CHƯƠNG 16. LẬT TẨY.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến nằm dựa trên giường, một phần vì quá mỏi mệt, phần vì anh không muốn thức giấc. Xúc cảm mãnh liệt từ cuộc chiến đêm qua chảy cuồn cuộn trong ký ức của anh. Tiêu Chiến cuộn chặt nắm tay, cảm giác nhói đau trong lòng bàn tay khiến anh giật mình. Anh cúi nhìn, phát hiện ra bàn tay mình quấn đầy băng gạc. Ký ức và những âm thanh đáng xấu hổ cứ thế tua đi tua lại trong đầu Tiêu Chiến. Giữa những cơn khoái cảm đêm qua, còn có cả sự đau đớn, tới mức khiến anh phải tự cào cấu lòng bàn tay mình để nhẫn nhịn và không gào lên.

Gương mặt gầy gò của anh bỗng nhiên ửng đỏ và nóng bừng, phần vì xấu hổ, phần vì tức giận.

Anh không thể trách móc hay đổ lỗi cho Vương Nhất Bác, vì người chủ động trong chuyện này là anh.

Chết tiệt!

Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, anh cũng chẳng có phép thuật để mà xóa trí nhớ của Vương Nhất Bác.

Dù sao thì hắn cũng đã biến mất, không để lại dấu vết gì. Có khi chính hắn cũng không muốn nhớ về cái đêm nồng nhiệt này ấy chứ.

...

Ồ, không đúng! Hắn có để lại dấu vết, rất nhiều là đằng khác!

Tiêu Chiến cúi nhìn cả đống dấu hôn trên người mình, cả cơn đau cùng cảm giác hơi cộm ở dưới mông. Đấy không phải là dấu vết của hắn thì là gì.

Xem ra hắn cũng tận hưởng lắm nhỉ, ít nhất thì cũng không phải là anh cưỡng ép hắn.

Tên khốn nhà giàu nhân cơ hội anh mất tự chủ liền chiếm lợi!

Vương nhà giàu chết tiệt!

Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi, xuống khỏi giường. Phía sau bị kéo căng, co ép theo từng bước đi. Anh chịu đựng đau xót, lê lết ra ngoài phòng khách.

Sự xuất hiện bất ngờ của Vương Nhất Bác giống như một cú vả đánh bốp vào mặt Tiêu Chiến, và những cảm xúc mâu thuẫn của anh từ nãy tới giờ.

Tên Vương nhà giàu chết tiệt này không hề bóc bánh trả tiền, ăn xong rồi biến.

"Em thích anh. Lý do là em thích anh."

Lời tỏ tình đường đột của Vương Nhất Bác chợt vang lên trong đầu Tiêu Chiến, nhắc nhở anh lý do vì sao hắn không những không rời đi, mà còn lưu lại, ngúng nguẩy lắc lư trong nhà bếp của anh.

Vương Nhất Bác đeo tạp dề, từ trong bếp đi ra, trên tay là bát cháo đang bốc hơi nghi ngút. Mùi cháo trắng nhàn nhạt nhưng khá thơm bay bổng trong không khí, quẩn quanh mũi anh. Bụng Tiêu Chiến kêu lên rồn rột.

Con ngươi đen láy của Vương Nhất Bác dừng lại trên mặt anh, rời xuống cái bụng phẳng lì vừa phát ra tiếng động, rồi lại lướt về mặt anh một lần nữa. Anh đỏ bừng cả mặt, xấu hổ không thôi, khóe miệng còn đang trễ xuống, nửa câu chửi chưa kịp thoát ra ngoài bị nuốt ngược lại vào trong họng.

Vương nhà giàu, người vừa bị chửi tan tác mà không hề hay biết gì, nhanh chóng đặt bát cháo xuống bàn phòng khách rồi ngoan ngoãn chạy tới bên cạnh anh. Hắn vòng tay ra đỡ lấy eo anh, dìu anh ra bàn.

