Chương 33: Tết âm lịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một năm mới chuẩn bị tới. Vương Nhất Bác siết lại vòng ôm, một chút cũng không muốn để người rời đi

"Bảo bối, anh chỉ về ăn tết, sẽ sớm trở lại" Tiêu Chiến vuốt lưng cậu, nỉ non

"Không muốn rời khỏi anh!" Bạn nhỏ Vương Nhất Bác tiếp tục không thả người!

"Cậu Tiêu Chiến, sắp tới giờ máy bay cất cánh" Tưởng Phóng thực sự nhìn không nổi nữa, lấy hết can đảm nhắc nhở...

"Tôi biết rồi" Tiêu Chiến kéo ra khoảng cách giữa hai người, hai tay ôm lấy mặt cậu, khuyên nhủ "Bảo bối, nếu muốn gặp anh có thể đi tìm anh mà?"

"Được, em sẽ đi gặp anh, lúc đó không cho anh trốn!" Vương Nhất Bác biết bản thân đang vô lý nhưng anh không tức giận, lại còn nhẹ giọng với cậu như thế cho nên cậu cũng không kiên trì nữa, nhìn qua Tưởng Phóng "Chú xuống xe trước đi!"

"Vâng" Tưởng Phóng như nghe được tiếng trời, vội mở cửa rời khỏi xe

Vương Nhất Bác mạnh mẽ áp Tiêu Chiến lên lưng ghế sau, cuồng dã mà chiếm hữu hôn lên môi anh, hôn đến khoé miệng anh lưu lại vết máu nhỏ...

"Bảo bối, đau~" Tiêu Chiến đẩy người phía trên ra, đưa ngón trỏ chạm nhẹ khoé môi bị cắn thương.

"Em xin lỗi, hay là...anh cắn lại em đi" Vương Nhất Bác thật vô sỉ nói

"Tiểu lưu manh!" Tiêu Chiến liếc một cái sắc lẻm, sau đó vòng tay ôm lấy cổ cậu, dâng môi lên, hai người tiếp tục hưởng thụ giây phút ngắn ngủi bên cạnh nhau.

Tưởng Phóng dùng đầu gối để nghĩ cũng biết hai vị tiểu chủ tử của anh đang làm gì, so sánh một chút liền cảm thấy tủi thân. Cậu chủ nhỏ của nhà anh mới qua mười tám đã có bạn trai, còn làm cái gì cái gì kia với người ta hết rồi. Nhưng chính anh, một người đàn ông hơn 30 tuổi lại vẫn còn là cẩu độc thân!

Nhìn thấy Tiêu Chiến xuống xe với khoé môi bị thương, Tưởng Phóng trong lòng mắng chết cậu chủ nhỏ nhà mình, có cần mạnh...miệng như vậy hay không chứ? Đến lúc anh nhìn thấy Vương Nhất Bác bước xuống với hai cánh môi đều có vết thương, liền câm nín rồi...

Nhìn theo máy bay từ B thị về X thị cất cánh rời khỏi sân bay, Vương Nhất Bác lúc này mới thở dài quay người rời đi, cả người như bị rút hết sức lực vậy, khiến Tưởng Phóng nhìn mà đau lòng.

Chuyến bay từ B thị về L thị cũng cất cánh không lâu sau đó, Vương Nhất Bác ngồi trong khoang hạng sang, nhớ đến lần đi xem concert cuối tháng mười vừa rồi, cậu lại nhớ anh. Về L thị ăn tết, nhớ anh lại chạy tới X thị tìm người vậy, cậu nghĩ thế!

Đêm 30 tết, Vương gia mọi người đều có mặt đầy đủ, chia thành hai bàn cờ tướng và 2 bàn mạt chược. Vương Nhất Bác ghét nhất là chơi mạt chược, vì vậy, cậu cùng lão gia tử chơi cờ. Vương lão đại cùng Vương lão nhị một bàn khác bên cạnh. Còn lại tám người, bốn phụ nữ thành một bàn mạt chược, Vương lão tam Vương Duy cùng ba tiểu bối khác của Vương gia một bàn. Lão gia tử trong lúc đợi cháu trai bảo bối nghĩ nước đi tiếp theo, nhỏ giọng nói

"Nhất Bảo, cháu cùng người kia nếu xác định lâu dài, hôm nào dẫn đến đây giới thiệu cùng mọi người. Thật sự các bác cùng cô út cháu đều rất tò mò về đứa trẻ kia" Ta cũng vậy...

