Chương 21: Thuận theo tự nhiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vấn đề sấy tóc của cậu bạn nhỏ nào đó cuối cùng vẫn rơi vào tay cậu bạn lớn hơn 6 tuổi. Tiêu Chiến thấy nếu anh còn không dừng công việc lại, Vương Nhất Bác sẽ để cái đầu ướt kia đi ngủ, vì vậy, anh để laptop qua một bên, đi vào phòng ngủ lấy máy sấy tóc, nhận mệnh sấy khô tóc cho ai kia.

Vương Nhất Bác được anh sấy tóc, hạnh phúc đến muốn bay lên, mặt cười ngốc nghếch đợi anh sấy xong

"Được anh Chiến sấy tóc, thật tốt quá!"

"Không được nói nữa!" Tiêu Chiến lại đỏ mặt. Cậu nhóc này có biết còn nói như vậy nữa anh sẽ bị nướng cháy hay không? Quá doạ người rồi...

"Ò" Vương Nhất Bác lại ngoan ngoãn làm bé ngoan, tất nhiên hai tay cũng không để không, ôm ngang eo nhỏ của anh vào lòng, má áp vào lưng anh, không nói một lời.

Tiêu Chiến cảm thấy cậu nhóc này chính là thích dính lấy anh, vì vậy anh cũng để cậu tùy hứng, chăm chú giải quyết công việc.

Buổi sáng đầu tuần đã tới, Tiêu Chiến tỉnh dậy khá sớm, buổi tối hôm qua anh ngủ bên cạnh cậu lại ngủ đặc biệt ngon. Không đánh thức Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhẹ chân xuống giường, làm vệ sinh cá nhân xong rời khỏi căn hộ, mua bữa sáng cho hai người nhân tiện chạy bộ.

Vương Nhất Bác tỉnh, cậu ngơ ngác nhìn căn phòng ngủ trống không, cả người liền hốt hoảng. Trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ: "Tất cả đều chỉ là mơ!"

Để chân trần xuống giường, cậu mở cửa phòng ngủ, quả nhiên không nhìn thấy bất kỳ ai. Suy sụp ngồi xuống bàn trà, cũng không chú ý chiếc laptop màu trắng nằm gọn một góc trên bàn từ tối hôm qua...

Cửa vang lên tiếng mở mật mã, Vương Nhất Bác đứng bật dậy, đúng a, hôm qua cậu đọc cho anh mật mã căn hộ, không phải là mơ, tất cả đều là thật. Anh trở về, tối qua bọn họ còn cùng nhau ngủ (đơn thuần ngủ nha). Cửa mở ra, Tiêu Chiến còn chưa đứng vững đã rơi vào một vòng ôm rắn chắc

"Sao vậy?" Anh vỗ vỗ lưng cậu nhỏ

"Không thấy anh, em còn tưởng ngày hôm qua bản thân nằm mơ!" Vương Nhất Bác vùi đầu vào cổ anh rầm rì

"Ngốc, đều là thật. Tôi ở đây, bên cạnh em" Tiêu Chiến không hiểu nổi sự bất an của người yêu nhỏ mình từ đâu mà ra, rốt cuộc tuổi thơ của em gặp phải chuyện gì? Nhưng cũng không khiến anh thấy khó chịu, trái lại càng muốn trân trọng cậu hơn bất cứ điều gì.

"Em rất thích anh, rất rất thích anh" Vương Nhất Bác tiếp tục nói

"Tôi biết, vào nhà đã, tôi mua bữa sáng rồi đây" Tiêu Chiến thầm nói, "không chỉ em, tôi cũng rất thích em!"

Bữa sáng Tiêu Chiến mua chỉ có bánh bao và sữa đậu nành, nhưng đối với Vương Nhất Bác, đây chính là bữa sáng ngon nhất mười mấy năm nay của cậu. Lại cười đến ngốc nghếch, nhìn đến si mê rồi...

"Có thể đừng nhìn tôi không?" Không phải Tiêu Chiến khó chịu, chỉ là anh rất ngượng thôi, bị ánh mắt chiếm hữu, say đắm, u mê nhìn không rời, ít ai mà giữ bình tĩnh nổi...

"Anh đẹp như vậy còn không cho nhìn sao?" Vương Nhất Bác bĩu môi

"Em cũng rất đẹp a" Tiêu Chiến không phục, anh biết anh đẹp, nhưng cậu nhóc không phải cũng rất xinh đẹp à? (Tự luyến có thể lây 😒)

"Vậy anh cũng có thể nhìn em mà!" Vương Nhất Bác hào phóng đáp

"..." Tiêu Chiến câm nín, cuối cùng thở dài chuyển chủ đề "Buổi chiều em có tiết học không?"

"Buổi chiều à?" Vương Nhất Bác nghiêng đầu nghĩ "Không có, nhưng em phải tới câu lạc bộ bóng rổ"

"Tôi biết rồi" Tiêu Chiến gật gật đầu "Vậy chiều tôi về trước nấu bữa tối..."

"Đợi em, cùng đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn"

"Vậy, vậy cũng được" Tiêu Chiến muốn giấu kín mối quan hệ này, nhưng anh thấy tình trạng bất an của người yêu lúc sáng, vì vậy thay đổi suy nghĩ, thuận theo tự nhiên thôi.

Chỉ cần ra ngoài không cần quá thân thiết gây sự chú ý là tốt rồi. Chẳng lẽ hẹn hò yêu đương còn không thể cùng nhau đi mua sắm, đi dạo, đi xem phim? Vậy cũng quá ủy khuất cậu nhóc, cũng ủy khuất chính mình, một hai lần có thể chịu được, nhiều lần sẽ khiến sinh ra khoảng cách, mất nhiều hơn được.

Vương Nhất Bác thấy anh dễ dàng đồng ý, có chút khó tin nhưng dù sao anh đồng ý là tốt rồi, cậu cũng không nói gì nữa, tiếp tục dùng bữa sáng.

Buổi chiều Vương Nhất Bác đúng giờ tới sân bóng rổ. Cậu nhìn lên phòng học khoa mỹ thuật, quả nhiên thấy Tiêu Chiến đứng ở cửa sổ nhìn xuống. Thì ra anh luôn ở đây nhìn cậu, bọn họ vẫn luôn hướng về đối phương. Đợi Tiêu Chiến đỏ mặt quay đầu đi, Vương Nhất Bác mới lưu luyến trở lại làm phó đội trưởng nghiêm khắc

"Này Bác Bác, cậu để ý ai ở khoa mỹ thuật thế?" Uông Trác Thành thình lình ghé lại hỏi một câu hú hồn "Lần nào cũng thấy cậu nhìn lên, đáng nghi lắm nha"

"Liên quan gì tới cậu?" Vương Nhất Bác lười nói với con người ngày ngày phát cẩu lương cùng Lưu đội trưởng này

"Quan tâm cậu không được sao?" Uông Trác Thành bĩu môi

"Cậu còn không nhìn ra? Rõ ràng Nhất Bác để ý Tiêu lão sư" Hoàng Minh Hạo cười nhạo nhìn huynh đệ ngốc, hất cằm với Vương Nhất Bác "Đúng không?"

"Dễ nhìn ra như vậy?" Vương Nhất Bác kinh ngạc.

"Kẻ ngốc nào đó còn nhìn ra được, tôi cũng không ngốc" Hoàng Minh Hạo liếc mắt khinh bỉ nhìn Uông Trác Thành

"Cậu nói ai ngốc hả?" Kẻ ngốc nào đó xù lông rồi

"Thành Thành, không nháo" Lưu Hải Khoan đúng lúc lên tiếng, vẫy vẫy tay. "Thật sự là, tiểu Hạo cũng không nhắc tên em, em còn xù lông nhảy ra làm gì?" Lưu đội trưởng chỉ dám nói thầm câu này trong lòng thôi...

Uông Trác Thành ủy khuất cực kỳ. Rõ ràng cậu bị bắt nạt nhưng người yêu cậu lại luôn bao che hai tên kia, lúc nào cũng vậy, còn nói cậu nháo? Hừ!

Kết thúc công tác huấn luyện ở câu lạc bộ bóng rổ cũng đến gần 6h. Tiêu Chiến sớm đã đứng đợi ở cửa khoa Mỹ thuật. Vương Nhất Bác tạm biệt mọi người, chạy tới trước mặt anh, thuận tay cầm lấy giáo án, giá vẽ cùng laptop trên tay anh. Hai người một trước một sau đi tới nhà để xe X đại. Phía sau lúc này mới vang lên tiếng bàn tán

"Xem ra Bác Bác rất thích Tiêu lão sư" Uông Trác Thành gật gù.

"Ừm, có vẻ Tiêu lão sư cũng không từ chối cậu ấy" Hoàng Minh Hạo hiếm khi không đá bạn tốt vài cái

"Anh thấy hình như hai người đã sớm bên nhau rồi" Lưu Hải Khoan quan sát một lúc liền đưa ra kết luận

"Vương học trưởng sẽ thích lão sư mỹ thuật kia?" Đây là một nam sinh năm nhất sùng bái mù quáng Vương Nhất Bác

"Sao không được? Tiêu học trưởng rất tốt" Lưu Hải Khoan thân với Tào Dục Thần vì vậy cũng thuộc vòng bạn tốt của Tiêu Chiến.

"Nhưng Vương học trưởng lạnh lùng như vậy, cũng có ngày thích người lớn tuổi hơn anh ấy nhiều như vị Tiêu lão sư này, em thấy sao á" Nam sinh kia vẫn thấy không tin lắm

"Thôi giải tán, dù sao cũng là chuyện của Nhất Bác, chúng ta đứng đây nói cũng chỉ là suy đoán, biết đâu hai người đơn giản là thân nhau thôi thì sao?" Lưu Hải Khoan cũng lười nói tiếp, phất tay giải tán đám người.

Siêu thị giờ này bắt đầu đông người. Tiêu Chiến vừa chọn nguyên liệu vừa hỏi khẩu vị cùng sở thích của người bên cạnh. Vương Nhất Bác một mức đẩy xe theo anh, hỏi gì đáp nấy.

"Tiêu bảo bối, em muốn ăn cái này"

"Vậy lấy đi" Tiêu Chiến liếc mắt một cái, gật đầu

"Anh thích ăn snack, mua nhiều một chút" Vương Nhất Bác vươn tay lấy mấy gói đồ ăn vặt trên giá xuống

"Chẳng phải ở nhà còn rất nhiều sao? Hết lại mua" Tiêu Chiến lần này không đồng ý, đặt lại đồ ăn vặt về vị trí cũ

"Vậy cũng được, về anh phải ăn đó" Nghe anh nói "Ở nhà", tâm tình Vương Nhất Bác tươi sáng hẳn, anh xem nhà cậu thành nhà của bọn họ a.

"Tôi biết rồi"

Về tới nhà đã gần 7h tối, Tiêu Chiến bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, nấu ăn. Vương Nhất Bác lại bị anh đuổi ra sofa ngồi xem tivi. Nghĩ một lát, cậu chụp hoá đơn siêu thị, up weibo khoe ân ái...

Weibo update

X đại khoa quản lý - Vương Nhất Bác

Được người mình thích đáp lại, còn cùng anh đi siêu thị, anh tình nguyện nấu bữa tối cho cả hai, thật hạnh phúc! [Hình ảnh]

Time: 19:03 ngày 23/10/20xx

Weibo chỉ có người nhà, thêm hai người bạn tốt Tiểu Bạch cùng Mạnh Mỹ Kỳ chính thức bùng nổ. Hai "huynh đệ" tốt đều là mắng cậu không có đạo đức, khoe ân ái với người đang độc thân. Vẫn là người nhà cậu có lương tâm, mọi người đều nói lời chúc mừng bảo bối nhỏ có một bảo bối lớn, đều muốn nhìn một chút chân diện mục người yêu của bảo bối nhỏ, tiếc là Vương Nhất Bác đăng xong cũng không nhìn lại bình luận, ném điện thoại tập trung ngắm người bận rộn nấu ăn trong bếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net