Chương 11: Chăm sóc (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều, Tiêu Chiến như đã hứa trở lại bệnh viện. Ba Vương sớm đã về Duy Giai chủ trì cuộc họp trì hoãn sáng nay, cạnh giường bệnh là một phụ nữ trung niên đang ngồi gọt hoa quả.

"Xin chào" Tiêu Chiến lễ phép hơi cúi người chào hỏi

"Tiêu Chiến, anh tới rồi" Vương Nhất Bác quay phắt đầu lại, tươi cười tràn ra ánh mắt

"Chào cậu, cậu tới là tốt rồi, cậu chủ luôn ngóng cậu từ trưa" Vú Vương cũng vui vẻ hẳn, cậu chủ lạnh lùng, rất áp lực.

"Em nghĩ anh sẽ không tới..." Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói, ủy khuất kia khiến vú Vương bên cạnh suýt đánh rơi quả táo đang cầm trên tay, quá phi lý rồi!

"Tôi nói trở lại, tất nhiên sẽ trở lại, lừa em làm gì?" Tiêu Chiến không biết lúc này nên có biểu cảm gì, giận thì không thể, không chấp nhặt cùng người bệnh, cười cũng cười không nổi a

"Vâng" Nhìn thấy Tiêu Chiến mang theo vài thứ được bọc lại cẩn thận, Vương Nhất Bác tò mò "Anh mang theo cái gì vậy?

"Giá vẽ. Cuối tuần sau tôi báo cáo tốt nghiệp" Tiêu Chiến nâng lên khung tranh trên tay, đi tới cửa sổ đặt các thứ xuống, bắt đầu sắp đặt

"A? Là em phiền anh rồi" Vương Nhất Bác lúc này hơi thấy có lỗi, anh sắp đối mặt với ngày quan trọng, cậu còn ích kỷ, vì thích anh mà muốn anh chăm sóc cậu...

"Không phiền. Dù sao ở đây hay ở trường, đều có thể vẽ" Tiêu Chiến lần này lại hiểu ý rất nhanh, lắc lắc đầu nói lời an ủi. Trong đầu anh đang nghĩ "Đứa nhỏ này, nhìn bên ngoài thì lạnh nhạt ít nói, khuôn mặt cũng không có bao nhiêu biểu cảm, nhưng không ngờ lại dính người như vậy. Mà thôi, em ấy là người bệnh, con người lúc bị bệnh, đau ốm thường trở nên mềm yếu, cứ chiều cậu nhóc thôi"

"Vâng, vậy em có thể xem anh vẽ được không?" Vương Nhất Bác dè dặt hỏi

"Có...có thể!" Tiêu Chiến vốn định khẳng khái đồng ý, chợt nhớ một bức bản thân vẽ cái gì, lại chần chừ một chút mới gật đầu. Cùng lắm anh chỉnh sửa bức tranh dùng để tốt nghiệp, bức dự thi vào tháng chín đành để vậy, lúc về lại tiếp tục vẽ...

"Có gì không tiện sao?"

"Không có. Anh Bác Quân có dặn mấy giờ làm phẫu thuật hay không?"

"Bác sĩ Vương lúc nãy vừa tới kiểm tra một lần, 5h chiều sẽ làm tiểu phẫu"

"Ừm, em ngủ một lát đi, tôi đi tìm anh ấy"

"Anh... Anh tìm bác sĩ Vương làm gì?"

"Hử?" Tiêu Chiến liếc mắt nhìn qua, thấy khuôn mặt Vương Nhất Bác vẫn bình thản, có vẻ như chỉ đơn thuần tò mò, anh liền nói "Hỏi anh ấy xem phải làm gì tiếp. Tôi đã nhận chăm sóc cho em, ít ra cũng phải biết rõ một chút chứ!"

"Đừng đi" Vương Nhất Bác luống cuống, từ lúc cậu tỉnh táo lại, có thể nhìn ra bác sĩ Vương kia hình như cũng thích Tiêu Chiến, hiện tại lại đi gặp riêng, trong lòng cậu rất không vui "Lát nữa bác sĩ Vương trở lại, lúc đó anh hỏi cũng được mà. Em muốn đi ra ngoài dạo. Anh mang em đi?"

