CHƯƠNG 1. TIỂU BẢO CHẾT RỒI.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiếm khi không có nhiệm vụ, Tiêu Chiến tự thưởng cho mình một ngày nghỉ phép. Anh lại chẳng muốn ra ngoài chơi cho lắm, dù gì thì anh cũng chẳng có hứng thú với những trò chơi ở bên ngoài. Những ngày nghỉ trước anh cũng chỉ nằm ườn ở nhà, gọi bạn tới cùng ăn cơm, cùng xem phim. Năm năm rồi, anh vẫn luôn trải qua cuộc sống như vậy, cũng tự thấy không có gì kỳ quái cả.

Lần này cũng vậy, Tiêu Chiến gọi điện rủ bạn tới nhà mình. Anh tự cảm thấy ổn với phong cách sinh hoạt của bản thân, nhưng bạn của anh thì không. Vu Bân vừa tới nhà đã bày ra bộ mặt bí xị, cứ như là vừa bị ai hắt cho chậu nước lạnh ngắt.

- Cậu cứ ở nhà cả ngày mãi thế này à? Không định ra đường? Định làm con ốc chui mãi trong vỏ, người ta luộc lên cũng không thèm há miệng ra?

Vu Bân cáu kỉnh mắng, Tiêu Chiến đã nghe quá nhiều, đến mức thuộc cả bài luôn rồi.

- Ừ đúng đấy. Tôi chính là con ốc điếc, là cái loại ốc mà bị luộc lên rồi cũng không mở miệng, chả ai thèm cậy ra ăn đấy!

Tiêu Chiến ngang ngược đáp trả rồi mở điện thoại lên, bắt đầu đi siêu thị qua ứng dụng mua đồ ăn. Lâu rồi chưa được ăn lẩu, anh đang tính gọi một bữa lẩu thật cay về ăn cho bõ.

Thái độ thờ ơ của Tiêu Chiến khiến cho Vu Bân tức lắm mà không làm gì được. Không chỉ tức, Vu Bân thật ra cũng lo lắng cho anh lắm, sợ rằng Tiêu Chiến vẫn chưa thoát ra được khỏi bóng ma tâm lý sau chuyện xảy ra năm năm trước.

Vu Bân rất muốn đưa Tiêu Chiến ra khỏi nhà để anh có thể khuây khỏa, không suy nghĩ nhiều rồi lại rước thêm phiền muộn. Nhưng cái con ốc điếc chết tiệt kia cố chấp cực kỳ, mè nheo nài nỉ, giở trò dụ dỗ thế nào cũng không chịu đi. Đã năm năm rồi, ngày nào Vu Bân cũng nghĩ cách lừa Tiêu Chiến ra khỏi nhà. Tiêu Chiến đều bỏ ngoài tai những lời dụ khị ngon ngọt của Vu Bân, mỗi ngày sau khi tan làm xong thì chỉ làm một việc duy nhất - về nhà làm tổ.

Làm một người bạn đủ tiêu chuẩn, Vu Bân gặp khó mà không từ, quyết tâm vắt óc, nghĩ cho bằng được lý do để kéo con ốc điếc kia ra khỏi nhà.

Công việc của Tiêu Chiến bình thường rất bận, anh cũng không có thời gian tự chăm sóc cho bản thân mình. Vu Bân đánh mắt nhìn cái khu để đồ trống không trong nhà anh, tủ quần áo năm năm qua vẫn không có thêm cái gì, tủ giày cũng không nhiều thêm nửa chiếc.

Vu Bân đầu óc rất linh hoạt, ngay lập tức nghĩ ra lý do mới.

- Hôm nay đừng ở nhà được không? Tôi muốn đi dạo trung tâm mua sắm một chút. Cửa hàng sắp sửa phải ra bộ sưu tập mới, tôi muốn đi xem thị trường, tiện thể mua cho cậu vài bộ đồ coi như trả công cậu cùng tôi đi mua sắm. Thế nào?

Vu Bân vỗ ngực bồm bộp, rất có tư thái của một tên giàu xổi. Cậu ta có một cửa hàng quần áo nhỏ ở gần trung tâm thành phố, vừa mở cửa offline, vừa bán trực tuyến trên mạng, kiếm chác cũng kha khá. Vu Bân suốt ngày lấy cớ này cớ nọ để rủ rê Tiêu Chiến đến cửa hàng của mình làm người mẫu, nói là muốn dùng vẻ đẹp mỹ miều của anh để thu hút các cô gái đến mua hàng.

"Mỹ nhân đẹp trai nhất Châu Á - Thái Bình Dương" - Vu Bân đã gọi anh như vậy. Tiêu Chiến biết thừa Vu Bân chỉ lừa gạt mình ra khỏi nhà.

Tiêu Chiến vẫn đang chăm chú mua lẩu. Hình ảnh nồi lẩu đỏ loẹt nổi đầy váng mỡ lấp lánh với mấy món đồ nhúng trên trang bán hàng làm anh thèm chảy cả nước miếng. Anh lười để ý đến Vu Bân, nhàn nhạt nói.

- Thế thì cậu đi mau đi. Đúng giờ về ăn lẩu là được.

- Không!!! Điên à, chẳng có ai lại đi dạo trung tâm thương mại một mình hết! Cậu nỡ để tôi cô đơn một mình, rồi bị người ta cười cho thối mũi à?

Vu Bân rống lên, cướp lấy cái điện thoại của Tiêu Chiến quẳng sang một bên, lôi kéo anh đến bên cái gương dài. Cậu ta chỉ vào bộ đồ ngủ bèo nhèo nhàu nhĩ của anh.

- Còn nữa, cậu tự nhìn mình đi! Năm bao nhiêu rồi còn mặc cái mốt cổ lỗ sĩ này? Cậu không bắt kịp xu hướng thì thôi đi, lại còn muốn tôi tối cổ theo sao?

Vu Bân bám lấy tay Tiêu Chiến, ca cẩm nhèo nhẽo như là thiếu niên mười mấy tuổi mới lớn. Không chỉ nói nhiều, Vu Bân còn lắc lư cả người anh, vừa lắc vừa kéo anh ra phía cửa, suýt thì làm anh va cả vào tường.

- Thôi được rồi, tôi không điêu toa nữa. Thật ra là tôi sắp đi xem mắt, cần cậu đi chọn đồ giúp tôi, được chưa? Giúp đi mà! Mời cậu ăn mười bữa Tiểu Long Khảm luôn.

Thấy vẻ mặt cứng như đá của Tiêu Chiến, Vu Bân không còn cách nào khác ngoài tự thú. Cậu ta thiếu điều quỳ xuống trước mặt anh mà lạy lục.

- Cứ cho là cậu không có nghĩa vụ giúp tôi xem mắt. Nhưng chả lẽ sau này, đến đám cưới của tôi cậu cũng không định đến à?

Vu Bân giương đôi mắt cún con lên nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không muốn ra đường lắm, nhưng lần này đã phải đầu hàng trước tài lôi kéo của Vu Bân. Quan trọng là anh cũng không muốn bị Vu Bân cúi đầu bái lạy như vái tượng, tổn thọ lắm. Cả hai nhanh chóng sửa soạn rồi lên đường, xông pha mặt trận mua sắm.

- Sau khi mua đồ xong thì rẽ qua hàng lẩu. Nhớ mười bữa Tiểu Long Khảm của cậu.

Tiêu Chiến không quên nhắc nhở. Vu Bân tốn mấy năm, nịnh đến sùi cả bọt mép mới thỉnh được chúa tể ốc điếc này ra khỏi nhà, không chỉ mười bữa Tiểu Long Khảm, một trăm bữa cậu ta cũng chịu.

- Dù sao cũng không phải tiền của tôi.

Vu Bân hí hửng lẩm bẩm, Tiêu Chiến không nghe thấy.

Cả hai thẳng tiến đến trung tâm thương mại Tỏa Liên, một trong những tụ điểm mua sắm lớn nhất ở thành phố nơi họ ở.

Nếu như Tiêu Chiến biết mình sẽ gặp được ai, rồi sẽ gặp phải những chuyện gì trong tương lai, thì có chết anh cũng không nghe lời Vu Bân mà tới đây. Nhưng đó là chuyện của sau này, còn hiện tại, Tiêu Chiến chỉ chú tâm vào cuộc vui của mình. Đây là lần đầu tiên anh ra khỏi xó nhà trong vòng năm năm, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy giống như mình vừa được ra tù và bắt đầu quá trình tái hòa nhập cộng đồng vậy.

Có chút mới lạ. Cũng có một chút khó thích ứng.

Đúng là lâu lắm rồi anh không ra ngoài đi chơi. Bình thường khi có nhiệm vụ thì anh cũng phải tập trung làm việc, đâu có rảnh mà để ý đến thế giới bên ngoài ra sao.

Mới chỉ năm năm thôi mà mọi thứ đã thay đổi quá nhiều. Trung tâm thương mại này không chỉ đổi tên mà còn trở nên sầm uất hơn, nhiều người qua lại. Biển quảng cáo lấp lánh tỏa sáng với đủ loại mặt hàng, mời chào người tới mua.

Tiêu Chiến không có hứng thú với món đồ gì, anh chỉ xem những thứ mà Vu Bân đưa cho mình. Dù sao cũng là chọn đồ cho Vu Bân đi xem mắt. Không biết là nhân vật may mắn nào được Vu Bân để ý, coi trọng đến mức phải chuẩn bị tỉ mỉ cho buổi hẹn như thế.