- Anh ngồi xuống. Từ từ thôi.

Vương Nhất Bác vừa cẩn thận dắt anh, vừa kéo ghế cho anh. Sau đó hắn nhanh chóng vòng qua bàn, ngồi xuống phía đối diện. Vẻ mặt hắn háo hức không thôi, như thể đang mong chờ cảnh tượng này lắm. Vương Nhất Bác kéo tay áo mình lên cao chút nữa, chu môi thổi bát cháo cho nguội, rồi múc một thìa cháo ở rìa bát, thổi thêm một lần nữa, và đưa tới bên miệng Tiêu Chiến.

- Anh mau ăn đi, em đã thổi nguội rồi đó. Để bụng đói là không tốt đâu.

Tiêu Chiến cảm giác mình giống như một bà bầu tám tháng không di chuyển nổi, được người chồng yêu quý của mình hầu hạ, cơm bưng nước rót đến tận miệng. Anh dè chừng nhìn Vương Nhất Bác, rồi đón lấy cái thìa và kéo bát cháo về phía mình.

- Tôi có tay, tự ăn được.

Vương Nhất Bác bĩu môi, hờn dỗi.

- Em muốn chăm sóc anh mà. Cũng tại em, tối qua đã...

Vương Nhất Bác còn chưa nói xong, Tiêu Chiến đã giơ cái thìa lên cảnh cáo, không cho hắn nói tiếp. Chuyện xấu hổ này, không nên nói thẳng ra đằng miệng như vậy chứ.

Vương Nhất Bác nghiêng người né tránh, giơ tay lên che mặt, sợ lại ăn cái thìa vào mũi nữa thì niềm tự hào của hắn chắc sẽ gãy làm đôi mất. Hắn vươn tay lên xoa nhẹ vào cái mũi đã được dán băng cá nhân.

Tiêu Chiến lặng lẽ ăn cháo, nhưng cũng thu hết mọi hành động của Vương Nhất Bác vào tầm nhìn. Anh có chút áy náy, định bụng sau khi ăn xong sẽ tìm thuốc bôi cho Vương Nhất Bác rồi mới đuổi hắn đi. Tiếc là anh lại chẳng có cơ hội đó.

Bữa sáng dở dang, Tiêu Chiến còn chưa ăn hết nửa bát cháo, Vương Nhất Bác đã nhận điện thoại của ai đó rồi vội vàng rời đi.

Tiêu Chiến ôm bát cháo, ngồi ở gần bệ cửa sổ, vén tấm rèm cửa lên để nhìn xuống khuôn viên khu nhà ở, dõi theo bóng dáng của Vương Nhất Bác. Anh không hiểu sao anh lại cảm thấy có chút mất mát khi Vương Nhất Bác rời đi đột ngột như vậy. Đôi mắt anh dán chặt trên người hắn, cho đến khi hắn mở cửa xe, chần chừ một chút, rồi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía anh, nháy mắt một cái.

Tiêu Chiến chột dạ, ngượng nghịu kéo xoạch cái rèm cửa về chỗ cũ và ôm bát cháo chạy biến khỏi khung cửa sổ. Như một con thỏ nhỏ bị sư tử tăm tia trúng, sợ hãi rụt cổ trở về hang.

Tiêu Chiến mất cả buổi sáng để dọn dẹp lại phòng ốc. Thật ra chẳng có gì để dọn cả, Vương Nhất Bác đã làm hết mọi việc, từ thay chăn ga, đến giặt dũ và phơi đồ, thậm chí ngay cả sàn nhà cũng được quét sạch và lau qua một lần. Thế mà Tiêu Chiến vẫn quanh quẩn và tiêu hết sạch quỹ thời gian buổi sáng, với vài việc lặt vặt. Anh biết, những lời nói của Vương Nhất Bác hôm qua đã tác động tới mình.

