Chương 2: Ngày nhập học.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày nhập hoc rất nhanh đã tới. Vương Nhất Bác sáng sớm vừa mở cửa đã thấy Tưởng Phóng không biết đã đến trước cửa phòng từ lúc nào...

"Sao chú lại tới đây?"

"Cậu chủ đừng trách tôi nhiều chuyện" Tưởng Phóng lập tức lên tinh thần thuyết phục "Thật sự ngày nhập học sẽ rất đông, còn phải hoàn thành rất nhiều thủ tục, đăng ký câu lạc bộ vân vân, rất nhiều việc, ông chủ sợ cậu một mình làm..."

"Được rồi, đi thôi!" Vương Nhất Bác không muốn nghe thêm nữa, ngắt lời bỏ đi trước, ném lại túi xách cho Tưởng Phóng phía sau lúc này vừa mới thở phào nhẹ nhõm

"Aiz aiz, cậu chủ, trượt chậm thôi" Thở phào quá sớm aaaaa

Hôm trước Đa Đa đã sửa lại kiểu tóc cho Vương Nhất Bác, không còn vẻ xinh đẹp kiều diễm mỹ nam tử như hoa như ngọc trước kia, thay vào đó là vẻ đẹp trai, trắng trẻo đến khiến nhân thần công phẫn! Một đường trượt ván vào khu vực dành cho tân sinh không biết đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn. Vương Nhất Bác vốn nghĩ mọi người nhìn cậu là do kiểu tóc cũ kia quá bắt mắt, nhưng sự thật lại là bởi vì khuôn mặt đẹp không lý do của cậu. Tưởng Phóng chạy theo phía sau chỉ biết than thở cho bộ xương già của mình...

Kiểu tóc mới nè...

Đợi hai người đi qua, một số sinh viên bắt đầu bàn tán, ở đâu có nữ nhân, ở đó thành cái chợ, câu này đặt trong tình huống bây giờ quá đúng rồi.

"Này, kia chắc là tân sinh năm nay, đẹp trai quá!"

"Không biết, chưa từng nhìn thấy có lẽ là khối tân sinh"

"Quen quá, nhưng tôi không nghĩ ra đã gặp ở đâu rồi"

"Ông đây mấy hôm trước đi ăn ở Mỹ Vị Hiên cùng nhóm bạn tốt có nhìn thấy, tuy kiểu tóc thay đổi nhưng khuôn mặt này không sai được"

"Ồ, nói nghe một chút"

"Có cái gì để nói, à so với kiểu tóc này, các bà nếu nhìn thấy kiểu tóc cũ kia, chắc chắn sẽ phải hét lên: "Thật xinh đẹp". Thực sự là rất đẹp"

"Này, ông là nam đấy, như thế nào có xu thế cong rồi?"

"Ông đây nguyện ý, làm sao?"

"Được rồi, hai ông một ngày không cãi nhau đều không sống nổi phải không?"

"Nếu nói đẹp, tôi thấy trợ giảng Tiêu khoa mỹ thuật cũng rất đẹp a"

"Không thể so sánh. Tiêu học trưởng là vẻ đẹp trai anh tuấn, nghiêm túc, hoà ái dễ gần. Cậu bé vừa rồi là xinh đẹp kinh diễm nhưng lại có chút lạnh lùng. Tôi đều thấy rất đẹp!"

"Bà nói có lý."

"Mọi người đang nói đến người trượt ván kia sao?" Đúng lúc này, một giọng nói non nớt vang lên

"A, đúng rồi, học muội. Vị học muội này, em quen cậu bé sao?"

"Không đâu, cậu ấy không thích gần người khác. Em học chung với cậu ấy ba năm cao trung nhưng chưa từng nói chuyện lấy một lần"

"Thật? Coolguy a~"

"Vâng. Ở cao trung cậu ấy có biệt danh Bạch Mẫu Đơn, em có ảnh của cậu ấy nè"

"Oa aaaaaa, đẹp quá đi!"

"Thật sự rất đẹp. Cậu ấy tên gì? Em có thể nói một chút về cậu ấy không?"

"Cậu ấy a, thật ra em chỉ biết cậu ấy tên Vương Nhất Bác, ít hơn đồng lứa chúng em một tuổi, năm nay vừa tròn mười bảy. Là một học bá, lần thi này khối tân sinh bọn em, cậu ấy xếp đầu bảng. Về gia thế thì có chút bí ẩn, người đi theo kia hình như chỉ là quản gia thôi ạ" Tưởng Phóng nếu nghe được, đảm bảo lão huyết tung hoành:))

"Tôi thật muốn làm quen với cậu nhóc, biết đâu có thể trở thành bạn bè?"

"Bà đi ngủ đi thôi. Trong mơ, gì cũng có!"

Chuyện về Vương Nhất Bác chỉ trong một buổi sáng đã hầu như truyền bá khắp toàn bộ X đại. Dù sao một tân sinh di chuyển bằng ván trượt, quần áo trên người đều là hàng hiệu, vừa là học bá, lại vừa đẹp đến nhân thần công phẫn cũng chỉ có một người!

Trong văn phòng giáo viên, hai trợ giảng khẽ nói cùng nhau, thật ra là nữ trợ giảng nói liên miệng, nam trợ giảng chỉ im lặng kiểm tra đơn gia nhập câu lạc bộ bóng rổ trên tay

"Tiêu đồng học, cậu nói xem trên đời thực sự có người hoàn hảo như vậy sao?"

"Hử?"

"Nãy giờ tôi nói cậu không nghe lọt chữ nào cả sao?" Nữ trợ giảng sắp bùng nổ rồi!

"Xin lỗi, tôi tập trung quá, cậu vừa rồi nói tới ai?" Nam trợ giảng nghiêng đầu, bộ dáng chuẩn bị nghe giáo huấn

"Aiza, xem như tôi gặp hạn đi" Nữ trợ giảng thở dài, đẹp trai như thế này người ta không nổi giận được a! Cô lặp lại những đồn đại về cậu bé tân sinh học bá vừa đột nhiên nổi tiếng kia một lần nữa, chờ đợi nam trợ giảng cho ý kiến

"Thật tiếc, em ấy không thích nói cười"

"..." Trọng điểm của cậu đi nơi nào rồi????

"Muốn biết có phải sự thật hay không, cậu tra một chút tư liệu tân sinh không phải liền được sao?" Đối với một tân sinh, Tiêu Chiến thật không có hứng thú gì lúc này.

"A đúng nha, tôi hiện tại là trở giảng mà nhỉ?" Nữ trợ lý vỗ đầu bừng tỉnh, quay về chỗ ngồi bắt đầu tìm kiếm trên mạng nội bộ của trường.

"A Chiến, sắp đến giờ chiêu sinh câu lạc bộ, cậu chuẩn bị xong chưa?" Ngoài cửa thò vào một cái đầu, Tào Dục Thần chân cũng không muốn nhấc trực tiếp nô dịch bạn tốt

"Cậu lại bắt nạt tiểu Chiến Chiến, cậu có lương tâm không thế?" Một thanh âm nữ cũng đồng thời vang lên kèm theo động tác kéo tai quen thuộc.

"Aiz aiz tiểu Lộ, Lộ tỷ, tớ sai rồi, cậu mau buông tay" Tào Dục Thần này trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mỗi cô bạn gái Tuyên Lộ của hắn.

"Của cậu đây" Tiêu Chiến tính tình hiền lành hoà ái, rất ít khi thấy anh nổi giận với ai đó. Chỉ thấy anh đưa đơn gia nhập câu lạc bộ bóng rổ vừa mới in xong qua tay bạn tốt. "Tôi còn có lớp của giáo sư Đinh cần phụ thầy ấy. Đi trước"

Vương Nhất Bác lúc này đang đợi đến giờ câu lạc bộ mở bàn chiêu sinh, thủ tục nhập học cần thiết khác đã có Tưởng Phóng đi hoàn thành, nhàn nhã a. Cậu cũng không biết bản thân hiện tại, lại nổi tiếng!

Ở trường đại học sẽ có một vài câu lạc bộ như bóng rổ, bóng đá, tennis, bắn cung, mỹ thuật, múa, âm nhạc, bơi lội... Vương Nhất Bác sớm đã chọn câu lạc bộ bóng rổ, đội trưởng là sinh viên năm cuối hình như tên Tào Dục Thần.

Cuối cùng vị trí dành riêng cho các câu lạc bộ chiêu sinh cũng đã mở cửa. Trước các bàn đều có đàn anh, đàn chị phát tờ rời pr cho câu lạc bộ của mình, phía sau bàn là nơi các anh, chị đội trưởng đứng xét duyệt. Vương Nhất Bác nhanh chóng bước tới khu vực để chữ "Câu lạc bộ bóng rổ X đại"

"Học đệ, đến đăng ký sao?" Tào Dục Thần cười hì hì chào đón

"Vâng, có yêu cầu gì không ạ?"

"Cao trên 1m75, có kinh nghiệm chơi bóng rổ ở cao trung" Tào Dục Thần ném một trái bóng cho cậu nhóc tân sinh đẹp trai trước mặt, nói "Hiện tại em có thể làm một vài động tác vs nó"

"Được" Vương Nhất Bác yêu thích không nhiều, bóng rổ là một trong số đó. Chỉ thấy cậu tiếp xúc trái bóng, khoé miệng lộ ra dấu ngoặc nhỏ, tay chân linh hoạt di chuyển cùng trái bóng trên tay

"Ok, em được nhận. Làm tốt lắm. Đây là phiếu đăng ký, điền đầy đủ thông tin là được" Tào Dục Thần âm thầm giơ ngón cái, cậu bé này của quá có tài rồi

Vương Nhất Bác nhanh chóng hoàn tất đăng ký thành viên, gửi lại đơn, nghe dặn dò thời gian biểu tập luyện xong liền quay người rời đi.

"Câu chủ, cậu chủ" Tưởng Phóng khó khăn lắm mới nhìn thấy người, vội cua cua tay kêu lớn

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, nheo mắt. Tưởng Phóng chen đến bên cạnh cậu, cười hì hì đem lịch học cùng giấy tờ sớm đã làm tốt dâng lên. Vương Nhất Bác tiếp nhận, cho vào túi, đuổi người

"Xong rồi, chú về đi"

"Cậu chủ, ngoại cậu, Trần phu nhân nhớ cậu rồi, trưa nay sẽ tới B thị, bà chủ muốn tôi đón cậu cùng về" (Thực ra có thể để ngoại tổ mẫu, nhưng Lynn muôn để thuần việt, nếu mọi người thích hán việt hơn, có thể góp ý, Lynn sẽ sửa lại)

"Ngoại?" Đôi mắt lạnh lẽo phút chốc ánh lên tia sáng vui vẻ "Đi thôi!"

Tưởng Phóng cũng biết, Trần phu nhân từ nhỏ đã thay ông bà chủ chăm sóc cậu chủ rất nhiều. Lúc đó ông bà chủ đều bận rộn, vẫn để đứa nhỏ một mình với vú nuôi sau sự việc kia, cũng chỉ có vị Trần phu nhân này bên cạnh chăm sóc cậu.

Hiếm khi thấy cậu chủ nhỏ thể hiện sự vui vẻ, Tưởng Phóng gửi đi tin nhắn thông báo cho ông chủ của anh, sau đó chạy theo Vương Nhất Bác, lái xe đem cậu an toàn về trạch viện Vương gia tại phía tây thành phố.

Ps: Từ chương sau đổi tên ba Vương từ Vương Á Duy thành Vương Duy nhé! Lynn cũng sẽ sửa ở chap 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net