Chương 13: Bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vết mổ của Vương Nhất Bác đã lành, cậu hỏi Tiểu Bạch số điện thoại của Tiêu Chiến nhưng lại không có lý do nhắn cho anh. Cuối cùng mẹ Vương nhìn không nổi, lập cho cậu wechat, search số điện thoại Tiêu Chiến sau đó gửi lời mời kết bạn qua.

Phải đến ba ngày sau Vương Nhất Bác mới nhận được tin nhắn thông báo bọn họ trở thành bạn bè. Cậu liền voice chat gửi lời chào qua cho anh

"Hi! Em là Vương Nhất Bác!"

Lại thêm một ngày, Tiêu Chiến mới reply

"Ừ, chào em!"

"..." Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân thật thảm, lúc này cậu biết nói gì bây giờ? Nghĩ nghĩ, cậu không voice nữa, bấm tin nhắn gửi qua "Anh đang ở X thị sao?"

"Ừm, tôi về ngay sau khi báo cáo tốt nghiệp hoàn tất" Lần này Tiêu Chiến reply rất nhanh

"Anh làm tốt chứ?" Vương Nhất Bác lại hỏi

"Ừm, cũng tạm qua. Vết mổ của em sao rồi?"

"Cũng nửa tháng trôi qua rồi, sớm đã lành"

"Vậy là tốt rồi. Vậy, năm học mới hẹn gặp em sau"

"Vâng. Hẹn gặp lại." Vào năm học mới, còn gặp được anh ư? Vương Nhất Bác cười khổ.

Sinh nhật Vương Nhất Bác là vào ngày 05/08, ba Vương thực hiện lời hứa mua tặng con trai bảo bối chiếc Audi đời mới nhất, chỉ chờ Vương Nhất Bác cuối tháng 8 tham gia thi lấy bằng nữa thôi. Vốn mẹ Vương muốn tổ chức sinh nhật thật hoành tráng, cũng định công bố cho giới truyền thông khuôn mặt con trai bảo bối, nhưng Trần phu nhân ngăn lại, bà nói làm như vậy sẽ ảnh hưởng không ít tới cuộc sống đại học của cháu ngoan. Cũng chỉ còn chưa tới một tháng sẽ bắt đầu năm học mới. Vì vậy sinh nhật mười tám của Vương Nhất Bác trải qua ở L thị cùng hai nhà Trần Vương.

Năm nay tân sinh không có người đặc biệt nổi bật như năm vừa rồi của Vương Nhất Bác. Vương Tiểu Bạch đầu tháng chín đã trở lại B thị, về trường chuẩn bị đón tân sinh, ai bảo cậu là cán bộ đoàn làm chi?

Ngày nhập học vẫn đông như những năm trước. Dù sao X đại cũng là trường đại học có tiếng, ai lại không muốn nhập học tại đây chứ? Khu làm thủ tục nhập học sớm đã gần kết thúc, lúc này là lúc các câu lạc bộ tuyển người, Vương Nhất Bác "bị ép" làm phó đội tất nhiên lúc này cũng có mặt. Cậu chỉ đứng một chỗ cũng khiến tân sinh năm nhất hò hét đinh tai nhức óc

"Aaaaaaa, trời ơi đẹp trai quá!"

"Cậu nói người tóc nâu kia sao? Đúng là đẹp thật!!!!"

"Không biết là học trưởng khoa nào nhỉ?"

"Ồ kia chẳng phải câu lạc bộ bóng rổ? Xem ra anh ấy là người của câu lạc bộ"

"Nam nhân chơi bóng rổ là soái nhất!"

"Đẹp trai muốn chết!!! Tim của tôi!!!"

"Cậu ấy là Vương Nhất Bác, xếp hạng ba trên bảng thập đại mỹ nam trường chúng ta đó"

"Không những vậy, năm vừa rồi điểm thi được hạng nhất, lĩnh học bổng toàn phần"

"Giỏi như vậy?"

"Sao ông trời bất công quá, đã đẹp trai, còn là học bá. Không bù cho lão tử, vất vả lắm mới thi đỗ X đại"

"Hãnh diễn lắm hay sao? Còn khoe ra?"

"Không biết anh ấy có bạn gái chưa nhỉ?"

"Chưa có cũng không tới lượt cậu"

"Người ta chỉ là tò mò"

"Hình như chưa đâu, thập đại mỹ nam cũng chỉ có hai người công khai bạn gái là xếp thứ sáu Tào học trưởng và xếp thứ 8 Quý học trưởng thôi"

"Na Na, cậu thử theo đuổi xem, cậu xinh đẹp như vậy chắc chắn ngta sẽ đồng ý thôi"

"Tiểu muội, em đang nằm mơ à? Nhất Bác học đệ không thích tiếp xúc nữ nhân, nói chuyện cùng em ấy tốt nhất cách một mét"

"Khó khăn như vậy sao?"

"Chứ còn gì"

"Tiêu học trưởng, Mạnh học trưởng cùng Nhất Bác học đệ đều rất đẹp trai, nhưng đều cự tuyệt nữ sinh tỏ tình."

"Hai người còn lại cũng lạnh lùng như vị học trưởng vừa rồi sao?"

"Không phải. Tiêu học trưởng hoà ái dễ gần, nhưng anh ấy đã sớm nói không muốn yêu đương"

"Đúng thế, còn Mạnh học trưởng lại rất khó tính, ai cũng không tiếp cận nổi, nói gì là nữ sinh?"

"Tiếc thật a"

Vương Bác Văn kết thúc công việc ở khu thủ tục nhập học, vội chạy qua phụ huynh đệ, liền bị những tiếng nghị luận này chấn đến lảo đảo. Đến bên cạnh Vương Nhất Bác, nói lời thấm thía:

"Cái khuôn mặt yêu nghiệt của cậu, ra ngoài nên che lại"

"Cảm ơn nhắc nhở!" Vương Nhất Bác một bộ không thèm để ý

"Không cần khách khí!"

"Cậu có tin gì của anh ấy không?" Đã hơn một tháng kể từ ngày nói chuyện qua wechat kia, Vương Nhất Bác vẫn chưa có cớ để lần nữa nói chuyện cùng Tiêu Chiến. Dù sao nói sẽ theo đuổi người ta là cậu, nhưng cậu đâu có giỏi về vấn đề này?

"Không có, aiz. Anh ấy vốn tự lập, làm gì cũng không nói nên trưởng bối trong nhà vừa tức giận cũng vừa bất lực a" Vương Bác Văn tự Tiểu Bạch lắc lắc đầu.

"Cậu không hỏi anh ấy?" Vương Nhất Bác nheo mắt nhìn qua

"Cậu nghĩ tớ chưa làm?" Tiểu Bạch liếc mắt xem thường

"Hẹn anh ấy tối nay đi ăn được không?" Người nào đó tiếp tục đề nghị.

"Để tớ thử xem" Tiểu Bạch lôi điện thoại muốn nhắn tin cho Tiêu Chiến

"Cảm ơn" Vương Nhất Bác mỉm cười, khiến không khí vừa tĩnh xuống lại ồn ào trở lại.

Những tiếng la hét "Đẹp trai quá aaa" lại lần nữa vang lên.

"Nhất Bác ca ca~" Một giọng nữ mềm mại đáng yêu đột nhiên vang lên, bóng người váy hồng chạy nhanh tới trước bàn câu lạc bộ bóng rổ, tiếp theo lại thật tự nhiên tới bên cạnh Vương Nhất Bác, vòng tay ôm cánh tay cậu lắc lắc... "Ninh Ninh cũng vào cùng trường với Nhất Bác ca ca nè"

"Buông!" Vương Nhất Bác ghét bỏ gằn ra một từ đơn, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn

"Ninh Ninh?" Vương Tiểu Bạch là em họ bên ngoại của Tiêu Chiến, biết tới cô nương này cũng không kỳ quái

"Ý, Tiểu Bạch ca ca~" Doãn Ninh nhoài người qua ngực Vương Nhất Bác để chào hỏi Tiểu Bạch.

"Đứng thẳng!" Vương Nhất Bác lần thứ hai lên tiếng, thanh âm lạnh lùng thêm một chút

"Anh họ?" Tiểu Bạch nhìn thấy người đang tách đám người bước vào, đầu đổ mồ hôi thay Vương Nhất Bác

"Tiêu Chiến" Vương Nhất Bác lúc này cũng đã nhìn thấy, quên luôn việc Doãn Ninh đang ôm lấy cánh tay mình

"Ninh Ninh" Tiêu Chiến nhíu mày nhìn em họ mình, anh nhìn thấy cảnh này thật sự trong lòng có chút khó chịu...

"Buông tay" Lúc này Vương Nhất Bác cũng thấy tình huống không ổn, rút mạnh tay khỏi hai tay mềm mại của Doãn Ninh, chạy tới trc mặt Tiêu Chiến, cười xinh đẹp hỏi "Tiêu Chiến, sao anh lại tới?"

"Gọi Tiêu lão sư!" Tiêu Chiến nhìn thấy khuôn mặt cười của cậu nhỏ trước mặt, ánh mắt nhu hoà lại, sửa giọng

"Hử? Lão sư?" Vương Nhất Bác mơ hồ

Doãn Ninh bị hất ra cũng không tức giận, cô bé chỉ bĩu môi nói nhỏ cùng Tiểu Bạch bên cạnh

"Trọng sắc khinh bạn"

"..." Tiểu Bạch tạm thời vẫn chưa bắt được tiết tấu sự việc, không đáp.

"Tôi từ nay là lão sư khoa mỹ thuật X đại, em nên gọi Tiêu lão sư mới đúng!"

"..." Không muốn! Không muốn! "Anh không mở studio nữa?"

"Đã mở rồi" Tiêu Chiến cười nghiền ngẫm

"Sao còn chạy tới nơi này, còn làm thầy giáo mỹ thuật?" Vương Nhất Bác khó hiểu

"Tôi rất nghèo, em không biết sao?"

"Nhìn không giống!"

Hai người nói chuyện thu hút rất nhiều ánh mắt xung quanh. Những người từng một thời ship bọn họ lúc này như uống máu gà, bắt đầu lên mạng kể ra tình hình thực tế, kêu gọi ủng hộ.

Tân sinh nhìn thấy lại thêm một soái ca tuấn tú mặc sơ mi trắng, tò mò hỏi han xung quanh lai lịch người này. Khi biết được người này chính là Tiêu học trưởng các cô vừa bàn luận, chỉ biết cảm thán, không hổ là đệ nhất mỹ nam X đại, cũng quá đẹp rồi. Tuy nhiên các cô nương lúc này bỗng tràn đầy niềm tin vào tương lại ở nơi này. Thật nhiều soái ca...

"Nhất Bác, ở nơi này cũng xong việc rồi, em có thể về trước." Lưu Hải Khoan thấy có vẻ cuộc nói chuyện kia sẽ không nhanh kết thúc như vậy, liền đặc xá.

"Cảm ơn anh Hải Khoan." Cậu nói tiếng cảm ơn cùng Lưu Hải Khoan xong mới quay đầu nhìn người đối diện "Cùng đi ăn trưa nhé?"

"Tại sao em có thể gọi người khác là anh, lại không chịu gọi tôi như vậy?" Tiêu Chiến trán nổi gân xanh, nghiêm mặt chất vấn

"Không quen!" Vương Nhất Bác nhún vai, quay đầu vẫy tay với Tiểu Bạch cùng Doãn Ninh

"..." Cái lúc chưa gọi quen tôi bảo sửa sao em lại không chịu hả???

"Nhất Bác ca ca, anh mời sao?" Doãn Ninh lại trở lại vẻ trêu tức lúc đầu, chạy tới ôm cánh tay Vương Nhất Bác.

"Ninh Ninh" Tiêu Chiến vốn đang rối rắm, nhìn thấy vậy lập tức dừng chân, ôm hai tay trước ngực "Nam nữ..."

"Aiza em biết rồi còn không được sao?" Doãn Ninh vội vàng buông tay Vương Nhất Bác, chạy qua ôm cánh tay Tiêu Chiến, trong lòng thầm nghĩ "Cái gì đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân? Rõ ràng anh họ đang ghen! Nhìn liền biết hai người này có mờ ám lại còn không tự nhận ra, đã thế cái gì em cũng không nói, hừ hừ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net