Chương 42: Rắc rối nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, Tiêu Chiến đang nấu ăn, điện thoại trên bàn phòng khách đột ngột vang lên tiếng chuông quen thuộc. Anh còn chưa kịp nói gì, giọng Vương Nhất Bác đã truyền tới

"Là mẹ anh, em mở loa ngoài nhé?"

"Ừm" Tiêu Chiến cưng chiều cười cười, ứng thanh.

"Tiểu Tán, con đã ăn tối chưa?" Giọng mẹ Tiêu có vẻ rất vui từ đầu dây truyền lại

"Vẫn chưa a. Mọi người có lẽ ăn rồi đi?" Tiêu Chiến vừa rửa rau vừa hỏi "Mẹ có chuyện gì vui sao?"

"Còn nói mẹ?" Mẹ Tiêu có chút hờn dỗi, cuối cùng vẫn là không nhịn được, bật cười nói "Còn muốn giấu mẹ? Cô út con hôm nay về chơi, bảo đứa nhóc nhà con có bạn gái rồi, có thật không?"

"Mẹ, cái này..." Tiêu Chiến có chút không biết phản ứng như thế nào, ngập ngừng không đáp, nhìn về phía Vương Nhất Bác cười xấu xa đối diện, hết nói "Vâng, con có người yêu rồi mẹ" Anh cũng không nhận là bạn gái, khéo léo nói thành người yêu

"Vậy là tốt rồi. Mẹ luôn lo lắng con chỉ có đam mê với hội hoạ mà xem nhẹ chuyện tình cảm. Nói xem, cô bé đó như thế nào?" Mẹ Tiêu nổi lên tinh thần bát quái

"Em ấy rất ngoan, còn rất thông minh, cũng rất yêu con" Vừa nói anh vừa chăm chú nhìn vào ánh mắt bạn nhỏ nhà mình "Tất nhiên, con cũng rất yêu em ấy"

"Tốt, tốt, có thời gian đưa về nhà một chuyến, tuổi con cũng không còn bé" Mẹ Tiêu vô cùng hài lòng, bà rất tin tưởng mắt nhìn người của con trai út

"Vâng. Mẹ nghỉ ngơi đi a, con cúp"

Để điện thoại lại về bàn phòng khách, Vương Nhất Bác đi vào bếp, từ phía sau ôm lấy Tiêu Chiến, đầu vùi vào cổ anh, tham lam liếm hôn.

"Đừng nháo, anh còn nấu ăn" Tiêu Chiến bị trêu chọc, rụt cổ, bất đắc dĩ dỗ dành ai kia

"Anh nấu của anh, em làm việc của em a" Vương Nhất Bác rất lưu manh, ở trên cổ anh cắn ra một đạo dấu răng xong, thoả mãn liếm một chút thành quả

"..."

Thi đấu thể thao giữa các trường đại học tại B thị cuối cùng cũng chính thức bắt đầu. Hiện tại đã vào mùa xuân, thời tiết tương đối đẹp trừ thỉnh thoảng sẽ có mưa phùn một chút. Năm nay X đại chính là nơi tổ chức giải, cho nên cách đây một tháng, hiệu trưởng cũng đã cho ra thông cáo để các khoa cùng chung tay chuẩn bị, đến hiện tại cơ hồ đã hoàn tất, lễ khai mạc diễn ra vô cùng suôn sẻ...

Sự kiện này thu hút sự chú ý từ sinh viên đến phụ huynh, các phương tiện truyền thông cũng theo đó lên bài

Truyền thông A: "Hôm nay chính là lễ khai mạc giải thể thao giữa các trường đại học thành phố, trực tiếp phát sóng từ X đại"

"Oa oa, không hổ là X đại, đội hình cũng quá hoành tráng rồi, đều là mỹ nữ tuấn nam a"

"Giây thứ 38, người này cũng quá đẹp mắt rồi"

"Mau nhìn, nam sinh tóc xanh đứng ở đội hình bóng rổ X đại kia, đẹp quá"

"Y đại cũng có nhiều người đẹp kìa, để ý người sau tấm biển thể dục dụng cụ đi, xinh thật"

"Hàng giảng viên X đại, nữ lão sư đứng thứ ba từ trái qua, xinh hơn nhiều"

"Không ai để ý lão sư đứng cuối hàng của X đại sao? Nhan sắc này cũng quá nghịch thiên rồi"

...

Sau khi truyền thông A phát sóng trực tiếp, khu bình luận cơ hồ nổ tung. Cũng khó trách, sinh viên đại học đã biết chau chuốt bản thân, nhìn vào thấy ai ai cũng đều dễ nhìn. Hơn nữa khu giáo viên X đại có hai khuôn mặt vàng là Tiêu Chiến cùng Bạch Băng, tất nhiên sẽ hot, không nói đến giảng viên các trường khác dẫn đội đến nữa.

Khai mạc diễn ra thuận lợi, sau khi Lưu Hải Khoan đại diện sinh viên X đại tham gia giải đấu lên bục phát biểu một chút cảm nghĩ cùng quyết tâm, liền kết thúc. Tiêu Chiến vốn định rời khỏi bục dành cho giảng viên trẻ X đại, lúc đi qua người Bạch Băng, cô ả không hiểu sao lảo đảo sắp ngã, giơ tay muốn tóm lấy bàn tay anh. Tiêu Chiến theo phản xạ muốn đưa tay ra đỡ, không ngờ bên cạnh xuất hiện bóng người, rất nhanh kéo lấy tay anh, chính là Vương Nhất Bác. Cậu ra vẻ hốt hoảng, kiểm tra từ trên xuống dưới, cũng không để ý Bạch Băng đã ngã xuống đang cố găng đứng lên

"Lão sư không sao chứ?"

"Không sao, cảm ơn em"

"Em chỉ là tiện tay, thầy không sao là tốt rồi, lần sau ở những nơi như thế này thầy nên chú ý dưới chân, tốt nhất đeo kính vào a" Vương Nhất Bác nghiêm túc căn dặn.

"Đã biết" Tiêu Chiến nhịn cười sắp không được, cuối cùng quay người nhanh chóng rời đi

"Bạch lão sư?" Vương Nhất Bác tỏ vẻ bất ngờ nhìn người vừa đứng dậy "Sao cô trông có chút chật vật như vậy?"

"Không có gì" Bạch Băng chán ghét liếc mắt nhìn cậu, quay đầu rời đi

"Cậu giỏi!" Uông Trác Thành cùng Hoàng Minh Hạo khoác vai đi tới, giơ ngón cái về phía huynh đệ

"Hừ, vài thủ đoạn này trc đây tớ nhìn thấy nhiều lắm, chính là một số bà thím bị mẹ tớ xử lý qua" Vương Nhất Bác khinh thường hừ lạnh

"..."

"Xin chào" Từ Vũ từ đầu vẫn luôn chú ý tới nam sinh xinh đẹp với mái tóc màu xanh bắt mắt, hắn cố ý quan sát, trông thấy tất cả hành động của cậu liền cảm thấy thú vị, lúc này mới tiến tới bắt chuyện

"?" Vương Nhất Bác cùng Uông Trác Thành và Hoàng Minh Hạo đồng thời nhìn qua, chính là không quen!

"Chào em, anh là đội trưởng đội bóng rổ B đại, có thể làm quen chứ?" Ánh mắt Từ Vũ vẫn luôn nhìn vào trên mặt Vương Nhất Bác

"Không hứng thú" Ghét bỏ để lại một câu, đi qua hai người bạn tốt, mới nói "Đi thôi"

Từ Vũ nhìn theo bóng lưng ba người rời đi, trong mắt hiện lên ám trầm, miệng nhếch lên buông ngoan thoại cũng chỉ mình hắn nghe được

"Thật có cá tính! Hy vọng đừng sớm bắt thăm phải trường anh, nếu không em và đội của em liền xác định! Hừ!"

Buổi chiều, cầu lông là môn thi đấu đầu tiên chính thức mở màn mùa giải. Có hai sân thi đấu, X đại bốc thăm được trận vào chiều ngày mai, vì vậy hiện tại sinh viên X đại đều tập trung cổ vũ cho Y đại hàng xóm của bọn họ. Bình thường ghét nhau đến mấy lúc này cũng gác qua một bên hết!

"Sao em không đi xem?" Tiêu Chiến thấy bạn nhỏ nằm trên giường ký túc của anh không đi, tò mò ngẩng đầu khỏi máy tính nhìn qua

"Nhàm chán" Vương Nhất Bác buông điện thoại trên tay xuống, đi lại gần anh, từ phía sau ôm lấy cổ anh, xấu xa nói "Làm chút chuyện cho bớt chán được không Tiêu lão sư?"

"Em nghiêm túc cho anh. Ký túc xá cách âm không tốt" Tiêu Chiến vành tai đỏ lên, nói nhanh

"Ai nha, Tiêu lão sư đang nghĩ đến cái gì? Em chỉ muốn chúng ta chơi game một chút a" Vương Nhất Bác giả vờ ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn anh

"Em... Em... Bại hoại!" Tiêu Chiến lúc này đến mặt cũng đã đỏ rồi

"Ha ha ha. Anh làm đi, không chọc anh nữa" Vương Nhất Bác sung sướng cười lên, tay không an phận xoa một chút đầu ngực Tiêu Chiến

"A! Em muốn chết đúng không Vương Nhất Bác?"

Cảm thấy thỏ thỏ xù lông, Vương Nhất Bác vội vàng buông anh ra, cười lấy lòng sau đó quay lại giường ngồi, tiếp tục nghịch điện thoại. Tiêu Chiến nhìn cậu, bất đắc dĩ lắc đầu cười, anh thực sự không nổi giận được với đứa nhỏ này a.

Điện thoại trên bàn đột ngột vang lên, Tiêu Chiến nhìn qua, là của Tào Dục Thần gọi tới

"Tớ nghe"

"Chiến Chiến, có chuyện rồi" Giọng Tào Dục Thần tràn ra lo lắng

"Sao? Chuyện gì?" Tiêu Chiến không tự giác ngồi thẳng người lại

"Có người tới studio gây sự. Bọn họ bảo bọn họ mới là chủ nhân, lúc trước chúng ta ký hợp đồng không phải chính chủ!"

"Sao có thể?" Tiêu Chiến cũng hết sức giật mình. Rõ ràng giấy tờ người đó đều có, tự nhiên lúc này lại ở đâu ra người khác?

"Sao vậy, bảo bảo?" Vương Nhất Bác thấy anh không đúng, vội đứng lên đi qua nắm lấy tay anh

"Nhất Bác cũng ở đó sao?" Tào Dục Thần có chút kinh ngạc, nhưng nhớ tới bạn gái anh từng nói qua, cũng hiểu ra ngay

"Ừm" Tiêu Chiến nhìn qua Vương Nhất Bác, anh cũng không định giấu diếm "Bọn tớ qua đó ngay, cúp đây"

"Có chuyện gì sao?" Vương Nhất Bác lo lắng hỏi

"Đi qua studio của anh một chuyến. Có người tới gây sự" Tiêu Chiến cũng chỉ nói qua như vậy, trên đường anh sẽ nói kỹ hơn, hiện tại việc trước mắt là thay quần áo đã

"Em trở về lấy xe, anh tới cổng trường đợi em" Vương Nhất Bác không đợi anh đáp lời, mở cửa ra khỏi ký túc xá.

Hai người đến nơi, Tưởng Phóng đã sớm đến, đang đứng đợi bên xa trước studio. Trên đường đi Tiêu Chiến nói hết mọi chuyện cho Vương Nhất Bác, cậu biết bản thân cậu chưa thể giải quyết được chuyện này, chính Tiêu Chiến ra mặt cũng chưa chắc hoàn tất, vì vậy cậu gọi cho ba Vương nhờ ông tra một chút.

"Cậu chủ, cậu Tiêu Chiến" Tưởng Phóng lễ phép cúi chào

"Vào trong rồi nói" Vào đến cửa, Tào Dục Thần cùng Tuyền Lộ còn đang đôi co cùng một người phụ nữ và hai người đàn ông. Vương Nhất Bác hỏi nhỏ Tưởng Phóng "Điều tra như thế nào? Bất lợi cho chúng ta hay không?"

"Cậu chủ yên tâm, có những kẻ chính là muốn chết" Tưởng Phóng cười bí hiểm, đi tới trước mặt ba người gây sự, ném xuống văn kiện "Đào Tư Tư, Đào Lân, Lâm Lãng, có tiền án lừa đảo, ra tù được hai năm tôi cứ nghĩ sẽ yên phận, không ngờ còn dám gây chuyện?"

"Mày nói cái gì đó? Cái gì lừa gạt? Thật vớ vẩn! Đây chính là hộ cũ của chúng ta, trước đây ủy thác cho một người bà con trông coi hộ, không ngờ lại bị bán đi, mày nói chuyện phải có chứng cứ!" Người phụ nữ hung hăng nói.

"Đây đúng là hộ cũ của Đào Tư Tư cô. Nhưng sớm đã sang nhượng cho người khác. Hiện tại cô cùng chồng và cháu trai biết được người nọ đã ra nước ngoài nên lại đây, ỷ có giấy tờ cũ của căn hộ liền muốn ăn vạ sao?" Tưởng Phóng khinh bỉ hừ lạnh "Quên nói cho cô biết, tôi đã liên hệ cùng người chủ cũ, xác nhận đã mua đứt căn hộ này rồi."

"Các người..." Đào Tư Tư hơi hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh "Chỉ là lời nói một phía của mày, tao không phục" Bà ta không tin nhanh như vậy đã liên hệ cùng chủ căn hộ đang ở ngoại quốc.

"Vậy các người thanh minh cùng cảnh sát đi thôi. Tổn thất tinh thần cùng vật chất bị các người đập phá, xem cần ngồi tù thêm bao nhiêu năm!

Cảnh sát sớm đã nhận được báo án, chạy tới bắt người mang đi. Tào Dục Thần đi theo bọn họ lấy lời khai. Vương Nhất Bác nhìn qua Tưởng Phóng "Cảm ơn chú"

"Không cần. Chuyện của cậu Tiêu Chiến cũng là chuyện của cậu chủ, tôi nên làm thế!" Tưởng Phóng cười đáp

"Anh Tưởng Phóng, cảm ơn anh. Như thế này đi, buổi tối cùng ăn bữa cơm, xem như vất vả anh chạy một chuyến" Tiêu Chiến thật tâm mời

"Không cần đâu, tôi hiện tại cần nhanh chóng trở lại cạnh ông chủ" Tưởng Phóng xua xua tay, quay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net