Không phải về lời tỏ tình của hắn, mà là về Nhậm Ngọc.

Nếu cẩn thận suy nghĩ lại, anh có thể nhận thấy, dường như mọi thứ không phải là tình cờ. Việc Nhậm Ngọc đến gặp anh một cách có chủ đích, kể cho anh nghe về quá khứ của cô ta và Vương Nhất Bác cũng là có chủ đích. Cô ta cố tình muốn khơi gợi cho anh về thân thế của Vương Nhất Bác.

Rõ ràng, một người có gương mặt y hệt Tiểu Bảo, mất tích từ năm mười tuổi và vừa được gia đình tìm thấy vào năm ngoái, trên người lại có những vết tích giống hệt với Tiểu Bảo, đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời anh. Điều này hoàn toàn bất thường.

Vương Nhất Bác cũng không thể thẳng thắn mà nói cho anh biết về thân thế của hắn. Tại sao hắn lại phải giấu anh nếu như đó là điều hiển nhiên, nếu như hắn chẳng liên qua gì đến anh?

Vương Nhất Bác tìm mọi cách đuổi Tiêu Chiến ra khỏi nhà, không muốn anh dính dáng đến Nhậm Ngọc, bằng cái vẻ cầu xin đầy đau khổ. Tại sao hắn lại nói đó là rắc rối và không muốn anh dính vào, tại sao hắn phải lo lắng cho anh nếu như hắn chẳng biết anh là ai?

Hắn bịa đại một cái cớ để tỏ tình với anh, theo anh về tận nhà, mọi hành động đều mang một vẻ hết sức quen thuộc đối với từng ngóc ngách trong căn hộ này.

Hắn ôm anh, và hứa rằng sẽ không "chết" nữa.

Dù không tỉnh táo, Tiêu Chiến vẫn khẳng định rằng mình nghe rõ mồn một những lời hắn đã nói. Những sự kiện này chỉ có thể chứng minh một điều.

Vương Nhất Bác chính là Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo không chết, em ấy chỉ thay đổi thân phận mà thôi.

Còn vì sao em ấy lại phải làm thế thì Tiêu Chiến không biết được.

Rắc rối này chín phần là cho Nhậm Ngọc gây ra. Đó là lý do vì sao Vương Nhất Bác, à không, Tiểu Bảo đã nổi nóng với Nhậm Ngọc khi thấy anh ở nhà mình với cô ta. Có lẽ cô ta đang lợi dụng anh, mục đích là nhắm đến Tiểu Bảo.

Tiêu Chiến khá chắc chắn với những phán đoán của mình. Tuy nhiên anh vẫn cần phải xác nhận lại một điều nữa. Anh nhấc điện thoại, gọi điện cho A Thành, hẹn gặp anh ta ở quán cafe gần công ty. Chuyện này tạm thời anh không muốn để người ngoài biết.

Đội trưởng A Thành sấp ngửa chạy tới điểm hẹn thì đã thấy Tiêu Chiến ngồi đợi sẵn ở đó, anh ta có vẻ như vẫn còn áy náy vì đã nói dối anh từ lần trước.

- Em muốn hỏi anh việc gì? Nếu là chuyện về Tiểu Bảo thì...

Anh ta rào trước đón sau. Tiêu Chiến nhanh chóng lắc đầu, cho anh ta yên tâm một chút.

- Không phải về Tiểu Bảo. Là về người đã thuê chúng ta bảo vệ Vương Nhất Bác lần trước. Anh có biết đó là ai không?

Đội trưởng A Thành hơi sửng sốt khi Tiêu Chiến hỏi về việc này. Anh ta cũng không nắm quá rõ về người đặt hàng, bởi toàn bộ thông tin khách hàng nằm trong hồ sơ ở chỗ giám đốc. Anh ta chỉ biết đối tượng bảo vệ là Vương Nhất Bác. Lần đó, khi nhận được thông tin về đối tượng bảo vệ, anh ta đã hoảng hốt, muốn tìm cách đẩy Tiêu Chiến ra khỏi nhiệm vụ lần đó.

