Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến từ nhỏ vốn đã sợ kim tiêm, lúc thử thuốc nhắm tịt mắt lại không dám nhìn thẳng, tay còn lại gắt gao nắm lấy tay Vương Nhất Bác.

"Anh Tiêu đừng lấy gồng, như thế không tiêm được."

"A... Được."

Cậu mở mắt nhìn nữ y tá, mắt mũi đỏ bừng trông rất đáng thương.

Vương Nhất Bác kéo cậu dựa vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy đầu người ngồi trên giường bệnh, cẩn thận vuốt ve sau gáy.

Cơn đau từ tay trái truyền tới chưa đầy ba mươi giây đã tan đi mất, tuy nhiên cánh tay lại hơi ê ẩm.

"Nếu hai mươi bốn giờ sau không có tác dụng phụ sẽ tiến hành hoá trị nhé, nôn ói hoặc chóng mặt là các biểu hiện thường nhưng nếu phản ứng quá mạnh thì ấn nút đỏ trên tường để bác sĩ tới, người nhà của bệnh nhân để ý nhé."

Vượt qua mong đợi của hai người, cơ thể Tiêu Chiến tiếp nhận thuốc rất tốt, theo phác đồ điều trị của bác sĩ, Tiêu Chiến sẽ phải ở lại bệnh viện hai tuần đầu. Nhưng Vương Nhất Bác còn công việc ở công ty, Tiêu Chiến hiểu cho anh, không thể cứ thế mà bỏ hết tất cả để đến chăm sóc cho cậu được.

Các bữa ăn đều sẽ được căn tin bệnh viện chuẩn bị sẵn và được đưa đến phòng bệnh theo giờ quy định nên không cần phải lo, thay vào đó Tiêu Chiến lại lo cho Vương Nhất Bác hơn, sợ anh ăn uống tùy tiện hỏng dạ dày.

Thời gian Vương Nhất Bác không ở bệnh viện, Tiêu Chiến sẽ cùng bà cụ giường bên hoặc mẹ của nhóc con giường dưới trò chuyện.

Hôm nay cháu ngoại của bà lão đến thăm, nghe bà kể con rể của bà đi công tác ở nước ngoài cũng gấp rút về thăm bà.

Bà kể rằng nhóc con này trông rất giống cậu, Tiêu Chiến cứ tưởng chỉ là lời nói đùa cho tới khi gặp được cậu bé. Thằng nhóc mười tuổi chạy thật nhanh đến chỗ bà ngoại, cũng lễ phép chào Tiêu Chiến.

Mẹ thằng bé lần đầu gặp cậu cũng hơi sửng sốt, nói thằng bé nhà cô giống anh đến năm, sáu phần. Đến khi gặp Tiêu Chiến mới nhận ra là giống thật, không phải đùa.

"Chồng con đâu? Không về kịp sao?"

Người phụ nữ múc cho bà một bát gà hầm thuốc bắc, lúc trao tay mới trả lời bà:

"Có việc đột xuất mẹ ạ, chắc phải đến ba, bốn ngày nữa mới về được."

Bà lão vừa húp canh vừa gật gù, dì Tần nhìn sang hỏi cậu có muốn uống canh không nhưng Tiêu Chiến chỉ cảm ơn bảo không cần. Hai hôm trước Vương Nhất Bác tự tay nấu cho cậu một nồi, bắt cậu phải uống hết ba chén canh đến bây giờ vẫn còn ngán.

Tài nấu ăn của Vương Nhất Bác cậu là người rõ nhất, ba chén canh đó đối với cậu không khác gì chén thuốc độc của mụ phù thủy nhưng để đáp lại thành ý của anh, Tiêu Chiến miễn cưỡng nở một nụ cười rồi giơ ngón cái.

Trẻ con đến bệnh viện thăm bệnh cũng chỉ là hình thức, cậu bé chào bà xong đã chạy sang cùng nhóc con giường dưới xem điện thoại.

Tiêu Chiến lúc này đang cặm cụi vẽ tranh, một vị bác sĩ tiến vào gọi tên cậu nhưng không phải là bác sĩ phụ trách, cậu nhận ra người này là bác sĩ Vương, ba của Vương Nhất Bác.

Ông ngỏ lời muốn cậu cùng ra ngoài nói chuyện, sợ Tiêu Chiến di chuyển bất tiện nên đã đẩy sẵn xe lăn vào phòng.