"Vâng, cháu ăn mã của ông rồi" Vương Nhất Bác hạ cờ

"Cái thằng nhóc này, nhường ông một ván cũng không được sao?" Vương lão gia tử thật tức giận, đứa nhỏ không biết kính già yêu trẻ là gì! Ông cụ nghĩ một lát, đưa con pháo qua.

"Cháu đã nhường, nhưng ông đều bỏ qua cơ hội a, chiếu tướng! Ông lại thua rồi!"

"..." Vương lão gia tử chơi xấu, xoa loạn bàn cờ "Không chơi nữa, không chơi nữa. Lão tam, con xem đứa nhỏ nhà con đi, còn hiếu thắng với cả ông già như ta! Hừ!"

"Ba, ba không thể nói vậy được!" Ba Vương ngẩng đầu lên khỏi bàn mạt chược, đáp "Chính là ngài tài nghệ không bằng, như thế nào trách Bảo bối nhà con chứ?"

"Ông nội, ngài chơi nữa hay không?" Vương Nhất Bác cười cười chờ một bên

"Chơi! Ta sợ cháu chắc!" Vương lão gia tử bị con trai nói khích, lại nhìn bộ dạng cháu trai, thật tức chết mà!

Vương gia một nhà vui vẻ chờ đợi thời khắc giao thừa. Bên Tiêu gia lại không được như vậy, có chút đìu hiu. Tiêu Chiến lúc này đang im lặng cầm điện thoại nhắn tin cùng tiểu Bạch và Tuyên Lộ, những người khác trong Tiêu gia còn đang nhìn chằm chằm nam nhân khoảng 26 tuổi ngồi đối diện anh, năm nay lại là tiết mục ép hôn...

Năm trước, anh trai cùng ba cùng mẹ của anh là Tiêu Vân vừa bước qua tuổi 27 cũng đã trải qua cảnh tưởng như vậy, cuối cùng tháng ba cùng năm đã kết hôn cùng cháu gái đồng liêu của lão gia tử. Năm nay tới lượt anh họ Tiêu Tích của anh, con trai độc nhất của Tiêu lão đại, vừa tròn 26 tuổi.

Tiêu Chiến lạnh nhạt ngồi, cũng không có hứng thú tham gia vào chuyện này, dù sao mấy năm nữa cũng tới lượt anh, tuy nhiên anh sẽ không đồng ý kết hôn cùng người khác, trừ bảo bối của anh. Có ép cũng vậy cả thôi.

"Tiểu Tán, sao con không nói gì?" Mẹ Tiêu thấy con trai út luôn im lặng, có chút đau lòng quan tâm nhìn qua anh

"Con không biết nói gì ạ" Tiêu Chiến cười trấn an bà.

"Năm nay cháu cũng đã 24 tuổi rồi đúng không?" Tiêu lão gia tử thấy cháu út lên tiếng, liền hỏi anh

"Vâng, ông nội" Tiêu Chiến đối với Tiêu lão gia tử tràn đầy kính trọng, anh lễ phép đáp lời.

"Nếu có người cháu để ý, có thể trước nói với ta" Lời này của lão gia tử có thể nói giống như một loại đặc cách, không cần môn đăng hộ đối, chỉ cần Tiêu Chiến thích là được!

"Cháu cảm ơn ông, ông nội" Tiêu Chiến lúc này thật tâm nở nụ cười, anh thực sự vui vẻ.

Hội nghị gia tộc kết thúc bằng việc mùng 2 tết anh họ Tiêu Tích cần đi xem mắt. Tiêu Chiến không trở về phòng, dù sao cũng sắp tới 12 giờ, anh đi ra xích đu bên hồ bơi, ngồi nhìn bầu trời đã có vài nơi bắn pháo hoa.

"Em ấy bận sao? Giờ này còn chưa nhắn cho mình?"

