9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9.

Cho nên đến cùng là Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến liệu có tuân thủ theo lời thề son sắt của Vương Nhất Bác nói lúc đó mà ngủ một giấc tử tế hay không? Đương nhiên là không rồi.

Lúc tắm rửa bọn họ còn tắm cùng nhau, phòng tắm trong phòng ngủ của Vương Nhất Bác rất lớn, nội thất trang trí bên trong cũng rất được, hai người tắm rửa cùng nhau vẫn thoải mái. Hai người vừa mới bày tỏ tình cảm với người mình yêu thích cảm giác da thịt kề cận cũng là bình thường. Vậy nên Vương Nhất Bác không thể nào thành thật ngoan ngoãn, mà Tiêu Chiến cũng sẽ không rảnh rỗi mà giả vờ đứng đắn.

Vương Nhất Bác há miệng ngậm lấy vành tai của Tiêu Chiến, dùng răng khẽ nhay qua nhay lại, đầu lưỡi nhẹ nhàng chơi đùa. Tiêu Chiến cảm thấy cả người ngứa ngáy, anh đẩy Vương Nhất Bác một cái:

"Đừng có nghịch."

"Vậy anh cũng bỏ tay ra khỏi ngực em đi."

Tiêu Chiến vừa muốn rụt tay lại thì đã bị Vương Nhất Bác ngăn cản, đè nghiến tay anh tại chỗ, sau đó còn cọ lên cọ xuống:

"Hôm nay Tiêu lão sư cắt một phần của lá phổi nào ấy nhỉ?"

Vương Nhất Bác cầm lấy tay Tiêu Chiến sờ loạn trên người chính mình:

"Là lá này sao? Hay là lá này?"

Tiêu Chiến bật cười, nhéo mạnh lên đầu vú cậu một cái, Vương Nhất Bác bị đau, la lên oai oái:

"Tiêu lão sư mưu sát thân phu đấy à?"

"Còn không phải là tại em không thành thật sao, cả đêm!" Tiêu Chiến nhấc nửa người trên tựa vào thành giường, một tay khoác trên trên vai Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ngược lại không nói gì, nằm ngửa trên giường, nghiêng đầu sang một bên nhìn Tiêu Chiến. Trong phòng chỉ bật bốn bóng đèn ngủ nho nhỏ, cho nên cũng không quá chói mắt, có một vệt sáng nho nhỏ phản chiếu lên trên gò má của Tiêu Chiến, tạo thành một cái bóng lờ mờ.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác gọi anh một tiếng, giọng nói thật trầm thấp. "Cảm ơn anh cũng mạnh dạn giống như em, không bắt em phải theo đuổi anh thật lâu. Không phải là em không muốn theo đuổi anh, em rất vui lòng. Thế nhưng em thật sự không muốn lãng phí thời gian, nhất là khi em có thể dành khoảng thời gian đó để ở bên anh."

Tiêu Chiến vui đến mức trong lòng nở hoa, thế nhưng anh vẫn cố nén cười nói Vương Nhất Bác lời ngon tiếng ngọt.

"Không phải em đã từng nói với anh rồi sao, nếu em đã thích, thì chính là cả đời."

Tiêu Chiến ngẩn người, anh tin vào cái gọi là vừa gặp đã thương cũng chỉ vì một người. Bởi lẽ từ nhỏ đến lớn mặc dù Tiêu Chiến vẫn tin tưởng vững chắc trên đời này vẫn sẽ có có những chuyện tốt đẹp như vậy, thế nhưng anh lại không cảm thấy chuyện này sẽ rơi xuống người mình, cho nên ngay cả khát khao anh cũng chưa từng có.

"Không tin à?" Vương Nhất Bác bật cười: "Nghe giống như người si nói mộng phải không, dù sao chúng ta cũng đều là người trưởng thành rồi. Nhưng mà em rất kiên trì đấy."

Nói xong, Vương Nhất Bác gập cánh tay lại, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt của Tiêu Chiến:

"Nếu như không phải ngày đầu tiên tổng kiểm tra phòng anh vừa bước vào hành lang đã nhìn trúng em thì em đây bằng lòng hào phóng thừa nhận, em đối với anh là nhất kiến chung tình đấy. Rất không biết xấu hổ phải không? Nhìn trúng cấp trên trực tiếp."

"Tin tưởng vào cái gọi là nhất kiến chung tình sao?" Tiêu Chiến nắm lấy bàn tay của Vương Nhất Bác đang áp vào má mình.

"Tin chứ, đặc biệt thuần khiết, anh cũng biết là bản năng hấp dẫn lẫn nhau của nhân loại mới chính là điểm yếu chí mạng mà."

"Y như rằng, chúng là cùng một loại người."

"Hi vọng rằng, sau này ở bệnh viện sẽ được Tiêu lão sư chỉ giáo nhiều hơn, đến lúc về nhà thì em sẽ chỉ giáo nhiều hơn."

