Chương 35: Dạo chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa tới 11 giờ, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác sớm rời khỏi khách sạn, lái xe tới Thực Hiên đã được đặt trước. Đi vào bao phòng vẫn chưa có người tới, Vương Nhất Bác chơi xấu buộc anh phải ngồi lên đùi cậu, cùng cậu hôn nhẹ. Tiêu Chiến biết bạn nhỏ đi xa tới, chuyện này cũng không có gì, vì vậy chiều theo cậu.

"Kỹ thuật hôn của anh Chiến tiến bộ rồi nha~" Rời môi, Vương Nhất Bác trêu chọc

"Không cho nói!" Tiêu Chiến đưa tay che lại cái miệng muốn ăn đòn của người kia

"Dùng miệng, che miệng em lại, như vậy em liền..."

Vương Nhất Bác còn chưa nói hết câu, Tiêu Chiến đã bật cười cúi đầu bịt lại miệng cậu. Ai bảo đứa nhỏ này cao lãnh? Rõ ràng là nói rất nhiều, còn đều là những lời đặc biệt lưu manh! Tư thế ngồi của anh có thể cảm giác đến bộ phận nào đó trướng lên từ phía dưới, nhưng anh cũng mặc kệ, không nhịn được cũng phải nhịn! Nghiệp chính là tự cậu gieo cơ mà! Nghĩ vậy Tiêu Chiến còn dịch dịch mông trái phải trêu ghẹo

"Bảo bảo, anh có tin em làm anh luôn tại đây hay không?" Vương Nhất Bác vừa buồn bực vừa buồn cười, nói lời đe doạ

"Anh không tin!!" Tiêu Chiến cười như hồ ly chăm chú nhìn vào mắt cậu, khiêu khích

*Cạch* Cửa phòng bật mở, đập vào mắt Tiểu Bạch cùng Vương Bác Quân chính là cảnh tưởng cấm trẻ nhỏ dưới 14 này.

"Hai người có thôi đi không hả!"

"Tối nay, anh cứ đợi đấy!" Vương Nhất Bác giữ lại eo anh không cho người đứng dậy, nhỏ giọng âm trầm nói xong mới thả người.

"..." Này chính là tự tìm đường chết trong truyền thuyết? Hay là không muốn chết sẽ không chết? Tiêu Chiến khẽ lau mồ hôi không tồn tại trong lòng bàn tay lên áo cậu, chống người đứng dậy, đỏ mặt "Hai người tới rồi à?"

Tiểu Bạch còn đỡ, dù sao cậu cũng đã nhìn quen cách hai người bọn họ ở bên nhau, cũng biết trong mối quan hệ này vị trí rạch ròi trên dưới. Nhưng Vương Bác Quân bên cạnh có chút không kịp thích ứng. Y nhìn như thế nào cũng thấy em họ mình nên là người ở thế chủ động mới đúng chứ???

Trời mùa đông thích hợp ăn lẩu, nhất là lẩu X thị còn là một món ăn nổi tiếng gần xa. Chỉ tiếc Vương Nhất Bác dạ dày không tốt cho nên không thể ăn quá cay. Vì vậy bốn người có ba người X thị chính gốc ngồi ăn...lẩu uyên ương. Bốn bát nước chấm có một bát là tương mè không quá cay do đích thân Tiêu Chiến pha. Vương Bác Quân nhìn mà há hốc miệng, em họ đây là biến thân thành nhân thê rồi? Chăm sóc cũng quá kỹ a~

Mùng hai tết khu vui chơi vẫn chưa mở cửa, bốn người ăn xong đến quán cafe gần đó ngồi uống nước trò chuyện, dù sao Vương Nhất Bác cũng sẽ ở lại tới ngày khai giảng, tức là ngày 06/01 âm lịch mới cùng Tiêu Chiến và tiểu Bạch trở về trường. Còn rất nhiều thời gian.

Buổi tối đúng như Vương Nhất Bác nói, cậu lăn qua lăn lại bảo bối ngốc nhà mình đến lúc anh cầu xin tha thứ mới thôi. Lúc này cậu mới hài lòng ôm người đi ngủ sau khi đã tắm rửa qua cho cả hai người.

"Bảo bối, có thích không?" Đột ngột giọng Tiêu Chiến vang lên trong không gian im ắng doạ Vương Nhất Bác suýt thì bay mất hồn vía

"Anh đây là muốn doạ chết em sao?" Vương Nhất Bác sợ hãi qua đi mới dịu giọng trách yêu "Sao anh chưa ngủ? Muộn lắm rồi!"

Tiêu Chiến ngửa đầu từ ngực cậu nhìn lên, một lần nữa lặp lại câu hỏi

"Em có thích không?"

"Thích!" Vương Nhất Bác cũng không ngại ngùng, thẳng thắn đáp

"Vậy là tốt rồi~" Tiêu Chiến lúc này mới cười lên, một lần nữa nằm lại lên ngực cậu

"Anh làm sao vậy, bảo bảo?" Tự dưng nghe anh hỏi, cậu đột nhiên sợ anh nghĩ nhiều, cả người hoảng lên

"Không có gì, mau ngủ. Mai đưa em đi chơi cáp treo"

"Ò~"

Vừa rồi đúng là Tiêu Chiến có chút sợ hãi, lúc tắm xong anh mệt đến không muốn động, vừa chợp mắt chợt cảnh tượng nữ sinh vây quanh sân bóng rổ hô lên tên cậu nhỏ xuất hiện trong đầu, tinh thần lập tức tỉnh táo lại, mới hỏi ra câu hỏi kia. Dù sao anh là nam, sao có thể giống nữ nhân ở chuyện này? Anh vừa rồi đột nhiên sợ một ngày cậu chán ghét cơ thể cứng cáp của đàn ông. Nhưng có lẽ anh đúng là sợ bóng sợ gió một hồi...

"Ngủ đi, không cho nghĩ linh tinh. Em sẽ không không cần anh" Vương Nhất Bác im lặng tưởng chừng đã ngủ, hoá ra vẫn đang nghĩ về tình trạng bất thường của người cậu yêu...

"Anh biết rồi. Anh yêu em" Tiêu Chiến cười khẽ hôn lên ngực cậu

"Em cũng yêu anh. Ngủ ngon!" Vương Nhất Bác cũng không chịu thua kém, hôn lên đỉnh đầu anh thật lâu thật lâu

Buổi sáng mùa đông thực sự rất mát mẻ, chỉ tiếc tại X thị không có tuyết rơi. Tiêu Chiến tỉnh sớm, vẫn là ở trên khuôn ngực rộng lớn của người nào đó say ngủ cả đêm. Vương Nhất Bác cảm giác người sắp rời đi, mở mắt kéo anh lại, lầm bầm

"Còn sớm, ngủ thêm một lát"

"Anh về nhà một chuyến đổi bộ quần áo" Tiêu Chiến nhẹ giọng đáp

"Mặc của em cũng được mà, dù sao chúng ta không chênh lệch bao nhiêu" Nói rồi kéo người về lại ngực, tiếp tục ngủ.

Ngày vui chơi đầu tiên tại X thị, Tiêu Chiến muốn đưa bạn nhỏ đến công viên giải trí chơi vài trò cảm giác mạnh, buổi chiều sẽ ngồi du thuyền đi dọc sông Yz (Sông Trường Giang hay gọi là Sông Dương Tử, tuy nhiên viết fic mình hạn chế viết tên thật của các địa điểm thuộc TQ, chỉ viết tắt phiên âm Pinyin thôi, như đại học Thanh Hoa sẽ là X đại, Thượng Hải là S thị,Bắc Kinh là B thị và Lạc Dương là L thị bla bla) và buổi tối sẽ là ngồi cáp treo vượt sông.

"Em thấy thế nào?"

"Anh là chủ nhà, anh muốn đưa em tới đâu liền tới đó a~" Vương Nhất Bác ngoan ngoãn nghe lời ngồi yên

"Vậy đi thôi!" Tiêu Chiến đánh tay lái, chiếc xe Benz lao nhanh khỏi cửa khách sạn XX, chạy về hướng công viên giải trí X thị.

Hai người cùng nhau thử vài trò mạo hiểm, đều là đàn ông, còn đều lớn gan như nhau, chơi rất thoải mái, rất đã! Chỉ đến lúc thử vào nhà ma, chết sống Vương Nhất Bác cũng không chịu thử, trong khi Tiêu Chiến là fan trung thành của thể loại kinh dị lại liên tục mè nheo bán manh lôi kéo.

"Đi mà đi mà, vào cùng anh đi bảo bối~"

"Không!" Vương Nhất Bác vô cùng cứng rắn đáp lại, không cho thương lượng

"Mẹ ơi, vị đại ca ca kia lớn như vậy rồi còn sợ ma nữa" Một cậu bé bốn năm tuổi đứng gần hai người đúng lúc kéo áo người phụ nữ đi cùng, thanh âm non nớt vang lên.

"Suỵt" Tiêu Chiến biết chuyện hỏng rồi, quay đầu ra giấu im lặng với đứa trẻ, nhưng đã chậm.

Vương Nhất Bác kéo lên khẩu trang, quay người lôi kéo anh rời khỏi nơi đáng sợ này. Giờ không đi còn đợi lúc nào? Cậu là thực sự sợ còn không được sao? Còn bị một đứa trẻ cười nhạo!!!!

"Bảo bảo, anh bắt nạt em!" Đi tới nơi vắng người, Vương Nhất Bác lúc này mới ủy khuất lên án

"Anh đâu có nha~" Tiêu Chiến vô tội nhún nhún vai "Chúng ta tiếp tục chơi chứ?"

"Không chơi nữa, em đói rồi!!!"

"Được rồi, vậy đi ăn, chiều đi du thuyền" Tiêu Chiến biết mình giỡn có chút quá đáng, đành thoả hiệp

"Vâng" Và cậu nhóc nào đó cười lên rồi~ Vương Nhất Bác nắm bàn tay nhỏ có chút lạnh, lấy nhiệt độ của mình sưởi ấm tay cho anh, kéo người rời khỏi.

Cách không xa có một vài nữ hài luôn chú ý tới hai người bọn họ, thực sự các cô nương người ta cũng không có ác ý gì, chỉ đơn thuần trông thấy một đôi nam nam ân ái nơi đông người thì vừa tò mò vừa hưng phấn nhìn nhiều một chút mà thôi.

Du thuyền có không ít hành khách, hai người từ lúc lên cũng không làm ra hành động gì khiến người chú ý. Dù sao ngồi được trên du thuyền lớn này cũng đều là người có tiền, có địa vị, sẽ có người nhận ra bọn họ không chừng, vẫn là cẩn thận một chút, hiện tại Vương Nhất Bác đang là sinh viên, chuyện chưa thể công khai lúc này được. Thứ nhất cậu còn ít tuổi, không đảm bảo bảo vệ được anh. Thứ hai, Tiêu Chiến sợ chuyện ảnh hưởng đến cậu ở trường, còn anh, anh không để ý. Tóm lại hai người đây là quá để ý đối phương mà thôi.

Cáp treo bắc ngang qua sông Yz, từ cabin có thể nhìn thấy vẻ đẹp về đêm của thành phố cũng như hình dáng uốn lượn của con sông huyền thoại. Vương Nhất Bác rất vui vẻ lấy điện thoại ra chụp lại quang cảnh, cũng chụp người nào đó, thỉnh thoảng hai người cùng selfie với những tạo dáng ái muội. Một đêm bình yên bên nhau lại trôi qua, thật nhanh...

"Em gửi cho mẹ sao?" Về phòng, Tiêu Chiến để túi hành lý vừa được quản gia đưa tới gửi ở bàn lễ tân xuống cạnh giường vừa hỏi người đang vui vẻ nghịch điện thoại nào đó.

"Em up lên vòng bạn bè" Trông thấy vẻ mặt hốt hoảng của anh, cậu lập tức trấn an "Cũng chỉ người nhà và vài người bạn từ nhỏ lớn lên cùng em. Không có người ngoài, không cần xấu hổ"

"Ai...ai xấu hổ chứ?" Những bức ảnh kia... Càng nghĩ Tiêu Chiến càng đỏ mặt, có hôn môi, có hôn tay, có hôn trán, còn có hôn yết hầu, ôi trời ạ!!!!

"Sau tết em sẽ giới thiệu những người đó với anh, từ nhỏ em ít bạn bè, cũng chỉ quen biết vài người bọn họ"

"Được, đều nghe em" Tiêu Chiến thực ngoan gật đầu, mở túi xếp hành lý vào tủ đồ của khách sạn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net