Chương 10: Chăm sóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tài xế taxi cũng biết khách hàng là trường hợp khẩn cấp, cho nên cố gắng chạy nhanh nhất có thể tới bệnh viện thành phố.

Tiêu Chiến trả tiền taxi, nói tiếng cảm ơn sau đó đỡ Vương Nhất Bác đi vào sảnh bệnh viện. Tìm tới phòng trực của vị bác sĩ mà anh quen đến không thể quen hơn, tên người nọ là Vương Bác Quân, là anh họ bên nhà ngoại của anh.

"Tiên sinh, mời anh đợi một lát, bác sĩ Vương sẽ lập tức tới"

"Được, cảm ơn" Tiêu Chiến cười nói lời cảm tạ, lại cúi đầu yên lặng nhìn cậu nhỏ trong lòng, đau đến ngất xỉu rồi sao? "Nhất Bác, cố chịu một chút"

"Ưm" Vương Nhất Bác khẽ ứng thanh

Không lâu lắm một người đàn ông cao gầy mặc y phục bác sĩ bước nhanh vào, đầu tiên là nhìn Tiêu Chiến xem từ trên xuống dưới một lượt, thấy anh không có vấn đề gì, cả người y liền thả lỏng xuống.

"Tiểu Tán, làm anh sợ muốn chết, còn nghĩ em bị làm sao" Vương Bác Quân thở phào đi tới, mắt liếc nhìn người trong ngực em họ, khuôn mặt không nhìn thấy, nhưng có thể từ thân hình nhận ra đây là một người đàn ông

"Anh Bác Quân, anh khám cho cậu ấy một chút đi"

"Ừ, đỡ người nằm lên giường đã" Thật hiếm khi Vương Bác Quân nhìn thấy em họ mình lo lắng như lúc này.

"Vâng" Tiêu Chiến đỡ người đứng lên trong sự giúp đỡ của anh họ mình, miệng vẫn không ngừng dỗ dành "Bác sĩ tới rồi, em chịu một chút"

Sau khi hỏi về triệu chứng cùng vị trí bị đau, Vương Bác Quân nhíu nhíu mày, nói với Tiêu Chiến

"Tiểu Tán, bước đầu xác định cậu nhóc là đau ruột thừa. Hiện tại phải làm siêu âm cho em ấy mới có thể xác định."

"Cảm ơn anh Bác Quân" Tiêu Chiến gật gật đầu. "Nhưng làm sao để em ấy không còn đau nữa bây giờ?" Nhìn thấy Vương Nhất Bác đau đến nhăn mày, nhưng không rên một tiếng, Tiêu Chiến liền đau lòng.

"Anh vừa mới tiêm một mũi giảm đau loại không gây tác dụng phụ, đợi một lát sẽ bớt đau" Vương Bác Quân nhìn ra sự đau lòng trong mắt em họ, y có chút giật mình, theo đó là buồn bã. 

"Cảm ơn anh họ" Tiêu Chiến nghe xong, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, đưa tay lau đi mồ hôi vì đau mà rơi xuống của cậu nhóc trong lòng.

Vương Bác Quân nhìn hành động vừa rồi của Tiêu Chiến, trong lòng không biết là tư vị gì? Tình cảm của y với em họ, y chưa bao giờ dám thẳng thắn thể hiện ra, y sợ em họ cảm thấy ghê tởm, cảm thấy chán ghét, không còn muốn gặp y nữa... Nhưng hình ảnh này là thế nào? Người trong lòng em họ là ai chứ? Tại sao lại nhận được tất cả quan tâm của em họ y như thế? Y không cam tâm!

Nhưng nhìn thấy nụ cười cùng ánh mắt dịu dàng của Tiêu Chiến khi chăm sóc cậu nhóc, Vương Bác Quân lại có chút cảm giác thất bại.