- Sao em lại hỏi cái này?

- Em có việc muốn biết. Anh cứ trả lời em đi.

Đội trưởng A Thành dè dặt nhìn anh, rồi mở điện thoại ra lục tìm lại hồ sơ khách hàng. Anh ta nhớ là mình có lưu lịch sử trò chuyện với khách hàng. Người thuê bọn họ lần đó đúng là không phải Vương Nhất Bác. Sau khi mò mẫm một lúc lâu, đội trưởng A Thành cũng tìm được số điện thoại của người gọi. Anh ta chuyển nó cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lập tức so sánh nó với tấm thiệp mà Nhậm Ngọc đã đưa cho mình, dãy số hoàn toàn trùng khớp.

- Đúng là cô ta.

Tiêu Chiến chắc chắn Nhậm Ngọc cố tình muốn sắp xếp cho anh và Vương Nhất Bác, à không, phải gọi hắn là Tiểu Bảo mới đúng, gặp nhau. Cô ta đang có âm mưu gì đó.

Quả nhiên là không thể tin tưởng vẻ ngoài ngây thơ ấy của cô ta được.

- Cô ta làm sao? Cô ta là ai?

Đội trưởng A Thành ngơ ngác hỏi lại.

- Không có gì. Bây giờ em cần anh đi cùng em đến một nơi.

Tiêu Chiến tỏ ra thần thần bí bí, khiến đội trưởng A Thành lòng như lửa đốt. Anh biết anh ta sẽ bồn chồn. Anh cũng biết, đội trưởng A Thành nói dối mình chắc chắn là có lý do riêng. Nhưng dù lý do là gì thì anh ta cũng đã thông đồng với Vương Nhất Bác, lừa gạt anh suốt thời gian qua, khiến anh sống khổ sở và đau đớn đến nhường nào.

Cho nên anh phải cắn lại anh ta một nhát mới được.

Đội trưởng A Thành cứ thế bị Tiêu Chiến lừa gạt, đưa anh về trại trẻ mồ côi. Đường đi quen thuộc, đội trưởng A Thành ngờ ngợ ra điều gì đó, nhưng lại không thể khẳng định được.

- Em muốn đến trại trẻ? Để làm gì? - Anh ta căng thẳng hỏi dò.

Tiêu Chiến khẽ cong đuôi mắt.

- Thăm Tiểu Bảo.

Đội trưởng A Thành chợt lạnh sống lưng. Nhưng anh ta đã cưỡi trên lưng hổ, không thể trèo xuống giữa đường, cũng không có cách nào gọi cho cứu viện. Lúc này anh ta có mọc ra tám cái chân thì cũng chẳng chạy kịp nữa rồi.

A Thành run rẩy đi theo Tiêu Chiến tới trước tủ đồ. Lòng bàn tay anh ta đầy mồ hôi, trong khi Tiêu Chiến vẫn rất ung dung. Tiêu Chiến dừng trước tủ đồ, lấy ra bình tro cốt của Tiểu Bảo. Năm đó, sau khi nhận được bình tro này, Tiêu Chiến đã ôm nó suốt mấy ngày mấy đêm, khóc đến mức chẳng còn nước mắt, hai mắt đỏ ửng, sưng vù. Sau đó, anh quyết định đưa bình tro về cất ở trại trẻ mồ côi, nơi Tiểu Bảo lớn lên.

Mỗi năm anh đều tới đây để thăm Tiểu Bảo, lần nào cũng ôm bình tro, hết sức trân trọng, tựa như đó không phải một cái bình sứ lạnh lẽo đựng đống xương đã bị thiêu rụi thành bột mịn, mà là Tiểu Bảo, người yêu của anh bằng xương bằng thịt.