Thấy vẻ hào hứng của Vu Bân khi thấy một món đồ thú vị, hay thử được một bộ đồ đẹp, Tiêu Chiến chợt có cảm giác bản thân mình giống như một người đàn ông, à không, một người bạn trai đang hầu người yêu đi mua sắm vậy.

Thì ra cảm giác đó là như thế này.

Cũng khá là vui vẻ, ngoại trừ có hơi nản và mỏi chân. Đi bộ quanh trung tâm thương mại còn tốn sức hơn cả chạy việt dã 500 mét ấy.

Tiêu Chiến ngồi xuống băng ghế của cửa hàng quần áo, trong lúc đợi Vu Bân thử đồ, anh tranh thủ nhìn ngó xung quanh.

Ở đây có thêm nhiều cửa hàng mới nhỉ. Tiêu Chiến nghĩ. Mấy năm trước, tại chỗ anh ngồi không có hàng quần áo này, hàng thịt nướng đã bị chuyển lên tầng trên, quầy nước ở góc trái đã không còn nữa rồi. Anh thấy hơi tiếc nuối, vì anh cũng từng hay mua nước ngọt ở đó.

Tiêu Chiến còn nhớ, lần nào tới đây anh cũng phải mua một cốc nước ngọt. Tiểu Bảo đã nhiều lần nhắc nhở anh rằng uống ít thôi, không tốt cho dạ dày nhưng anh chẳng thèm nghe lời cậu. Lúc đó anh còn trách cậu quản anh kỹ quá. Tiểu Bảo còn nghiêm khắc hơn cả bố mẹ của anh nữa. Thế mà bây giờ, những lời nhắc nhở ấy, anh có muốn nghe cũng không được nữa rồi.

Tiêu Chiến mím môi, chuyện đều đã qua từ lâu. Bây giờ ngay cả khi không có ai nhắc nhở, anh cũng chẳng muốn uống thứ nước có ga cay xè ấy nữa.

Ánh mắt anh chuyển đến hàng đồ thể thao ở lối đi đối diện. Ký ức lại cuộn trào, như một làn sóng đánh mạnh vào bờ cát, ép anh phải nhớ đến, buộc anh phải tưởng tượng ra hình ảnh đẹp đẽ năm đó.

Tiểu Bảo rất mê đồ thể thao, cậu nói rằng vì nó dễ mặc, thuận tiện, không gò bó khó chịu. Tiêu Chiến chẳng thích cậu mặc đồ thể thao một chút nào. Anh nghĩ những bộ đồ ấy làm lu mờ đi vẻ đẹp trai của cậu. Tiểu Bảo phải mặc tây trang, đi giày da, vuốt tóc ngược lên, như thế trông mới đẹp. Anh cũng thích dáng vẻ của cậu trong bộ đồng phục công ty, lúc đó ngoài tây trang, cậu còn đeo thêm một chiếc tai nghe, nối với bộ đàm được treo ở ngực. Như thế là ngầu nhất.

Dù không thích đồ thể thao nhưng anh vẫn cố gắng dành dụm tiền để mua cho cậu một bộ.

Lần đó là trước sinh nhật của Tiểu Bảo một ngày, Tiêu Chiến đã đưa cậu tới cửa hàng đó để thăm dò, xem cậu thích món gì thì anh sẽ bí mật mua cho cậu thứ đó, rồi sẽ bất ngờ tặng cậu. Quà cũng đã mua xong, thiệp cũng đã viết kín lời chúc, tiệc sinh nhật cũng được chuẩn bị chỉn chu. Nhưng tối hôm đó, Tiểu Bảo không quay về. Tiêu Chiến đã vĩnh viễn mất đi một người thân thiết, người mà anh tin tưởng nhất, yêu thương nhất.

Nếu như Tiểu Bảo nhận được món quà, chắc chắn cậu sẽ rất vui. Bộ đồ thể thao ấy rất đẹp, cũng sẽ rất vừa vặn với cậu. Giống như người khách hàng đang thử đồ ở đó vậy.

Tiêu Chiến càng nhìn thì càng cảm thấy kỳ lạ, đến mức anh cứ ngỡ như mình đang mơ.

Người đàn ông đang thử đồ ở trong cửa hàng kia trông vô cùng quen thuộc. Từ chiều cao, vóc dáng cho đến gương mặt của anh ta đều rất quen, rất giống với ...

- Tiểu Bảo.

Tiêu Chiến thì thầm, cái tên đã lâu không được nhắc đến này chợt bật ra khỏi môi anh.