Ông cùng Tiêu Chiến ra vườn hoa của bệnh viện, ngồi dưới một bóng cây lớn.

"Nhất Bác có kể về ta với con chưa?"

"Có một chút ạ."

Nghe câu trả lời của Tiêu Chiến, ông cũng không biết nên biểu thị ra loại cảm xúc gì. Nên vui vì Nhất Bác kể về mình cho Tiêu Chiến hay nên buồn vì chỉ được kể một chút?

"Con với nó là kiểu quan hệ kia sao?"

Thấy Tiêu Chiến hơi nhíu mày, ông mới lắp bắp sửa lại lời mình vừa nói.

"A, không không, ý của ta là con và nó đang... Yêu đương sao?"

"Vâng ạ."

Như phép lịch sự thông thường, ông hỏi về bệnh trạng của Tiêu Chiến và cậu cũng rất lễ phép trả lời.

"Từ nhỏ Vương Nhất Bác đã rất hiểu chuyện rồi, có lẽ vì Nhất Long chỉ kém nó hai tuổi nên nó phải luôn nhắc nhở mình ra dáng một người anh trai. Nó rất ngoan, cũng chưa từng khiến bọn ta nhọc lòng nhiều như Nhất Long."

Tiêu Chiến để ý đến vẻ mặt của ba Vương, nụ cười trong vô thức khi nhắc về con mình, cậu biết ông đã rất tự hào về Vương Nhất Bác.

"Cho đến khi mẹ của hai đứa nhỏ đột ngột phát hiện bệnh tim, thân thể cũng yếu ớt hơn nên phải ở lại bệnh viện theo dõi, năm đó Nhất Bác hai mươi hai tuổi. Từ nhỏ nó đã rất thích cùng ta đến bệnh viện xem ta khám bệnh cho mọi người, sau này cũng chọn học y."

"Lúc đó mẹ thằng bé phát bệnh, đồng thời bệnh nhân ta phụ trách cũng đang trong giai đoạn nguy kịch. Trách nhiệm của một người hành nghề y, ta không có sự lựa chọn, luôn phải đặt những tình huống nguy cấp lên hàng đầu. Lúc giành được mạng sống của bệnh nhân từ tay thần chết cũng chưa kịp vui mừng, vì ngay khi bước ra khỏi phòng phẫu thuật ta hay tin vợ mình đã qua đời."

Nghe đến đây tim Tiêu Chiến hẫng đi một nhịp, dù là người ngoài cuộc hay trong cuộc cũng không thể phán xét câu chuyện này theo một hướng nhất định được. Ba Vương với chức trách của một người bác sĩ, hành động của ông vốn không sai.

"Ta thấy Nhất Long ôm Nhất Bác đang bất tỉnh gào khóc trên hành lang, thằng bé thấy ta như bắt được vàng, nói thành câu cũng không tròn nữa, nó nói ta mau đến xem Vương Nhất Bác. Khoảnh khắc đó một người bác sĩ như ta cũng không kịp phản ứng, vì trước lúc đó, trước khi ta bước vào phòng phẫu thuật, Vương Nhất Bác cũng quỳ xuống ôm lấy chân ta gào khóc, hét lên bảo ta mau đến cứu mẹ của nó đi."

"Lúc có kết quả khám sức khoẻ của Vương Nhất Bác, biết được thằng bé cũng bị bệnh tim, ta không biết nên làm như thế nào. Nó vẫn luôn trách ta, vậy nên từ lúc mẹ bọn nhỏ mất, nó vẫn chưa nhìn mặt ta lấy một lần. Mười năm không gặp, ta cũng không biết rằng bệnh của nó đã khỏi."

"Sau khi mẹ bọn nhỏ mất một thời gian, Vương Nhất Bác đột nhiên biến mất, nó bỏ đi không một lời từ biệt, không ai biết nó đi đâu, làm gì. Cho đến bây giờ, ta cũng nghĩ đó là việc bốc đồng và can đảm nhất nó từng làm. Đến một ngày khi Nhất Long vô tình bắt gặp nó trên phố, tụi nhỏ giữ liên lạc với nhau, qua đó ta cũng biết được nó đang sống rất tốt ở một nơi xa thành phố."