Kết luận cuối cùng chính là Vương Nhất Bác bị đau ruột thừa cấp độ nhẹ, Vương Bác Quân khuyên cậu nhân dịp hè nên triệt để làm tiểu phẫu, cắt bỏ, tránh sau này chuyển qua viên ruột thừa. Tiêu Chiến nghe xong cũng thấy có lý, cũng vội khuyên bảo

"Nhất Bác, nghe lời"

"Vâng" Vương Nhất Bác nhìn anh một bộ không cho cự tuyệt, đành đồng ý. Cậu biết tiểu phẫu hay đại phẫu đều cần có chữ ký người thân, cậu còn chưa đủ mười tám tuổi, vì vậy mượn điện thoại Tiêu Chiến gọi cho ba Vương.

"Ba"

"Bảo bối, sao con lại gọi ba bằng số này?"

"Con đang ở bệnh viện"

"Cái gì?" Ba Vương sợ tới mức đánh rơi ly nước "Con bị làm sao? Con ở bệnh viện nào? Ba lập tức tới!"

"Chủ tịch, cuộc họp..." Thư ký bên cạnh chỉ nghe được câu "tôi lập tức tới" của ông chủ, liền bước tới ngăn lại

"Họp cái gì họp, con trai tôi vào viện kia kìa, hủy họp" Ba Vương cơ hồ hét lên, lại nhẹ giọng nói vào điện thoại "Bảo bối, con ở bệnh viện nào? Số phòng bao nhiêu? Mau nói cho ba biết!"

"Bệnh viện? A, con cũng không biết, ba nói chuyện cùng anh Chiến đi"

"Anh Chiến?" Ba Vương đột nhiên thấy cái tên này, rất quen!

"Chú Vương, chào chú. Chúng cháu đang ở bệnh viện thành phố, phòng VIP 3"

"Được, cảm ơn cháu Chiến Chiến" Ba Vương tắt điện thoại, nhét lại vào túi quần, vơ lấy bộ vest trên giá, lao nhanh ra ngoài

Thư ký còn đang hoảng hồn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra chủ tịch rất thương yêu người con độc nhất này, còn may bản thân cô chưa nói gì quá đáng.

"Chiến Chiến?" Tiêu Chiến nhìn điện thoại, nghi hoặc, đây đã là người lạ thứ hai gọi anh là Chiến Chiến.

"Ba tới sao?" Vương Nhất Bác biết ba Vương nói muốn tới, nhưng vẫn thấp thỏm hỏi lại

"Chú Vương đang trên đường tới. Em ngủ một chút đi" Tiêu Chiến không nhìn ra khác lạ trên khuôn mặt than kia, chỉ vỗ vỗ đầu cậu, yêu cầu nghỉ ngơi.

"Ừm" Vương Nhất Bác lúc này không bị đau, chân chính cảm nhận được thiên sứ Tiêu Chiến dỗ dành mình, ngực ngập tràn ấm áp

Vương Bác Quân bị xem thành người vô hình cũng đành cười khổ. Có lẽ, y một chút cơ hội cũng không có. Vậy sao không tiếp tục làm một người anh họ của em ấy chứ? Ít ra như vậy, y sẽ quang minh chính đại ở bên cạnh em họ của mình.

Ba Vương chạy tới bệnh viện cũng đã hơn ba mươi phút sau, theo sau ông chính là (vú em) trợ lý số khổ Tưởng Phóng. Vừa bước đến phòng bệnh, ông cũng không nghĩ nhiều đi tới trước mặt Tiêu Chiến

"Chiến Chiến, Nhất Bác làm sao vậy?" Không ai để ý, Tiêu Chiến cùng Vương Bác Quân đứng cùng một chỗ, lúc này Vương Bác Quân cũng đang mặc thường phục, nhưng ba Vương lại chính xác tới trước mặt Tiêu Chiến.

"Chú Vương, chú đừng lo. Em ấy bị đau ruột thừa, chỉ cần làm tiểu phẫu cắt bỏ, nghỉ ngơi vài ngày hoặc một tuần liền không có việc gì"

"Là vậy sao?" Ba Vương nghe xong cũng nhẹ nhàng thở ra "Vậy giờ thằng bé sao rồi?"

