Chương 23: Lời hứa (chút nước mỳ không thịt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang ngồi trong phòng giáo viên khoa Quản lý chuẩn bị cho tiết học tiếp theo, Mạnh Thụy nhận được tin nhắn của người trong lòng, cả buổi sáng tinh thần đều phấn chấn hẳn ra. Đợi hết tiết học anh liền nhận mệnh đón Tiêu Chiến đi siêu thị sau đó đưa trở lại căn hộ chung cư của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác kết thúc buổi học sáng cũng đã khá muộn, cậu nhanh chóng lao ra khỏi lớp học, sợ Tiêu Chiến ở nhà đợi sẽ mệt. Đi ra xe lại thấy huynh đệ tốt Tiểu Bạch chạy tới, cậu ngạc nhiên hỏi

"Ký túc xá...hình như là hướng kia... "

"Hê hê" Tiểu Bạch thật tự nhiên mở cửa xe ngồi vào, quay đầu trêu tức "Hôm nay anh họ bảo tớ và anh Thụy tới ăn cơm, đi thôi"

"..." Tự nhiên nổi lên hai bóng đèn siêu cấp, Vương Nhất Bác đen mặt lại. Nhưng nếu là Tiêu Chiến mở lời, cậu cũng không tiện nói gì, im lặng lái xe.

Vương Nhất Bác cùng Tiểu Bạch lượn mua thêm chút bia cùng hoa quả rồi mới trở về, đây là đề nghị của cậu, mục đích thật sự như thế nào thì chỉ có cậu rõ ràng mà thôi...

Về tới căn hộ, thức ăn sớm đã làm xong, Tiêu Chiến đang dọn ra bàn, Vương Nhất Bác việc đầu tiên làm chính là vào bếp, từ phía sau ôm lấy người yêu, tìm đến phía trước hôn lên môi anh. Tiêu Chiến cũng không ngại ngùng, nhẹ nhàng đáp lại cậu

"Thay quần áo đi rồi ra ăn trưa"

"Vâng" Hôn một cái thật kêu lên má anh, Vương Nhất Bác quay người về phòng ngủ thay đi bộ đồ sinh viên nghiêm túc trên người.

"Anh Thụy, hai người cũng quá hoà hợp đúng không?" Tiểu Bạch vừa nhìn trộm cảnh trong bếp vừa khẽ nói bên tai Mạnh Thụy

"Ừm, nhìn kiểu gì cũng đẹp đôi hết" Mạnh Thụy tán thành gật gật đầu

"Nếu nữ sinh biết hai hotboy bọn họ thầm mến lại ở bên nhau, em nghĩ X đại sẽ ngập lụt mất"

"Nói cũng đúng!" Mạnh Thụy lại tiếp tục gật đầu, nhưng mắt không rời khỏi gương mặt đáng yêu của Tiểu Bạch.

"Ăn cơm thôi" Giọng Tiêu Chiến đúng lúc vang lên gọi tỉnh Mạnh Thụy, hai người đứng dậy đi vào phòng bếp.

Vương Nhất Bác một lát sau cũng thay đồ xong đi ra, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến. Bữa ăn hôm nay sáu mặn một canh trông khá ngon miệng, Mạnh Thụy liên tục khen ngợi tay nghề của Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác mấy lần đen mặt lại...

Buổi trưa có uống chút bia, vì vậy Tiêu Chiến hơi say được Vương Nhất Bác dìu vào phòng ngủ, sau đó cậu đi ra xắn tay dọn dẹp bát đũa bỏ vào bồn rửa rồi mới lại trở về phòng.

Tửu lượng Tiểu Bạch cũng thực thê thảm, sớm được Mạnh Thụy đưa vào phòng trống trong căn hộ, phát sinh chuyện gì thì không rõ, chỉ biết vài ngày sau Tiểu Bạch đều né tránh Mạnh Thụy...

Vương Nhất Bác chỉnh điều hoà vừa phải, sau đó bò lên giường nằm xuống bên cạnh Tiêu Chiến, lòng không tạp niệm định ôm lấy anh nghỉ ngơi. Tuy nhiên kẻ say xỉn nào đó lại không an phận chút nào...

"Nhất Bác~" Tiêu Chiến say đến thần trí mơ hồ, ôm lấy hông Vương Nhất Bác làm nũng

"Em đây, đừng nháo" Vương Nhất Bác giữ lấy bàn tay làm loạn của người yêu không để nó dịch xuống thêm nữa, dỗ dành.

"Nóng~" Tiêu Chiến không sợ chết tiếp tục

"Ngoan, còn nháo nữa em sẽ hôn anh" Vương Nhất Bác uy hiếp

"Hôn! Anh thích Nhất Bác hôn anh" Tiếp tục khiêu khích

Từ đây đổi xưng hô từ Tôi - Em thành Anh - Em nhé mn.

"Anh..." Vương Nhất Bác trừng người trong ngực, cuối cùng bỏ qua chống cự, nâng cằm Tiêu Chiến tìm kiếm môi anh, gặm cắn nhẹ nhàng

"Ưm~" Tiêu Chiến nâng hai cánh tay, lòng bàn tay ôm lấy cổ người yêu nhỏ, chủ động hé môi đáp lại.

Lưỡi cuốn lấy lưỡi mê say liếm mút, vang lên tiếng nước khiến người nghe mặt đỏ tim đập nhanh. Bàn tay Tiêu Chiến không bị kiểm soát, lần mò xuống đếm từng khối cơ bụng của người phía trên khiến Vương Nhất Bác hít ngụm khí lạnh, tách ra nhìn khuôn mặt bị hôn đến đỏ bừng và đôi môi ướt át. Cuối cùng bản năng chiến thắng lý trí, cậu cởi ra áo phông trên người để anh dễ dàng sờ loạn bụng mình. Đồng thời tay cũng nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo phông vướng víu trên người anh, một đường hôn xuống cằm, yết hầu, xuơng quai xanh, cuối cùng chăm chú liếm mút đầu ngực hồng phấn xinh đẹp của anh.

Tiêu Chiến bị kích thích, cả người uốn cong thừa nhận khoái cảm từ vùng ngực, tay bám lên cánh tay rắn chắc, há miệng thở dốc

"Nhất Bác~ A~"

"Anh muốn giết em sao?" Vương Nhất Bác nghe anh rên rỉ, bộ phận phía dưới không nghe lời rục rịch đứng lên trong quần đùi rộng, cậu nắm lấy bàn tay Tiêu Chiến, đưa xuống bộ vị cương cứng của mình, hướng dẫn anh vuốt ve lên xuống qua lớp vải.

Tay còn lại đi xuống, mở khoá quần Tiêu Chiến, cũng bắt đầu vuốt ve tiểu Chiến đã có chút phản ứng. Tiêu Chiến không nhịn được, nức nở ra tiếng

"Đừng~ A~ Nhất Bác~"

"Em yêu anh, bảo bối của em"

Nói xong, Vương Nhất Bác không ngại bẩn, cúi đầu ngậm lấy tiểu Chiến màu hồng xinh đẹp, dùng khoang miệng ấm áp thoả mãn người cậu trân trọng, một tay tự an ủi bộ vị to lớn của mình. Cậu không muốn làm tổn thương anh khi anh không tỉnh táo, vì vậy vẫn là không ép buộc, tự mình thoả mãn anh rồi tính sau.

Tiêu Chiến tỉnh dậy đã là vài giờ sau, đầu đau đớn khiến anh khẽ nhíu mày, đưa tay khó khăn vuốt trán. Lại nhìn thấy cả người trần truồng, ôm trong ngực một người cũng trần truồng giống mình, Tiêu Chiến lập tức hoang mang che miệng lại, né ra.

Vương Nhất Bác đang ngủ ngon lành bị đánh thức, cậu dụi mắt nhìn anh, thấy trạng thái của anh là lạ, liền dò hỏi

"Anh sao vậy?"

"Tại...tại sao chúng ta, đều không mặc quần áo?" Tiêu Chiến đỏ mặt, lấy hết can đảm hỏi

"Anh không nhớ?"

Lắc lắc đầu

"Anh vậy mà lại không nhớ?" Vương Nhất Bác ủy khuất nức nở "Anh không nhớ bản thân làm gì với em?"

Lắc lắc đầu

"Anh không muốn chịu trách nhiệm?"

"Trách...chịu trách nhiệm? Gì?" Tiêu Chiến quả thực rất sợ hãi

"Thôi, nếu anh không muốn, em cũng không ép anh" Vương Nhất Bác tiếp tục ủy khuất

"Không, nếu, nếu anh làm gì, anh sẽ, sẽ chịu trách nhiệm" Tiêu Chiến vội vã nắm lấy tay người yêu nhỏ, an ủi

"Chúng ta...vừa mới...cái kia, làm cái kia a~"

"Được, nếu vậy cả đời này anh sẽ chịu trách nhiệm với em, được không?" Tiêu Chiến sợ cậu nhóc đau lòng, vội vàng cam đoan.

"Vậy còn được" Vương Nhất Bác tựa cằm lên vai người ta, xấu xa cười đáp lời.

"Em...ngủ thêm một lát, anh đi rửa bát, buổi tối nấu cho em món ngon" Tiêu Chiến buông ra, tay xoa đầu bạn nhỏ, quan tâm.

"Được" Vương Nhất Bác được voi đòi tiên "Muốn sườn xào chua ngọt"

"Ừm" Cười, tiếp tục xoa đầu.

"Không muốn có 2 bóng đèn kia" Vương Nhất Bác tiếp tục bàn điều kiện.

"Em thật là... Được! Lát anh sẽ bảo bọn họ đi về" Tiêu Chiến thật hết cách, đành cười tươi đáp ứng.

"Vậy được rồi, bát để em rửa cho" Hài lòng, Vương Nhất Bác xung phong nhận việc.

"Đừng, anh còn không muốn dọn lại lần nữa. Em cứ ngoan ngoãn nằm đi!" Tiêu Chiến hoảng sợ ngăn lại, để cậu rửa, khẳng định bát đũa sẽ không còn nguyên vẹn, hơn nữa phòng bếp sẽ bừa bộn lên, vì vậy vẫn là anh tự mình làm, tốt hơn.

"Ò~~"

Thỏ ngốc Tiêu Chiến tiếp tục bị sư tử nhỏ Vương Nhất Bác lừa, lần trước lừa nắm được bàn tay nhỏ, hiện tại lừa được anh một lời hứa cả đời, thật có thành tựu!

Cậu nhìn bóng lưng Tiêu Chiến rời khỏi phòng, khoé miệng vui vẻ cong lên, hét lên

"Anh hứa rồi, không cho nuốt lời"

"Ừm" Tiêu Chiến dừng bước chân, đầu cũng không quay lại, chỉ là vành tai đỏ ửng bán đứng anh. Vương Nhất Bác lại trầm thấp cười lên, trịnh trọng nói

"Em, Vương Nhất Bác, cả đời cũng sẽ chỉ có một mình anh, thề không phản bội!"

"Ừm"

Vành tai Tiêu Chiến lại đỏ lên, đáp lại bằng một đơn âm, chạy nhanh rời đi...

"Thật đáng yêu~" Vương Nhất Bác bật cười, anh cứ đáng yêu như vậy, cậu làm thế nào cưỡng lại được chứ? Chỉ ngày càng cảm thấy yêu anh nhiều hơn mà thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net