:

"Anh thân với anh ấy lắm à?"

Tiêu Chiến không hề do dự gật gật đầu:

"Lúc còn học ở Thánh Tác anh ấy là đàn anh của anh, sau đó anh ấy đi Stanford học post – doc*, nhiều năm như vậy cũng không mất liên lạc, là một trong số bạn thân không nhiều lắm của anh."

(*Post – doc: viết tắt của Post-doctorate, chương trình đào tạo nghiên cứu sau tiến sĩ, yêu cầu nghiên cứu sinh sau khi tốt nghiệp tiến sĩ trong vòng 5 năm cần tham gia, mục đích là tiếp tục nghiên cứu, đào tạo hoặc giảng dạy bổ sung để có kỹ năng tốt hơn để theo đuổi sự nghiệp trong học thuật, nghiên cứu hoặc bất kỳ lĩnh vực nào khác.)

"Cho nên mỗi lần anh ấy uống say thì đều do anh đưa về nhà?"

"Phần lớn là vậy."

Vương Nhất Bác tự nghĩ tự quyết, gật gật đầu:

"Lần sau để em."

Tiêu Chiến bật cười:

"Lý do."

"Uống say rồi nhỡ may động chân động tay thì sao? Em sao có thể bằng lòng được?"

Vừa đúng lúc dừng đèn đỏ, Tiêu Chiến quay đầu sang nhìn Vương Nhất Bác, trên mặt anh là ý cười rõ ràng. Thế nhưng Vương Nhất Bác lại giống như đã thấy Hoàng Tông Trạch "động chân động tay" đến nơi rồi, bày ra cái vẻ mặt lúc nào cũng có thể sẵn sàng chiến đấu.

"Anh và lão Hoàng quen nhau nhiều năm như vậy rồi, nếu anh ấy muốn động tay động chân thì cũng không phải là lần một lần hai, em để ý nổi sao?"

Vương Nhất Bác vẫn không bị thuyết phục, nói:

"Em mặc kệ, lúc trước em còn chưa biết anh là ai nên không tính, nhưng mà bây giờ đã khác xưa rồi."

Tiêu Chiến không cười, anh buông mi quan sát Vương Nhất Bác, nói:

"Vương Nhất Bác, anh là cố vấn tiến sĩ của em."

Chiếc xe phía sau nhấn còi điên cuồng, hai người bọn họ nhìn đèn đỏ trước mặt đã chuyển thành xanh, chạy xe trước đã.

"Em không phủ nhận chuyện anh là cố vấn tiến sĩ của em, em còn đang chờ mong anh dạy em vài thứ đây. Nhưng mà Tiêu lão sư, anh thật sự chỉ muốn làm lão sư của em thôi sao?"

Tiêu Chiến cười khẽ một tiếng:

"Chỉ làm lão sư thôi thì quá nhàm chán rồi, làm thêm cái gì đó nữa cũng không tệ."

Vương Nhất Bác cầm lấy tay phải đang đặt hờ lên vô lăng của Tiêu Chiến, đưa lên miệng hôn nhẹ một cái, nói:

"Tiêu lão sư, em rất thú vị đấy, tìm hiểu thử xem."

Hôm nay hai người đến một nhà hàng đồ Tây ngoài trời bên bờ biển ăn cơm, ở đây lúc hoàng hôn buông xuống thì rất đẹp, mà trời tối hoàn toàn thì không khí lại cực kỳ lãng mạn. Thật đáng tiếc Tiêu Chiến không thể uống rượu, chẳng là hương vị của món cocktail không cồn nơi đây cũng đặc biệt say lòng người. Cái khung cảnh này cái không khí này, anh còn cùng Vương Nhất Bác mặt đối mặt, Tiêu Chiến cảm thấy hai má mình đang dần dần nóng lên, thế nhưng lúc anh vô thức áp mu bàn tay lên kiểm tra lại thấy hoàn toàn bình thường. Tiêu Chiến cũng không biết là mình có đỏ mặt hay không, cũng may là trong ánh sáng lờ mờ thế này thì người khác cũng chẳng cách nào nhìn rõ được.

Vương Nhất Bác một tay chống cằm, tay kia nhẹ nhàng lắc lắc ly vang đỏ của mình, thỉnh thoảng lại lơ đãng nhìn rượu trong ly, nhưng thật ra ánh mắt cuối cùng vẫn dừng trên người Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác nói:

"Em cảm thấy hình như em say mất rồi."

"Vậy thì em đừng uống nữa, mai còn phải đi làm đấy."

Vương Nhất Bác cười cười:

"Sau khi tan làm thì đừng nhắc đến chuyện công việc có được không?"

"Sao em không đi tìm vị lão sư nào không quản em ấy mà theo?"

"Được rồi." Vương Nhất Bác dài giọng nói: "Tiêu lão sư quản em em rất vui mà. Đổi chỗ khác đi, nhà em cũng có rượu ngon, hôm nay vui như vậy sao Tiêu lão sư lại có thể chỉ uống nước ngọt được chứ."

Hàm ý bên trong lời mời này có chút ái muội, Tiêu Chiến cũng không phải là đồ ngốc. Chẳng qua là, lúc này Vương Nhất Bác cực kỳ mê người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net