Chương 54: Tam Á

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần đầu tiên người Vương gia tại L thị gặp Tiêu Chiến, trừ Vương Nhất Oánh lúc này đã trở lại A quốc.

Tiêu Chiến đối mặt với ánh mắt tò mò của người nhà tiểu nam nhân, trong lòng khẩn trương nhưng vẻ ngoài vẫn ôn hoà nhã nhặn nở nụ cười. Bàn tay bị nắm trong tay sớm đã ướt mồ hôi.

Lúc này ngoại trừ cặp song sinh Vương Nhất Kiều và Vương Nhất Mạc bận công tác, cơ hồ mọi người đều ở nhà, bao gồm Vương Khiết luôn bận rộn cũng tranh thủ buổi trưa trở về một lát nhìn cháu rể tương lai.

"Cháu chính là Tiêu Chiến?" Thanh âm này là của Hứa Mẫn Nhi, vợ lão nhị Vương Nặc.

"Vâng ạ" Tiêu Chiến có chút không rõ nhưng vẫn lễ phép xác nhận, vốn vừa tới nơi anh cũng đã tự giới thiệu rồi mà?

"Chính là, bức tranh "Nụ cười của em" ở cuộc thi năm trước, là cháu vẽ phải không?" Vợ lão nhị tiếp tục xác định suy đoán. Bởi bà vừa mới biết được Tiêu Chiến đam mê hội hoạ.

"Bác hai như thế nào lại biết ạ?" Tiêu Chiến ngạc nhiên thốt lên

"Vốn thấy người trong bức tranh giống Nhất Bác, thì ra đúng là cháu vẽ thằng bé" Hứa Mẫn Nhi không vội giải đáp, chỉ cười trêu ghẹo

"Chuyện này..." Tiêu Chiến xấu hổ, mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn mọi người, anh sao lại quên mất chuyện bức tranh đó chứ!!!

"Anh vẽ em? Còn dự thi? Tháng chín năm trước sao?" Vương Nhất Bác lúc này cũng đột nhiên nhớ ra năm vừa rồi Tiêu Chiến có tham gia cuộc thi hội hoạ của hội mỹ thuật thành phố. Hình như bác gái làm bình phán của cuộc thi thì phải?

"Bức tranh rất đẹp, rất có hồn. Tiếc là không đủ để giành quán quân" Hứa Mẫn Nhi tiếc nuối lắc đầu

"Vâng, lúc đó cháu chỉ đơn giản muốn vẽ em ấy" Tiêu Chiến cười khẽ nhìn qua Vương Nhất Bác "Ở trường rất ít nhìn thấy em ấy cười, cho nên..."

"Em muốn xem bức tranh đó" Vương Nhất Bác nheo mắt nhìn lại anh

"Trở về B thị liền cho em xem, ở phòng chứa đồ trong căn hộ của em đấy"

"Duyên phận là một cái gì đó thật kỳ diệu" Vương lão gia tử cảm thán, nhập ngụm trà, ông cụ hỏi "Ngày mai hai đứa đi Tam Á sao? Có cần cái gì trực tiếp đến tìm Nhất Mạc"

"Anh họ vẫn chưa chịu về sao ạ?" Vương Nhất Bác rời mắt khỏi người Tiêu Chiến, nói chuyện cùng lão gia tử

"Vốn công ty điện ảnh kia đã xác định ngừng hoạt động, nhưng tiểu tử kia muốn thử sức, ta cũng để nó làm xem sao, hiện tại qua nửa năm, có vẻ khả thi đấy!" Vương lão gia tử rất hài lòng khi nhắc tới cháu trai lớn.

"Ngày mai cháu tới Tam Á sẽ đi thăm anh họ, cũng rất lâu chưa gặp anh ấy" Tuy ít trở về L thị, nhưng người nhà đều thương yêu mình Vương Nhất Bác vẫn cảm nhận đến, Vương Nhất Mạc cũng không ngoại lệ. "Kiều tỷ cùng người nọ lúc nào kết hôn ạ?"