Nhưng lần này không như vậy. Tiêu Chiến đỡ bình tro bằng một tay, chiếc bình nặng trịch trông như sắp rơi xuống đất. Anh nhướng mày, nghiêng đầu, đưa ra một lựa chọn.

- Em cho anh cơ hội tự đầu thú. Trong này có gì?

Đội trưởng A Thành run như cầy sấy, biết mình đã bị lộ tẩy nhưng không thể thừa nhận được.

- Anh không biết gì hết.

- Thế à? Anh là người đưa em ấy đi thiêu, anh là người ôm cái bình tro này ra và đưa cho em. Sao anh lại không biết gì được?

Tiêu Chiến vừa nói, vừa mở bình ra, dốc ngược xuống, một đống cát vàng sậm bị đổ ra ngoài. Trong bình không hề có tro cốt của ai cả.

Bị vạch trần ngay trước mắt, đội trưởng A Thành chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn Tiêu Chiến. Anh ta cúi gằm mặt xuống.

- Anh xin lỗi. Anh không cố ý lừa em đâu.

Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến mức sắp bốc cả khói lên đầu. Mấy tên này lại dám cấu kết với nhau lừa gạt anh như thế, lôi ra xử bắn cũng đáng đời!

- Anh biết được cái gì thì nói hết ra cho em!

--- TBC ---

~ Yuan ~

Sau một năm mới comeback, tui sẽ thêm một phần kịch nhỏ để bù đắp cho sự bỏ bê này. (Hic, truyện của mình mà phải đọc lại đoạn trước mới viết tiếp được đoạn sau. Covid đã lấy đi ký ức của tui. Các bạn cũng phải giữ gìn sức khỏe nhó).

—>

TIỂU KỊCH TRƯỜNG.

(Thời điểm: sau khi mọi chuyện kết thúc, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đã về chung một nhà).

Tiêu Chiến đã nghỉ việc ở nhà một thời gian. Vương nhà giàu chếc tịt không cho anh đi làm. Không còn cách nào khác, Tiêu Chiến chỉ có thể làm một người đàn ông của gia đình toàn thời gian, ngày ngày học nấu ăn, mua sắm, đọc sách, lướt mạng để giết thời gian.

Một ngày đẹp trời, Tiêu Chiến lướt mạng, trúng phải bài post với chủ đề: "Cách nhanh nhất để khiến một người phát điên".

Chính là nói một nửa...

Tiêu Chiến lầm bầm, vừa đọc vừa nhớ lại lời bao biện của Vương Nhất Bác khi mọi chuyện lộ tẩy. Hắn nói: "Em không hề nói dối anh. Em chỉ không nói hết mọi chuyện cho anh thôi. Câu nào em nói cũng là thật hết! Em thề!"

Tiêu Chiến tức nghiến răng kèn kẹt. Được thôi, nói một nửa, hôm nay anh đây sẽ đem lại tất cả đắng cay, trả lại hết cho em!

Tiêu Chiến thực hiện chiến thuật nói một nửa với Vương Nhất Bác, cực kỳ mong chờ được thấy vẻ khó chịu của tên nhóc chếc tịt kia.

Sau đó.

- Tiêu Chiến: Nhớ làm "một nửa" chỗ khoai tây!

- Vương nhà giàu chếc tịt - Gọt mỗi củ khoai tây một nửa.

---

- Tiêu Chiến: Em ăn trước đi, nhớ để lại cho anh một nửa.

- Vương nhà giàu chếc tịt - Ăn tất cả đồ ăn trên bàn, để lại mỗi thứ nửa miếng.

---

- Tiêu Chiến: (Nửa đêm canh ba) ...

- Vương nhà giàu chếc tịt: Dạo này anh thích "một nửa" thế? Em cho một nửa nó vào thôi nhé? Được không?

- Tiêu Chiến - Tức nghẹn họng mà không làm gì được.

--- END TIỂU KỊCH TRƯỜNG ---



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC