Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn người ngồi trên sân thượng tần thứ ba mươi lăm của nhà hàng Oven, một nhà hàng sang trọng bật nhất thành phố B cùng nhau ăn tối.

Ngoài Vương Nhất Long còn có Tuệ Lâm, vợ sắp cưới của cậu ta. Vương Nhất Bác và Vương Nhất Long nói một ít chuyện ở công ty, Tiêu Chiến và Tuệ Lâm lâu lâu cũng sẽ góp vào vài lời.

Tiêu Chiến không ăn được nhiều, cũng không phải đồ ăn không hợp khẩu vị, chỉ là dạo này có chút nhạt miệng, dù là mỹ vị cũng không muốn ăn. Vương Nhất Bác sợ cậu mệt, hỏi rằng có muốn về nhà chưa nhưng người kia lắc đầu, bảo anh đừng lo.

Vương Nhất Bác đã nói qua tình hình của Tiêu Chiến cho hai người trước mặt, dù gì cũng là người trong nhà, nếu giúp được phần nào sẽ tốt phần đó thôi.

Trái với sự thấp thỏm của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến rất thoải mái, thậm chí còn thản nhiên hơn mọi khi, cậu đã suy nghĩ kĩ, nếu tủy Vương Nhất Bác không thích hợp cũng chẳng sao cả.

Nếu tình trạng của cậu nặng hơn, khiến anh nhọc tâm nhiều quá, cậu sẽ lại đi đến nơi khác, dù gì cũng là người giỏi trốn tìm, lần này sẽ không có ai tìm được cậu.

Sáng hôm sau có một cuộc họp đột xuất ở công ty, Tiêu Chiến bắt xe đến bệnh viện trước, Vương Nhất Bác tan họp sẽ đến bệnh viện tiến hành xét nghiệm.

Vị bác sĩ này nhìn thấy Tiêu Chiến có chút bất ngờ, đùa rằng tưởng nhóc con đã sợ đến mức gom đồ bỏ trốn rồi.

Tiêu Chiến khám sức khoẻ trước, tình trạng không tốt mấy nhưng đều là tình trạng thường gặp ở các bệnh nhân ung thư sẽ mắc phải.

Cái nhíu mày đằng sau không còn làm Tiêu Chiến cảm thấy bất an nữa. Bác sĩ nhìn vào kết quả hiển thị trên giấy, lại nhìn lên màn hình máy tính. Rõ ràng kết quả chuẩn đoán của nửa năm trước mới chỉ đang ở đầu giai đoạn hai, tại sao lại phát triển nhanh đến vậy.

Ông nhìn giấy tờ rồi nhẹ nhàng giảng giải với Tiêu Chiến, nói với cậu về một phương pháp hiện đại khác, người hiến cũng không cần phải trải qua quá nhiều đau đớn sau phẫu thuật.

Thay vì hiến tủy, người hiến tặng sẽ hiến tế bào gốc máu. Tuy nhiên vẫn phải đảm bảo an toàn và độ tương thích giữa người được hiến và người hiến.

Nhóm máu của Tiêu Chiến khá đặc biệt nên việc tìm kiếm nguồn hiến thích hợp cũng đặc biệt khó khăn.

"Sao nào? Trạng thái của nhóc con tương đối tốt, đã tìm được người hiến cho con chưa?"

Tiêu Chiến cười nhẹ, điện thoại trong tay rung lên thông báo tin nhắn, Vương Nhất Bác đã tới.

"Bạn trai cháu, nhưng phải kiểm tra trước đã. Cháu nghĩ thông rồi, có tương thích hay không cũng không sao."

Vị bác sĩ thâm thúy nhìn anh, đưa tay nhấc nhấc gọng kính.

"Nếu cháu nghĩ như vậy, bạn trai cháu sẽ đau lòng biết bao."

Cõi lòng Tiêu Chiến rung lên, tầm mắt trông về nơi nào đó xa xa, cũng có thể là vô định, vô thức siết lấy chiếc điện thoại trong lòng bàn tay.

