Chương 14: Năm hai bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên bàn cơm...

"Tiêu Chiến, anh muốn ăn cái gì?"

"Anh không ăn được cái gì thì bỏ sang đây"

"Tiêu Chiến! Tiêu Chiến! Anh ăn cái này nè, rất ngon"

"Anh no rồi sao? Gầy như vậy, ăn thêm một chút nhé?"

"Món tráng miệng ở đây rất ngon, em gọi cho anh rồi"

"Vương Nhất Bác, sao em nói nhiều vậy hả? Nhanh ăn đi" Tiêu Chiến nhịn hết nổi, cậu nhóc không biết cứ như vậy tim anh sẽ đập càng nhanh sao?

"Ò" Vương Nhất Bác nhất thời xìu xuống, cúi đầu bắt đầu dùng bữa.

Vương Bác Văn cùng Doãn Ninh hai mặt nhìn nhau, bình thường muốn nghe Vương Nhất Bác nói cũng khó khăn, hôm nay một bữa cơm chỉ toàn cậu ta nói, lại còn không phải nói cùng hai người bọn họ, này là cái kiểu gì vậy?

"Ninh Ninh, sao em không ăn?" Tiêu Chiến thấy em họ chống cằm nhìn mình, lại nhìn Vương Nhất Bác, bèn hỏi cho bớt xấu hổ

"Em no rồi" Doãn Ninh chọc chọc đũa vào bát, không vui đáp

"Anh đâu thấy em ăn bao nhiêu sao đã no?" Tiêu Chiến nhíu mày, đưa em họ đi nhập học, lại đưa đi ăn trưa nhưng lại để người đem bụng đói về nhà thì là anh không đúng rồi.

"Ăn cẩu lương no rồi ạ" Doãn Ninh lè lưỡi trêu chọc

"Nói bậy cái gì!" Tiêu Chiến nghe xong, giật mình liếc sang Vương Nhất Bác, thấy cậu vẫn bình tĩnh ăn, anh thở phào nhẹ nhõm. Bảy ngày anh chăm sóc cậu trong bệnh viện, hôm nay có lẽ cậu chỉ mời bữa cơm để cảm ơn mà thôi.

Doãn Ninh bĩu môi, làm gì cũng chú ý phản ứng cùng cảm xúc của người ta, nếu anh họ cùng Vương Nhất Bác không có gì với nhau, chết cô bé cũng sẽ không tin!

Tiểu Bạch nhìn Doãn Ninh, cậu đã hiểu cô bé này có ý gì. Lúc đầu cậu còn nghĩ cô thích huynh đệ nhà mình, xem ra cũng chỉ là đùa dai mà thôi. Cậu ăn một miếng rau, mắt lại liếc qua Vương Nhất Bác đang ngoan ngoãn dùng bữa không nói thêm câu nào nữa, gật đầu cảm thán: Lúc này nhìn mới giống Vương Nhất Bác! Lại nhìn qua anh họ Tiêu Chiến lúc này đã được ăn xong, đang ngồi nghịch điện thoại: Không phải anh họ tiếp nhận quá tự nhiên sao? Chính mình nếu được chăm sóc từng chút một trong bữa cơm như vậy cũng sẽ không thản nhiên như thế a... Phải báo cáo chuyện hôm nay cùng dì Giai mới được. Xem ra có khả năng thành!

Cơm nước xong xuôi, Tiêu Chiến đưa Doãn Ninh về nhà. Tiểu Bạch buổi chiều có lẽ vẫn phải họp đoàn nên nhanh chóng về trường. Vương Nhất Bác chở huynh đệ bằng chiếc audi mới, sau đó trở về căn hộ của cậu.

Hôm nay là ngày đầu khai giảng năm học mới, Vương Nhất Bác đã lên năm hai, chương trình học sẽ nhiều hơn, đi sâu vào chuyên ngành, nhưng bản thân cậu cũng không có một chút lo lắng nào, nếu muốn tốt nghiệp trong năm nay cũng được nữa là. Nhưng hiện tại cậu đã biết Tiêu Chiến trở thành lão sư của X đại, vậy cho nên hôm qua cậu đã quyết định, chậm rãi học thêm vài năm vậy.

Đường tới khoa Quản lý vẫn đi qua khoa Mỹ thuật, Vương Nhất Bác cố ý thả chậm bước chân muốn nhìn xem thử có trông thấy Tiêu Chiến hay không, một bóng lưng qua khung cửa sổ một phòng sát đất nhanh chóng đập vào mắt cậu, hình ảnh này, quen quá...

Vương Nhất Bác nhớ lại một năm trước, cũng là ngày này cậu đi ngang qua khoa mỹ thuật, nhìn thấy bóng lưng thon dài của một vị học trưởng đang vẽ tranh, lúc đó cậu không để ý lắm, nhưng tiếp xúc cùng anh lâu như vậy, Vương Nhất Bác có thể khẳng định, trước mắt cậu chính là Tiêu Chiến, một năm trước, cũng là Tiêu Chiến...

Vương Nhất Bác cười khẽ, bước chân chuyển hướng đi tới cửa sổ, bất chợt lại có người cản lại. Đây là một nữ sinh có khuôn mặt khả ái, đôi mắt to đen láy, cô bẽn lẽn nhìn Vương Nhất Bác, tay giơ lên bức thư màu hồng, lý nhí nói

"Vương Nhất Bác, tớ, tớ, tớ rất thích, rất thích cậu, xin cậu hãy trở thành bạn trai tớ nhé!"

"Tránh ra!" Vương Nhất Bác dường như không nghe thấy, cậu ngẩng đầu nhìn lên khung cửa, Tiêu Chiến sớm đã biến mất, chỉ để lại bức tranh chưa hoàn thiện, nhìn không rõ là anh đang vẽ cái gì

"Vương Nhất Bác, cậu không có đối tượng, sao không thử cùng tớ tìm hiểu nhau?" Nữ sinh vẫn tiếp tục cố chấp, khó khăn lắm mới nhìn thấy cậu đi một mình, nếu không ra tay còn đợi lúc nào?

"Tôi đã có đối tượng, tránh ra" Nhìn không thấy Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác dứt khoát vòng qua, đi thẳng tới khoa quản lý doanh nghiệp.

Tiêu Chiến đúng lúc bước đến lối ra khoa mỹ thuật, nghe được thanh âm Vương Nhất Bác, cũng nghe trọn vẹn câu nói vừa rồi của cậu, ánh mắt anh ảm đảm. "Thì ra em đã có người trong lòng sao? Vậy sao còn dày vò trái tim tôi như vậy chứ?" Tiêu Chiến nhớ đến lần ở câu lạc bộ Hoàng Gia, nhớ đến bảy ngày tại bệnh viện, nhớ đến buổi trưa ngày hôm qua, tâm trạng càng không làm sao tốt nổi. Anh lắc đầu, xua đi suy nghĩ loạn thất bát tao, rời khỏi khoa mỹ thuật, chuẩn bị tới khoa thiết kế để giảng dạy tiết đầu tiên trong thời gian làm giảng viên của mình.

Tại sao đột nhiên Tiêu Chiến chọn tốt nghiệp xong trở về trường làm một giảng viên đại học nho nhỏ? Là bởi vì lần trước đi ăn cùng anh họ Vương Bác Quân, anh mới biết được thì ra đến người ngoài cuộc như anh họ còn nhìn ra tình cảm của anh đối với cậu nhóc, mà chính anh lại một chút cũng không phát hiện. Anh còn nhớ anh họ nói:

"Tình yêu đồng giới không dễ dàng, hai đứa hãy trân trọng nhau. Anh thấy cậu nhóc kia rất ỷ lại vào em, chính em cũng rất cưng chiều nâng niu cậu ấy. Chúc hai đứa hạnh phúc"

Tiêu Chiến lúc nghe hết câu vội hoảng loạn phản bác

"Anh Bác Quân, anh nói cái gì thế? Bọn em không..."

"Bọn em không thế nào?" Vương Bác Quân hiền lành cười "Anh đã nói như vậy tức là không có ý ngăn cản hai đứa. Cũng sẽ không nói ra ngoài. Nhìn thấy em ở bên cạnh cậu nhóc đó rất hạnh phúc, cho nên, phải sống tốt, biết chưa!"

"Em... Em... " Tiêu Chiến không nói nên lời, rơi vào trầm tư.

Lúc đó anh không thể phản bác nổi, đúng là anh để ý Vương Nhất Bác, nhưng không phải chỉ vì thân hình cậu chính là hình mẫu của anh thôi sao? Nhưng có vẻ mọi chuyện vượt qua tầm kiểm soát mất rồi. Tiêu Chiến sờ lên trái tim đập loạn, có lẽ nên tiếp xúc thêm để xác định một chút rốt cuộc anh đối với cậu nhóc coolguy này là tình cảm như thế nào. Vì vậy anh trở lại X đại, trở thành một giảng viên đại học bình thường. Studio sớm đã ném lại cho Tào Dục Thần cùng Tuyên Lộ quản.

Vương Nhất Bác không ngờ một câu nói của cậu lại khiến người cậu yêu tổn thương đến như vậy. Nhưng nếu anh biết đối tượng cậu nói chính là anh, vậy thì đã khác, tiếc là Tiêu Chiến lại hiểu lầm. Vương Nhất Bác tới lớp học, Tiểu Bạch sớm đã giữ chỗ bên cạnh cho cậu. Nhìn thấy khuôn mặt đen sì của huynh đệ tốt, Tiểu Bạch không nể tình trêu chọc

"Sao mặt cậu lại thối thế hả?"

"Mặt cậu mới thối. Hừ" Tâm trạng không tốt, lại bị bạn thân chọc tức, Vương Nhất Bác gắt lên.

"Bị anh họ tớ mắng nữa sao?"

"Ước gì được anh ấy mắng!"

"..." Cậu là M phải không?

Ngày học đầu tiên trôi qua thật tẻ nhạt. Buổi chiều, Vương Nhất Bác đúng bốn giờ đến câu lạc bộ bóng rổ. Hôm nay theo thường lệ sẽ đón thành viên mới gia nhập. Năm nay tuyển được bảy cậu bạn nhỏ, nhiều hơn năm trước một người, nhưng nhan sắc thì không bằng nhóm Vương Nhất Bác. Sân bóng rổ đối diện khoa mỹ thuật, Vương Nhất Bác cố ý nhìn nhưng lại không thể thấy người cậu vẫn tâm tâm niệm niệm, buồn bã quay đầu, trở về làm một đội phó an tĩnh.

Tiêu Chiến đúng lúc đang có tiết dạy tại khoa mỹ thuật tại tầng ba. Lúc bước tới cửa sổ vô tình liếc mắt nhìn, lại thấy Vương Nhất Bác mới vừa quay đầu. Trong lòng anh nổi lên sóng to gió lớn, cậu đang tìm anh sao? Hay chỉ là tình cờ? Nhưng anh lại bình tĩnh rất nhanh, không phải người ta sớm có đối tượng sao? Anh cũng chỉ cần từ xa nhìn cậu ấy liền tốt. Làm người, không thể quá tham lam. Nếu biết Tiêu Chiến có ý nghĩ này, Vương Nhất Bác sẽ lập tức hộc máu bỏ mình mất. Làm ơn, Tiêu Chiến, anh cần tham lam lên:)))

"Nhất Bác, sao không tập trung vậy? Tương tư ai sao?" Uông Trác Thành chẳng biết từ lúc nào đã nhích đến gần Vương Nhất Bác, tò mò nhìn cậu.

"Nếu tôi nói, đúng vậy, cậu có tin không?" Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn lại

"Không tin!" Uông Trác Thành thành thật lắc đầu

"..." Vậy cậu còn hỏi làm gì? Vương Nhất Bác không còn gì để nói, quay đầu đi không thèm quan tâm tên dở hơi này

"Hạo Hạo, cậu nói xem có phải Bác Bác rất không bình thường?" Uông Trác Thành thấy mình bị bỏ rơi, cọ cọ đến bên người Hoàng Minh Hạo

"Cậu ấy vẫn vậy, là cậu không bình thường thôi!" Hoàng Minh Hạo vốn độc miệng, Uông Trác Thành lại dễ ăn hiếp, vì vậy, dâng đến miệng sao không "khịa" vài câu?

"..."

"Thành Thành, qua đây" Lưu Hải Khoan nhìn không nổi bạn nhỏ nhà mình bị ức hiếp, gọi người đến bên cạnh "Em dạy di chuyển cho các em ấy"

"Tại sao lại là em chứ?" Uông Trác Thành bất mãn, rốt cuộc ai mới là bạn trai của anh hả?

"Ngoan, nghe lời" Lưu Hải Khoan bật cười, xoa đầu tên dở hơi nhà mình.

"Được rồi!" Được vuốt lông, Uông Trác Thành liền chạy đi làm việc, này cũng quá dễ dãi rồi...

Vương Nhất Bác sớm đã nhìn ra quan hệ không tiện nói của đội trưởng cùng Trác Thành, lúc này nhìn hai người họ nháo như vậy, cậu lại có chút ao ước, liền nhìn nhiều thêm một chút

"Cậu thích đội trưởng sao?" Hoàng Minh Hạo thình lình hỏi một câu

"Khẩu vị tớ có mặn vậy sao?" Vương Nhất Bác khinh bỉ liếc bạn mình một cái, không nói gì nữa.

"..." Ý cậu là, khẩu vị Thành Thành mặn??? Này cũng quá thẳng thắn đả kích đội trưởng rồi:))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net