Tiêu Chiến cúi đầu mở điện thoại, lẩm bẩm. Cuối cùng anh chụp một bức ảnh selfie, up lên weibo

Weibo update

X đại khoa mỹ thuật - Tiêu Chiến

Bảo bối, chúc mừng năm mới! Anh yêu em *Tym* *Tym* *Tym*

[Hình ảnh] (Là ảnh selfie anh vừa chụp)

Thời gian: 23:55 ngày 28/01/20xx

Sau khi Tiêu Chiến up trạng thái, phía dưới comment là một loạt tiếng ca thán dậy trời cùng icon trái tim tan vỡ. Nam thần thanh xuân của bọn họ cuối cùng cũng đã có người yêu rồi!!!!

Vương Nhất Bác chạy lên phòng ngủ lấy điện thoại chụp bầu trời đầy pháo hoa, đã qua 00:00 mất rồi. Cậu gọi video qua cho anh, lại không có người nghe máy. Nhắn qua một lời chúc năm mới kèm theo hình ảnh vừa chụp, chờ đợi cuộc gọi từ anh. Chuông tin nhắn đến khiến cậu giật mình, mở ra nhìn, cậu có chút buồn bã, là của Mạnh Mỹ Kỳ, không phải anh.

"Chúc mừng năm mới! Anh Chiến nhà cậu đây là muốn comeout sao?"

"Có ý gì?" Vương Nhất Bác vội nhắn lại, cậu có chút không hiểu gì.

"Không biết? Lên weibo đi, weibo anh Chiến sắp bị tạc die rồi kìa! Ha ha"

Vương Nhất Bác nhắn lại câu cảm ơn cùng chúc mừng năm mới, sau đó đá bạn tốt sang một bên, mở weibo. Đập vào mắt cậu là dòng trạng thái cùng bức ảnh selfie của anh. Vương Nhất Bác vui vẻ đến xoay qua xoay lại trên giường lớn, cậu liếc đồng hồ trên tay, chỉnh lại đầu tóc, cũng selfie một tấm cùng góc độ. Hài lòng với một trong mười tấm, cậu cũng up lên weibo

Weibo update

X đại khoa quản lý - Vương Nhất Bác

Bảo bảo, năm mới mạnh khoẻ, bình an. Em cũng yêu anh! Anh là duy nhất của em!
[Hình ảnh] (Ảnh vừa selfie)

Thời gian: 00:23 ngày 29/01/20xx

Những người biết chuyện nhìn trạng thái weibo của hai người đều ngứa hết răng. Này là công khai show ân ái còn gì nữa????? Có cặp có đôi thì không nói làm gì, nhưng cẩu độc thân như Tưởng Phóng, Mạnh Mỹ Kỳ, Lục Kiếm Phi chỉ hận không thể đạp cho bọn họ mấy phát.

Video call cuối cùng cũng kết nối, Vương Nhất Bác không nói gì nhìn chăm chú khuôn mặt bị lạnh đến đỏ hồng của Tiêu Chiến

"Đừng nhìn" Tiêu Chiến che camera, nhìn cái gì chứ?

"Em nhớ anh! Bảo bảo một chút cũng không nhớ em sao?" Vương Nhất Bác tràn ngập ủy khuất hỏi

"Nhớ, như thế nào không nhớ em chứ? Lúc nào cũng nhớ em hết!" Tiêu Chiến sợ cậu buồn, lập tức nói nhanh

"Em biết rồi a~" Vương Nhất Bác đắc ý cười

"Em lại trêu chọc anh, hừ!" Biết mình lại dính bẫy, Tiêu Chiến liếc mắt nhìn qua, không nói nữa

"Được rồi, sẽ không đùa anh nữa" Vương Nhất Bác nhẹ giọng dỗ anh "Tối nay anh làm gì?"

"Rất nhàm chán, mọi người cùng ép hôn anh họ anh, ha ha"

"..." Vương Nhất Bác nghĩ mình nghe nhầm, hỏi lại "Ép hôn?"

"Ừm, năm trước anh trai anh cũng chính là vì vậy mới kết hôn a" Tiêu Chiến cười khi người gặp hoạ, một chút cũng không áy náy

"Anh thật xấu" Vương Nhất Bác cười lớn, nhìn anh cười như hồ ly, cậu lập tức bị hút mất hồn phách

Hai người cứ nói chuyện đến lúc buồn ngủ mới thôi. Trước khi ngắt cuộc gọi, Vương Nhất Bác báo trước ngày mùng 2 cậu sẽ tới X thị. Tiêu Chiến gật đầu, cũng đồng ý sẽ dành một ngày ở bên cậu, lúc này cả hai mới hài lòng chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net