CHAP 53 : RẮC RỐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 53 : RẮC RỐI


Khi Tiêu Chiến đọc ra tên của Neil, tất cả đều không hề phản ứng kịp. Vương Nhất Bác kéo lui lại máy tính mở lại lí lịch cùng ảnh trong màn hình, hắn click sang một trang khác ở đó có thông tin của Alien.

Tiêu Chiến -"Không thể nào...Neil hắn sẽ không làm như thế!! Hắn rõ ràng luôn trung thành với anh...".

Bạch Chính Dương -"Alien cô ta nói rằng những người hoạt động trong ELT luôn được bảo mật thông tin, không thể nào cùng một lúc đều ra thông tin của những hai người dễ dàng như vậy được!!".

Vương Nhất Bác nắm chặt lấy bàn tay trái, hắn ngửa người ra ghế nói -"Tìm hiểu kĩ xuất thân rồi đem về đây!!!".

Hạ Tri -"Vậy còn Neil...".

Vương Nhất Bác xoay cái nhẫn trên tay nhìn về phía Tiêu Chiến -"Chưa chắc chắn bất cứ thứ gì không được phép nghi ngờ trước mắt tìm hiểu cho kĩ về ELT, không gì trên thế giới này là không có sơ hở, nếu bọn chúng dám khiêu chiến Vương Gia cũng không ngại tiếp! Tôi sẽ đè bẹp tất cả dưới chân nếu chúng dám hành động!".

Tiêu Chiến -"Neil hắn sức khỏe đang yếu các anh đừng làm gì thái quá đấy...".

Vương Nhất Bác -"Nếu hắn dám phản bội tôi thì việc hắn phải chết là điều tất nhiên!".

Lưu Vũ quét mắt qua từng người một nói -"Không được phép nói chuyện này ra ngoài, tùy cơ xử lý nhất là cậu Tiêu Chiến!".

Tiêu Chiến tự dưng bị gọi tên liền nhíu mày nói -"Anh nghi ngờ tôi à? Tuy rằng tôi không giỏi bằng các anh nhưng tôi cũng biết giới hạn của mình, đừng nói kiểu đấy với tôi!!".

Lưu Anh -"Nói không thừa đâu!".

Tiêu Chiến nhăn mặt -"Ngay cả anh cũng đồng ý với hắn sao?!". Tiêu Chiến nghiến răng dựa vào ghế đứng dậy lết cái chân què tức giận bỏ ra ngoài, cậu đã cố gằng hòa nhập với bọn họ thế nhưng tất cả đều đẩy cậu ra chẳng khác nào con vịt lạc giữa đàn thiên nga.

🦆🦆🦆

Nếu đã như vậy thì cần thiết gì mà phải quan tâm nữa, mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm. Hạ Tri quay đầu nhìn Tiêu Chiến khuất khỏi cửa mới nhíu mày nói -"Các anh đừng có đối xử với Tiêu Chiến như thế!! Mấy người các anh...".

Nhìn mặt một đám người đều lạnh nhạt, Hạ Tri thậm chí còn cảm thấy tổn thương chứ đừng nói gì đến Tiêu Chiến , chịu không được nữa liền bỏ đi ra ngoài. Căn bản nói nhiều đến mấy bọn họ cũng không thể thấm vào đầu được, Lưu Vũ bài xích Tiêu Chiến hắn biểu lộ ra ngoài cực kì rõ chứ không phải che giấu bên trong.

Hạ Tri đuổi theo Tiêu Chiến cầm lấy tay nói -"Tiêu Chiến đừng quan tâm bọn họ!! Đừng khóc nhìn anh này...anh tin em được không?!!".

Tiêu Chiến uất ức khóc mà không nói gì, tay quẹt nước mắt nhịn lại nói -"Em xen vào quá nhiều việc hay sao? Bọn họ đều không ai chấp nhận em... Vậy tất cả những gì em làm trước đây đều bốc hơi hết rồi sao?!".

Hạ Tri đưa tay nâng má Tiêu Chiến lên nói -"Em không việc gì phải khóc! Trước đây anh còn có thể chịu được nếu như bọn họ mắng anh nhưng mà đối với em bọn họ lại thái quá rồi, ngay cả anh cũng không chấp nhận được!! Em chỉ nên nghe lời một mình Lão Đại thôi, đừng tham gia vào chuyện của bọn họ nữa có chết thì bọn họ cùng chết em mặc kệ cho anh!!".

Lúc Hạ Tri đóng cửa rời đi, Bạch Chính Dương mày cũng hơi nhíu lại hướng Lưu Vũ nói -"Anh đừng nói thế với Tiêu Chiến nữa, anh nghi ngờ cậu ta vì chưa tiếp xúc quá nhiều thôi, thoải mái ra đi!!".

Vương Nhất Bác -"Đi ra ngoài đem Tiêu Chiến mang về đây!".

Bạch Chính Dương đứng dậy đi ra ngoài, Vương Nhất Bác lúc này mới nhìn Lưu Vũ nói -"Đây là lần đầu cũng như lần cuối tôi nói việc này, Tiêu Chiến là người tôi tín nhiệm tức là tôi đã kiểm tra và xem xét đủ mới cho phép được ngồi vào vị trí này! Nếu như tôi thấy cậu hành xử như thế một lần nào nữa đừng trách tôi!!".

Lưu Vũ không nói gì, hắn chỉ gật nhẹ đầu. Lưu Anh nhướn một bên mày nhìn hắn, từ trước đến nay Lão Đại chưa bao giờ mắng nhiếc Lưu Vũ vì cơ bản hắn chẳng bao giờ làm sai, lần này vì Tiêu Chiến mà Lưu Vũ bị mắng đúng là kì lạ.

Bạch Chính Dương chạy ra ngoài muốn kéo Tiêu Chiến lại nhưng Hạ Tri nhất quyết không cho mà đem Tiêu Chiến quay lại phòng trước, cái chân què của Tiêu Chiến cũng cần được nghỉ ngơi.

Hạ Tri thay băng mới cho Tiêu Chiến, mang cơm lên chờ cậu ăn xong mới ra ngoài, thật tình Hạ Tri chỉ làm ở mảng chế dược vậy nên những việc bàn luận đấu tranh kia vốn dĩ không liên quan, bốn người bọn họ tự đi mà làm.

Tiêu Chiến suy nghĩ đến việc mà Vương Nhất Bác nói sáng nay, thật sự là cậu đã hạ thấp bản thân mình quá nhiều chỉ coi mình như một cái lợi ích đong đếm trên bàn cân, cho nên ngay cả bây giờ bọn họ chẳng ai coi trọng cậu cả.

Trước mắt nghe lời Hạ Tri không làm gì cả, cái chân này cần được nghỉ ngơi hơn là việc cậu suốt ngày lông bông hoặc khóc lóc, việc của Neil kia Tiêu Chiến không tin là hắn lại trở thành nội gián, bởi vì biết hắn quá lâu cho nên mới chắc chắn như vậy.

Đến tận tối muộn Vương Nhất Bác mới trở về, Tiêu Chiến chưa ngủ nhưng điện đều tắt hết mắt cũng nhắm lại. Hắn dở chăn lên xem qua chân của Tiêu Chiến thấy không còn thấm máu ra ngoài nữa mới kéo xuống.

Vương Nhất Bác -"Mở mắt ra!".

Tiêu Chiến chần chừ một lúc cũng mở mắt ra, gương mặt Vương Nhất Bác ở bên trên cực kì gần hắn nắm lấy cằm Tiêu Chiến hôn xuống, chỉ có ôn nhu không có nửa điểm tàn bạo. Thế nhưng Tiêu Chiến cũng chẳng có chút cảm xúc nào, không đáp lại cũng không chống cự để hắn hôn đến khi nào dừng được thì thôi.

Một lúc sau Vương Nhất Bác buông môi Tiêu Chiến ra ngửa dậy, Tiêu Chiến chớp mắt một cái sau đó quay người kéo chăn cao một chút nhắm mắt đi ngủ, hôm nay bị phạt quỳ bị người khác coi thường đối với Tiêu Chiến là quá đủ rồi.

Vương Nhất Bác cũng không dỗ Tiêu Chiến, Lưu Vũ nói không hoàn toàn có ý coi thường Tiêu Chiến lần trước vì tính tình ngang bướng đòi về cho bằng được mới dẫn đến việc để mất hai con tin.

Việc hắn nhắc nhở Tiêu Chiến phải chú ý là đúng thế nhưng hôm nay Vương Nhất Bác đã tuyên bố thẳng thừng vị trí của Tiêu Chiến nhận được sự tín nhiệm cao hơn bao giờ hết của hắn, nếu Lưu Vũ còn tiếp tục việc bị phạt trước tất cả người trong bản doanh sẽ được thực hiện.

Vương Nhất Bác vào phòng tắm một lúc sau mới ra, hắn không lên giường mà mở cửa bên cạnh phòng ngủ ngồi làm việc.

Tiêu Chiến mở mắt, kéo con chuột đến gần cổ cọ cọ mấy cái suy nghĩ vẩn vơ một chút mắt liền sụp xuống ngay lập tức.

Sau chuyện ngày hôm qua, Tiêu Chiến tự dưng ngoan ngoãn hơn hẳn cháo mang lên sẽ tự ăn hết, nằm trên giường cả ngày với cái iPad và vài trò chơi ấu trĩ, thi thoảng Hạ Tri sẽ qua xem vết thương một lần nói đôi ba câu sẽ lại có việc mà đi ra.

Mạc Vân Đình lựa thời gian Vương Nhất Bác đến bản doanh liền tìm Tiêu Chiến gặp một chút, vừa vào đã thấy cậu cầm con chuột chuẩn bị há miệng cạp lấy đầu nó rồi.

Mạc Vân Đình -"Cậu không thấy bẩn à?!!".

Tiêu Chiến ngậm miệng lại thả con chuột xuống nói -"Tôi chán quá! Anh đến chơi với tôi thật tốt, nè mau đem cái bát thức ăn ở dưới đất lên đây!!".

Ý Tiêu Chiến là bát thức ăn của con chuột, vốn dĩ là không được tha lên giường đâu nhưng nếu thả con chuột xuống cho nó ăn thì chốc sau nó sẽ không nhảy nổi lên giường vì quá nặng, Tiêu Chiến cũng không động người mà vớn được nó.

Mạc Vân Đình không cầm bát đồ ăn lên mà cầm lấy con chuột vứt xuống cho nó ăn lại nói -"Sao hôm nay tự dưng ngoan thế? Bình thường cậu đã bò ra ngoài tìm người đấu khẩu rồi cơ mà!!".

Tiêu Chiến hất mặt lên nói -"Anh đừng có coi thường tôi!!!".

Mạc Vân Đình -"Ai thèm coi thường cậu!!".

Tiêu Chiến hạ mặt xuống nhìn hắn nói -"Anh không coi thường tôi thật à? Vậy có cảm thấy tôi phiền phức không?!".

Mạc Vân Đình cười nói -"Tôi thích cậu như thế cậu nghĩ mấy cái đó đối với tôi quan trọng à?!".

Tiêu Chiến xua tay -"Neil hắn cũng tốt mà yêu hắn đi!!".

Mạc Vân Đình lắc đầu -"Không thể nào!".

Hai phút im lặng nhất, chẳng ai nói với nhau câu nào. Mạc Vân Đình sớm phát hiện ra Tiêu Chiến có điều bất thường, vì mỗi ngày Tiêu Chiến đều có dư năng lượng để nói thậm chí có thể nói nguyên một ngày mà không ăn cơm cũng được luôn, vậy mà hôm nay lại im lặng như thế hắn liền tò mò.

Mạc Vân Đình -"Cậu sao thế! Hôm nay vừa ngoan ngoãn lại vừa im lặng!".

Tiêu Chiến nhìn Mạc Vân Đình sau đó lại thở dài nói -"Nhiều việc lắm anh muốn nghe tôi sẽ nói hết, dù sao để trong lòng cũng rất vướng bận tôi cũng rất mệt nữa!".

Mạc Vân Đình gật đầu, Tiêu Chiến liền bắt đầu từ việc cậu cảm thấy buồn nhất chính là yêu và thích của Vương Nhất Bác, thứ hai là việc cậu cảm thấy mình mang họa đến cho người khác, thứ ba là bị nhóm người Lưu Vũ không tin tưởng.

Từng chuyện Tiêu Chiến kể đều rất lâu, gần như là moi móc hết tất cả tổn thương cùng ủy khuất mang ra giằng xé một lần nữa, tuy nhiên cậu lại không hề khóc cùng lắm chỉ thấy khóe mắt ửng đỏ chứ không còn gì khác.

Tiêu Chiến -"Tôi không đủ mạnh mẽ để chịu được những lời nặng nhọc đó từ bọn họ, thời gian tôi tiếp xúc với anh và Neil nhiều hơn bọn họ ngay cả khi tôi ở cạnh Vương Nhất Bác cũng không có cảm giác thoải mái bằng ở cùng các anh!".

Mạc Vân Đình rất muốn ôm lấy Tiêu Chiến vỗ đầu an ủi, thế nhưng hắn không thể làm vì vậy chỉ nhẹ nhàng nói -"Nếu cảm thấy quá khó khăn thì nói với Lão Đại một tiếng, cậu nên học chuyên sâu về một cái gì đó đừng tham gia vào chuyện của bọn họ nữa, Hạ Tri ngài ấy nói cũng không sai đâu nếu việc cậu cố gắng làm giành lại được tổn thương thì tốt nhất lên dừng lại đi!!".

Tiêu Chiến làm điều này vì Vương Nhất Bác chứ không phải vì bản thân cậu, từ trước đến nay không hề nghĩ đến việc bọn họ có hay không cần cậu đến giúp, chỉ là làm theo cảm tính rằng cậu lo cho bọn họ thế thôi.

Mạc Vân Đình nhìn vẻ mặt buồn bã của Tiêu Chiến cảm thấy không được quen lắm, hắn cũng không có kinh nghiệm đi dỗ người khác vậy nên chỉ đành im lặng.

Tiêu Chiến lật chăn ra nói -"Cõng tôi đến chỗ của Neil một chút được không?".

Mạc Vân Đình -"Tôi đỡ cậu đi! Nếu không có ai nhìn thấy chỉ khổ cậu thôi!".

Tiêu Chiến cười nói -"Anh sợ cái gì? Chân tôi què rồi không đi được!! Mau lên cõng tôi đến chỗ hắn đi!!".

Mạc Vân Đình hắn nhất quyết không nhưng mà Tiêu Chiến ngang đến độ mà hắn cũng phải chịu thua, đành hạ thấp người xuống cõng Tiêu Chiến đến tìm Neil. Con chuột thấy hai người bọn họ ra ngoài cũng bỏ đồ ăn chạy theo sau luôn.

Tiêu Chiến thoải mái khi ở cạnh hai người họ không chỉ đơn giản là vì tiếp xúc quá lâu mà vốn dĩ đã coi bọn họ là người nhà của mình, hai người này ngày nào cũng mắng cậu thậm chí là đánh nhau nhưng mà chẳng bao giờ nói nặng lời hay dọa nạt cậu cả, lúc nào thấy Tiêu Chiến buồn Neil hắn sẽ bay đến chửi cậu vài câu sau đó đánh nhau là hết buồn ngay.

Mạc Vân Đình thì ôn nhu nhẹ nhàng hơn cho nên coi hắn là anh trai tốt cũng được, hắn dễ bắt nạt lại chiều cậu vậy nên mới nói ở gần bọn họ thoải mái hơn rất nhiều.

Lúc đi xuống nhà có gặp Lưu Vũ, Mạc Vân Đình hắn dừng lại chào một tiếng còn Tiêu Chiến thì chẳng nói gì, mắt cúp xuống úp mặt vào lưng Mạc Vân Đình chờ cho hắn đi qua.

Đi đến dãy thứ ba của nhà chính là phòng của Neil, con chuột không muốn vào liền lủi ra ngoài sân gặm cỏ luôn.

Từ hôm về đến giờ vẫn chưa qua thăm hắn lần nào, Tiêu Chiến gõ cửa mấy cái nhưng không thấy có động tĩnh gì liền nhoài người xuống tự mở cửa ra luôn.

Tiêu Chiến chưa kịp vào bên trong đã la lên vài câu -"Lão gia đến rồi còn không ra tiếp đón.... Dừng tay lại!!!".

Mắt Tiêu Chiến và Mạc Vân Đình trợn trắng lên nhìn kẻ đứng bên cạnh đang dùng khăn bịt miệng Neil lại, tên kia cũng trừng mắt nhìn bọn họ hoảng loạn không biết chạy hướng nào.

Mạc Vân Đình thả Tiêu Chiến rơi xuống đất chạy đến bắt lấy tên bịt mặt kia, cũng không thể tóm gọn luôn hắn nhảy qua bên giường của Neil rút trong người súng ra bắn về phía Mạc Vân Đình.

Tiêu Chiến ngồi dưới đất chân không di chuyển được liền rút dép ra ném bất ngờ vào khẩu súng của hắn, kĩ thuật dùng dao và ném dao của Tiêu Chiến rất tốt chẳng qua bây giờ đổi thành ném dép thôi.

Một cái ném trước một cái ném sau rốt cuộc súng của hắn rơi xuống đất Tiêu Chiến liền la lên -"Mạc Vân Đình!!!".

Mạc Vân Đình phi qua giường của Neil đạp vào ngực tên kia một phát mạnh khiến hắn ngã xuống đất, còn tính đứng lên bỏ chạy thì Tiêu Chiến lăn dưới đất như khúc gỗ cản chân khiến hắn vấp ngã, cậu cầm khẩu súng hắn vừa làm rơi chĩa đến bắn ba phát vào chân hắn chế trụ một chỗ.

Mạc Vân Đình đi lên bắt lấy cả hai cánh tay hắn còng ra sau, một chân đè lên lưng hắn nắm chặt -"Khốn nạn!!".

Tiêu Chiến tháo băng đạn đút vào trong túi áo còn khẩu súng thì ném bay vào tường vỡ nát, Mạc Vân Đình cởi áo khoác ngoài buộc chặt tay hắn lại vứt hắn dưới đất, sau đó chạy ra bên ngoài gọi người đến.

Tiêu Chiến gấp rút chống chân đứng dậy đến chỗ giường của Neil gỡ cái khắn mỏng vứt xuống đất lại dùng tay đánh vào má hắn -"Neil tỉnh dậy!!! Chết rồi sao? Richard Neil!!!".

Mạc Vân Đình thấy Tiêu Chiến la liền chạy vào xem thử, hắn đưa tai xuống nghe nhịp tim của Neil trước sau đó nhảy cả lên giường ngồi trên người hắn bắt đầu sơ cứu cơ bản, người bên ngoài chạy đến tóm chặt lấy tên kia đè lại một chỗ trước mặt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bảo bọn họ lết hắn đến gần một chút sau đó giật miếng che mặt ra, cậu không biết người này là ai mà lại có thể bước chân vào đây một cách dễ dàng như vậy, nghĩ đến hành động lúc nãy của hắn với Neil, Tiêu Chiến liền tức giận đấm mạnh vào mặt hắn một phát nói -"Dám bước chân vào Vương Gia lại còn muốn hạ sát người!! Gan to bằng trời chán sống rồi đúng không?!!!".

Tên kia không nói gì, hắn bị đánh liền cúi hẳn mặt luôn xuống dưới đất. Tiêu Chiến tức giận nắm lấy tóc hắn giật lên nói -"Ai là đầu mối!! Là ai sai khiến nói!!!".

Tên kia cắn răng phun ra một câu -"Lưu Vũ...Lưu Vũ Đại nhân!!!".

Tiêu Chiến mặt có chút biến sắc dơ tay lên đấm hắn thêm một phát nữa, Lưu Vũ hắn cho dù không tin tưởng Neil đi chăng nữa cũng không đời nào phải úp mở mà giết Neil, đúng là hoang đường.

Tiêu Chiến nghiến răng nói -"Đem hắn xuống hầm giao cho Lưu Vũ! Bảo hắn tự mình coi lại phòng vệ của Vương Gia đi!!!".

Mấy người kia gật đầu đem tên kia đi ra ngoài, Tiêu Chiến nắm chặt tay lại hướng Mạc Vân Đình nói -"Thế nào rồi?!!".

Mạc Vân Đình vẫn không ngừng ấn xuống ngực của Neil, thậm chí còn có hô hấp nhân tạo mãi một lúc sau mới thấy Neil hắn ho lên một nhịp rồi lại thôi. Mạc Vân Đình vớn lấy máy thở đưa lên miệng Neil, hắn thở dốc vài hơi sau đó chỉnh lại máy thở bằng vài nút ấn.

Tiêu Chiến -"Tôi gọi Hạ Tri được không?!!".

Mạc Vân Đình lắc đầu -"Tạm thời không sao, cũng may chúng ta đến kịp lúc nếu không là không kịp rồi...".

Tiêu Chiến nhíu mày hướng ánh mắt lại nhìn Neil nói -"Rốt cuộc là kẻ nào cả gan dám vào đây hạ sát hắn?!!".

Mạc Vân Đình chống tay lên bàn nói -"Trong nhà có nội gián vốn dĩ hôm trước khi Phương Tẫn Viên bước vào cửa bị phát hiện Lưu Vũ Đại nhân đã cho tăng lượng người bảo vệ nhà chính lên gấp ba lần!!!".

Tiêu Chiến khoan không nói chuyện cảnh giác nữa, đầu cúi xuống liếc mắt nhìn Neil -"Tại sao chúng lại nhắm vào Neil chứ? Hắn vừa từ trại chở về mà!!!".

Mạc Vân Đình cũng có cùng câu hỏi như Tiêu Chiến, thế nhưng hai người bọn họ lại không ai muốn rời khỏi chỗ này vì Neil vẫn còn găp nguy hiểm.

Tiêu Chiến hướng Mạc Vân Đình hỏi -"Anh có biết ELT khối liên minh ngầm gì đó của các nước không?!".

Mạc Vân Đình nhíu mày -"ELT?".

Tiêu Chiến gật đầu -"Tôi không biết chuyện này thế nào nhưng nếu nó liên quan đến Neil....vậy....".

Hiện tại chưa có gì là rõ ràng cả, ngày hôm qua chỉ thấy đúng hai hồ sơ duy nhất của Neil và Alien, đây là hai người Vương Gia đều đã từng tiếp xúc ngoài ra không hề còn một chút thông tin nào.

Như thế đã đành nếu Neil là một trong những người thuộc ELT thì việc hắn bị giết ngày hôm nay là do ai làm?.

Mạc Vân Đình -"Tôi cõng cậu đi tìm Lão Đại! Chúng ta phải nói rõ chuyện này!!".

Tiêu Chiến lắc đầu -"Khoan hãy đi, tạm thời ở lại xem hắn thế nào đã nếu hắn tỉnh lại thì cố gắng hỏi một vài câu! Tôi cũng không hoàn toàn tin tưởng Lưu Vũ nếu hắn dám làm gì gây ảnh hưởng đến tính mạng của Neil tôi tuyệt đối sẽ không tha cho hắn đâu!!".

Mạc Vân Đình -"Sao cậu lại nghi ngờ ngài ấy?!!".

Tiêu Chiến -"Tôi không nghi ngờ hắn! Là hắn nghi ngờ Neil, bây giờ chúng ta chẳng có cái gì chứng minh rằng Neil trong sạch cả! Tôi không muốn thấy hắn phải chịu oan ức so với Lưu Vũ tôi tin tưởng Neil hơn nhiều!!".

Mạc Vân Đình -"Cậu nói cái gì tin tưởng cái gì chứng minh? Rốt cuộc cậu đang giấu tôi cái gì??!!!"

Tiêu Chiến im lặng, hôm qua Lưu Vũ hắn nói không cho phép ai được tiết lộ ra bên ngoài nhất là cậu, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy cái gì nên nói thì sẽ nói -"Tôi không rõ cụ thể là chuyện gì, hiện tại tôi chỉ biết việc này khơi dậy lên từ Alien người theo Phương Tẫn Viên vào đây, cô ta nói rằng chính phủ cho phép hoạt động ngầm một tổ chức gọi là Everlasting và bọn họ đang nhắm đến chúng ta, hôm qua tìm ra một mảnh hồ sơ trong đó có hồ sơ của Neil và Alien...".

Tiêu Chiến tóm gọn lại mọi chuyện, Mạc Vân Đình hướng ánh mắt nhìn Neil lại nói -"Dùng cả tên thật hay sao?!!".

Tiêu Chiến gật đầu -"Tuy là người trong nhà nhưng tôi không muốn phụ thuộc vào bọn họ nữa tôi tự mình tìm hiểu có chậm hơn bọn họ cũng không sao!!".

Mạc Vân Đình gọi người đưa Neil đến phòng của hắn ở dãy nhà thứ hai, Tiêu Chiến đi thì hắn sẽ ở lại còn Tiêu Chiến ở lại thì hắn sẽ đi. Nửa ngày trôi qua, Tiêu Chiến nhờ người đỡ xuống dưới hầm cầm thẻ Vương Nhất Bác cho cậu để dùng quyền sử dụng phòng thông tin.

Tiêu Chiến chọn một góc nhỏ ngồi xuống bắt đầu tìm hiểu về ELT, ban đầu không hề có gì ngoài hai bộ hồ sơ của Neil và Alien, cậu đối chiếu bản dữ liệu của hắn ở Vương Gia và ở trên màn hình, nó trùng khớp đến mức kinh ngạc.

Bạch Chính Dương lúc sau cũng xuống, là biết Tiêu Chiến ở đây lên mới đến cơ bản hiếm khi Tiêu Chiến tự mình xuống dưới này chẳng biết là định làm gì.

Tiêu Chiến đang cảm thấy có chút hoang mang, nghĩ đến mọi phương án nhưng không có cái nào hợp lý cả, Neil hắn làm việc ở Vương Gia từ lúc còn nhỏ, lớn lên làm xạ kích rồi lại trở thành thủ lĩnh giữ cái địa ngục của Vương Gia yên ổn gần mười năm, công việc của hắn cũng chỉ có đi tra tấn người khác việc có được thông tin trong Vương Gia là không thể.

Chưa nói đến khoảng cách, ngay cả phòng thông tin ở đó cũng chỉ nhận những chỉ thị ở mức trung bình, mọi hoạt động của Vương Gia đều ở đây không phân tán ra bên ngoài làm sao mà biết được.

Nghĩ đến thất thần, Bạch Chính Dương hắn cướp máy tính lúc nào không biết, mãi đến khi hắn sút Tiêu Chiến một phát mới tỉnh.

Bạch Chính Dương -"Làm cái gì thì chú tâm vào!".

Tiêu Chiến nhíu mày lườm hắn, giật lại cái máy tính của mình đẩy ghế lăn ra một đoạn xa tiếp tục tìm hiểu, trước hết cậu cần tìm một số thông tin trước khi đi tìm địa chỉ IP của ELT, ít nhất mọi hoạt động của bọn họ cũng phải có một lối xâm nhập vào dữ liệu, nếu màng chắn tầm cỡ của Bạch Chính Dương cậu cũng có thể dành ra vài ngày để phá giải.

Bạch Chính Dương đẩy ghế đến chỗ Tiêu Chiến nói -"Tôi có làm gì cậu đâu mà cậu khó chịu với tôi? Ít nhất cậu nên cảm ơn tôi vì tôi nói giúp cho cậu trước mặt Lưu Vũ chứ!!".

Tiêu Chiến -"Ai cần anh nói giúp cho tôi? Không phải việc này cũng là việc kia anh có sức thì đi tìm Hạ Tri mà bám lấy áo anh ấy đi đừng có làm phiền tôi!!".

Bạch Chính Dương -"Hạ Tri giận rồi không dễ mà hết được, tôi đến đây làm việc chứ ai rảnh làm phiền cậu làm gì!!".

Tiêu Chiến cau mày lại một lần nữa đẩy ghế ra tít xa xa xa xa xa xa...

Bạch Chính Dương nhướn một bên mày, quay đầu lại làm việc của mình. Như Tiêu Chiến hắn cũng tìm hiểu thông tin về ELT nhưng lại theo hướng khác, hắn có kinh nghiệm nhiều hơn Tiêu Chiến cho nên không mất nhiều thời gian để có thể tìm ra thông tin.

Tiêu Chiến có chút khó hiểu, tại sao Alien và Neil lại bị lộ hồ sơ ra ngoài? Trong khi tất cả đều được đóng kín. Rõ ràng là bọn chúng đang thả mồi câu nhỏ để bắt con cá lớn.

Tiêu Chiến bỏ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net