Chương 30: Bá đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm dài điên loan đảo phượng, cuối cùng ngoài cửa sổ đã le lói tia sáng ban mai. Thực sự thời tiết tại Pattaya rất dễ chịu, khiến người đến một lần sẽ luôn hoài niệm về nó.

Người ta nói:

"Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu,
Tòng thử quân vương bất tảo triều"

Chính là dùng để nói đến tâm trạng cậu nhóc Vương Nhất Bác lúc này. Cảm giác tiêu hồn tối hôm qua đến giờ vẫn còn in đậm trong cảm nhận, trong giác quan của cậu, khiến cậu thực không muốn rời khỏi người trong ngực, một tấc không rời.

Không ngờ khoảnh khắc ngắm nhìn thụy nhan xinh đẹp bị chuông điện thoại phá vỡ, cậu với tay lấy đến thuận tiện tắt chuông tránh đánh thức anh, nhìn tên hiện thị, khuôn mặt tràn đầy bất đắc dĩ nhấn nghe.

"Oánh Oánh?"

"Bảo bối, mấy giờ rồi sao hai đứa còn chưa chịu dậy hả?" Giọng nói buồn bực của Vương Nhất Oánh vang lên rõ ràng tuy không mở loa ngoài.

"Suỵt, chị nhỏ tiếng chút!" Vương Nhất Bác che loa điện thoại, nhìn thấy người vẫn an ổn ngủ, cậu mới yên tâm nói tiếp "Hôm nay chị đi chơi một mình đi, anh Chiến mệt, bọn em không đi"

"Vậy sao được... Ồ~" Vương Nhất Oánh theo phản xạ lên tiếng phản đối, nhưng nghĩ đến cái gì, mờ ám ồ lên một tiếng

"Vậy nhé!" Tai Vương Nhất Bác đỏ lên, lập tức ngắt điện thoại, để chế độ im lặng, tiếp tục ngắm nhìn người yêu ngủ...

Tiêu Chiến cảm giác eo đau nhức như bị xe lửa nghiến qua, thật sự rất đau! Anh cố gắng xoay người ngồi dậy liền va vào một bức tường thịt khá cứng rắn, một tiếng cười khẽ khiến tim anh run rẩy cũng vừa lúc vang lên.

"Bảo bảo, tỉnh rồi?"

"Ừm, eo đau~" Tiêu Chiến nghe hỏi liền vô cùng tự nhiên làm nũng, mặt vùi vào ngực người ta, má dần đỏ lên

"Em xoa cho anh" Vương Nhất Bác đau lòng nâng tay xoa bóp eo nhỏ, tối qua hình như cậu khá mạnh bạo, không biết vị trí kia... "Bảo bảo, phía sau đã đỡ chưa?"

"Chưa, a!" Tiêu Chiến hoảng sợ lùi ra, lập tức bị đau đến kêu ra tiếng

"Ngoan, em sẽ không lại làm anh" Vương Nhất Bác hết nói, chẳng lẽ kỹ thuật không tốt sao? Khiến anh sợ như vậy? Không phải anh cũng rất vui vẻ phối hợp sao?

"Thật sự?" Tiêu Chiến vẫn còn nghi ngờ

"Thật sự, ngoan nào~" Vương Nhất Bác hôn lên trán anh trấn an, tay với đến tiếp tục xoa xoa eo anh, cuối cùng không nhịn được vẫn hỏi "Tại sao anh lại sợ? Em làm không tốt sao?"

"Không, không phải" Tiêu Chiến mặt đỏ lên, như thế nào cậu có thể bàn luận chủ đề này quang minh chính đại như vậy chứ? "Chỉ là hiện tại đang...rất đau"

"Em biết rồi!" Vương Nhất Bác hài lòng cười lên "Anh ngủ thêm một lát không? Hay em gọi người mang đồ ăn lên nhé?"

"Gần trưa rồi" Tiêu Chiến nhìn đồng hồ lớn cuối giường, lắc đầu "Dậy thôi!"

"Được!" Dù trời có sập, laopo là lớn nhất! Cái này trong Vương gia chính là cha truyền con nối...

Hai tuần rất nhanh trôi qua. Một tuần trước Vương Nhất Oánh đã một mình trở lại L thị Z quốc, chỉ còn lại đôi phu phu đang hạnh phúc bên nhau, cùng nhau trải qua kỳ nghỉ đông đầu tiên trong mối quan hệ của họ.

Trong thời gian này cả hai có vài lần nhịn không được quên mất chính mình, nhưng Vương Nhất Bác rất biết tiết chế, cho nên Tiêu Chiến cũng không khó chịu như lần đầu tiên mà dần dần thích hoạt động kích thích như vậy, tất nhiên chỉ khi người đó là đối phương thôi.

Ba Vương nhận được tin con trai bảo bối cùng con rể trở về, sáng sớm đã hoàn tất công việc cả một ngày để dành thời gian đích thân ra sân bay đón người.

"Ba ba" Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến vừa ra cổng đã thấy dáng người que thuộc đứng đợi trước xe.

"Hai đứa chơi có vui không?" Ba Vương tươi cười đứng dậy, mở ra cốp xe cho con trai để hành lý cả hai vào.

"Rất vui ạ, cảm ơn ba ba" Tiêu Chiến cười đáp lời, ánh mắt liếc đến bóng dáng phía sau xe đang cất hành lý

"Vui là tốt rồi. Vừa xuống máy bay chắc hai đứa mệt rồi, lên xe đi" Đối với việc xưng hô, vì ông biết Tiêu Chiến đã gọi vợ mình là mẹ cho nên cũng nhất quyết bắt anh gọi bản thân là ba ba, vậy mới công bằng.

"Chú Tưởng Phóng đâu ạ?" Vương Nhất Bác vừa lên xe đã thấy thiếu thiếu ai đó

"Ba để cậu ta đi Singapore vài ngày, có chút việc cần xử lý gấp" Ba Vương vững vàng đánh tay lái, chiếc xe lăn bánh rời khỏi sân bay B thị, trở về chung cư gần X đại.

Ngày hôm nay sinh viên kết thúc kỳ nghỉ đông kéo dài hai tuần, xe chạy tới gần X đại đã có chút khó đi qua, thực sự tình trạng này cũng không hiếm gặp, chỉ cần sau nghỉ lễ chắc chắn luôn bắt gặp ở mọi trường Đại học thôi.

Ba Vương thả chậm tốc độ, đi về chung cư nơi Vương Nhất Bác ở vốn phải đi qua nơi này, chịu khó một chút liền được. Khi xe qua được đoạn đường cũng đã qua hơn 10 phút, thật sự quá đông người a. Ba Vương vừa định đánh tay lái lại bị một người không biết từ đâu lao tới va phải cửa xe, có vẻ là bị xô đẩy tới, là một cô gái. Ba Vương nói hai người ngồi yên, một mình mở cửa bước xuống hỏi han

"Cháu gái, cháu có sao không?"

"Xin, xin lỗi, là cháu vô ý va phải xe chú, cháu không sao!" Cô gái vẻ mặt đầy tội nghiệp ôm lấy cánh tay, miệng tuy nói không sao nhưng hành động lại ra vẻ ủy khuất sắp khóc.

"Vậy là tốt rồi. Lần sau chú ý một chút" Nhìn bộ dạng cô ả, giọng nói ba Vương lạnh lẽo, quay đầu lên xe, bình tĩnh lái đi mặc cô ả ngơ ngác nhìn theo.

"Dương Tịch?" Tiêu Chiến cực kỳ kinh ngạc, cô ả kia chính là người luôn làm phiền anh suốt mấy tháng nay

"Vẫn chiêu này, thực nhàm!" Vương Nhất Bác bĩu môi, ngáp một cái tiếp đó ngả đầu lên vai Tiêu Chiến tiếp tục chợp mắt

"Cô ta thường dùng?" Ba Vương hứng thú cười hỏi

"Con không biết, mới nhìn thấy một lần a" Nói rồi Vương Nhất Bác nhìn qua Tiêu Chiến, bổ sung "Chính là dùng với Hạ lão sư trong trường"

"Cô ta quả thực không biết xấu hổ!" Tiêu Chiến cũng không có thiện cảm gì với người phụ nữ như Dương Tịch, hiện tại lại nghe nhìn được những chuyện này, quả thật quá bẩn đi? Vợ của Hạ Triều là một đàn chị thân thiết của anh và Tào Dục Thần, Tuyên Lộ. Anh đang suy nghĩ xem có nên can thiệp chuyện này không, xem ra không thể cứ để chuyện đi xa hơn được.

"Ba ba, có vẻ Dương gia chưa hoàn toàn suy sụp, chúng ta có nên đạp một cước không?" Vương Nhất Bác nghĩ đến vài lần cô ả kia làm phiền đeo bám bảo bảo nhà cậu, cậu liền không vui

"Dương gia? Dương gia nào?" Ba Vương nghi ngờ hỏi lại

"Cô ta chính là con gái độc nhất của Dương Nghị, tập đoàn Phách Lịch vừa mới tuyên bố phá sản ấy ạ" Vương Nhất Bác không thèm để ý trả lời

"Ừm, dám tính kế ba, thực không muốn sống! Công việc hiện tại của cô ta là giảng viên?" Ba Vương cười lạnh, vợ ông chính là minh tinh nổi tiếng, ngoài ca hát thì trình diễn xuất của bà cũng luôn được khen ngợi, sao ông có thể bị gà mờ như cô ả này lừa được? Nhưng trong lòng thực sự như nuốt phải ruồi...

"Bước đầu tính lên người cô ta đi. Công việc này, người như cô ta không xứng!" Một câu nói bâng qươ của Vương Nhất Bác quyết định tương lai một người, nhưng cô ta xứng đáng bị như vậy!

Tiêu Chiến vốn không hiểu nhiều về gia đình Vương Nhất Bác, lúc này nghe đối thoại giữa người yêu cùng ba cậu, anh câm nín thực sự. Quá bá đạo rồi! Nhưng anh không thấy phản cảm, ngược lại còn thấy cậu nhỏ nhà mình thật soái muốn chết!!!

"Chiến Chiến, sau này có người nào bắt nạt con, cứ nói cho ba, ba ba thay con xử lý" Ba Vương thật tự nhiên nói, cũng không phải ông khoe khoang, mà ông chính là "sẽ làm được".

"Vâng" Tiêu Chiến hạnh phúc cười. Tuy nhiên đáp ứng thì đáp ứng, nhưng sự thật trừ người ba khó tính của anh ra, ai có thể bắt nạt được cháu ngoan của cựu bí thư Tiêu Hùng Tiêu lão gia tử? Muốn chết sao?

Vương Nhất Bác nhìn nụ cười của anh, cũng mặc kệ đây là nơi nào, mặc kệ ba Vương đang lái xe, ngẩng đầu bá đạo hôn lấy môi Tiêu Chiến, tay giữ cố định cổ anh. Thực sự là nhịn không nổi, gắn kết là một thể với nhau xong, nhiều hành động tự nhiên đến như bọn họ đã làm vậy vô số lần. Thật ngạc nhiên chính là Tiêu Chiến không đẩy người ra, anh mặc cậu đòi lấy hơi thở bản thân, bởi anh cảm nhận được tình yêu cuồng nhiệt lúc này của cậu bạn nhỏ, một loại tình cảm khiến anh trầm luân trong đó, không muốn rời đi.

Ba Vương liếc nhìn kính chiếu hậu, sau đó ông khẽ cười, tình cảm hai đứa nhỏ tốt đẹp như vậy chẳng phải rất tốt? Vì vậy ông cho xe chạy cực chậm, chậm đến mức thời gian từ cổng trường tới chung cư mất tận 15 phút trong khi bình thường chỉ mất 5 phút!!! Nếu nơi này có cảnh sát giao thông, sớm đã thổi phạt vì đi quá chậm dễ gây ách tắc giao thông rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net