"Em ấy vừa mới chợp mắt, cháu định ra ngoài mua ít cháo trắng để em ấy lót dạ, tối qua cùng sáng nay không ăn dẫn đến đau dạ dày, nhờ đó mới phát hiện đau ruột thừa cấp độ nhẹ, may mà phát hiện sớm"

"Cháu không cần đi, tiểu Phóng, cậu ra ngoài mua chút cháo trắng, tôi vào nhìn Nhất Bác một chút"

"Vâng" Tưởng Phóng quay người muốn đi, lại quay lại nói "Ông chủ, có cần báo cho bà chủ không ạ?"

"Cái này..." Ba Vương suy nghĩ một chút, nếu không báo, một ngày phu nhân biết được, không phải ông sẽ bị lột da sao? Nghĩ vậy, ông hắng giọng dặn "Báo, nhưng lời nói uyển chuyển một chút"

"Vâng"

Ba Vương đẩy cửa phòng, nhìn đến con trai bảo bối ngủ say trên giường bệnh, trong lòng đau đớn. Sau lần đó, đây là lần đầu trong tám năm, con trai mới lần nữa nhập viện.

"Ưm, ba?" Vương Nhất Bác tỉnh, thấy ba mình ngẩn người đứng bên giường, cậu gọi khẽ một tiếng

"Bảo bối, con tỉnh rồi" Ba Vương loay hoay không biết nên làm gì, lại thấy Tiêu Chiến nhẹ nhàng bước tới nâng giường cao lên một chút, ông càng nhìn người thanh niên này, càng hài lòng. "Cảm ơn cháu"

"Không có gì ạ. Nếu chú tới rồi, cháu trở về trường một chuyến..."

"Anh Chiến" Vương Nhất Bác giơ bàn tay đang truyền dịch nắm lấy tay Tiêu Chiến

"Chiến Chiến, chú không giỏi chuyện chăm sóc người bệnh, hay là cháu có thể thay chú chăm thằng bé vài ngày được không?" Nhận được con trai ra ám hiệu, ba Vương như thế nào để mặc?

"Chú hiểu lầm rồi. Cháu về soạn một ít đồ đạc, Nhất Bác buổi chiều mới phẫu thuật, buổi chiều cháu lại tới" Nói xong, Tiêu Chiến quay người, vỗ vỗ mu bàn tay đang nắm lấy tay anh, người này lúc bị bệnh sao lại bám người như vậy? Cậu hết bệnh, liền sẽ quên hết thôi...

Mẹ Vương nghe Tưởng Phóng nói chuyện Vương Nhất Bác nhập viện, còn làm tiểu phẫu, nhất quyết muốn bay từ Nhật về, bị Tưởng Phóng kiên trì khuyên nhủ, lúc này mới không về nữa nhưng vẫn rất tức giận gọi điện cho ba Vương.

"Bảo bối, mẹ con muốn nói chuyện với con" Nói xong ông tiện tay mở loa ngoài

"Bảo bối, con như thế nào rồi? Vài ngày nữa mẹ sắp xếp công việc xong sẽ về với con nhé!"

"Không cần, mẹ không cần vội, con không sao"

"Như vậy sao được, dù sao con cũng là làm tiểu phẫu đó"

"Có ba ba cùng anh Chiến, mẹ đừng lo"

"Ý, Chiến Chiến sao? Vậy mẹ không về nữa"

"..." Ba Vương cảm thấy số mình thật khổ. Tưởng Phóng vừa bước vào cũng cảm thấy bản thân thật khổ. Tiêu Chiến đi ra tới cửa suýt chút vấp chân té, lại là Chiến Chiến... Riêng Vương Bác Quân thì lại có thể nhìn ra, xem ra gia đình bạn trai (?) em họ rất thích em ấy, vậy là tốt rồi. Đây quả thật là một chuyện tốt đẹp:))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net