Chương 16: Say

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên xe yên lặng, Vương Nhất Bác muốn nói gì đó, nhưng lúc thắt dây an toàn hộ Tiêu Chiến, khoảng cách gần như vậy khiến tim cậu lúc này còn chưa bình ổn, giả vờ thản nhiên đáp lời anh chỉ để lảng đi cảm giác khó xử trong lòng thôi.

"Em năm hai chương trình học có nặng không?" Tiêu Chiến vốn định im lặng, nhưng nghĩ như vậy thì quá tẻ nhạt, vì vậy anh kiếm chủ đề nói chuyện

"Vẫn ổn" Vương Nhất Bác vẫn chăm chú nhìn đường "Anh thì sao? Như thế nào muốn trở thành giảng viên X đại?"

"Chẳng phải lần trước tôi đã trả lời sao?" Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn qua, cười đặc biệt xấu xa

"Anh nghĩ em sẽ tin cái lý do vớ vẩn đó?" Vương Nhất Bác phồng má, không phục

"Thật đáng yêu~" Tiêu Chiến nhìn nhìn bên má phình lên, nhịn không được đưa tay nhéo một cái. Khi biết bản thân mới vừa làm gì, Tiêu Chiến vội rụt tay lại, ngồi ngay ngắn không nói gì nữa

"Anh đang chiếm tiện nghi của em!" Vương Nhất Bác đưa tay xoa xoa bên má bị khi dễ của mình, lưu luyến cọ cọ

"Đừng nói bậy" Tiêu Chiến trừng mắt nhìn qua, cuối cùng vẫn không nói thêm gì nữa. Hành động cọ xát ngón tay vào vị trí anh chạm vào của Vương Nhất Bác khiến anh cảm thấy như có móng vuốt nhỏ khẽ cào nhẹ vào tim, nhưng lại không biết là cảm giác gì.

Vương Nhất Bác liếc qua gương chiếu hậu, nhìn khuôn mặt đỏ lên của người bên cạnh, khoé miệng khẽ cong, trong lòng có chút hưng phấn, có lẽ anh cũng có chút tình cảm gì đó với cậu chăng?

Trong chiếc BMW màu đen phía sau, không khí chính xác có chút kỳ quái. Bản tính Mạnh Thụy vốn là một đại thiếu gia chính hiệu, lạnh lùng cao ngạo. Tuy hắn để ý Tiểu Bạch, nhưng muốn hắn chủ động nói chuyện cùng cậu, hắn có chút không...hạ mình được.

Tiểu Bạch lúc đầu vốn còn muốn hy sinh bản thân, thu hút Mạnh Thụy, cuối cùng nhìn cái mặt thiếu đánh của Mạnh thiếu, liền ghét bỏ, cũng không thèm mở miệng nói chuyện. Vì vậy mới có cái không khí chẳng hiểu ra làm sao như lúc này...

Tới An Minh hiên đã qua giờ cơm trưa, tuy nhiên nơi này mở từ 10h sáng tới 23h tối nên cũng không ảnh hưởng tới bốn người. Xe dừng, Vương Nhất Bác việc làm đầu tiên chính là xuống xe, nhanh chân chạy qua bên kia mở cửa cho người nào đó.

"Thật thuận tay" Tiêu Chiến oán giận lầm bầm

"Hả?" Vương Nhất Bác nghe không rõ, nghi hoặc hỏi lại

"Không có gì!" Tiêu Chiến hừ khẽ, lướt qua cậu nhóc đang ngơ ngác không hiểu xảy ra chuyện gì đối diện, đi tới bên cạnh Tiểu Bạch, lúc này anh mới nhìn thấy Mạnh Thụy đúng lúc đóng cửa xe.

"Tiêu học trưởng, à tôi có nên gọi anh là Tiêu lão sư hay không?" Mạnh đại thiếu gia cười như không cười đối mặt với Tiêu Chiến

"Không cần, cậu muốn gọi sao liền gọi thôi" Tiêu Chiến cũng cười

"Đi thôi!" Vương Nhất Bác dẫn đầu đi vào

Nữ phục vụ nhìn thấy một nhóm bốn vị soái ca, mắt toả sáng lấp lánh bước nhanh mở cửa, cười chuyên nghiệp hỏi

"Xin hỏi các vị đi mấy người, đã đặt bàn trước hay chưa?"

"Bốn người, chưa đặt!" Phong cách đáp lời này, cũng chỉ có Vương Nhất Bác

"Ra vậy, mời các vị đi theo tôi" Nữ phục vụ dẫn bốn người đi vào một bàn trống phía trong

"Không còn phòng riêng sao?" Mạnh Thụy thình lình lên tiếng, hắn muốn ăn tại phòng riêng, có thể thoải mái trò chuyện.

"Tiên sinh thông cảm, phòng riêng chỉ có thể..."

"Tiểu Thụy?" Lời nữ phục vụ còn chưa dứt, một nam nhân trung niên đã kinh ngạc thốt lên

"Phí thúc? Chú cũng tới dùng bữa sao?" Mạnh Thụy cùng Vương Nhất Bác đều nhận ra người đàn ông này, nhưng ông chỉ nhận biết Mạnh Thụy

"Ha ha, An Minh hiên này là tài sản riêng của chú, sao cháu lại đứng ở đây?" Phí Thanh Sam cũng không giấu diếm, cười thoải mái nói

"À, bọn cháu muốn dùng bữa tại phòng riêng nhưng chưa đặt trước, không biết có hạn chế gì không ạ?" Mạnh Thụy cũng nhận ra khó xử của nữ nhân viên, hắn uyển chuyển nói lại tình huống

"Không có, không có. Phòng VIP 9 vốn dành cho người quen biết không kịp đặt bàn, để chú đưa các cháu tới" Phí Thanh Sam tự mình dẫn đường đi trước

"Cảm ơn Phí thúc" Mạnh Thụy cúi đầu làm ra một hành động cảm tạ nho nhỏ

"Khách khí cái gì? Cháu cùng Khải Minh nhà chú vốn thân thiết đấy thôi, đi nào!"

Nữ phục vụ nhìn năm người rời đi, nhẹ nhàng thở phào, may cô còn chưa đắc tội gì với mấy người trẻ tuổi này.

VIP 9 của An Minh hiên vốn là phòng đặc biệt, không gian bài trí phong cách nhẹ nhàng thoáng đạt, trông rất đẹp mắt. Phí Thanh Sam đưa bốn người tới xong lại khách sáo thêm vài câu, sau đó mới hài lòng rời đi, một nữ phục vụ khác tiến vào ngay sau đó để order món ăn.

Thời gian đợi món ăn khá lâu, chủ yếu là Mạnh Thụy cùng Tiêu Chiến trò chuyện, Vương Nhất Bác chống cằm nhìn không nói, Tiểu Bạch thì không thể chen miệng nên cũng đành im lặng, cả người buồn bực. Đúng lúc này điện thoại Mạnh Thụy đổ chuông, hắn cầm lên, bất đắc dĩ liếc Vương Nhất Bác ra hiệu, rồi nhấn nút nghe

"Kỳ Kỳ, còn biết gọi cho anh sao?"

"Anh đang làm gì vậy?" Mỹ thiếu nữ trong điện thoại cười xinh đẹp hỏi

"Ăn trưa cùng Nhất Bác và vài người bạn"

"Vương Nhất Bác? Anh đưa máy cho cậu ấy đi" Mỹ thiếu nữ nghe đến tên Vương Nhất Bác, lập tức tinh thần tỉnh táo hơn vừa rồi đến 200%

"Bao giờ về?" Vương Nhất Bác vừa nhận điện thoại đã hất cằm, lạnh như băng nhìn mỹ thiếu nữ

"Mai, mai đi đón tớ đi, nhớ cậu muốn chết!" Mỹ thiếu nữ hanh hanh làm nũng

"Cút xa tớ ra" Vương Nhất Bác không nể tình chút nào

"Sao cậu lại như vậy hả? Dù thế nào chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, tình cảm của tớ đối với cậu nhật nguyệt chứng dám..."

"Ngừng. Mai mấy giờ?" Vương Nhất Bác xoa trán đau nhức

"Sớm nhận lời có phải hơn không? Hừ" Mỹ thiếu nữ đắc ý "Ba giờ chiều mai, có tiết học cũng bỏ cho tớ"

"Biết rồi, biết rồi!" Vương Nhất Bác không kiên nhẫn ném trả điện thoại cho Mạnh Thụy

"Nhìn thấy tiểu Bác lập tức quên anh, em có còn lương tâm không?" Mạnh Thụy u oán như cô dâu nhỏ bị chồng khi dễ

"Vốn em gọi để mai anh đi đón em, nhưng có sức lao động miễn phí, anh còn oán cái gì?" Mỹ thiếu nữ bĩu bĩu môi "Lòng tốt bị nghĩ thành lòng muông dạ thú, có anh trai nào như anh chứ?"

Tiêu Chiến nghe từ đầu đến cuối, trái tim co rút lại, khó chịu muốn chết. "Chẳng lẽ đối tượng của em ấy là cô bé có giọng nói dễ thương này sao? Thanh mai trúc mã? Em ấy biết tình cảm của cô bé nhưng không bài xích, còn nhận lời tự mình đi đón người, anh một chút cơ hội cũng không có rồi sao?" Tiêu Chiến lung tung lắc đầu, cái gì cơ hội chứ? Chuyện tình cảm này vốn không đúng, anh đã nhiều lần nói với bản thân chỉ ở xa nhìn Vương Nhất Bác, nhưng sao lại khó như vậy chứ?

Thức ăn mang lên, Tiêu Chiến tâm trạng không tốt, uống vài ly rượu vang. Vương Nhất Bác vốn muốn ngăn lại nhưng nghĩ một vài ly có lẽ cũng không khiến Tiêu Chiến say được cũng liền thôi, bản thân cậu cũng uống hai ly, dù sao cậu cũng đã đủ mười tám tuổi, có thể uống rượu, tuy nhiên lát nữa còn cần lái xe, vì thế hai ly là giới hạn.

"Tiêu rồi!" Tiểu Bạch vốn vẫn im lặng lúc này lại hoảng sợ kêu lên, mếu máo nhìn huynh đệ tốt "Anh họ Tiêu Chiến của tớ, không thể uống rượu..."

"Tại sao?" Vương Nhất Bác cũng hoảng sợ, nghĩ anh bị dị ứng hay đại loại thế

"Cậu nhìn đi, người chẳng còn tỉnh táo rồi" Tiểu Bạch nhún vai thở dài, sao cậu lại quên mất chứ!

"Anh ấy...say?" Vương Nhất Bác có chút khó mà tin nổi, kéo ghế tới cạnh Tiêu Chiến, quả nhiên...

"A? Thật đẹp nha~ Cậu là ai?" Tiêu Chiến thần trí không rõ ràng, thuận tay nhéo má Vương Nhất Bác, bộ dáng lúc này khác gì lưu manh chứ?

"..." "Hai người, từ từ dùng, em đưa anh ấy trở về" Vương Nhất Bác thái dương rớt xuống 3 đường hắc tuyến, đỡ Tiêu Chiến đứng dậy, không đợi hai người còn lại có phản ứng, cậu đã ra tới cửa phòng.

"..." Mạnh Thụy cùng Tiểu Bạch hết biết nói gì, chỉ im lặng nhìn hai bóng người rời đi.

Nhân viên nhà hàng nhanh tay mở cửa chiếc Audi màu bạc, Vương Nhất Bác đỡ người ngồi vào, chu đáo thắt dây an toàn cho anh, đóng cửa xe, quay đầu nói cảm ơn với nam nhân viên, thuận tiện bo cho người này ít tiền, sau đó lên xe, từ từ lái ra khỏi An Minh hiên.

"Đi nơi nào?" Tuy Tiêu Chiến say đến không biết gì, nhưng vẫn nhận ra bản thân đang ở trên ô tô

"Về nhà" Vương Nhất Bác lười phản ứng cùng người say, chỉ ngắn gọn trả lời một câu như vậy, tiếp theo lại chăm chú lái xe.

"Dừng lại, dừng lại" Tiêu Chiến bắt đầu nháo "Bảo bối nhỏ của tôi...tôi...tôi muốn về cùng em ấy!"

"Bảo bối nhỏ của anh là ai?" Ánh mắt Vương Nhất Bác loé lên tia giận dữ, người mình tâm tâm niệm niệm lại đang để ý người khác?

"Bảo bối nhỏ chính là bảo bối nhỏ nha, em ấy rất đẹp, rất đẹp" Tiêu Chiến vừa nói vừa cười rộ lên

"Đẹp hơn em sao?" Vương Nhất Bác dừng xe lại ven đường, dù sao đây là vùng ngoại thành, cũng không sợ vi phạm luật giao thông...

"A?" Tiêu Chiến mờ mịt nhìn qua, khuôn mặt trước mắt và trong lòng dần nhập lại với nhau, anh lại cười "Đều đẹp"

"Hừ!" Vương Nhất Bác nhịn không nổi, thêm hương thơm tự nhiên hoà quyện cùng mùi rượu phát ra từ trên người Tiêu Chiến khiến cậu mất đi lý trí! Cậu vươn người qua, hôn lên môi mỏng xinh đẹp của người nào đó, tham lam mút vào, ngón cái giữ lấy cằm Tiêu Chiến để lại dấu vết đỏ hồng, xem ra lực đạo không nhẹ

"Ư~ Buông!" Tiêu Chiến tuy say, nhưng trong đầu chỉ có một suy nghĩ, nụ hôn đầu phải dành cho Vương Nhất Bác của anh, ai cũng không được, vì vậy anh kịch liệt đẩy người đang đè lên mình ra. Hành động này lại khiến Vương Nhất Bác hiểu lầm anh chán ghét mình, vì vậy cậu không nỡ mà rời môi.

"Dù người anh thích là ai, em cũng sẽ giành lấy anh, Tiêu Chiến!" Nhìn ánh mắt mờ mịt có hơi nước mông lung của anh sau khi bị cậu khi dễ, Vương Nhất Bác càng không muốn buông tha, trong lòng hạ quyết tâm, ngoài miệng cũng thốt ra ngoan thoại, trở lại ghế lái, lái xe rời đi.

*Nấc* "Đáng ghét! Em bắt nạt tôi" Tiêu Chiến đưa hai tay che miệng, còn đáng yêu nấc lên một cái

"Yên lặng! Nếu không sẽ lại bắt nạt anh!" Vương Nhất Bác đầu cũng không quay lại, hăm dọa

"Người xấu!" Tiêu Chiến sợ hãi lý nhí lên án xong liền lập tức yên lặng, sau đó dần chìm vào giấc ngủ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net