"Ta biết rằng nó bỏ học y không phải vì hận ta, mà là vì nó sợ trở thành một người giống ta. Sẽ có ngày nó trở thành người cứu rỗi gia đình người khác, nhưng lại chẳng thể cứu được những người thân yêu của mình. Nó sợ phải đưa ra lựa chọn rằng phải chọn giữa trách nhiệm hay tình thân, đó là một bài toán khó."

Tiêu Chiến nghe xong cả người lặng đi vài phần, Vương Nhất Bác quá đáng thương, nhưng ba Vương quả thật cũng rất khổ sở.

Cậu cũng hiểu ra vì sao Vương Nhất Bác lại nhạy cảm với chuyện sinh tử như vậy, những lời nói khi đó của cậu đã làm tổn thương anh nhường nào.

Nhưng Tiêu Chiến vẫn không hiểu được suy nghĩ của ba Vương, ông ấy có phải đang làm cha không? Ông ấy có trách nhiệm với mọi người, tại sao lại không có trách nhiệm với gia đình mình?

"Cháu sẽ không can thiệp vào chuyện gia đình của bác, cũng sẽ không nói về việc ai đúng ai sai. Thứ lỗi cho cháu vì phải nói ra điều này, quả thực bác không phải một người cha tốt."

Ba Vương ngẩn người.

"Thật ra Vương Nhất Bác không ích kỷ đến vậy, anh ấy có thể đã tha thứ cho bác, nhưng chính bác là người không cho bản thân cơ hội. Mười năm qua bác đã bao giờ đi tìm anh ấy chưa? Bác đã bao giờ ôm anh ấy một cái? Đã bao giờ bác tâm sự với anh ấy chưa? Nếu hôm đó không phải Nhất Long không bắt gặp được anh ấy, có phải bác cũng sẽ hoàn toàn quên đi đứa con đó hay không?"

"Bác nói xem sự hiểu chuyện của anh ấy từ đâu mà có? Cháu nói thật với bác, chả có đứa trẻ nào vừa sinh ra đã hiểu chuyện cả!"

Tiêu Chiến nói đến nghẹn, nước mắt trực trào vẫn phải cố kìm nén. Vương Nhất Bác quả thật rất đáng thương, anh ấy so với cậu thê thảm hơn gấp trăm ngàn lần, dáng vẻ của Vương Nhất Bác mà dì Lan miêu tả cho cậu quả thật đã giảm nhẹ đi rất nhiều.

"Nếu lúc đó bác đi tìm anh ấy, nói xin lỗi với anh ấy, mối quan hệ giữa hai người cũng chẳng phải đến bước đường này."

"Cháu có một gia đình không trọn vẹn, cháu rất khao khát tình thương, nhưng nếu cháu có một người cha vô tâm như chú, cháu sẽ không cần đâu."

Câu chuyện mười năm đột nhiên được thông suốt bằng một cuộc trò chuyện chưa đầy nửa giờ, chỉ là lời xin lỗi đến muộn mười năm, cũng chẳng biết Vương Nhất Bác có còn cần nữa không.

Đến người ngoài còn biết nghĩ cho Vương Nhất Bác, nhưng ông với danh nghĩa là một người cha, vậy mà chẳng thể hiểu được con mình.

Ông đột nhiên suy nghĩ về sự hiểu chuyện của Vương Nhất Bác, có phải vì những lời nói đùa của người ngoài khiến con thay đổi hay không.

Nhất Bác thậm chí còn tự mình nhường đồ chơi cho em trai, còn mình thì ngoan ngoãn ngồi vào bàn học.

Lúc em trai khóc la đòi được mua đồ chơi, bản thân chỉ lẳng lặng ngồi một góc nhìn gia đình ba người trong mắt mình.

Là khi muốn được khen thưởng nhưng thấy mẹ đang làm việc nhà, ba đang bận cũng chỉ im lặng xếp bài kiểm tra thành một chồng cho tới khi bị đem vứt.

Là khi em trai làm hỏng đồ, bản thân tự động đứng ra nghe mắng thay.

Có lẽ Vương Nhất Bác sợ bị ba mẹ vứt bỏ nên mới vô thanh vô thức bênh vực và bảo vệ em trai như vậy. Sự hiểu chuyện đó không phải đột nhiên được sinh ra mà là sinh ra từ sự vô tâm của người lớn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC