Chương 27: Kế hoạch nghỉ đông - Bạn nối khố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bàn luận về người con trai bảo bối của nữ minh tinh không tuổi Trần Giai dần giảm bớt, cũng đã qua hai tháng. Hiện tại là tháng 12, học sinh sinh viên sẽ bước vào kỳ nghỉ đông theo quy định bộ giáo dục...

"Bảo bối, nghỉ đông này em về nhà sao?"

Tiêu Chiến vừa giám sát Vương Nhất Bác vẽ tranh, vừa hỏi ra việc anh luôn để tâm mấy hôm nay.

"Không thì sao a?" Chuyện học vẽ tranh là tự Vương Nhất Bác muốn học, vì vậy lúc này cậu đang ở phòng tranh sát đất quen thuộc của khoa mỹ thuật, chăm chỉ học tập.

"Ừm, không có gì"

Tiêu Chiến tuy có chút mất mát vì cậu nhóc vô tâm nào đó không để ý cảm nhận của anh, nhưng anh hiểu được, cậu ở trường đã ba tháng, cũng nên đến lúc về nhà thăm ba mẹ.

"Ngốc quá!" Vương Nhất Bác buông bút vẽ, quay ghế kéo anh ngồi lên đùi mình, khẽ cắn lên mũi anh thăm dò "Sao em nỡ để anh Chiến trải qua nghỉ đông một mình chứ? Cùng em đi du lịch nhé?"

"Như thế sao được?" Tiêu Chiến vội vàng từ chối, khuyên "Nghỉ đông, em nên về nhà, ba mẹ chắc chắn muốn em trở về a~"

"Ba mẹ em rất bận, anh Chiến nỡ lòng nào để một mình em ở trong ngôi nhà lạnh lẽo suốt kỳ nghỉ sao?" Vương Nhất Bác trưng ra biểu tình buồn bã, thật sự chọc người thương tiếc.

"A~?" Tiêu Chiến có chút hiểu ra, vội đồng ý đề nghị vừa rồi, bàn bạc "Vậy bảo bối muốn đi đâu? Nghỉ đông hai tuần, em muốn đi đâu liền đi đó!"

"Đi Nhật được không? Hay đi Phần Lan trượt tuyết, ngắm cực quang? Hoặc đi Thái? Anh chọn đi nơi nào?" Vương Nhất Bác có vẻ đã suy tính rất lâu, nhanh chóng đọc ra kế hoạch

"Đều là đi nước ngoài sao?" Tiêu Chiến đăm chiêu suy nghĩ "Thời điểm này chưa chắc đã có cực quang, cho nên nếu em muốn trượt tuyết chúng ta có thể đi Cáp Nhĩ Tân hoặc Nhật Bản. Nhưng Nhật mùa này chưa phải mùa hoa anh đào, qua đó chỉ để trượt tuyết thật sự là...phí phạm"

"Nhưng em muốn ra nước ngoài, sẽ được tự do thể hiện tình cảm, trong nước rất gò bó nha" Vương Nhất Bác bĩu môi

"Vậy đi Thái được không? Dân phong ở đó rất thoáng, cũng có nhiều nơi du lịch, anh cũng muốn thử đồ ăn ở đó"

"Vây chọn Thái Lan đi!" Vương Nhất Bác dứt khoát gật đầu. Thả Tiêu Chiến xuống, đặt sự chú ý về bức vẽ, đăm chiêu...

"Nơi này, em có thể thử phối màu như vậy nè" Nhìn ra rối rắm của bạn nhỏ, Tiêu Chiến lấy bảng màu, tự tay pha, chấm bút, làm mẫu điểm vài đường lên bức tranh.

"Anh Chiến thật giỏi, hôn một cái!" Vương Nhất Bác cũng không đợi người ta đồng ý, nghiêng đầu hôn lên má anh đang dán sát bên cạnh

"A! Em chú ý một chút đi Vương Nhất Bác!" Lúc nãy ngồi trên đùi anh không phản ứng là do lúc đó góc khá khuất, nhưng hiện tại ngay trước cửa sổ, sẽ có người trông thấy mất!

"Được được, em sẽ chú ý!" Vương Nhất Bác cợt nhả đồng ý, nhìn vẻ mặt quả thật không đáng tin...

"Ừm" Nhưng Tiêu Chiến lại tin ngay, thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên anh nhớ tới một chuyện, ngồi xuống bên cạnh hỏi "Giải thể thao giữa các trường đại học trong thành phố bao giờ bắt đầu?"

"Đầu mùa xuân ạ" Vương Nhất Bác vẫn chăm chú vẽ vẽ cọ cọ "Có lẽ vào tháng ba năm sau, còn khá nhiều thời gian chuẩn bị!"

"Lúc đó anh nhất định sẽ đi cổ vũ cho em" Tiêu Chiến nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu người yêu nhỏ, nói chắc nịch!

"Còn anh? Bao giờ bắt đầu tham gia lớp chính trị?"

"Qua tết âm lịch"

"Ò~ Hiện tại anh làm giảng viên, còn nhàn nhã, còn thường xuyên gặp nhau. Tới lúc anh bắt đầu học lên, em phải làm sao đây?" Vương Nhất Bác vừa nghĩ tới đó liền đau lòng

"Ngốc, anh cũng không có rời khỏi X đại" Tiêu Chiến nhẹ nắm bàn tay đang cầm bút vẽ, kéo lên môi hôn nhẹ, tựa như lưu luyến, lại tựa như an ủi

"Anh đang dụ dỗ em đấy à?" Vương Nhất Bác bị trêu chọc cả người run rẩy, tim đập nhanh như muốn lao ra khỏi lồng ngực, Tiêu Chiến chính là đang trắng trợn khiêu khích a~

"Anh không, không có!" Tiêu Chiến lúng túng buông tay, đứng bật dậy, liên tục ho khan

"Ha ha ha" Vương Nhất Bác vui vẻ bật cười. Ai nói cậu là khối băng? Cậu cũng biết cười đùa chứ! Chỉ là người nào có năng lực làm tan đi lạnh lẽo trong lòng cậu mà thôi?

Bức tranh vẫn chưa hoàn chỉnh cuối cùng được Tiêu Chiến cẩn thận cất giữ, mới học buổi thứ ba đã vẽ được như vậy rất là không tồi rồi, chính là rất có thiên phú, quả nhiên là học bá Vương. Hai người rời khỏi khoa mỹ thuật trời cũng đã gần tối, Tiêu Chiến vẫy tay tạm biệt cậu nhỏ, quay người trở về ký túc xá. Vương Nhất Bác rất muốn ôm anh, mang anh về căn hộ, nhưng rất sợ nếu cậu lỗ mãng làm thế, anh sẽ giận, vì vậy kìm nén ham muốn vừa nổi lên, nhìn anh khuất bóng mới quay người ra xe, lái vào thành phố.

Mạnh Thụy thời gian này khá đắc ý, cua được tiểu Bạch tới tay, hôm nay hẹn Vương Nhất Bác đi ra ngoài tâm sự đồng thời cảm ơn huynh đệ tốt. Hắn vừa vào quán bar đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều nam nữ chú ý. Quả nhiên có người không nhịn được đi tới. Cô gái này đã hơi say, khuôn mặt phiếm hồng, môi đỏ răng trắng, nghiêng ngả dựa vào cánh tay Mạnh Thụy, hắn chán ghét hất ra, quát khẽ

"Cút xa một chút!"

"Aiza, soái ca này cũng thật có cá tính~" Một nữ nhân bộ dáng thiếu vải cũng uốn eo đi tới "Hoa khôi của bar cũng từ chối?"

"Biết điều thì đừng chọc đến tôi" Mạnh Thụy liếc mắt nữ nhân một cái, buông lời cảnh cáo, tiếp tục đi vào trong.

Rất nhanh quản lý quán bar đã tự mình chạy ra đón người, miệng cười ngoác đến mang tai, nịnh nọt

"Thiếu gia, sao đột nhiên ngài lại tới? Cũng không báo trước một tiếng để thân già này đích thân ra đón!"

"Không cần, đi chơi thôi" Mạnh Thụy đối với vị quản lý này hơi thu liễm một chút "Chú chuẩn bị cho tôi một phòng trống, tiếp khoảng bốn năm người, không cần gọi nữ phục vụ"

"Vâng, thiếu gia mời đi theo tôi" Quản lý đáp ứng, đi trước dẫn đường.

Mạnh Thụy ngồi không bao lâu, Vương Nhất Bác cũng đã tới, được dẫn vào phòng. Sau đó là hai người khác không nhanh không chậm có mặt, một người tên Vu Bân, cũng là thái tử gia B thị. Người còn lại là nữ nhân, chính là một bạch phú mỹ, người yêu Vu Bân, cô tên Kiều Hân. Bốn người vốn sống cùng khu biệt thự, từ nhỏ đã quen biết nên không cần chào hỏi nhiều, họ qua loa mấy câu, sau đó yên lặng, có vẻ đang đợi người.

Không khí có vẻ nhàm chán, Vu Bân nghĩ ra một trò, đắc ý gõ bàn gây sự chú ý

"Cá cược, như thế nào?"

"Cá gì?" Vương Nhất Bác hất cằm hỏi

"Tên kia đến hay không đến?" Vu Bân lấy trong người ra một tấm thẻ đen, tiếp tục "Thẻ cấp kim cương của khu thương mại Tam Hoa, cược lão Lục sẽ tới, thời gian 10 phút, thế nào?"

"Rảnh rỗi, hắn dám không đến?!" Mạnh Thụy bĩu môi, không tham gia

"Bỏ đi, tôi cũng đoán sẽ tới, hủy kèo"

"..." Vu Bân đau trứng. Như thế nào hắn lại chơi cùng hai kẻ nhàm chán này lâu như vậy được nhỉ?

"Ha ha" Kiều Hân thấy bộ dáng nghệt mặt ra vô cùng ngu ngốc của vị hôn phu nhà mình, cô liền cười phá lên.

"Tiểu Hân Hân sao vui như vậy? Kể cho ca nghe xem nào!" Đúng lúc này ngoài cửa bước vào một nam nhân tuấn tú, dáng người hoàng kim, hắn chính là Lục Kiếm Phi mọi người đang đợi

"Hừ, cậu thật đúng giờ!" Vu Bân hừ lạnh, cái tên này sao lúc nào cũng trêu chọc Hân Hân nhà hắn vậy?

"Quá khen, quá khen" Lục Kiếm Phi đi tới ngồi xuống cạnh Mạnh Thụy, khoác vai hắn "Cậu thật không nghĩa khí! Vừa rồi Kỳ Kỳ về nước sao không nói cho tôi biết?" Nói xong hắn liếc hướng Vương Nhất Bác, địch ý mơ hồ phát ra

"Con bé không cho tôi nói a" Mạnh Thụy vô tội nhún vai

"Vậy sao tiểu Bác lại biết? Chẳng lẽ em ấy chủ động nói ư?"Lục Kiếm Phi vẫn không buông tha

"Anh Phi, em đã nói rất nhiều lần, em cùng Kỳ Kỳ không có gì, anh không cần tiếp tục xem em là tình địch như vậy đi?" Vương Nhất Bác buông cốc bia, nghiêm túc nhìn vào mắt Lục Kiếm Phi, nói rõ ràng.

"Thật sự?" Lục Kiếm Phi vẫn còn nghi ngờ

"Là thật! Em cũng đã có người yêu" Vương Nhất Bác thở dài, có chút thương hại nam nhân này, nhưng vấn đề tính hướng của bạn tốt cậu không thể nói ra được!

"Ra vậy" Lục Kiếm Phi không nhìn ra điểm miễn cưỡng nào đối diện, cả người buông lỏng, cầm lấy cốc bia trên bàn "Cốc này, anh xin lỗi chú" rồi ngửa đầu uống cạn.

Hiểu lầm tuy hoá giải, nhưng Mạnh Thụy cùng Vương Nhất Bác cũng không vui vẻ gì lắm. Cũng may hai người vốn khá trầm tĩnh nên không khiến ba người còn lại phát hiện. Tối hôm nay coi như Mạnh Thuỵ cùng Vương Nhất Bác thông báo kết thúc kiếp độc thân...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net