Vương Nhất Bác vừa tới, dù đã nhiều năm nhưng Vương Nhất Bác vẫn nhớ rất rõ nơi này, quen thuộc hướng về phía phòng số ba trên tầng hai.

Anh chạy vội từ công ty đến, một thân tây trang uy nghiêm cũng chưa kịp thay thu hút không ít ánh mắt.

Phòng tiếp bệnh nhân không đóng cửa, từ xa xa đã thấy được bóng lưng của Tiêu Chiến. Anh cởi áo vest vắt trên tay bước vào:

"Chào bác sĩ."

Vị bác sĩ nhíu mày nhìn về phía Vương Nhất Bác, cảm thấy chàng trai này có chút quen mắt nhưng không rõ là đã gặp ở đâu.

Cho đến khi Vương Nhất Bác ngồi xuống cạnh Tiêu Chiến, nghiêm túc điền phiếu thông tin. Ngay khi nhìn thấy ba từ Vương Nhất Bác, như có một cái công tắc nào đó bật mở, vị bác sĩ có chút kích động nhìn anh:

"Nhất Bác, là con sao? Đã lâu không gặp, thì ra đã lớn vậy rồi."

Người này đã nhận ra, tất nhiên Vương Nhất Bác cũng không cần phải giả vờ không biết. A lên một tiếng, nói đã lâu không gặp với ông.

Tiêu Chiến ngạc nhiên nhìn hai người, hỏi nhỏ Vương Nhất Bác, anh vươn tay xoa đầu cậu, bảo ông ấy là đồng nghiệp của một người trong nhà nên quen biết.

Vị bác sĩ trông thấy một màn này đáy mắt sâu thẳm, hiện lên ý vị thâm trầm. Cũng thật khó mở lời với Vương Nhất Bác nói rằng tình huống của Tiêu Chiến không mấy khả quan, có lẽ chỉ chờ nguồn hiến thích hợp khoảng hơn nửa năm nữa.

Lúc tiến hành kiểm tra sơ bộ, bác sĩ yêu cầu Tiêu Chiến ra hành lang ngồi đợi. Ông lấy ra tờ giấy tiếp theo, Vương Nhất Bác cũng nhanh tay điền, ở hàng bệnh tiền sử hơi dừng lại như đang suy nghĩ gì đó, sau đó thành thật điền vào.

Kết quả kiểm tra sức khoẻ Vương Nhất Bác đều ở mức tốt, kết quả tương thích tủy sẽ có sau ba giờ nữa, bác sĩ giục bọn họ mau đi ăn trưa, dặn dò Tiêu Chiến nhớ để ý sức khoẻ một chút.

Vương Nhất Bác có thể ăn qua loa cho xong xui nhưng bên cạnh còn có một người bệnh, hai người ghé qua một tiệm cháo sườn ngay cạnh bệnh viện.

Xong bữa trưa thì ghé sang một tiệm cà phê, Vương Nhất Bác thường uống Espresso, cũng gọi cho Tiêu Chiến một ly trà giải nhiệt.

Hai người trò chuyện về những ngày ở Liên Thành, về những ngày lễ hội, Tiêu Chiến nuối tiếc nhớ lại những khoảnh khắc đẹp đẽ ấy, cũng thật muốn ngắm biển xanh một lần.

Lúc thanh toán xong định quay lại bệnh viện, có một đôi vợ chồng trẻ bước vào, nhận định là một đôi vợ chồng vì hai người đeo nhẫn cưới và cô gái kia đang mang thai.

Cô gái nhìn Vương Nhất Bác đến sững người, trong mắt hiện lên một nét khó tin, giống như bắt gặp một điều gì quá sức tưởng tượng.

Tiêu Chiến không biết cô gái này, cậu nhìn sang Vương Nhất Bác, vẻ mặt của anh không hề hiện lên bất kì xúc cảm gì.

"Vương... Nhất Bác?.. Là anh thật sao?"

Vương Nhất Bác vẫn giữ một khuôn mặt bình thường, như gặp lại một người bạn cũ thuận miệng nói một câu chào.

Khi cô gái chưa kịp phản ứng lại, Vương Nhất Bác đã kéo tay cậu rời đi.