"Aiza Vương Nhất Bác, em sao có thể dính người như vậy chứ? Chẳng phải còn dì giúp việc sao?"

"Dì ấy phải về, đúng không vú Vương?" Vương Nhất Bác liếc qua vú Vương bên cạnh.

"Vâng, cậu Tiêu Chiến, phiền cậu ở lại với cậu chủ cho tới khi ông chủ quay lại" Vú Vương tuy không biết cái gì là đồng tính luyến ái, nhưng có thể nhìn ra cậu chủ của bà đặc biệt thích cậu thanh niên này, vì vậy bà phối hợp, đứng dậy, nói về liền về:)))

"Vú Vương về rồi, Tiêu Chiến, lại đây" Vương Nhất Bác tươi cười vẫy vẫy tay

"...!" Chuyện gì vừa xảy ra vậy nhỉ? Tiêu Chiến mơ hồ...

Hai người không nói gì, Vương Nhất Bác nói nhảm thật nhiều thứ, trong người liền mệt mỏi, cứ thế ngủ thiếp đi. Tiêu Chiến hạ giường bệnh xuống, lại tăng điều hoà một chút, xong đâu đấy anh mới bắt đầu làm chuyện của mình.

Vốn thời gian này anh đã hoàn thành bức vẽ tốt nghiệp, chỉ cần kiểm tra chỉnh sửa đôi chút nữa là hoàn thành, trong hôm nay có thể tiếp tục vẽ bức tranh dự thi, nhưng bức tranh đó anh hiện tại không muốn để Vương Nhất Bác thấy được. Vì vậy lúc này Tiêu Chiến lấy bức tranh tốt nghiệp đặt lên giá, đây là một khoảng trời thật xinh đẹp, có những vì sao, có mặt đất, trên mặt đất là những căn nhà nhấp nhô, có cột tre treo đèn lồng muôn hình vạn trạng, có con sông hoa đăng trôi nổi, có người đi lại tấp nập, có đèn trời đang bay lên. Chính là một khung cảnh lễ nguyên tiêu cổ đại.

Xem xét chỉnh sửa đến không thấy khuyết điểm, Tiêu Chiến cẩn thận bọc lại tác phẩm của mình. Sau đó anh lấy một tờ giấy vẽ mới tinh, đặt lên giá vẽ bắt đầu vẽ khung cảnh phía ngoài cửa sổ phòng bệnh.

Bốn giờ chiều Vương Nhất Bác tỉnh, cậu ngủ rất ngoan, tỉnh cũng không phát ra tiếng khiến người chú ý. Lúc này, ánh vào mắt cậu là hình ảnh một người đang chăm chú vẽ tranh, đầu hơi nghiêng, tay trái cầm bảng pha màu, tay phải cẩn thận điểm từng chút một lên bức vẽ đã sắp hoàn thành. Thỉnh thoảng cái người này lại ngốc nghếch khiến màu vẽ dính lên má, trông thật đáng yêu.

"Tiêu học trưởng, lại đây một chút" Giọng nói trầm thấp của Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến giật nảy cả mình, bút vẽ điểm một chấm đỏ lên bức tranh...

"Tự dưng lại gọi tôi là học trưởng?" Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, cũng không vội đi tới, chậm rãi sửa sai sót vừa rồi, xong đâu đấy mới đi tới cạnh giường "Em gọi tôi làm gì?"

"Cúi xuống!"

"Hử?" Tiêu Chiến nghe lời cúi người xuống một chút

Vương Nhất Bác cười hài lòng, đưa tay không bị cắm kim chuyền lên, lau đi vết màu vẽ trên má anh, Tiêu Chiến theo bản năng muốn tránh đi, lại bị một câu "Yên nào" của cậu nhóc ít hơn sáu tuổi chấn trụ, ngoan ngoãn để nguyên tư thế.