"Ta không rõ lắm. Nhà trai cũng không hề nhắc tới" Lão gia tử nghe nhắc đến cháu gái lớn lại phát sầu "Đứa trẻ này ngây thơ, chỉ sợ nó bị người ta lợi dụng"

"Bọn nó mới quen chưa được nửa năm, con cũng đã cho người tới X thị điều tra về Thủy gia, không thấy vấn đề gì, chỉ là thời gian này nhiều dự án tại công ty đều có một phần tham gia của Thủy Thị Tinh Thần, con hơi lo lắng"

Lão đại Vương Dực cũng rầu muốn chết. Ông có hai người con, con lớn chỉ có hứng thú với điện ảnh, sớm cũng rời L thị. Con nhỏ thay ông quản lý công ty hiện tại, nhưng từ ngày có bạn trai, ông liên tục nghe các cổ đông phản ánh lại, con bé đi làm không tập trung, dự án qua loa hợp tác cùng X thị xa xôi

"Thủy gia?" Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác liếc nhau "Gia chủ Thủy gia hiện tại cũng là chủ tịch của Thủy Thị Tinh Thần, Tiêu gia bọn cháu không quan tâm nhiều tới thương giới nhưng vẫn là ít nhiều biết tới. Danh tiếng của Thủy gia trước nay luôn rất tốt, nhưng các thành viên Thuỷ gia lại không được như lời đồn, kém rất xa. Có lẽ bác cả nên điều tra lại một chút"

"Đúng vậy, bác cả" Vương Nhất Bác nhớ đến Thủy Linh, cảm thấy người Thủy gia có chút gì đó giả dối, không chính (ngay thẳng) như lời đồn

"Cảm ơn các cháu, bác nhất định sẽ tìm hiểu kỹ, không thể để công ty rơi vào hoàn cảnh bất lợi được" Vương lão đại nghiêm nghị gật đầu. Dù sao cũng là công ty ông một tay gây dựng, tất nhiên có Vương thị hậu thuẫn, nhưng vẫn là ông cùng vợ tạo nên.

Tam Á tháng 8, thời tiết đã có chút gió thu se lạnh vào ban đêm, nhưng ngày, ánh nắng không quá gay gắt lại rất phù hợp cho người tới du lịch nghỉ ngơi.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến gần trưa ngày hôm sau mới rời L thị tới đây, hẹn tốt Vương Nhất Mạc buổi tối cùng nhau đi ăn, hai người ăn trưa sau đó nghỉ ngơi nửa ngày mới dắt tay xuống biển đi dạo.

Buổi chiều biển rất đẹp, nước xanh biếc, ánh nắng không quá gắt khiến không khí mát mẻ hơn. Vương Nhất Bác đi phía trước dắt tay Tiêu Chiến, thỉnh thoảng quay đầu nhìn ảnh cười một chút

"Đừng cười nữa, rất ngốc" Tiêu Chiến bị nhìn đỏ mặt, mở miệng trêu chọc

"Chẳng phải anh muốn nhìn thấy em cười sao?" Vương Nhất Bác ám chỉ bức tranh anh vẽ cậu hôm qua vừa nhắc tới

"..."

"Bảo bảo, em muốn chơi cái kia" Vương Nhất Bác đột nhiên nhìn thấy có người lái motor nước, cậu chỉ tay về phía đó, rất ngầu nha

"Nguy hiểm không? Trông có vẻ rất khó điều khiển" Tiêu Chiến đầu tiên là nghĩ tới an toàn của bạn nhỏ

"Không sao, trước đây đã học lái qua, chỉ là không có dịp lại chơi thôi"

"Vậy được. Em chơi đi. Cẩn thận một chút" Tiêu Chiến buông tay, dặn dò

"Anh không cùng em sao?" Vương Nhất Bác quay đầu, hỏi rất tự nhiên

"Không chơi" Tiêu Chiến lắc đầu rất dứt khoát. Đùa gì chứ? Anh chính là sợ có được không?

