Chương 32: Đêm hội mừng xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lễ hội mừng năm mới chẳng mấy chốc đã tới. Sự việc ship couple Thụy x Bác không vì vậy mà lắng xuống, càng ngày càng có nhiều hủ nữ tự nhận "nhìn thấu hồng trần" khi bắt gặp hai người nói chuyện ở cửa khoa hoặc nhà để xe, bla bla...

Tối nay diễn ra đêm hội, tập tục của X đại chính là người tham dự phải đi cùng người thương tới, nếu đi một mình, trước lúc vào hội trường mời đăng ký ghép cặp ở cửa lớn.

Bốn nam tử cao rao, trên mặt đeo mặt nạ cùng xuất hiện ở cửa, phong cách ăn mặc đều trông như vương tử khiến người xung quanh cảm thấy hít thở cũng có chút khó khăn.

"Xin hỏi, bốn vị muốn đăng ký ghép cặp sao?" Nữ sinh ngồi tại bàn đăng ký mắt sáng lấp lánh đứng bật dậy khỏi ghế, chờ mong hỏi

"Không phải!" Cả bốn người đều đồng loạt lắc đầu, ấn vân tay lên máy tự động, sau đó nhìn nhau, chia làm hai đôi, nắm tay nhau nghênh ngang bước vào...

++++++++++++++++++

Tám tiếng trước, tại căn hộ chung cư của Vương Nhất Bác, tụ tập bốn người: Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác, Mạnh Thụy cùng Tiểu Bạch. Tiêu Chiến đang không vui nhìn chăm chú cậu nhỏ của anh

"Dù sao anh cũng không được ghép cặp với người khác!" Vương Nhất Bác kiên quyết không nhượng bộ.

"Nếu không em muốn như thế nào? Chẳng phải em cũng có couple Mạnh Bác gì đó sao? Hừ!"

"..." Mạnh Thụy ngồi cũng dính đạn nhưng lại không dám lên tiếng

"Anh...không đi không được sao?" Vương Nhất Bác biết bản thân đuối lý, lập tức xìu xuống

"Không đi không được!" Tiêu Chiến nhấn mạnh

"Vậy...vậy em cũng đi! Anh chỉ có thể bắt cặp với em!"

"Em..." Tiêu Chiến bất lực, lại thở dài "Nhưng em biết lúc này không phải lúc come out chuyện chúng ta mà"

"Em biết a~"

"Anh họ, em phát biểu được không?" Tiểu Bạch từ đầu tới giờ không lên tiếng bỗng nhiên giơ tay xin phép

"Hử?" Tiêu Chiến nhìn qua, gật đầu

"Chuyện là...mỗi người đều đeo mặt nạ, sẽ không ai biết anh là ai, năm nay mới đổi luật, em nghĩ anh đã biết cho nên không có nhắc tới. Vấn đề lúc này là chọn trang phục cho tối nay thôi ạ!"

"..." Vương Nhất Bác liếc qua "Tại sao tới giờ cậu mới nói?"

"Trách cậu không chịu đọc kỹ thông cáo mới nhất, sao trách tớ chứ?" Tiểu Bạch bĩu môi

"Vậy cãi nhau suốt mười phút vì cái gì a?" Tiêu Chiến cũng buồn bực "Nhưng lúc tới cần điểm danh, làm sao mà được?" Nếu không phải anh là giảng viên thì cũng kiếm lý do vắng mặt rồi...

"Anh họ, anh thực sự không đọc thông cáo? Năm nay không cần điểm danh bằng việc ký tên, lúc tới chỉ cần ấn vân tay là được, hệ thống sẽ tự động nhận dạng"

"Thì ra là vậy, vậy nhất định anh phải cùng em biết không?" Vương Nhất Bác vui vẻ lắc tay anh

"Ừm, anh biết rồi!" Tiêu Chiến cũng buông xuống lo lắng.

+++++++++++++++++++

Hội trường có không ít cặp đôi đồng giới, vì vậy lúc bốn người bước vào cũng không mấy gây chú ý. Chỉ ngẫu nhiên có người tò mò nhìn chăm chú, hy vọng từ dáng người có thể nhận ra họ là ai, chỉ tiếc hầu như đều phải bỏ cuộc...

"Mặt nạ thật vướng víu!" Vương Nhất Bác chỉnh chỉnh mặt nạ trắng trên mặt, cả người khó chịu

"Em có thể tháo ra, sau đó tùy ý ghép cặp với người khác a~" Tiêu Chiến liếc mắt nhìn qua, mùi giấm thoang thoảng

"Em sai rồi~" Vương Nhất Bác lập tức ngồi nghiêm túc lại, nắm lấy tay anh để trên đùi không chịu buông

"Anh họ, thực ra chuyện mọi người hiểu lầm là do lúc đó anh Thụy say được A Bác đỡ, bị chụp lại, cho nên..." Tiểu Bạch yếu ớt giải thích

"Anh biết!" Tiêu Chiến gật đầu, không nói tiếp nữa. Anh không vui nhưng lại không thể phát giận, thứ nhất đó không phải lỗi của bảo bối nhà anh, thứ hai là do bản thân anh không muốn công khai mối quan hệ của bọn họ lúc này, cho nên người khác đâu biết được, cũng không thể cấm họ YY mà?

