Chương 50: Yêu xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tháng chớp mắt trôi qua, hôm nay là ngày thi học kỳ cuối cùng của năm rồi. Tiêu Chiến mới sáng sớm đã không ngần ngại kéo tiểu nam nhân nhà mình ra khỏi giường. Vương Nhất Bác bị làm phiền cũng không dám có ý kiến gì, dù trời có sụp, laopo vẫn là lớn nhất

"Hôm nay thi xong bắt đầu nghỉ hè, em sẽ tới công ty ba thực tập sao?" Vừa ăn sáng hai người vừa khẽ trò chuyện

"Vâng, năm tới em tốt nghiệp, thực tập cho quen công việc a" Vương Nhất Bác trả lời, lại nhìn anh "Còn anh, thời hạn ba năm kia thì sao?"

"Không có nữa" Tiêu Chiến cười "Vốn muốn dùng ba năm để âm thầm dõi theo em, nhưng lúc này còn cần thiết sao?"

"Cũng đúng, vậy sắp tới anh có kế hoạch gì?"

"Tất nhiên anh vừa học theo ý ba ba, vừa tới studio của bọn anh làm việc" Anh muốn chuẩn bị tốt cho tương lai của chúng ta! - Tiêu Chiến âm thầm nghĩ

"Vậy sắp tới, anh về nhà ở cùng em đi, dù sao studio của anh cũng không xa nhà em."

"Không được, vậy, không hay lắm" Dù sao cũng chưa cưới xin gì, tự dưng mặt dày chuyển tới sao được?

"Vậy em lại mua nhà ở gần studio của anh có được không?" Vương Nhất Bác xoắn xuýt, nếu mỗi người một nơi, không thường xuyên được nhìn thấy anh, làm sao bây giờ?

"Vương tiểu thiếu gia, em lại muốn để ba ba mua có phải không?" Tiêu Chiến liếc mắt nhìn qua "Anh nói cho em biết, đợi có tiền, chúng ta cùng nhau mua, không thể lại để ba mẹ lo cả chuyện này"

"Vậy anh ở đâu?" Vương Nhất Bác cũng biết anh nói có lý, đành ủy khuất nhỏ giọng hỏi

"Tất nhiên ở lại studio, em về nhà ở, chăm chỉ làm việc, có biết không?" Tiêu Chiến lau miệng, vươn người qua hôn cậu một ngụm, dỗ "Anh đợi tiểu nam nhân của anh sớm ngày mua nhà rồi đón anh về cùng nhau sinh hoạt"

"Em biết rồi, em sẽ cố gắng!" Liếm đôi môi vừa được anh hôn lên, Vương Nhất Bác cảm giác sáng sớm tinh thần tốt hơn hẳn

Thi cuối kỳ kết thúc, sinh viên các trường đại học vội vàng sắp xếp đồ đạc trở về nhà nghỉ hè. Lúc này đã là tháng 6, thời tiết thật nóng.

Vương Nhất Bác vừa ra khỏi cổng trường, điện thoại trong túi quần rung lên, là Doãn Chính gọi

"Chú Doãn?"

"Nhóc con, đến câu lạc bộ một chút"

"Vâng, ba mươi phút nữa cháu đi qua"

Về tới nhà, Vương Nhất Bác nói lại cùng Tiêu Chiến cậu cần đến câu lạc bộ Hoàng Gia một chút, hỏi anh muốn đi cùng hay không. Tiêu Chiến nhớ đến lần hai người gặp nhau kia, đột nhiên có chút hoài niệm, liền không ngần ngại gật gật đầu.

Doãn Ninh đang mè nheo ba ba để cô bé học lái motor, Doãn Chính đang lúc đau đầu muốn chết vì cô con gái yêu thì một chiếc audi màu bạc lái tới dừng phía sau bọn họ.

"Chú Doãn/ Dượng" Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến xuống xe, sóng vai đi tới.

"Đến rồi?" Doãn Chính nhìn thấy Tiêu Chiến đi cùng Vương Nhất Bác cũng có chút bất ngờ, nhưng vẫn là không hỏi gì

"Anh họ, Nhất Bác ca ca~" Doãn Ninh cũng quên luôn mục đích cô có mặt ở đây, chạy lại kéo tay hai người đi vào

"Chú, chú gọi cháu tới có chuyện gì sao?" Vương Nhất Bác tránh đi tiếp xúc của Doãn Ninh, bước đến chiếc xe màu đỏ có chút bắt mắt "Chiếc này mới sao?"

"Muốn thử?" Doãn Chính trêu chọc, cũng chưa nói đến mục đích gọi cậu tới

"Vâng" Vương Nhất Bác nhìn thấy motor liền quên luôn chuyện chính, trong đầu chỉ nghĩ phải chạy vài vòng mới được. "Bảo bảo, anh muốn đi hóng gió không?"

"Không đi, anh không quen" Tiêu Chiến tưởng tượng đến cảnh đua xe anh nhìn thấy trên ti vi, lắc đầu xua tay.

"Em sẽ chạy chậm, chở anh sao có thể đi nhanh a" Vương Nhất Bác dụ dỗ

"Em ngồi" Doãn Ninh đột ngột nhảy ra, giơ tay tự đề cử

"Anh đi" Tiêu Chiến sao có thể đứng nhìn người yêu chở cô gái khác phía sau? Dù là em họ cũng không được! Tất nhiên nếu lúc này anh không ở đây liền không sao, chỉ là anh đang có mặt tại đây a!

"Sớm đồng ý có phải hơn không?" Doãn Ninh khinh bỉ bĩu môi, cứ phải để cô bé ra tay cơ.

"..." Tiêu Chiến không biết nói gì, cười cốc đầu cô bé, sau đó theo sau đi tới bên cạnh Vương Nhất Bác

"Đừng sợ, em sẽ chạy chậm thôi" Vương Nhất Bác dỗ, đồng thời lấy mũ bảo hiểm đội lên cho anh, nghiêng đầu hôn nhẹ một chút lên môi anh

Chiếc motor màu đỏ lao ra đường đua, tốc độ không quá nhanh, chỉ đủ cảm nhận tiếng gió bên tai..

"Hai đứa nó là....?" Doãn Chính lúc này mới từ trong kinh hãi bừng tỉnh

"Suỵt, ông ngoại dặn không được để lộ, nếu bác hai biết được chuyện này không biết bác ấy sẽ làm gì anh họ đâu ạ"

"Ba cũng biết?" Doãn Chính há hốc miệng, quá khó tin rồi!

"Vâng, ông không có phản đối nha" Doãn Ninh nhớ đến mấy tháng trước cô bé nghe lén được ông cùng mẹ nói chuyện, vì sớm biết tình cảm anh họ cùng Nhất Bác nên cô bé chẳng mấy ngạc nhiên, chỉ tò mò bọn họ lúc nào thì đã chung một chỗ thôi.

"Nếu để anh hai biết sẽ lớn chuyện a" Doãn Chính trong lòng xoắn xuýt

"Ông ngoại nói, một thời gian nữa, Nhất Bác cùng anh họ đều có sự nghiệp, lúc đó bác hai muốn ngăn cản cũng không được, nên giấu diếm cũng chỉ là tạm thời mà thôi ạ"

"Vậy thì ba yên tâm rồi."

Chạy vài vòng thoả thích, Vương Nhất Bác mới chưa thoả mãn mà dừng lại. Cởi mũ ra cho Tiêu Chiến, nhẹ giọng hỏi

"Bảo bảo, anh thấy như thế nào? Còn sợ không?"

"Đã sớm không sợ, rất kích thích!!" Tiêu Chiến cười lấy khăn lụa trong túi chấm mồ hôi cho cậu nhóc.

"Nhất Bác, hôm nay gọi cháu tới là có chuyện cần nói cho cháu" Doãn Chính nhìn hỗ động của hai đứa nhỏ, trực tiếp bỏ qua, nói sang chuyện chính

"Hai tháng nữa, khoảng giữa tháng 8 sẽ có một cuộc đua tổ chức cho tân thủ, cháu muốn tham gia hay không?"

"Tất nhiên muốn ạ!" Vương Nhất Bác nghe được vô cùng vui vẻ, đua xe chính là sở thích đứng đầu trong số tất cả các sở thích của cậu a

"Chiếc xe cháu vừa đi kia, chính là phần thưởng của câu lạc bộ chúng ta dành cho người đứng nhất trong số người sẽ đi tham gia, tính theo thành tích cao nhất của mấy đứa. Vậy cố lên!"

"Thật ạ?" Vừa nhìn đến chiếc xe, Vương Nhất Bác đã vô cùng yêu thích, không ngờ nó lại là phần thưởng cho giải đua lần này? Quá đỉnh rồi!

"Chú gọi cháu tới để cho cháu xem phần thưởng một chút, có động lực hơn đúng không?"

"Vâng, sắp tới cháu sẽ rất bận, nhưng sẽ bớt thời gian cuối tuần tới luyện tập"

"Vậy thì tốt. Ngoài cháu ra đội đua Hoàng Gia sẽ có hai người nữa tham gia, cố gắng nhé!"

"Vậy là phần thưởng này là chú ra cho một trong ba người bọn cháu?"

"Đúng thế. Còn phần thưởng của ban tổ chức là gì thì chú không rõ."

"Vâng."

Hôm nay đã là ngày thứ mười Vương Nhất Bác đến Duy Giai thực tập, cũng là ngày thứ năm chưa được gặp ai đó, cậu nhớ muốn chết rồi! Lấy điện thoại video call qua, lại không ai nghe máy!

"Bảo bảo, nếu anh còn không nghe máy, em sẽ lập tức chạy tới tìm anh nha!"

Tiêu Chiến vừa cầm điện thoại, mở wechat đã nghe được tiếng cậu nhóc cáu kỉnh truyền ra, thật là... Anh cười khẽ voice chat gửi lại.

Vương Nhất Bác vừa vào phòng họp mười phút nhưng tâm trạng không yên, cứ một chốc lại nhìn điện thoại trên bàn.

"Giám đốc Vương?"

"Hửm?" Vương Nhất Bác nghe gọi tên, lười biếng ngẩng đầu nhìn qua

"Theo cậu kế hoạch này có cần sữa chữa thêm gì không? Có thể trực tiếp trình lên Vương tổng?"

"Sửa lại đi, ba điểm tôi đánh giấu ở đây, chiều nay hoàn tất mang tới phòng tôi" Vương Nhất Bác đóng lại tài liệu trên bàn, để thư ký đưa cho người vừa lên tiếng

"Vâng"

Phòng họp đang yên ắng, tiếng tin nhắn điện thoại đột ngột vang lên khiến mọi người hoảng sợ, vị giám đốc này mới điều tới, còn ít tuổi nhưng năng lực đặc biệt giỏi, tuy nhiên tính tình có chút kém, không biết là ai lại không có đầu óc để chuông điện thoại lúc đang họp vậy chứ? Trái tim treo cao của các nhân viên nhanh chóng hạ xuống khi thấy giám đốc nhỏ tuổi của bọn họ cầm lên điện thoại, một thanh âm ôn nhu của nam nhân vang lên

"Bảo bối, em ngoan ngoãn làm việc cho anh. Lát đừng ra ngoài ăn trưa, anh mang cơm tới cho em"

Nhân viên có mặt trong phòng cảm thấy có chút mộng, giám đốc mặt lạnh trong tích tắc nghe nam thanh ôn nhu vang lên, cả khuôn mặt liền nhu hoà, cậu còn đáp lại rất ngoan

"Vâng, em biết rồi"

Khuôn mặt vừa nhu hoà, lúc ngẩng đầu nhìn bọn họ lại biến về băng sơn vạn năm... Gì vậy? Không cần phân biệt đối xử như vậy nha!

"Tiếp tục" Nói xong còn liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay một cái.

Thực ra các nhân viên phải cảm ơn người nam nhân vừa rồi, áp lực cả buổi sáng cuối cùng cũng giãn ra, bọn họ đều thở dài một hơi. Sau khi tan họp, đợi Vương Nhất Bác rời đi, mọi người hiểu ý mà đứng lại trong phòng, bắt đầu bàn tán, suy đoán nhân vật kia là ai!

Buổi trưa 12 giờ, Tiêu Chiến đứng dưới sảnh toà nhà của tập đoàn Duy Giai, anh đi tới chào hỏi lễ tân

"Xin chào, tôi cần lên phòng giám đốc Vương thì đi đường nào?"

"Giám đốc Vương phòng kinh doanh sao? Anh có thể đi thang máy bên..."

"Cậu Tiêu Chiến?" Lễ tân chưa kịp nói xong, một thanh âm quen thuộc doạ cô nhảy dựng vang lên

"Anh Tưởng Phóng, đã nghỉ rồi sao?"

"Vâng, tôi đang ra ngoài mua bữa trưa cho ông chủ" Tưởng Phóng lễ phép cúi người trả lời

"Vừa lúc, tôi mang ba phần cơm, vốn định lên chỗ Nhất Bác sau đó để em ấy mang lên cho ba và anh, gặp anh ở đây thì tiện quá" Tiêu Chiến giơ lên đồ trên tay, anh tâm huyết dâng trào nấu nhiều mấy phần, đến đây không lẽ chỉ làm cơm cho bảo bối nhà mình? Còn ba chồng và trợ lý bảo mẫu của ba chồng nữa!

"Tôi cũng có phần?" Tưởng Phóng có chút bất ngờ, nhưng nhìn chỉ có ba phần, anh lại xoắn xuýt "Cậu không ăn sao?"

"Trước khi tới tôi đã ăn rồi. Phiền anh mang lên cho ba, tôi không lên chỗ ba nữa"

"Cậu muốn tới chỗ cậu chủ sao? Tôi mang cậu đi"

"Vậy được, đi thôi!"

Lễ tân nhìn hai bóng người khuất sau thang máy, cả người choáng váng. Vốn bàn lễ tân có hai người, nhưng người còn lại đi căng tin công ty lấy bữa trưa, chỉ còn một mình cô, lúc này cô thật không biết có nên chia sẻ cho người kia chuyện này không? Chứ một mình nhìn thấy, nghe thấy một chuyện động trời, à không, là vài chuyện động trời, có chút không đảm đương nổi.

"Bà thẫn thờ cái gì thế?" Lễ tân còn lại đã mang bữa trưa về

"Tôi vừa biết vài chuyện không nên biết, hiện tại..."

"Sợ bị diệt khẩu?" Nữ lễ tân mới trở về trêu ghẹo

"Phủi phui cái miệng bà. Là về sếp lớn và gia đình ngài ấy"

"Nói nghe thử xem"

"Bà nhớ giám đốc Vương mới tới của phòng kinh doanh không?"

"Ừ, sao sao?"

"Hình như là con trai sếp, Tưởng trợ lý gọi cậu ấy là cậu chủ"

"Hả?"

"Còn chưa hết, vừa nãy...vừa nãy có người tới muốn mang cơm cho cậu ấy, gặp Tưởng trợ lý, người này cũng gọi sếp là ba"

"Không phải sếp chỉ có một người con thôi sao?"

"Vậy nên tôi suy đoán, không phải sếp có con ngoài giá thú chứ?, người vừa tới quả thật có nét giống giám đốc Vương a"

"Không lẽ, không thể nào!"

"Chuyện này không thể nói ra, nếu không tôi với bà xong đời, biết không!"

"Biết biết!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net