Chương 4: Cuộc sống đại học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng đúng giờ thức dậy, Vương Nhất Bác lưu loát làm vệ sinh cá nhân, nhét vài quyển sách cùng một quyển sổ ghi chép vào túi, rời khỏi chung cư.

"Bánh bao nóng hổi, mua nhanh kẻo hết"

"Cháo hành nước đậu, rất ngon, mua một bát tặng một cốc"

"Sữa đậu nành nóng hổi, mại zô mại zô!"

"..."

Trước cổng X đại buổi sáng đều có thể thấy một màn như vậy. Vương Nhất Bác cũng không phiền, mua một chiếc bánh bao cùng một ly sữa đậu nành sau đó thong thả đi vào trường. Việc quan trong là tìm tới lớp học ngày hôm nay, trường rộng, nhiều khu vực, đây mới gọi là phiền phức.

"Học đệ, em tìm lớp học sao?" Một ngự tỷ nhìn đến Vương Nhất Bác bộ dạng ngơ ngác nhìn ngó, liền đi lên bắt chuyện

*Gật đầu* Miệng vẫn nhai bánh bao.

Thật đáng yêu!!!!!!! Ngự tỷ kia trong lòng âm thầm hét to, ngoài mặt vẫn hỏi "Em học khoa nào?"

"Quản lý doanh nghiệp"

"À, không cùng khoa với tỷ tỷ, nhưng tỷ dẫn em đi được không?"

"Không cần, chị chỉ đường cho tôi là được" Vương Nhất Bác lắc đầu cự tuyệt

"Ò, vậy được rồi. Em đi lên phía trước một đoạn, qua khoa Y, rẽ phải tới khoa Mỹ thuật, sau đó đi thẳng qua khoa Kế Toán là tới rồi"

"Cảm ơn"

"Không cần khách khí, bye bye"

Vị ngự tỷ này đứng yên nhìn theo, trong lòng than ngắn thở dài. Khó tiếp cận quá! Trên đời lại có một đứa trẻ xinh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy, nhưng lại quá lạnh lùng, thật là, ấy thế mà tất cả gộp chung lên người cậu nhóc lại không có chút mâu thuẫn nào, hoàn mỹ!

Vương Nhất Bác đi theo chỉ dẫn, lúc đi qua khoa Mỹ Thuật, hơi nghiêng đầu nhìn lên cửa sổ căn phòng sát đất, thấy một bóng lưng thon gầy đang vẽ cái gì đó, bóng lưng đó thật đẹp! Đây là suy nghĩ lúc đó của Vương Nhất Bác, sau này cậu nghĩ lại, chỉ cảm thấy muốn quay ngược thời gian, đáng lẽ ra nên đi đến làm quen con người kia mới đúng, để không phí mất một năm thời gian!

Tiết đầu tiên trong ba tiết buổi sáng hôm nay là nói về khái niệm quản lý doanh nghiệp cùng hệ lụy. Vương Nhất Bác cúi đầu tập trung ghi ghi chép chép lại không phải bài học, mà là một số lời rap bằng tiếng Anh, che kín cả trang giấy.

Nam sinh bên cạnh liếc mắt nhìn qua, lúc thấy rõ vị đồng học chăm chỉ kia đang viết cái gì, suýt nữa sặc nước bọt. Cậu khẽ gõ lên bàn trước mặt Vương Nhất Bác gây sự chú ý, thấy người ngẩng đầu nhìn lên liền cười, nhỏ giọng giới thiệu

"Chào cậu, làm quen được không? Tớ tên Vương Bác Văn, có thể gọi tớ là Tiểu Bạch"

"Ừ. Vương Nhất Bác" Vương Nhất Bác nói xong lại cúi đầu viết viết

"Cậu đang viết lời rap sao? Tớ rất thích rap, nhưng không có năng khiếu" Tiểu Bạch cũng không giận, vẫn nhiệt tình trò chuyện

"Ừ" Vương Nhất Bác vốn định không quan tâm, nhưng nhớ tới lời mẹ Vương dặn tối hôm nọ, lại thấy người này cũng không tệ, liền nói tiếp "Tập nhiều, sẽ quen"

"Ừ ừ" Tiểu Bạch vui vẻ "Tớ tới từ X thị, ở đây chẳng có bạn bè gì, anh họ của tớ cũng học ở đây, nhưng tớ không dám tìm anh ấy"

"Anh ta không thích cậu?" Đây là suy nghĩ duy nhất của Vương Nhất Bác, đứa nhỏ đáng thương, trong đầu toàn những điều tiêu cực gì vậy?

"Không phải, anh họ rất tốt. Nhưng mẹ tớ nói, anh họ đã học năm cuối, còn làm trợ giảng cho các giáo sư để kiếm tiền, rất rất bận, bảo tớ không thể làm phiền anh ấy."

"Anh ta không biết cậu học ở đây?"

"Không biết" Tiểu Bạch buồn bã "Anh ấy muốn học Mỹ thuật, ba anh ấy không đồng ý, vì vậy nhiều năm qua, anh ấy rất ít trở về X thị, trong nhà cũng không dám nhắc anh ấy nhiều"

"Cậu nên chủ động tìm anh họ cậu, có lẽ anh ta cũng rất cô đơn"

"Ừ, tớ sẽ" Tiểu Bạch vừa gật đầu, điện thoại liền báo tin nhắn tới. Vừa mở ra xem liên kinh hỉ "Anh ấy nhắn cho tớ, anh ấy vừa nhắn cho tớ rồi nha. Là cô út vừa mới nói cho anh ấy"

"Chúc mừng" Vương Nhất Bác cũng khẽ cười, người bạn này, xem ra thật sự không tệ

"A Bác, tớ có thể gọi như vậy không?"

"Ừ"

"Vốn muốn đi ăn cùng cậu, nhưng anh họ tớ nói lát nữa dẫn tớ đi..."

"Không sao"

"Hay cậu cùng đi với tớ? Anh họ tớ rất tốt, cậu gặp nhất định cũng sẽ thích"

"Không cần. Sẽ rất phiền" Nhiều năm sau, Vương Nhất Bác nhớ lại hôm nay, lại một lần nữa muốn quay lại tát cho bản thân mấy phát. Quả thật, người anh họ này của Tiểu Bạch, cậu vừa nhìn liền thích!

Kết thúc ba tiết học buổi sáng cũng sắp 11h trưa, Vương Nhất Bác nói tạm biệt cùng Tiểu Bạch xong, ngồi lại viết nốt đoạn rap vừa rồi còn dang dở. Thấy cũng khá muộn, cậu liền muốn trở về căn hộ của mình. Không ngờ ra cổng đã thấy Tưởng Phóng đứng đợi một bên.

"Ba có chuyện gì sao?"

"Vâng, ông chủ muốn mang cậu tới bữa tiệc tối nay của công ty, để tôi tới đưa cậu đi thử lễ phục"

"Không đi" Đầu mày Vương Nhất Bác cau chặt.

"Nhưng ông chủ..."

"Tôi sẽ nói với ba, chú về đi"

"Vâng" Tưởng Phóng đau đầu chống tay lên trần xe, buổi sáng cậu chủ có tiết học, ông chủ không thể gọi điện, đành để anh chạy tới đợi ở chỗ này, giờ thì hay rồi, cậu chủ nổi giận.

"Anh đang đợi sinh viên sao? Lúc này đã qua tiết cuối của buổi sáng được 30 phút, có lẽ bạn nhỏ cũng đã về mất rồi" Một thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe vang lên bên tai Tưởng Phóng, anh ngẩng đầu lên, đối diện là một thanh niên dáng thon gầy, khuôn mặt góc cạnh hoàn mỹ, vô cùng anh tuấn. Cặp kính trên mắt càng tôn lên vẻ tri thức của anh.

"À xin chào" Cảm thấy bản thân ngẩn người nhìn chăm chú có chút thất thố, Tưởng Phóng ho nhẹ một tiếng "Thất lễ rồi"

"Không có gì" Tiêu Chiến cười khẽ, nụ cười khiến đám đông xung quanh chỉ muốn ngưng thở "Anh có thể tới khu ký túc xá, hiện tại đã được phép đi vào"

"Cảm ơn nhắc nhở, tôi đã gặp được rồi" Tưởng Phóng gãi đầu, tuy tiếp xúc với ba đời Vương gia, Trần gia, nhưng với cái nhan sắc trước mặt này anh vẫn có chút khó thở, quá đẹp! Nếu muốn so sánh, cũng chỉ có cậu chủ của anh mới xứng đáng đặt chung cùng người này lên bàn cân.

"Vậy được, tạm biệt" Tiêu Chiến cười nhẹ, gật đầu rồi rời đi.

Vốn hiện tại anh là trợ giảng cho giáo sư Đinh khoa thiết kế và giáo sư Trương khoa mỹ thuật, quan tâm sinh viên là điều phải làm. Huống hồ người đàn ông tây trang gọn gàng kia vừa nhìn cũng có thể nhận ra là quản gia nhà giàu nào đó đến đón tiểu thư thiếu gia nhà mình. (Tưởng Phóng, số anh thật khổ)

Tiết học vốn đã kết thúc hơn ba mươi phút trước vẫn còn đứng đây sầu mi khổ kiểm (?), chắc chắn sinh viên kia là ở tại ký túc xá và không thể liên hệ được, nếu ở trọ bên ngoài không phải sớm đã gặp? Vì vậy anh tiến lên, chân thành nhắc nhở người ta, giờ này có thể đến ký túc xá rồi. Nào ngờ chính mình lại lo chuyện bao đồng?

Tiểu Bạch nhìn anh họ cao phú soái của mình bước vào nhà hàng, hớn hở đứng dậy vẫy tay

"Anh họ, bên này, bên này"

"Tiểu Bạch, đã hơn một năm không gặp em nha. Cao lên rồi?"

"Xem kìa, chính là Tiêu học trưởng, quá soái rồi" Từ khi Tiêu Chiến bước vào liền khiến các nữ sinh chú ý, bàn tán xôn xao.

"Tiêu học trưởng? Là ai ạ?"

"Hotboy X đại chúng ta. Lại để tỷ tỷ phổ cập cho em nào"

"Oa, cảm ơn học tỷ" Nữ sinh năm nhất hớn hở mang hết đồ chạy qua bàn hai vị đàn chị hóng hớt

"Trường chúng ta trên bảng top 10 hotboy, Tiêu học trưởng xếp thứ nhất đó. Anh ấy tên đầy đủ là Tiêu Chiến, năm cuối khoa Mỹ thuật nhưng rất giỏi về thiết kế đồ hoạ. Thông minh, dễ gần, hoà ái, đặc biệt dịu dàng. Ưmmmmm. Chỉ tiếc là anh ấy không đồng ý hẹn hò với bất kỳ ai"

"Tại sao chứ?"

"Không rõ, từng có hoa khôi cùng khoá tỏ tình, anh ấy thẳng thắn nói không muốn yêu đương, vậy thôi"

"Lần trước hoa khôi T đại cũng chạy tới biểu lộ, vẫn bị từ chối a"

"Có chuyện này? Sao tớ không biết?!"

"Mới vài hôm trước, tớ bận quá liền quên nói cho cậu"

"Từ chối cả hai hoa khôi? Không phải học trưởng đã có người yêu chứ?

"Không đâu, Tuyên học tỷ nói anh ấy vẫn FA cơ mà!"

"Tuyên học tỷ? Lại là ai ạ? Thầm mến anh ấy sao?"

"Đầu nhỏ của em nghĩ cái gì? Tuyên học tỷ là bạn gái của Tào học trưởng, cũng trong top 10 hotboy trường đấy!

"Anh họ, anh thật là nổi tiếng quá đi" Tiểu Bạch nghe lời bàn tán xung quanh, quay đầu  chọc ghẹo Tiêu Chiến

"Hư danh mà thôi. Món ăn gọi rồi mau ăn, nguội sẽ không ngon" Tiêu Chiến lắc đầu bật cười, gõ gõ đũa

"Vâng" Tiểu Bạch lè lưỡi, chợt nhớ gì đó, lại nheo mắt trêu chọc "Nhưng top 10 hotboy gì đó có lẽ sắp thay đổi rồi"

"Hử?"

"Em nói anh nghe, lớp của em tới một đồng học vô cùng vô cùng đẹp trai. Thật đấy! Nếu so với anh chắc cũng không kém đâu nha"

"Ồ? Đẹp như vậy?" Đối với nhan sắc cua mình, Tiêu Chiến thực sự là không thèm để trong lòng, nhưng vẫn biết, bản thân chính là siêu cấp đẹp trai, vậy mà còn có người "không kém bao nhiêu"?

"Thật, em không nói dối anh. Nhưng cậu ấy khá lạnh lùng, lại ít nói, không thích tiếp xúc người lạ, có lẽ sẽ ít người biết..."

"Em nói Vương Nhất Bác?"

"Ý, anh biết A Bác?"

"..." Tiêu Chiến hết nói, trong hai ngày liên tiếp, bên tai anh cái tên này lúc nào cũng có thể nghe thấy, giờ đến cả em họ cũng là biểu lộ hâm mộ "Anh không quen, chỉ là nghe qua. Mau ăn, đồ ăn nguội hết rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net