Chương 20: Yêu đương bí mật...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng nhìn nữa~"

Đây đã là lần thứ năm Tiêu Chiến nói câu này với bạn nhỏ Vương Nhất Bác rồi. Đã gần 6h chiều nhưng cả hai vẫn ngồi yên trên sofa, tay cậu nắm chặt tay anh không chịu buông ra. Tiêu Chiến giật giật bàn tay, khẽ hỏi:

"Vương Nhất Bác, em không đói sao?"

"Nhìn anh Chiến no rồi!" Vương Nhất Bác theo đuổi được lão đàn ông tới tay, dễ gì cậu chịu thả người cơ chứ?

"Nhưng tôi đói!"

"Vậy, vậy, chúng ta đi ăn có được không?" Tiêu bảo bối đói bụng, phải đưa anh đi ăn, Vương Nhất Bác lưu luyến buông bàn tay trong tay mình ra

"Em có cần phải như vậy không? Tôi cũng sẽ không chạy mất!" Tiêu Chiến xoa trán, sao anh không biết coolguy này lại có lúc dễ thương đến như vậy nhỉ?

"Được rồi. Vậy chúng ta đi ăn. Anh muốn ăn gì?" Vương Nhất Bác thoả hiệp, no bụng trước tính sau.

"Không phải em muốn ăn cơm tôi làm sao?" Tiêu Chiến nghiêng đầu hỏi

"Ngày mai đi. Tủ lạnh không có nguyên liệu nấu ăn." Thanh âm Vương Nhất Bác nhỏ như muỗi kêu đáp

"..."

Hai người quyết định ra ngoài dùng bữa. Bởi vì Tiêu Chiến thân phận hiện tại là giảng viên, Vương Nhất Bác là học trò của anh, hơn nữa cả hai đều là nam, vì vậy trước lúc ra khỏi nhà Tiêu Chiến đã phải dặn đi dặn lại cậu nhóc không biết kiềm chế nào đó

"Không được nhìn chăm chú vào tôi. Không được có hành động thân mật quá. Phải gọi tôi là lão sư. Em nhớ chưa?"

"Những cái sau em làm được, nhưng không được nhìn anh, rất khó" Vương Nhất Bác ủy khuất bĩu môi

"Không cho phép bán manh!" Tiêu Chiến mỗi lần bị cậu nhìn với vẻ mặt này, sẽ lập tức đầu hàng, vì vậy anh dứt khoát cấm luôn!

"..." Đây là ưu thế của cậu, nếu cũng không cho thì có còn thiên lý hay không? Nhưng cậu nhịn, Tiêu bảo bối nói gì liền nghe lời anh đi.

Hai người rời khỏi chung cư, cũng không lái xe, chậm rãi đi bộ vài trăm mét tới một quán ăn nhỏ gần đó giải quyết bữa tối.

Vào quán ăn đã giờ này còn khá đông, rất may vẫn còn bàn trống ở sát cửa sổ. Bàn bên cạnh có hai nữ sinh Tiêu Chiến thấy có chút quen mắt nhưng tạm thời anh không nhớ ra là ai. Hai nữ sinh cũng đúng lúc nhìn thấy hai người bọn họ lấy xong phần ăn đi tới.

"Tiêu lão sư, Nhất Bác đồng học" Một nữ sinh khuôn mặt thanh tú cười chào hỏi

"Tiêu lão sư, Nhất Bác đồng học, hai người cũng ăn tối muộn quá!" Nữ sinh còn lại không cam yếu thế, nhanh chóng bắt chuyện

"Các em tập trung ăn đi" Tiêu Chiến ôn hoà gật đầu chào hỏi, sau đó dẫn đầu ngồi xuống bàn trống kế bên

"Chào" Vương Nhất Bác theo sau gật đầu, cậu vừa ngồi xuống đã lau dụng cụ dùng bữa cho anh, sau đó mới lau cho chính mình. "Ăn cơm"

"Ừm" Tiêu Chiến quan sát hành động của cậu, mỉm cười tiếp nhận thìa và đũa, cúi đầu ăn suất cơm của mình, cũng không nhìn hai nữ sinh kia nữa.

Hai nữ sinh nhìn hai người, sau đó quay đầu nhìn nhau, đều thấy khó tin trong mắt đối phương, nhưng cụ thể lại không nhìn ra được cái gì từ hai vị soái ca chăm chú ăn cơm bên cạnh. Cuối cùng cũng không quản nữa, ăn xong đứng dậy chào hai người sau đó rời đi.

Khúc nhạc đệm nho nhỏ này không ảnh hưởng đến khẩu vị của hai tiểu soái ca. Vương Nhất Bác thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên, chăm chú quan sát Tiêu Chiến thật kỹ sau đó lại cúi đầu dùng bữa, cứ lặp đi lặp lại đến lúc hoàn tất bữa cơm.

Tiêu Chiến bất lực, nói cũng nói rồi, cấm cũng cấm rồi nhưng không ngăn được ánh mắt người yêu nhỏ luôn dính lên người anh. Hai người rời khỏi quán ăn, một trước một sau đi trên vỉa hè, trở về chung cư.

"Tiêu...lão sư, tối nay ở lại với em được không?" Vương Nhất Bác ở phía sau nhịn không được bước lên một bước, ngón cái cùng ngón trỏ nắm lấy ống tay áo của anh

"Tôi..." Tiêu Chiến dừng bước, anh không biết nên đáp lại như thế nào

"Em sợ ngày mai thức dậy, tất cả chỉ là giấc mở" Thanh âm tội nghiệp từ phía sau vang lên khiến lòng Tiêu Chiến nhói đau

"Được, tôi ở lại với em. Nhưng tôi cần trở về ký túc xá lấy chút đồ cùng máy tính, ngày mai có tiết bên khoa thiết kế đồ hoạ"

"Em đi cùng anh nhé?" Vương Nhất Bác thử dò hỏi

"Ừm, em buông tay đã"

"Vâng" Vương Nhất Bác tươi cười buông tay, ánh mắt loé lên tia ranh mãnh khi đạt được mục đích.

Ngày mai Tiêu Chiến có một tiết mỹ thuật tại khoa và một tiết dạy đồ hoạ ở khoa thiết kế X đại. Anh cầm lấy laptop màu trắng của mình cùng một số vật dụng cá nhân và bộ y phục mặc vào ngày mai, sau đó đóng cửa phòng rời đi. Vương Nhất Bác vẫn đứng dưới sân bóng rổ chờ đợi. Nhìn thấy anh, cậu vui vẻ bước nhanh đến, nhận lấy đồ trên tay anh cầm lấy. Tiêu Chiến từ chối không có tác dụng vì vậy nhất quyết ném hết cho cậu bạn nhỏ, bỏ đi phía trước.

Về tới căn hộ chung cư cũng đã qua 8h30 tối. Vương Nhất Bác vừa nhập mật khẩu vừa đọc cho Tiêu Chiến biết mật khẩu nhà mình luôn, còn rất vui vẻ khoe

"Tiêu bảo bối, lần đầu tiên nhìn thấy anh cười, là hôm thi cuối kỳ hai năm nhất kết thúc, em liền thích anh, bắt đầu tìm hiểu về anh, mật khẩu này thay đổi sau khi em từ Tiểu Bạch biết ngày sinh nhật của anh."

"Em quen Tiểu Bạch lại không biết tôi?" Tiêu Chiến ngạc nhiên, anh nghĩ cậu nhóc biết anh từ trước rồi chứ?

"Em...em không thường để ý..." Vương Nhẫn Bác ngượng ngùng gãi mũi. Tháo giày để lên giá, thuận tay lấy hai đôi dép bông cho hai người.

"Thật uổng công tôi thích em lâu như vậy!" Tiêu Chiến nhỏ giọng lầm bầm

"Hả? Anh mới nói gì?" Vương Nhất Bác đã đi vào tới bàn trà, nghe không rõ

"Không, không có gì" Tiêu Chiến nào dám nói ra, quá xấu hổ rồi. Anh lớn hơn người ta tận 6 tuổi, năm nay đã 24 a~ Đây chính là trâu già gặm cỏ non. "Nhất Bác, lại chúng ta nói chuyện"

"Chuyện gì ạ?" Vương Nhất Bác ngoan ngoãn ngồi xuống

"Em nghe tôi nói, hiện tại chuyện chúng ta giữ bí mật có được không?" Trông thấy cậu cúi đầu không nói, Tiêu Chiến cảm thấy như tất cả tội lỗi là anh làm ra, khiến người yêu nhỏ buồn rồi "Này...tôi, tôi không phải có ý gì khác, đơn giản thân phận chúng ta không thích hợp công khai, người nhà tôi cũng sẽ không bỏ qua em, chúng ta còn là nam, đến lúc thích hợp tôi sẽ không trốn tránh, được không?"

"Được, em đều nghe lời anh!" Vương Nhất Bác gật đầu thoả hiệp, cậu biết ba anh khó tính, không phải ai cũng có ba mẹ cưng chiều đến bất phân lý lẽ như ba mẹ cậu. Nghĩ đến người mẹ xinh đẹp làm ca sĩ của mình, Vương Nhất Bác từng bước dụ dỗ "Lại đây, mẹ của em tên Trần Giai, em biết anh thích bà, ngày 31/10 ở N thị sẽ có buổi concert cá nhân của bà, em đã lấy vé cho anh. Anh hiện tại có muốn trò chuyện cùng thần tượng của anh hay không?"

"Mẹ em, chịu nói chuyện cùng tôi sao?" Tiêu Chiến có chút luống cuống tay chân, ngồi xuống bên cạnh cậu bạn nhỏ

"Tất nhiên, người em thích mẹ cũng sẽ thích" Vương Nhất Bác tự tin ngẩng cao cằm, lấy điện thoại video call cùng mẫu thân đại nhân

"Bảo bối~ Như thế nào lại mẹ lúc này?" Rất nhanh giọng mẹ Vương vui vẻ truyền tới, khuôn mặt xinh đẹp có đến mấy phần giống Vương Nhất Bác hiện lên trên màn hình

"Mẹ, đây là Tiêu Chiến, không phải mẹ luôn muốn gặp sao?"

"A? Chiến Chiến? Hai đứa...?"

"Cháu chào dì, cháu là Tiêu Chiến"

"Giỏi lắm con trai, cua được người tới tay rồi?" Nhìn thấy cọ xát mờ ám giữa hai người, mẹ Vương vui vẻ cười rộ lên.

"Cháu...dì... " Tiêu Chiến đột nhiên không biết nói gì

"Đừng ngại, dì giao bảo bối của dì cho cháu, Chiến Chiến chiếu cố Nhất Bác thật nhiều nhé!"

"Vâng, dì đừng lo" Tiêu Chiến được gửi gắm như vậy, lồng ngực tràn đầy tự tin cam đoan.

"Chuyện hai đứa tạm thời không vội công khai, xã hội bây giờ khó khăn với chuyện như vậy, dì không phải là muốn ngăn cản hai đứa, chỉ là dì lo lắng..." Mẹ Vương vui vẻ thì vui vẻ, bà cũng sớm chấp nhận chuyện này, nhưng còn người bên ngoài thì sao? Bà sợ sẽ ảnh hưởng tới hai bảo bối của bà

"Cháu hiểu được" Tiêu Chiến mỉm cười "Cháu cũng nghĩ như vậy, Nhất Bác còn nhỏ, chưa vội"

"Em không còn nhỏ nữa" Vương Nhất Bác nhỏ giọng kháng nghị

"Được, em trưởng thành rồi. Nhưng vẫn chưa phải lúc, đợi khi chúng ta không phải lo lắng điều gì, lúc đó tôi đều nghe theo em, được không?" Tiêu Chiến cưng chiều cầm lấy tay người yêu anh, thật sự đến lúc này anh vẫn thấy không thật lắm

"Được" Vương Nhất Bác lập tức ngọt ngào cười lên

"Hai đứa có thể để ý tới mẹ một chút không?" Mẹ Vương ai oán liếc liếc mắt

"Vậy mẹ cùng anh Chiến nói chuyện đi, con đi tắm đã" Vương Nhất Bác đưa điện thoại vào tay Tiêu Chiến, rất tự nhiên cúi đầu hôn lên tóc anh, sau đó rời đi.

"Đứa nhỏ này..." Mẹ Vương hết biết nói gì, hành động cũng quá tự nhiên rồi?

Tiêu Chiến mặt mày đỏ bừng, anh không kịp làm ra phản ứng gì, chỉ biết xoa xoa hai má nhằm hạ thấp nhiệt độ trên mặt, ánh mắt không dám nhìn người trong điện thoại.

Lúc Vương Nhất Bác tắm xong đi ra, Tiêu Chiến cũng đã kết thúc cuộc gọi từ lâu, lúc này anh đang chăm chú nhìn vào màn hình laptop, hình như soạn thảo cái gì đó cho buổi dạy ngày mai.

"Còn chưa xong sao?" Vương Nhất Bác lau lau tóc, lại ngồi bên cạnh anh

"Em sấy khô tóc đi, cảm lạnh bây giờ!" Tiêu Chiến đầu cũng không ngẩng lên, hạ lệnh

"Anh cũng nhanh lên, muộn rồi"

"Sắp xong rồi"

Hai người không một ai để ý một điểm rất lạ, mối quan hệ của họ như một cách tự nhiên kéo đến, cách bọn họ ở chung, lời nói, hành động lại như một đôi phu phu sống cùng nhau vài chục năm... Đây lẽ nào là duyên phận? Rốt cuộc kiếp trước, trước nữa, bọn họ có bên nhau như vậy hay không? Tất cả đều không có lời giải đáp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net