"Cô gái đó là ai thế? Nhìn anh lại xúc động như vậy."

Ánh mắt anh thay đổi, dịu dàng nhìn sang, bảo rằng chỉ là một người bạn cũ.

Nhưng Tiêu Chiến biết, người "bạn" này không giống với những người bạn khác.

Lúc vào phòng của vị bác sĩ kia, bên cạnh cũng có một vị bác sĩ già khác. Tiêu Chiến lễ phép chào hỏi, chỉ có Vương Nhất Bác vừa nhìn thấy người đó liền muốn xoay người rời đi.

Tiêu Chiến vội vàng giữ tay anh:

"Anh làm sao thế?"

Ba Vương nhìn hai bàn tay đan chặt của hai người, lại nhìn Vương Nhất Bác mặt lạnh như băng, đứa nhỏ này thì ra đã lớn đến vậy rồi.

Nhất Long vẫn thường xuyên báo tình hình của Vương Nhất Bác cho ông, nhưng lại không ngờ bây giờ gặp lại thằng bé đã có thể là chỗ dựa cho người khác.

"Con muốn hiến tủy?"

Ba Vương đứng dậy, nghiêm mặt nhìn Vương Nhất Bác, trái với ông, anh không hề đáp lại câu hỏi đó, thậm chí còn phớt lờ những lời nói của ông.

Cho tới khi ba Vương đập mạnh xuống bàn làm việc của bác sĩ Lý, gằn giọng nói với anh:

"Con còn không nhớ mình bị bệnh tim hay sao? Con muốn cha phải tức chết sao?"

"Con của mình bị bệnh đã khỏi hay chưa ông còn không biết, chữ cha này ông còn dám nhận sao?"

Tiêu Chiến giật mình nhìn Vương Nhất Bác, rốt cuộc chuyện này là sao? Bị kẹt giữa hai người và luồng thông tin chưa thể tiếp thu nổi khiến cậu hoang mang.

Vương Nhất Bác nhìn bác sĩ Lý ở đằng sau ông, hỏi về kết quả xét nghiệm. Nhìn vẻ mặt căng thẳng của bác sĩ Lý Tiêu Chiến đã đoán ra được phần nào.

"Cha con hai người có gì từ từ nói. Lão Vương, ông làm bác sĩ ở nơi này gần nửa đời người rồi, chẳng nhẽ lại không biết không nên to tiếng như vậy sao?"

"Còn về Tiêu Chiến và Nhất Bác, ta rất tiếc rằng kết quả không tốt lắm, độ tương thích không cao, không thể tiến hành hiến tặng."

Thông tin giáng xuống như sét đánh ngang tai, Vương Nhất Bác mất bình tĩnh đi đến giật giấy tờ trên tay bác sĩ Lý, hai tay run run nhìn vào tờ giấy xét nghiệm.

Bệnh viện thành phố lúc nào cũng tất bật, từng dòng người qua lại với đủ loại cảm xúc và lúc này hai người đang ngồi trên băng ghế phía ngoài.

Vương Nhất Bác lặng người nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang đan chặt vào tay mình. Tiêu Chiến dường như không hề sợ hãi, cậu tựa đầu vào vai anh, luôn miệng trấn an.

Tiêu Chiến vốn không quá bất ngờ vì kết quả này, chỉ khi hy vọng thật nhiều mới sinh ra thất vọng, Tiêu Chiến thậm chí còn mừng vì kết quả không tương thích, không phải tổn thương ai.

Nhưng Vương Nhất Bác thì không như vậy, anh luôn miệng nói với bác sĩ rằng muốn kiểm tra lại một lần nữa, có thể là sai sót. Tuy nhiên anh vẫn không từ bỏ, nói rằng muốn Nhất Long đến giúp, có thể em ấy sẽ tương thích với Tiêu Chiến.

Làm loạn một hồi mới ngồi lại đây, yên tĩnh để Tiêu Chiến dựa vào, sự bất lực khiến Vương Nhất Bác hít thở không thông, tay trái nắm chặt thành quyền.

"Chúng ta về nhà đi, em có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC