Chương 31: Ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một quán trà sữa bên cạnh X đại, ba nữ sinh năm hai đang ngồi nói chuyện, cũng chẳng có gì nếu như nội dung bọn họ nói không phải liên quan đến hai mỹ nam đứng đầu bảng xếp hạng của trường.

"Cậu chắc chắn chứ?" Nữ sinh tóc cột đuôi ngựa nhỏ giọng hỏi nữ sinh tóc thắt bím bên cạnh, nữ sinh còn lại búi tóc cũng cúi đầu lắng nghe.

"Ảnh tớ còn lưu lại đây, giả là giả thế nào?" Nữ sinh tóc thắt bím hơi bực mình vì bạn tốt không tin tưởng

"Tối như vậy, ảnh còn không nhìn rõ hình dáng họ, cậu chắc là Mạnh học trưởng cùng bạn học Nhất Bác?"

"Hôm đó tớ mặc dù uống khá nhiều, nhưng là chính mắt tớ nhìn thấy hai người bọn họ cùng một chỗ, lúc thấy hành động hai người khá mập mờ tớ mới chụp lại a~"

"Lúc đó chỉ có hai người bọn họ?" Nữ sinh búi tóc nghiêng đầu xác nhận lại

"Hình như còn có một nam một nữ, là tình nhân, đi ra đầu tiên" Nữ sinh tóc thắt bím nhìn vào bức ảnh trên tay, cố nhớ lại tình cảnh đêm hôm đó.

"Nhìn bức ảnh này hình như là Mạnh học trưởng say, bạn học Nhất Bác đỡ thôi mà?"

"Vấn đề là chưa bao giờ tớ nghe nói hai người đó quen biết, không thể thân đến mức này mà một chút tiếng gió cũng không có chứ?"

"Cậu nói cũng đúng!" Hai nữ sinh nghe bạn phân tích, gật gật đầu đồng tình. Chỉ có thể là đang trong một mối quan hệ mập mờ không tiện công khai mới phải giả như không quen biết và hẹn gặp riêng nhau như vậy thôi.

"Xin lỗi, em tới muộn" Một nữ sinh hớt ha hớt hải chạy tới bàn bên cạnh ba nữ sinh, không ngờ ngồi sẵn ở đó là mỗ Tiểu Bạch đã lâu không thấy.

"Ừm" Tiểu Bạch vốn đang nghe ba cô gái bên cạnh dùng trình trinh thám gà mờ phân tích hint mà buồn cười, cũng không vội phản ứng cùng người vừa tới.

"Học trưởng có chuyện gì vui sao?" Nữ sinh thấy cậu cười khẽ, tò mò hỏi

"Không có" Tiểu Bạch cười lắc đầu, mở laptop đã về chế độ ngủ trên bàn "Hoạt động cuối năm, mừng năm mới khoa chúng ta chuẩn bị gì rồi?"

Tiểu Bạch vốn chỉ xem chuyện mấy hôm trước nghe được ở quán trà sữa là một chuyện vui, không ngờ lúc này diễn đàn X đại bùng nổ topic "Hai nam thần khoa Quản lý hẹn hò?". Lúc cậu thấy huynh đệ tốt mặt đen như đáy nồi đến lớp, còn đầy "hận thù" nhìn người yêu cậu là Mạnh trợ giảng, tiểu Bạch mới hiểu ra vấn đề rất không nhỏ!

"Này, sao thế?"

"Anh Chiến không để ý tớ" Vương Nhất Bác chán nản nằm bò ra bàn.

"Tại sao?" Tiểu Bạch hy vọng không phải vì lý do kia...

"Còn không phải vì cái tin đồn cùng ảnh chụp chết tiệt kia?" Vương Nhất Bác nghiến răng nhìn Mạnh Thụy mặt cười như gió xuân trên bục trợ giảng. Thật muốn lao lên hạ vài đòn vào mặt hắn ghê...

Quả nhiên là vì chuyện này!

"Cậu tính làm gì?" Tiểu Bạch thăm dò nhìn qua

"Còn có thể làm gì? Cầu xin tha thứ có lẽ được đi? Bán manh? Ép buộc? Cậu thấy cái nào hợp lý?" Vương Nhất Bác rất nghiêm túc suy nghĩ giải pháp hoà giải

"..."

"Này, cho chút ý kiến coi"

"Trừ cái "bán manh" ra thì đều hợp lý!" Tiểu Bạch bất đắc dĩ vỗ trán. Thực sự không dám nghĩ đến cái mặt than kia bán manh sẽ là bộ dạng gì... "Này, cậu đi đâu?"

"Đi tìm anh ấy!" Vương Nhất Bác cũng mặc kệ đang trong giờ học, cậu đứng dậy xin phép giảng viên sau đó hiên ngang rời khỏi lớp.

Lịch giảng dạy của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác sớm đã thuộc, lúc này anh không có tiết dạy, hẳn đang ở phòng giáo viên xem lại giáo án. Vương Nhất Bác nhìn qua khung cửa, thấy chỉ có một mình người yêu ngốc của cậu đang ngồi chống cằm nhìn màn hình máy tính, không biết nghĩ chuyện gì lại nhập tâm như vậy?

"Bảo bảo" Trong phòng không có ai, Vương Nhất Bác đẩy cửa đi vào, gọi khẽ

"Sao em tới đây?" Hỏi xong Tiêu Chiến như nghĩ tới chuyện gì, lại lạnh mặt quay đầu đi. "Hừ!"

"Bảo bảo làm sao vậy? Ai bắt nạt anh sao? Từ hôm qua tới giờ không thèm để ý nam nhân của anh, anh nhìn lại lương tâm xem?"

"Em còn nói anh? Chính em, em, em..." Tiêu Chiến nói đến đây liền không nói tiếp được nữa, quá mất mặt rồi. Nhưng anh thực sự không bỏ qua được! Người yêu của mình bị đồn ra tin tình cảm với người khác, tuy biết cậu trong sạch nhưng anh vẫn khó chịu muốn chết!!!

"Được được, là em không tốt, bảo bảo không tức giận" Vương Nhất Bác cảm thấy buồn cười, có một người yêu manh như vậy sao cậu kìm lòng nổi chứ? Vì vậy cậu nhóc đi tới từ phía sau ghế ngồi ôm lấy anh

"Cũng không phải lỗi của em" Tiêu Chiến lý nhí nói "Không cho công khai là anh, ủy khuất em. Nhưng em cùng người khác bị ghép cặp, anh không vui!"

"Không, em biết phân biệt nặng nhẹ mà. Không công khai thì không công khai đi. Chỉ cần anh biết anh là người của em là được rồi."

"Ừm" Tiêu Chiến lúc này mới nở nụ cười sau hai ngày âm u "Còn không về học?"

"Hôn em, em sẽ đi ngay!" Vương Nhất Bác cò kè

"Quỷ mới tin em!" Tiêu Chiến bĩu môi, né ra cái ôm của cậu

"Nhanh nếu không em làm anh ngay tại đây!" Nhẹ nhàng không được, cậu nhóc buông lời đe doạ

"Vương Nhất Bác, hiện tại anh là lão sư của em!" Tiêu Chiến nghiến răng gằn từng chữ

"Anh là lão sư, cũng là lão bà của em nha!" Vương Nhất Bác xoay ghế của anh lại, tay chống lên cạnh bàn hai bên, giam anh trong lồng ngực

"Em... Em... Nơi này là phòng giáo viên!" Tiêu Chiến bất lực, yếu ớt phản kháng

"Vậy Tiêu lão sư, về ký túc xá của anh thì thế nào?" Nụ cười nhếch khoé miệng lộ dấu ngoặc nhỏ của Vương Nhất Bác hiện ra, trông đặc biệt lưu manh

"Em..." Mặt Tiêu Chiến đỏ lên, vùi đầu vào ngực bạn nhỏ

"Ha ha ha" Vương Nhất Bác nhìn phản ứng của anh, sung sướng cười lên "Em đi. Tối em muốn ăn canh kim chi cùng thịt kho tàu"

"Ừm" Tiêu Chiến vẫn không ngẩng đầu lên

"Còn nữa~" Vương Nhất Bác cố ý kéo dài giọng "Em còn muốn ăn... ANH!"