Tiêu Chiến nghiêng người nằm xuống, gối đầu lên bả vai Vương Nhất Bác, cậu lập tức vòng tay lại, ôm chặt lấy anh. Tiêu Chiến nói:

"Vậy sau này em ở bệnh viện, phải nghe lời, không thể không biết sợ ai, không thể mang thêm phiền toái đến cho anh, không được làm càn. Bởi vì anh sợ, anh sợ anh căn bản không nỡ lòng nào thật sự xử lý em."

Vương Nhất Bác với tay tắt đèn, nói:

"Nếu như em gây rối cho anh như vậy thì chẳng phải là uổng công anh nhìn trúng em rồi sao. Ngủ đi, ngày đầu tiên bên nhau, nhất định phải nói chúc ngủ ngon mơ đẹp."

Chẳng biết có phải là do căn phòng đột nhiên tối đen hay không mà bỗng dưng không khí lại vô cùng im ắng, tóc của Tiêu Chiến cọ nhẹ qua cằm của Vương Nhất Bác, cậu ngửi thấy được mùi dầu gội đầu cực kỳ quen thuộc:

"Mỗi ngày đều phải nói chứ."

Khóe miệng của Vương Nhất Bác cong lên, cậu đáp:

"Ừm, mỗi ngày, em sai rồi, em tự kiểm điểm bản thân."

"Đừng nói nữa, ngày mai anh có ba ca phẫu thuật thật đấy."

Vương Nhất Bác cúi đầu hôn lên mái tóc mềm mượt của Tiêu Chiến, không nói gì thêm nữa.

Sáng sớm hôm sau, đánh thức bọn họ không phải là tiếng đồng hồ báo thức, cũng không phải là nhịp sinh học, mà là cuộc điện thoại của Lưu Hạo Nhiên. Vương Nhất Bác bị chọc tức gần chết, chớp chớp mắt nhìn thông báo cuộc gọi đến trên màn hình điện thoại xong mới nhấn nghe máy, vừa mới gắt "Mới sáng sớm..." thì lại sợ làm ồn quấy rầy đến Tiêu Chiến đang nằm bên cạnh bèn hạ thấp giọng: "Bạn có bệnh à?"

Lưu Hạo Nhiên thấy Vương Nhất Bác đột nhiên đổi giọng thì đần cả người, thật ra cậu ta cũng vừa tỉnh ngủ, giọng nói vẫn còn khàn khàn:

"Nhất Bác ca, vừa rồi tôi mơ thấy tiểu long bao bạn à, là của cái nhà mà lúc còn đi thực tập tôi và bạn hay ăn ấy..."

"Thế mơ tiếp đi." Vương Nhất Bác trực tiếp tắt máy.

Ở đầu dây bên kia Lưu Hạo Nhiên vẫn đần cả người, rõ ràng là cậu ta còn chưa nói xong mà. Nhưng mà rõ ràng là Vương Nhất Bác không có tâm trí mà quan tâm đến người anh em tốt của mình có phải vì ăn cơm của căng tin cảm thấy quá nhạt nhẽo vô vị cho nên mới thèm tiểu long bao nhà kia hay không.

Tiêu Chiến cũng dậy rồi, anh từ từ nhắm mắt lại, duỗi thắt lưng:

"Ai gọi mà sớm thế."

"Lưu Hạo Nhiên, nằm mơ thấy ăn tiểu long bao, đúng là chỉ có cậu ta mới mơ nổi những giấc mơ như vậy." Vương Nhất Bác sáp lại gần ôm Tiêu Chiến vào lòng.

Tiêu Chiến mở mắt, nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác:

"Em chuyên môn phụ trách mua bữa sáng à?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, lập tức phủ nhận:

"Anh không thấy em phản ứng cậu ta sao."

Tiêu Chiến túm lấy cái má phúng phính của Vương Nhất Bác bóp bóp:

"Nếu như anh thích ghen bậy ghen bạ giống em thì bây giờ có phải là anh nên đạp em xuống giường ngay và luôn hay không?"

Vương Nhất Bác mặt dày mày dạn dán chặt lên người Tiêu Chiến, nhưng mà cậu không hề cảm thấy xấu hổ khi bị Tiêu Chiến vạch trần chuyện bản thân ghen tuông với Hoàng Tông Trạch, cậu thẳng thắn nghiêm túc nói:

"Anh không đạp em xuống giường là vì anh thương em, em ghen là bởi vì em quan tâm đến anh, hai chuyện này không có gì khác biệt."

Cuối cùng Tiêu Chiến chỉ đành hôn lên miệng Vương Nhất Bác một cái, sau đó xuống giường, nhặt cái áo tắm của Vương Nhất Bác hôm qua vứt bừa xuống sàn lên rồi mặc vào, đi về phía phòng tắm. Vương Nhất Bác cũng đi theo sau anh, nhìn thấy Tiêu Chiến đang đánh răng bằng chiếc bàn chải mới tinh mà tối hôm qua cậu vừa tìm cho anh. Tiêu Chiến liếc qua gương thấy Vương Nhất Bác bước vào thì ngậm lấy bàn chải đánh răng, vươn tay cầm bàn chải của Vương Nhất Bác lên, bóp đầy kem đánh răng rồi đưa cho cậu. Vương Nhất Bác nhướng một bên mày rồi nhận lấy, bước đến hai bước đứng song song cùng Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác phun ngụm nước súc miệng trong mồm ra, cậu hỏi Tiêu Chiến:

"Hôm nay ba ca là mổ cái gì đấy?"

"Một ca u phổi, hai ca đóng lỗ rò thực quản khí quản."

"Đóng lỗ rò khí quản mà anh cũng tự mình mổ hả?'

Tiêu Chiến bật cười:

"Em nghĩ rằng anh chỉ chọn những ca bệnh nổi bật để phẫu thuật thôi hả?"

"Xem ra hôm nay anh đứng trên đài giải phẫu không xuống được rồi."

Tiêu Chiến cũng chẳng ư hử gì cả, Vương Nhất Bác nói tiếp:

"Hôm nay em trực đêm ấy."

Cái này thì Tiêu Chiến không biết thật, không phải tình huống đặc biệt thì Tiêu Chiến không cần phải trực đêm, Mưu Triệt sắp xếp bác sĩ trực ban trong khoa thế nào Tiêu Chiến cũng chỉ định kỳ xem qua bảng tổng hợp một lần.

"Ừm." Tiêu Chiến chờ Vương Nhất Bác nói tiếp nhưng không thấy cậu nói gì nên đáp lại."

"Cho nên tối nay anh về nhà dọn dẹp đồ đạc đi, ngày mai chuyển đến đây." Giọng điệu của Vương Nhất Bác không có vẻ gì là muốn thương lượng.

"Nhanh như vậy em đã muốn ở chung rồi?"

"Bận cả ngày rồi, buổi tối còn không ở cạnh nhau anh không nhớ em à, dù sao thì em cũng nhớ anh."

Vương Nhất Bác rửa mặt rất nhanh, cậu cầm khăn mặt lau vài đường qua loa trên mặt sau đó ném khăn vào trong giỏ đựng đồ bẩn:

"Đừng phản đối làm gì cho mất công, phản đối vô hiệu."

***

Lúc xe của Tiêu Chiến bắt đầu chạy vào cổng lớn của bệnh viện, Vương Nhất Bác còn cố ý trêu Tiêu Chiến:

"Tiêu lão sư, có muốn em xuống xe trước rồi mới vào sau không, thừa nhịp cổng bệnh viện nhiều người ồn ào."

Tiêu Chiến ném cho cậu một cái liếc mắt:

"Em không dám cùng anh bước xuống từ một chiếc xe ở bãi đậu xe khu nhà của chúng ta?"

Vương Nhất Bác hừ một tiếng cười nhẹ:

"Em còn hận không thể hôn anh ở bãi đậu xe luôn ấy."

Tiêu Chiến dùng mu bàn tay cọ cọ khóe miệng, cười nói:

"Cũng không cần phải chơi lớn như vậy đâu Bác đệ."

Cho dù là bọn họ chỉ nói đùa cho vui thôi thì buổi sáng chuẩn bị đến giờ vào làm cũng hiếm khi có người dành thời gian và sức lực để ý đến chuyện người nào đi làm cùng người nào, trừ khi chuyện này thường xuyên xảy ra đến mức họ muốn không để ý cũng không được. Bọn họ bước vào khi điều trị cực kỳ vô tư, Tiêu Chiến thậm chí còn không hề cảm thấy chột dạ khi anh vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo của ngày hôm qua. Thật ra sâu trong nội tâm của Tiêu Chiến vẫn có vài phần phản nghịch và tùy hứng, anh một bên sợ rằng việc này làm ảnh hưởng không tốt đến Vương Nhất Bác, một bên lại chờ mong người nào đó phát hiện ra hai bọn họ có chút không bình thường. Mỗi người nhìn thấy Tiêu Chiến đều sẽ lên tiếng chào hỏi, mấy cô gái trẻ còn đưa mắt liếc trộm Vương Nhất Bác một cái, vẻ mặt thẹn thùng.

Trong thang máy còn có đồng nghiệp khác, đến tầng hai mươi mốt, Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến, khóe miệng như có như không cong lên thành một nụ cười rồi mới bước ra khỏi thang máy. Tiêu Chiến tiếp tục đi lên tầng hai mươi hai, sau đó bước vào phòng làm việc đóng cửa lại, thay quần áo blouse, ngày hôm nay sẽ là một ngày bận rộn nhiều việc của anh.

Vương Nhất Bác ngồi trong phòng nghỉ dành cho y bác sĩ, gọi điện thoại cho Lưu Hạo Nhiên bảo cậu ta lên mà lấy bữa sáng. Lưu Hạo Nhiên kinh ngạc hỏi:

"Chẳng phải là bạn nói tôi mơ tiếp đi sao?"

Vương Nhất Bác nghiêng đầu kẹp lấy điện thoại, đóng cửa tủ lại rồi nói:

"Bạn là nhờ phúc của người khác mới có đồ ăn đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net