Chương 43: Ngày bình yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Studio thanh tĩnh trở lại, Tuyên Lộ tò mò quan sát hai người không coi ai ra gì cười nói cùng một chỗ trên ghế dài cạnh bàn trà.

"Lát nữa về luôn sao?" Vương Nhất Bác đưa tay anh lên miệng hôn một chút, hỏi

"Đến đây rồi liền cùng bọn họ ăn tối rồi trở về, như thế nào?" Tiêu Chiến cười hất cằm chỉ chỉ Tuyên Lộ

"Đều nghe anh"

"Thật ngoan~"

"..." Tuyên Lộ trong lòng phun tào, bạn tốt của cô cũng có lúc như vậy? Bỏ xuống máy ảnh trên tay, cô đi tới ngồi đối diện bọn họ "Hai người...là như thế nào lại cùng một chỗ?"

"Cậu đoán?" Tiêu Chiến không đáp ngay, trêu tức nhìn cô

"Chẳng lẽ cậu về trường làm giảng viên là vì em ấy?" Tuyên Lộ vốn thông minh, hơn nữa trước khi tốt nghiệp đã bàn tốt cùng nhau lập ra studio, đột nhiên Tiêu Chiến nói bản thân muốn trở thành giảng viên X đại, nghĩ một chút liền có đáp án

"Thông minh!" Tiêu Chiến không tiếc tặng bạn mình 1 like

"Còn em, chưa từng thấy hai người tiếp xúc, sao lại...?" Tuyên Lộ lại nhìn qua Vương Nhất Bác

"Bị anh ấy dụ dỗ" Vương Nhất Bác cợt nhả trả lời

"Nói hươu nói vượn" Tiêu Chiến cười lườm cậu một cái, quay đầu nói với bạn tốt "Buổi tối bốn người chúng ta ra ngoài ăn, tớ mời"

"Không cần chi tiền sao tớ lại từ chối cho được nha!"

"Đang nói gì? Vui như vậy?" Ba người đang nói, Tào Dục Thần cũng đã cho lời khai trở lại

"Hôm nay Chiến Chiến mời cơm, tất nhiên em rất vui vẻ đồng ý" Tuyên Lộ nhanh chóng chạy tới ôm lấy cánh tay người yêu

"Em làm đúng lắm, hiếm khi cậu ta hào phóng một lần" Tào Dục Thần gật đầu phụ hoạ

"..."

"Ha ha" Vương Nhất Bác thấy người yêu câm nín, nghĩ muốn cười liền cười ra tiếng.

"..." Tiêu Chiến dở khóc dở cười, nói "Các cậu còn là người sao? Đều như thế bắt nạt tớ"

Bốn người rời đi studio, đến An Minh Hiên ăn tối. Tuyên Lộ cùng Tào Dục Thần điều kiện gia đình bình thường, Tiêu Chiến thì luôn điệu thấp, vì vậy thời còn đi học hay sau này ra đi làm bọn họ cũng chưa đến nơi như vậy dùng bữa bao giờ. Tiêu Chiến lần này cũng chỉ là lần thứ 3 tới nơi này. Lần một là lần anh ghen tỵ với Mạnh Mỹ Kỳ, uống rượu và "phi lễ" người nào đó. Lần hai chính là một đoạn thời gian trước Lục Kiếm Phi mời khách nhưng lại không tới.

"Sao lại chọn nơi này?" Vương Nhất Bác đi bên cạnh nhỏ giọng hỏi anh

"Nơi này gần studio, tiện đường" Tiêu Chiến cười đáp, bổ sung "Anh nghĩ em sẽ quen dùng bữa ở những nơi như thế này hơn"

"Cảm ơn anh" Vương Nhất Bác nghe xong cả người đều hưng phấn hẳn ra.

"Bảo bối, Chiến Chiến?" Bốn người bị thanh âm vang lên kia khiến bước chân dừng lại, Vương Nhất Bác đỡ trán, như thế nào lại gặp mẹ ở đây a?

"Mẹ~" Không đợi Vương Nhất Bác làm ra phản ứng, Tiêu Chiến trước tiên đã chạy tới cười chào mẹ Vương

"Con ngoan. Hai đứa cùng bạn đi ăn sao?" Mẹ Vương thật muốn xoa xoa đầu con rể, chỉ tiếc anh quá cao, với không tới!

"Vâng, mẹ thì sao? Mẹ dùng bữa chưa ạ?"

"Mẹ" Lúc này Vương Nhất Bác mới lững thững đi tới, lên tiếng

"Ừ. Dạo này tập luyện vất vả? Gầy đi rồi?" Mẹ Vương nhìn một chút con trai bảo bối, vừa nhìn liền muốn khóc

"Là con không chăm sóc em ấy tốt" Tiêu Chiến vội vàng nhận lỗi về mình

"Không trách con" Mẹ Vương đâu phải người không hiểu lý lẽ? Chỉ thấy bà nói tiếp "Mẹ nghe nói con cũng bận rộn học cái khác, không nên tự trách, chính con cũng gầy"

"Con không sao" Tiêu Chiến cười khẽ, chợt nhớ anh còn chưa giới thiệu bạn mình, xấu hổ gãi đầu "Con quên mất, mẹ, đây là bạn con Tào Dục Thần, Tuyên Lộ"

"Dì khoẻ" Tào Dục Thần không truy minh tinh nên không biết mẹ Vương, nhưng Tuyên lộ bên cạnh anh sớm đã đứng hình

"Dì...dì có phải là nghệ sĩ Trần Giai?" Tuyên Lộ khó khăn lắm mới lấy lại thanh âm của bản thân

"Ừm, chào các cháu. Dì là mẹ Nhất Bác. Các cháu nếu đã là bạn tốt của Chiến Chiến, vậy cũng coi như là người nhà, đừng khách khí, bữa cơm này, để dì mời đi. Cảm ơn các cháu chăm sóc hai đứa con dì"

"Ấy, như vậy sao được ạ?" Tuyên Lộ nghe xong hoảng lên, vội vàng xua tay

"Mẹ, ngài là trưởng bối, như thế nào cũng là để con trả vẫn hợp lý" Tiêu Chiến thấy bạn mình bị doạ, bật cười

"Mẹ, nghe anh ấy" Vương Nhất Bác vốn im lặng lúc này lên tiếng

"Được rồi" Mẹ Vương bất đắc dĩ, quay qua trợ lý tỏ vẻ vô hình bên cạnh "Hẹn lại với cậu ấy một bữa khác" Có vẻ là một vị đồng nghiệp nào đó hẹn mẹ Vương dùng bữa tối đây

"Vâng" Trợ lý hiểu ý gật đầu, quay người rời đi, nơi này đã không còn việc của cô nữa rồi.

Nhanh chóng gọi xong món ăn, một bàn năm người vui vẻ dùng bữa. Tuyên Lộ cùng Tiêu Chiến trở thành bạn tốt là có nguyên nhân. Hai người đều thần tượng mẹ Vương điên cuồng, chung sở thích, chung lý tưởng, rất dễ thân thiết.

Tuyên Lộ thấy bạn tốt được mẹ người yêu chấp nhận, bà còn là thần tượng của anh, liền thay anh cảm thấy cao hứng. Tào Dục Thần cũng vậy, anh hưng phấn đến nói ra mấy chuyện hồi còn đi học, chọc mẹ Vương cười không ngừng. Đúng là, cuộc đời ai cũng nên trải qua quãng đời học sinh sinh viên, nếu không sẽ rất hối tiếc.

Vẫy tay tiễn Tào Dục Thần cùng Tuyên Lộ rời đi, mẹ Vương nhìn đồng hồ một chút, quay đầu nói

"Bảo bối, muộn như vậy rồi, về nhà ở một đêm đi. Lúc này về chỗ con có chút xa, không an toàn"

"Vâng" Tiêu Chiến bị bạn nhỏ nhìn qua hỏi ý kiến, ngượng ngùng thay cậu đáp lời.

Mẹ Vương nhìn ở trong mắt, trong lòng cảm thán không biết bao nhiêu lần. Con trai bảo bối cả nhà tân tân khổ khổ nuôi lớn, lớn rồi trong tim cũng chỉ có laopo. Aizzz.

Ba người về tới nhà, ba Vương còn chưa ngủ, nhìn chiếc audi màu bạc dừng lại sau xe chuyên dụng của vợ ông cũng có chút giật mình, như thế nào con trai trở về giờ này?

"Ba" Vương Nhất Bác lãnh thanh nói

"Ngài còn chưa ngủ a, ba" Tiêu Chiến trái ngược với cậu, mắt loan loan cười chào ba chồng.

"Vào nhà đi. Ba muốn đợi mẹ con về mới ngủ" Ba Vương càng nhìn con rể ngoan càng vừa ý, con rể tri kỷ như thế này tìm ở đâu được chứ?

Nói chuyện cùng ba Vương một lúc, hai người lên phòng ngủ của Vương Nhất Bác. Tuy cậu ít khi trở lại nhưng phòng luôn được dọn dẹp sạch sẽ, bất kỳ lúc nào cũng có thể ở lại. Tiêu Chiến lần đầu tiên tới Vương gia, cũng là lần đầu tiên lên phòng cậu nhóc ở nơi này. Lúc đầu anh còn tò mò một chút, nhưng khi vào rồi, lại dở khóc dở cười, căn phòng này bài trí cùng căn hộ gần trường của cậu một chút cũng không khác nhau!

"Có gì buồn cười hửm?" Vương Nhất Bác đóng cửa, từ phía sau ôm lấy anh

"Nhóc con em đều là làm bạn với những cái này nhiều năm như vậy?" Tiêu Chiến thuận thế thả lỏng dựa vào người cậu, trêu chọc

"Cũng không có gì không được nha~ Tháng năm tới em sẽ chính thức trở thành tay đua chuyên nghiệp cho đội đua Hoàng Gia, còn chưa nói cùng anh" Vương Nhất Bác nghĩ đến tối qua nhận được tin tức cậu còn hưng phấn mãi, định bụng chia sẻ cùng anh nhưng lúc đó đã khuya, qua hôm nay khai mạc đại hội thể thao, liền quên mất.