"Xong rồi"

"Ừ" Tiêu Chiến có chút ngại ngùng quay đầu đi. Anh là nam, người này cũng là nam, sao tim lại đập nhanh như vậy chứ? Mà...tại sao anh phải nghe lời như vậy chứ?

Ngoài cửa phòng đóng kín, Vương Bác Quân nhìn qua ô kính trên cửa, không nghe thấy trong phòng nói gì, nhưng có thể thấy Vương Nhất Bác đưa tay lên vuốt nhẹ má em họ Tiêu Chiến của y (L: Anh chắc chứ?), em họ còn không né không tránh, cứ để người kia làm vậy, còn dịu dàng nhìn người ta (L: Anh lại chắc chứ?), mặc dù biết quan hệ giữa hai người bọn họ, y vẫn đặc biệt đau lòng (L: Anh biết cái khỉ ấy:)) ). Nhắm mắt lại, quay người rời đi, bọn họ hôn nhau anh còn đứng đây làm gì? (L tiếp tục bất lực vs trình độ bổ não của tên này rồi, chỉ muốn hét lên: Lại nói bậy!)

Vương Nhất Bác liếc về phía cửa, thấy bóng người đã rời đi, ánh mắt một lần nữa dõi theo Tiêu Chiến vừa trở lại bên giá vẽ. Mặc kệ bác sĩ Vương kia với Tiêu Chiến là cái quan hệ gì, chỉ cần không phải người yêu, đều cần bóp chết mấy ý nghĩ không an phận của người này đối với anh. Liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay chỉ 16:17, Vương Nhất Bác cảm thán, người này cũng quá đúng giờ rồi.  (L: Con tâm cơ quá rồi tiểu Bo Bo)

"Anh đang vẽ gì vậy?"

"Em muốn xem?" Tiêu Chiến kinh ngạc quay đầu lại

"Muốn!" Mặc dù mỹ thuật là môn học Vương Nhất Bác ghét nhất, nhưng nếu là tranh Tiêu Chiến vẽ, cậu đều thích! Xem ra trở về cần nghiên cứu nhiều hơn về mảng này, hình như cũng chỉ có mỹ thuật là cậu không biết mà thôi. Này cũng quá xui rồi:))) (L: Xui cái gì? Rõ ràng là bị nghiệp quật, ghét của nào trời trao của đó:)) )

"Tôi vẽ khung cảnh ngoài kia" Nâng người dậy khỏi giường, đỡ cậu tới trước giá vẽ "Chỉ là tiện tay, không có gì làm, vẽ linh tinh"

"Hôm sau anh có thể vẽ cho em một bức không?"

"Được" Tiêu Chiến nhìn ánh mắt trông mong kia, nhất thời mị đầu đáp ứng...

"Cảm ơn anh, Tiêu Chiến"

"Em có thể không gọi cả tên và họ của tôi như vậy không? Tôi hơn em rất nhiều tuổi, ít ra cũng như Tiểu Bạch gọi anh Chiến chứ?"

"Không thích!" Em có thể nói, gọi "Tiêu Chiến" nghe rất thân thiết được không? Chỉ sợ nói ra anh sẽ né tránh em a...

Phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa vốn chỉ là tiểu phẫu, chỉ tốn chút thời gian Vương Nhất Bác đã được đưa trở lại phòng bệnh lúc trước, thuốc mê vẫn còn tác dụng vì vậy cậu còn chưa tỉnh lại.

Ba Vương một tấc không rời theo ở bên cạnh, nhìn quanh không thấy Tiêu Chiến, ông không biết anh đi đâu, cũng không nghĩ nhiều ngồi xuống cạnh giường bệnh, vuốt vuốt tóc con trai bảo bối.

Tiêu Chiến lúc này đang đứng nói chuyện cùng Vương Bác Quân, nội dung đều là một số vấn đề lưu ý khi chăm sóc người bệnh vừa làm loại tiểu phẫu kia. Nói một lúc lại nói qua chuyện nhà. Sau đó anh mới tạm biệt anh họ, đi trở về nhận mệnh chăm sóc nhóc con nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net