"Đừng sợ, em sẽ lái cẩn thận" Vương Nhất Bác vừa nhìn cũng biết anh sợ, liền nhẹ giọng dụ dỗ

"Không chơi không chơi. Em tự chơi đi!!!" Ngồi motor còn ổn, nhưng motor nước thì Tiêu Chiến thực không dám.

"Vậy được rồi" Vương Nhất Bác cũng không kiên trì nữa, cậu kéo tay anh đến nơi cho thuê motor nước, lấy ghế cho anh ngồi ổn, nhỏ giọng "Đợi xem em biểu hiện nhé!" Sau đó theo nhân viên đi ra biển.

Tiêu Chiến bật cười nhìn theo, anh cảm thấy, tiểu nam nhân nhà mình sinh ra chính là phù hợp với những môn vận động như vậy, trông đặc biệt soái, đặc biệt ngầu!

Lúc trở về khách sạn Vương Nhất Bác vẫn còn vô cùng hưng phấn, miệng liên miên không dứt

"Ngầu không?"

"Siêu ngầu!" Tiêu Chiến giơ ngón cái lên khen ngợi

"Hình trái tim em làm anh thấy được không?" Ánh mắt cún con đầy chờ mong

"Thấy được thấy được!" Còn không thấy sao? Cậu nhóc chính là luyện đi luyện lại mỗi quỹ đạo chuyển động như vậy, anh có thể không biết sao? "Em nhanh đi tắm, anh họ sắp tới rồi"

.........

Cuối tuần rất nhanh liền tới, bọn họ trở về B thị vào ba giờ chiều chủ nhật. Ngay trong đêm hôm đó, tư liệu ảnh chụp hai người ở Tam Á được đưa vào tay Trịnh Tuyết Nhi.

"Hai người bọn họ ở cùng nhau trong một phòng khách sạn?"

"Vâng" Người trả lời là thám tử do cô ta thuê tới

"Cũng không có gì lạ cả, bọn họ tới chỉ để nghỉ mát?" Trịnh Tuyết Nhi nhìn ảnh, không thấy chỗ nào không đúng, nhưng lại cảm thấy có gì đó sai sai, nói chung cô ta đang rất mơ hồ.

"Cần theo dõi thêm hay không?" Thám tử hỏi

"Bỏ đi, cũng không có gì"

"Vâng, vậy thù lao..."

"Cầm lấy, kín miệng một chút"

"Cái này cô cứ yên tâm"

Thám tử rời đi, lúc ra đến bãi đỗ xe bỗng ngoặt trở lại đến một quán cafe trong ngõ không mấy bắt mắt

"Xong rồi?" Không ngờ người đang đợi hắn là Mạnh Thụy

"Vâng, Mạnh thiếu yên tâm, cô ta không nghi ngờ gì" Thám tử lúc này vô cùng cung kính, không có ngữ khí hời hợt như vừa rồi đối mặt cùng Trịnh Tuyết Nhi

"Lần sau cô t
a còn ủy thác vẫn cứ nhận, chỉ cần làm chừng mực là được"

"Vâng, ngài còn gì phân phó?"

"Tạm thời trở lại nghỉ ngơi đi, có gì tôi sẽ gọi anh. Nhớ lấy, chỉ cần làm việc cho tôi, không thiệt thòi" Mạnh Thụy cười khẽ, đặt một phong bì dày lên bàn "Thù lao của anh ở đây"

"Cảm ơn Mạnh thiếu, chỉ là số tiền này tôi không dám nhận, mạng con gái tôi là ngài cứu, ngài không cần làm vậy"

"Chuyện nào ra chuyện đó." Mạnh Thụy kiên trì "Anh cần tiền chữa bệnh cho con bé, cầm lấy đi"

"Vậy, vậy cảm ơn ngài, thật sự cảm ơn ngài" Thám tử run rẩy nhận lấy phong bì tiền, nước mắt cũng muốn rơi xuống rồi.

Vương Nhất Bác ngay từ đầu cũng đã biết tới chuyện này, bên ngoài anh cùng Tiêu Chiến luôn giữ một khoảng cách nhất định, có muốn động tay động chân gì đó cũng không tiện công khai động chạm nơi đông người, cho nên thám tử có chụp cũng chỉ chụp một số cảnh cho có tư liệu báo cáo lên. Vô tình thấy hai người không nhịn được mà có hành động thân mật cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

"Cô gái này cũng thật có thủ đoạn" Tiêu Chiến nghe xong cũng chỉ cười, không cho thêm ý kiến gì

"Rất phiền phức. Để anh Thụy xử lý thôi" Vương Nhất Bác vừa lau tóc vừa ngồi xuống bên cạnh anh, tiện tay đem máy sấy đặt lên tay anh

"Em nha, đây là chuyện của em, có thể buông tay mặc kệ sao?" Tiêu Chiến gõ đầu tiểu nam nhân, mở máy, bắt đầu sấy tóc cho cậu

"Gì chứ! Cô ta cùng anh em Mạnh gia sớm đã kết thù, dù không có em thì cũng không thay đổi bao nhiêu cả" Vương Nhất Bác không cho là đúng bĩu môi phản bác

"Ồ? Nói nghe một chút!" Tiêu Chiến vốn nghĩ Trịnh Tuyết Nhi ghen vì tưởng Mạnh Mỹ Kỳ cùng Vương Nhất Bác là một đôi, hoá ra còn chuyện anh không biết nha

"Năm thứ năm tiểu học, hội diễn trường muốn diễn vở công chúa bạch tuyết, phiếu bầu của Kỳ Kỳ thắng cô ta tới 3 phiếu, từ đó liền ghi thù." Vương Nhất Bác từ từ kể lại "Sau đó cô ta luôn tìm cơ hội hãm hại Kỳ Kỳ, có một lần khá nghiêm trọng, chính là thuê đám cá biệt đánh Kỳ Kỳ đến nhập viện, lúc đó cô ta mới mười hai tuổi. Sau nữa lúc cô ta tỏ tình cùng em, Kỳ Kỳ mới đứng lên bảo em là bạn trai cô ấy, cho nên liền như vậy tới năm mười lăm tuổi sau khi cô ta cố tình tạt tạt axit vào mặt Kỳ Kỳ nhưng không thành vì anh Thụy cùng anh Kiếm Phi tới kịp lúc, sau rồi cô ta bị tống ra nước ngoài mới chấm dứt quãng thời gian đi học cùng ác nữ"

"Còn li kỳ như vậy a" Tiêu Chiến cảm thán, cô gái này rốt cuộc lớn lên như thế nào lại luôn có những suy nghĩ tiêu cực đến ác độc như vậy chứ?

"Cho nên trong chuyện này em chính là vô tội nhất!" Vương Nhất Bác ngẩng đầu hôn lên cằm anh, làm nũng

"Em vô tội mới là gặp quỷ đó!" Tiêu Chiến thuận tiện cúi đầu cắn lên môi cậu "Nhan sắc này của em đúng là hoạ thủy, phải làm sao đây?"

"Anh chắc cũng ít đào hoa lắm" Vương Nhất Bác không chịu thua nắm lấy cằm anh, cười đến thiếu đòn "Có một cách, chính là mang em giấu đi, anh thấy sao?"

"Đành như vậy a~" Tiêu Chiến cũng cười, nói xong ôm lấy tiểu nam nhân "Chúng ta có nên làm chút chuyện gì đó không?"

"Như anh mong muốn!"

Đêm cuối tuần cũng thật dài...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net