"Ra ngoài một lát!" Vương Nhất Bác nói xong, đứng dậy kéo tay Tiêu Chiến rời khỏi, đi về hướng bóng đèn không chiếu tới...


Nhìn quanh không thấy một bóng người, Vương Nhất Bác lấy xuống mặt nạ của bản thân, đồng thời nhìn chăm chú Tiêu Chiến, chờ phản ứng của anh. Tiêu Chiến bị cậu nhìn, khuôn mặt dưới mặt nạ trắng đỏ lên như xuất huyết, đưa tay lên gỡ xuống mặt nạ, anh biết cậu muốn gì.


Vì vậy cũng không đợi Vương Nhất Bác hành động, Tiêu Chiến nhếch miệng cười khẽ, đặt tay lên ngực cậu, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.  Vương Nhất Bác bất ngờ một chút, lập tức chuyển bị động thành chủ động, tay giữ lấy cổ anh làm sâu sắc nụ hôn.

Hai đôi môi rời nhau, Tiêu Chiến úp mặt vào vai bạn nhỏ nhà anh, thở dốc. Vương Nhất Bác vuốt lưng anh, khẽ nói

"Bảo bảo, không công khai cũng không sao, em không để ý, anh đừng nghĩ nhiều, được không?"

"Anh xin lỗi" Tiêu Chiến lý nhí đáp lời. Anh quá hiểu ba anh, nếu ông biết sẽ không dễ bỏ qua, có thể còn sẽ ảnh hưởng đến bạn nhỏ. Lúc trước khi đến với cậu anh cũng cân nhắc thật nhiều nhưng thứ tình cảm trái quy luật tự nhiên này lại khiến anh không thoát ra được...

"Anh khó chịu, anh ghen, tức là trong lòng anh có em, sợ hãi mất đi em. Em rất vui, bảo bảo"

Vương Nhất Bác nói xong, nâng dậy cái đầu trong hõm vai, một lần nữa hôn lên môi anh, tiếng loa trường rất lớn át đi tiếng hôn môi của hai người. Lo lắng bị phát hiện kích thích mỗi tế bào trên người Tiêu Chiến, khiến anh càng cảm nhận rõ từng phiến môi, cái chạm nhẹ, cái vuốt ve của Vương Nhất Bác, thực sự đây là lần hôn môi kích thích nhất với anh từ ngày đầu quen cậu tới giờ.

Hai người chỉnh sửa lại quần áo có chút xốc xếch, nắm tay trở lại chỗ cũ. Mạnh Thụy ái muội nhìn bọn họ, kéo tay Tiểu Bạch nhỏ giọng nói gì đó, sau đó, bị đánh rồi...

Tiết mục biểu diễn thực không mấy đặc sắc. Tuy nhiên cũng phải thông cảm, không phải dân chuyên nghiệp, sao có thể biểu diễn hoàn hảo được? Vài chục tiết mục, khiến nhóm bốn người Vương Nhất Bác thích thú có lẽ là tiết mục dance của khoa Quản lý. Sôi động, kéo lên không khí chán nản trong hội trường, nói chung rất đáng xem.

Kết thúc là hơn 12h khuya, Tiêu Chiến theo Vương Nhất Bác về chung cư. Tiểu Bạch sớm đã chuyển ra khỏi ký túc xá sống chung cùng Mạnh Thụy tại căn hộ của hắn, tất nhiên lúc này đi cùng người ta về rồi!

Một đêm bình yên lại trôi qua, buổi sáng Tiêu Chiến bị hành một lần mới được thả đi tới trường. Anh cũng không phản đối, còn hùa theo nghênh hợp với cậu nhóc.

"Tiểu Tán, tinh thần cháu tốt như vậy là có chuyện gì vui sao?" Tiêu Chiến đang vừa nhớ lại ánh mắt tội nghiệp của ai đó vừa bật cười, phía trước đột ngột vang lên giọng nói

"Cô út!" Thì ra là Tiêu Khinh Vũ, cô út nhà anh "Cô có việc gì ở đây sao?"

"Đánh trống lảng với cô?" Tiêu Khinh Vũ cười cười trêu chọc "Nói xem, là ai khiến cháu trai cô cười đến ôn nhu như thế?"

"Cháu...cháu... Aiza thực sự cháu không thể nói!" Tiêu Chiến khó xử, do dự, cuối cùng vẫn không nói ra.

"Còn chưa theo đuổi được người ta?" Tiêu Khinh Vũ ngạc nhiên qua đi, dường như đã ngộ ra chân lý

"Cũng...cũng không hẳn ạ" Tiêu Chiến lúng túng gãi cổ, mặt đỏ lên

"Được rồi, không tiếp tục đùa cháu. Đi, vào văn phòng, tìm cho cô tệp tài liệu chỗ giáo sư Trương"

"Vâng ạ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net