"Ừm, hả!" Tiêu Chiến ngơ ngẩn, thẹn quá hoá giận đẩy người ra, đứng dậy, tiễn khách "Tối nay em ra phòng khách ngủ! Hừ!" Nói rồi cửa phòng giáo viên "rầm" một tiếng sau đó đóng lại, nhốt Vương Nhất Bác ở ngoài

"Thỏ cũng có lúc muốn cắn người nha~" Vương Nhất Bác cười khẽ, tay mân mê môi lạnh, tiếc nuối vì chưa kịp hôn môi nhỏ của người ta.

"Trò Nhất Bác, sao en tới khoa thiết kế giờ này?" Một vị giảng viên trung niên trông thấy Vương Nhất Bác, có chút bất ngờ.

"À không có gì ạ. Em có việc tìm Trương lão sư nhưng không gặp. Tạm biệt lão sư, em trở về lớp ngay ạ"

"Ừm em đi đi"

Buổi tối, Tiêu Chiến vẫn chiều theo khẩu vị bạn nhỏ, nấu thịt kho tàu, tôm hấp sả, rau bắp cải cùng nồi canh kim chỉ ít cay.

Tuy buổi chiều anh nói rất cứng rắn nhưng lúc này tắm xong, anh lại có chút muốn âu yếm cậu, chính xác là muốn được cậu, cái kia...làm cái kia...

"Bảo bảo, đừng đuổi em ra phòng khách mà, em sợ tối anh cũng biết rồi, để em ngủ lại với anh nhé?" Vương Nhất Bác tay lấy máy sấy, miệng nói lời thương lượng

"Ừm"

"Thật?"

"Sấy khô tóc đã" Tiêu Chiến như nữ vương ngồi xuống giường đợi người sấy tóc cho anh.

Vương Nhất Bác nhận được đáp án hài lòng, vui vẻ làm công việc yêu thích mỗi lần bọn họ bên nhau (Cấm nghĩ bậy nha, công việc ưa thích đơn thuần chỉ là sấy tóc mà thôi:))) ). Không lâu tóc đã khô, cậu nhóc nhịn không được hôn lên đỉnh đầu Tiêu Chiến. Nụ hôn từ đỉnh đầu, dần đi xuống tai, cổ, lại lên cằm, lên má, cuối cùng là môi.

Tiêu Chiến bị cậu trêu chọc sớm đã có chút ham muốn nguyên thủy sinh ra, tiểu Chiến cũng rục rịch muốn đứng lên. Anh chủ động nâng tay ôm lấy cổ cậu, nhiệt tình đáp lại nụ hôn đầy nhục dục của người kia.

Hiệu trưởng X đại sáng sớm hơn 5 giờ nhận được điện thoại xin nghỉ của Tiêu Chiến, nghe giọng anh khàn đặc kèm mệt mỏi, ông vội vàng phê duyệt. Dù sao bạn tốt đã gửi gắm con trai cho ông, ông không thể quá khắt khe a.

Vương Nhất Bác giúp anh bỏ lại điện thoại lên bàn. Xong đâu đó, cậu ghé vào tai anh, thì thầm.

"Một lần nữa nhé?"

"Anh không được rồi, để anh nghỉ đã. Chỉ ngủ được bốn tiếng, tối hôm qua em còn chưa thoả mãn sao?"

"Một tuần không được gần gũi anh rồi. Đi mà, đi mà~~~" Không ngờ mặt than cũng biết bán manh? Nói xong cậu đưa tay xuống vuốt ve tiểu Chiến.

"Ưm~" Tiêu Chiến bị đánh bất ngờ, không kịp kiềm lại, tiếng rên rỉ êm tai vang lên

"Được không~?"

"Chỉ, chỉ một lần!"

"Được, em hứa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net