"Chúc mừng em" Tiêu Chiến quay đầu hôn nhẹ lên khoé môi cậu nhóc, có chút lo lắng dặn dò "Đừng trách anh nhiều lời, chỉ là thân thể quan trọng, an toàn là trên hết, biết không?"

"Em biết, sẽ không để anh lo lắng" Vương Nhất Bác ôm chặt lấy người trong lòng, hiện tại cậu có anh, còn luôn có người nhà yêu thương, như thế nào sẽ không quý trọng bản thân chứ? "Đi tắm, hôm nay mệt mỏi cả ngày, buổi chiều còn lo lắng chuyện studio, hẳn anh mệt rồi"

"Không mệt a~" Tiêu Chiến quay người ôm lấy hông cậu, cằm tựa lên vai cậu làm nũng "Nhưng có chút không muốn cử động rồi~"

"Còn nói không mệt?" Vương Nhất Bác bật cười "Nếu anh không muốn ngủ, vậy chúng ta có thể làm một chút chuyện..."

"Không cần" Tiêu Chiến nghe tới đó lập tức bật dậy, đùa sao? Đây là nhà ba mẹ đó!!!

Vương Nhất Bác cười đến đau cả bụng nhìn anh chạy trối chết vào phòng tắm, đến áo tắm cũng quên mang, thật là...

Một đêm an ổn ngủ, Tiêu Chiến vốn nghĩ lạ nhà anh sẽ khó ngủ, không ngờ nằm trong lòng cậu nhóc, chưa bao lâu anh đã ngủ quên mất rồi

"Chào buổi sáng"

"Chào buổi sáng, bảo bảo" Vương Nhất Bác cười đáp lại, hôn lên chóp mũi anh

"Dậy thôi, không thể khiến ba mẹ nghĩ anh là con sâu lười được" Tiêu Chiến trèo qua người cậu, xuống giường, không quên vỗ mông người nào đó một cái

Vương Nhất Bác không biết nên làm ra phản ứng gì, cậu yên lặng nhìn cái giường king size kê giữa nhà, đâu cần nhất thiết leo qua người cậu? Bên kia không phải cũng có thể xuống giường?

"Còn không nhanh lên"

"Em tới đây~"

Hai người xuống lầu thời điểm, ba Vương đã ngồi tại bàn ăn sáng. Lên tiếng chào, cả hai nhanh chóng ngồi xuống, im lặng ăn phần ăn của bản thân. Không lâu mẹ Vương cũng vừa ngáp nhẹ vừa xuống lầu.

"Sáng mẹ muốn đi trung tâm thương mại, hai đứa bồi mẹ đi nhé?" Mẹ Vương trông mong nhìn hai người con trai

"Không đi" Vương Nhất Bác dứt khoát cự tuyệt

"Vâng" Đây chắc chắn là con rể tri kỷ của mẹ Vương...

"Có Chiến Chiến đi cùng mẹ là được rồi, con tới công ty học hỏi kinh nghiệm quản lý, buổi trưa chúng ta ra ngoài ăn, thế nào?" Mẹ Vương câu cuối là nhìn bà Vương nói

"Em quyết định là được rồi" Hoá ra thê nô có thể di truyền...

Vì mẹ Vương là nữ minh tinh, cho nên lúc này ăn mặc có chút kín đáo, đầu đội mũ rộng vành màu đen, trên mặt mang khăn cùng kính mắt. Nhận thấy tư chất thu hút ánh nhìn của Tiêu Chiến, bà quyết định cũng phải che nốt mặt anh lại. Ngay cả Nhạc Nhạc cũng không ngoại lệ.

Quả nhiên người đi đường cũng chỉ tò mò một chút vì bọn họ trông khá "dị" ra thì không ai nhận ra bà, tất nhiên cũng sẽ không có người nhìn ra sự đẹp trai của Tiêu Chiến. Vương Nhạc đeo kính râm cùng khẩu trang và mũ lưỡi trai theo sau bảo vệ quả thực khóc không ra nước mắt...

Buổi trưa ăn tại Mỹ Vị Hiên gần X đại. Mẹ Vương cùng Tiêu Chiến tới trước, sau đó Vương Nhất Bác mới theo ba Vương khoan thai tới muộn.

Buổi chiều hai người trở lại căn hộ, sau đó cũng không ra ngoài, làm ổ trong nhà, gọi Mạnh Thụy, Tiểu Bạch tới, bốn người, đủ để thành một bàn mạt chược. Vương Nhất Bác tuy không thích món này, nhưng không dám chống lại uy nghiêm của laopo, đành im lặng góp một chân, an phận đồng thời hiên ngang ăn gian với laopo...

Ngày cứ thế trôi qua, bình bình đạm đạm, nhưng không khí xung quanh bốn người đều tràn ngập màu hống phấn, màu của tình yêu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net