Tim anh đập thình thịch, giống như vừa có ai đó đấm vào lồng ngực anh một cái, trong ngực đột nhiên nghẹn lại, khiến anh thở không nổi nữa.

Người đàn ông kia quá giống Tiểu Bảo, làm cho Tiêu Chiến cảm thấy cứ như là cậu vẫn còn sống. Người yêu của anh, một người bằng xương bằng thịt chứ không phải ảo giác như bao lần, đang hiện hữu ngay trước mắt anh. Cậu chỉ cách anh đúng một cái hành lang của trung tâm thương mại.

Tiêu Chiến hơi run rẩy, anh rời khỏi băng ghế của cửa hàng quần áo bên này, chạy thục mạng sang bên kia hành lang. Anh muốn tận mắt nhìn thấy cậu, muốn được chạm vào cậu. Tiêu Chiến vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn, muốn chắc chắn rằng Tiểu Bảo vẫn ở đó, chưa hề rời khỏi cửa hàng.

Trung tâm thương mại vẫn đông đúc, một chàng trai cao hơn mét tám cắm đầu cắm cổ chaỵ như điên ở trên hành lang mà lại chẳng thèm nhìn đường, làm mọi người phải dạt ra hai bên để tránh né. Nhưng có tránh cũng chẳng được, nhiều người đi cùng hướng không nhìn thấy anh.

Tiêu Chiến đâm sầm vào một người ở phía trước rồi ngã sõng soài ra đất. Cú ngã mạnh tới nỗi anh có thể nhìn thấy mấy ông sao ảo giác đang bay vòng vòng trước mặt mình.

- Này, điên à? Đi mà không nhìn đường!!!

Người bị tông là một thím trung niên, tay xách nách mang mấy túi đồ thực phẩm. Túi đồ cũng bị rơi, rau củ văng tung tóe ra sàn.

Tiêu Chiến không đủ tinh thần để chú ý đến bà, anh ngay lập tức bò dậy, miệng thì nói xin lỗi, nhưng đầu thì vẫn ngoái về phía cửa hàng quần áo kia, hai chân vô thức tiếp tục muốn chạy về phía ấy.

Cậu đâu rồi? Tiểu Bảo của anh đâu rồi?

Chỉ chớp mắt một cái, người đàn ông với vẻ ngoài giống hệt Tiểu Bảo trong cửa hàng quần áo đã biến mất tăm hơi.

Người đi qua đi lại nhiều hơn, vài người xúm tới xem chuyện ồn ào, che hết cả tầm nhìn của anh. Thìm trung niên cũng không cho anh cơ hội rời đi, nằng nặc túm lấy áo anh lôi kéo trở lại.

- Này!! Cậu làm rơi hết đồ của tôi rồi. Rau củ nát bét thế này! Đền đi!!!

Tâm trí của Tiêu Chiến bị tiếng của bà thím kéo về một nửa, anh cúi đầu nhìn đống thực phẩm dưới chân mình, đúng là rau củ bị anh làm cho nát hết cả rồi. Mấy quả cà chua bẹp dí ở dưới sàn, nước màu đỏ còn chảy ra, trông rất bẩn.

- Cháu xin lỗi. Nhưng cháu đang có việc rất gấp.

Dứt lời thì lại định chạy đi, Tiêu Chiến còn phải tìm người đàn ông ở cửa hàng kia. Bà thím sợ anh bỏ chạy, nhất định xông ra chắn trước mặt anh.

- Đâm vào người ta rồi chạy à? Cái đồ vô học này!

Bà thím la lối om sòm, đám đông xung quanh cũng chỉ trỏ anh. Lúc này Vu Bân cũng vừa kịp chạy tới. Tiêu Chiến nhìn thấy Vu Bân thì như thấy vị cứu tinh. Anh lao tới túm lấy Vu Bân, lời nói cũng không còn rõ ràng.

- Vu Bân! Tiểu Bảo! Tiểu Bảo ở bên kia kìa.

Tiêu Chiến chỉ về phía cửa hàng quần áo. Vu Bân hoang mang nhìn theo hướng chỉ của anh, chỉ thấy dòng người qua lại đông đúc, cửa hàng quần áo thì không có một bóng người.

Vu Bân thở dài, ôm lấy gương mặt kinh ngạc của Tiêu Chiến.

- Không phải! Cậu tỉnh táo lại cho tôi! Tiểu Bảo chết rồi!

--- TBC ---

~ (YvY) ~ Muốn chèn H vào đâu đó nhưng chưa nghĩ ra, mà tui cũng không biết viết H. Chả lẽ lại H kéo rèm?

Bộ này đã hoàn rồi, tui sẽ up dần lên một lèo hết luôn. Còn các bộ khác thì chắc vẫn ngâm giấm. OTZ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC