Chương 60: Nổi giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở đầu bữa tiệc, Tiêu lão gia tử trước tiên phát biểu vài lời như đây là đứa cháu trai ông cụ thương yêu nhất, nhiều năm rời nhà học tập vân vân, cuối cùng chính là vài lời như anh sắp trở thành chính khách, hy vọng mọi người nhiều chiếu cố.

Mọi người yên lặng nghe lão gia tử phát biểu, càng nghe càng kinh hãi, xem ra mọi người đã đánh giá thấp mức độ sủng ái của ông đối với đứa cháu trai chưa từng xuất hiện này.

Sau là chính chủ Tiêu Chiến đứng lên nói lời cảm tạ mọi người có mặt tại đây, sau đó cùng Vương Nhất Bác mở rượu vàng, nếu đổi lại Vương Nhất Bác là nữ nhân, tất cả mọi người sẽ đều nghĩ đến hôm nay là lễ thành hôn của tam tiểu thiếu gia Tiêu gia chứ không phải là sinh nhật anh nữa.

Ba Tiêu càng nhìn càng cảm thấy không đúng, nhưng không đúng chỗ nào ông lại nghĩ không ra. Mẹ Tiêu lúc nhìn tới hai thân ảnh sát nhau, đột nhiên ngộ ra thời gian vừa rồi con dâu cùng con trai cả du thuyết là chuẩn bị cho chuyện gì. Bà có chút hoảng hốt, len lén nhìn sang chồng, thấy ông hơi nhíu mày, bà càng sợ hãi. Trong nhà này, ngoài lão gia tử thì chồng bà là người duy nhất có uy vọng, mọi người đều ít khi làm trái ý ông. Tuy bà đau lòng khi thấy con trai cùng con nuôi có thể là cái gì kia, nhưng quan trọng hơn là bảo vệ con trai trước rồi nói sau.

Mẹ Tiêu quyết định xong, nhìn một vòng người Tiêu gia cùng khách mời, có chút không hiểu, Tiêu lão gia tử cả mặt hài lòng, còn gật đầu nhỏ giọng nói cùng Lục lão gia tử, thái độ giống như không thấy chút gì lạ ở hai người cháu, bà nhìn tiếp qua những người khác ở Tiêu gia, mọi người đều là ngạc nhiên, cái kiểu ngạc nhiên này rất khó nói, nó giống như không ngờ hôm nay hai đứa lại làm vậy mà không phải ngạc nhiên vì sao hai đứa lại rót rượu và cắt bánh kem cùng nhau.

Bữa tiệc sau khi Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác cắt bánh kem mới chính thức bắt đầu. Hai người vui vẻ làm xong, trở lại bên người Tiêu lão gia tử, chỉ nghe ông cụ vui vẻ nhỏ giọng hỏi Tiêu Chiến

"Xem như là tiệc đính hôn của hai đứa, quà sinh nhật này, cháu có thích không?"

"Cháu rất thích, chỉ là...thiếu mất nhẫn đính hôn" Tiêu Chiến vui, nhưng lại có chút tiếc nuối

"Một lát em đeo cho anh, em có chuẩn bị" Vương Nhất Bác ghé vào tai anh thì thầm. Lần trước thất tịch, quà của cậu tặng anh là một bộ dụng cụ vẽ được đặt hàng từ Pháp. Lần này là bộ nhẫn đôi tình nhân phía trong có khắc tên hai người.

"Ông nội, hai người bàn nhau từ lúc nào?" Tiêu Chiến nghe cậu nói xong, bật cười nhìn Tiêu lão gia tử

"Là lý tưởng lớn gặp nhau" Vương Nhất Bác sửa lại

"Hôm trước ông cùng Nhất Bác nói, thằng bé bảo có chuẩn bị nhẫn, nên ông nội mới nghĩ tới. Cháu thích liền tốt"

"Ba, nhẫn gì ạ?" Ba Tiêu đang đi đến, nghe vậy hơi khó hiểu mới hỏi lại

"Sẽ nói với con sau" Tiêu lão gia tử khoát tay cho hai cháu trai yêu quý rời khỏi, không quan tâm con trai, quay đầu nói chuyện cùng lão bằng hữu

Bữa tiệc này có rất nhiều công tử tiểu thư khuê các cùng người nhà tới tham dự. Bọn họ đầu tiên là tò mò về tam tiểu thiếu gia thần long thấy đầu không thấy đuôi, thứ hai là nghe nói Tiêu gia còn nhị thiếu và tam thiếu chưa kết hôn, cũng là một cơ hội.

Thủy Linh cũng sớm trà trộn vào trong nhóm tiểu thư công tử thế gia, nhìn đến Tiêu Chiến, ánh mắt si mê không thèm che giấu, nhưng thấy anh bên cạnh lúc nào cũng có cái đuôi nhỏ, cô ta chán ghét nhưng lại không dám đi tới chào hỏi làm quen.

"Tiểu Linh, thích tam thiếu gia sao?" Bên cạnh cô ta, đại tiểu thư Trương gia mỉa mai hỏi

"Anh ta đẹp như vậy, đừng nói là cô không thích?" Thủy Linh dù sao cũng tốt nghiệp đại học danh giá, sao không nghe ra giọng điệu mỉa mai của người bên cạnh?

"Thay vì tam thiếu, tôi càng thích người bên cạnh anh ta hơn" Trương Lan từ đầu vẫn luôn nhìn chăm chú Vương Nhất Bác

"Các cô không ai chú ý người luôn đi bên cạnh nhị thiếu sao?" Lý Tịnh nói chính là Lục Kiếm Phi

"Các cô bớt ảo tưởng, vừa nhìn cũng biết hai vị thiếu gia cùng hai người bên cạnh là người yêu" Lục Ly Ly bĩu môi đánh tỉnh đám người. Sinh nhật tam tiểu thiếu gia Tiêu gia, người Tiêu gia rất nhiều lại để một nam nhân khác họ cầm tay anh ta để cắt bánh, là một hủ nữ thâm niên, cô lập tức nhìn ra vấn đề!

"Cô đừng nói bậy, để người Tiêu gia nghe được xem cô có bị đuổi cổ hay không?" Lý Tịnh khinh thường hừ mũi, một chút cũng không tin

"Đúng vậy, Tiêu gia là thế gia, sao có thể chấp nhận chuyện như vậy?" Trương Lan cũng lớn giọng phản bác

Chỉ có Thủy Linh im lặng không nói gì, cô ta hình như ngộ ra điều gì đó. Đây là lần thứ ba cô ta nhìn thấy Tiêu Chiến, hết hai lần anh đều đi cùng người bên cạnh, quan hệ rất thân mật. Không phải là bị Lục Ly Ly nói trúng rồi chứ? Nếu như vậy thật không cam lòng! Vì cái gì nữ nhân xinh đẹp nhiều như vậy, tam thiếu lại chọn một người đàn ông? Mặc dù người nọ đúng là rất đẹp, nhưng cuối cùng vẫn là đàn ông không phải sao? Nếu cô lấy lợi thế có thể sinh con bàn điều kiện với người Tiêu gia để bám lên tam thiếu, Thủy Thị Tinh Thần sẽ vượt qua nguy cơ trước mắt chứ? Cũng không hiểu anh trai rốt cuộc đắc tội gì với người Vương gia ở L thị lại khiến Thủy thị gặp vận rủi như vậy nữa...

Thủy Linh đúng là nghĩ nhiều, tuy hôn nhân đồng giới chưa được công nhận, nhưng cũng không bị phản đối, sao cô ta dám chắc người Tiêu gia sẽ chọn cô ta? Còn muốn có con lại có rất nhiều phương thức, cần tới cô ta sinh?

Tiêu Chiến không uống được rượu, người khác mời anh, từ chối được liền từ chối, nếu không được nữa, Vương Nhất Bác sẽ uống đỡ cho anh. Hai người bên nhau không khí tràn ngập bong bóng màu hồng. Dần dần cũng nhiều người nhận ra không đúng, kinh dị phát hiện người Tiêu gia vậy mà không có phản ứng bất ngờ gì lại còn mỉm cười nhìn đôi trẻ...

Các tiểu thư khuê các từ đem tâm thái muốn theo đuổi tam thiếu đến chết lặng nhận ra anh đã thuộc về một người đàn ông, có người chịu không nổi rơi nước mắt quay mặt rời đi, có người vui vẻ nhìn hai người nói nói cười cười.

Riêng Thủy Linh sắc mặt đã đen lại càng đen. Bởi vì cô ta tìm đến nhị phu nhân Vương Âu, cũng chính là mẹ Tiêu để cùng bà bàn điều kiện, còn nói lời đe doạ nếu bà không đồng ý lập tức cô ta sẽ cho mọi người trong bữa tiệc biết tam tiểu thiếu gia là đồng tính luyến ái yêu thích đàn ông. Chỉ là khiến cô ta thất vọng rồi, mẹ Tiêu vốn cũng xuất thân từ tiểu thư khuê các, có thể bị cô ta đe doạ sao? Ngược lại khinh thường nhìn cô ta như nhìn một thằng hề nhảy nhót.

"Nghe nói Thủy Thị Tinh Thần đang trong nguy cơ, nếu cô không làm gì, có lẽ Thủy thị sẽ sống thêm một thời gian, còn nếu cô muốn phá hỏng sinh nhật con trai ta, vậy Thủy thị không cần tồn tại nữa" Vương gia của bà mặc dù không bằng các tập đoàn lớn nhưng so với Thủy thị quy mô lớn hơn không biết bao nhiêu lần, với tình hình Thủy Thị Tinh Thần hiện tại, không cần đẩy, chỉ cần nhẹ nhàng bỏ đá xuống giếng, liền đi đời!

"Bà..." Thủy Linh sợ hãi thụt lùi lại một bước, sao cô ta quên nhị phu nhân Tiêu gia cũng xuất thân từ thương nhân thế gia được nhỉ?

"Ta nói được sẽ làm được, Thủy thị không là gì với ta"

Thủy Linh run rẩy rời khỏi Tiêu gia, một chút ý nghĩ không an phận cũng không dám nghĩ tới...

Tiệc sinh nhật kết thúc, người thông minh đều nhìn ra hôm nay không đơn thuần là tiệc sinh nhật của tam tiểu thiếu gia Tiêu gia, Tiêu lão gia tử phát thiệp mời rất long trọng, chứng tỏ ông cụ đồng ý chuyện của cháu trai bảo bối, bọn họ nào dám thể hiện thái độ gì? Người rời đi, người tiến lên một lần nữa chúc mừng, lần này là chúc mừng cho hai người!

Lúc này trong phòng khách Tiêu gia, Tiêu lão gia tử ngồi không nhúc nhích, đợi mọi người đều có mặt mới bắt đầu nói

"Hôm nay, không chỉ là sinh nhật tiểu Tán, còn là lễ đính hôn, từ nay, Nhất Bác chính thức là một thành viên Tiêu gia"

"Ba, ngài nói gì vậy, đính hôn? Ai với ai đính hôn?" Những người khác ngầm hiểu, chỉ có ba Tiêu là khó hiểu nhìn lão gia tử

"Là tiểu Tán cùng Nhất Bác" Giọng điệu Tiêu lão gia tử vẫn nhẹ nhàng như nói một chuyện quá bình thường, nhưng nghe vào tai ba Tiêu chính là rất kinh thế hãi tục!

"Ba, có phải ngài hồ đồ rồi không?" Ba Tiêu đứng lên khỏi ghế, nhìn qua con trai út cùng người bên cạnh, lại nhìn ba mình

"Hỗn xược" Tiêu lão gia tử bị con trai hỏi, lửa giận bốc lên, vỗ bàn "Có phải anh nghĩ ta sắp xuống lỗ đúng không? Hả?"

"Ba, ngài đừng tức giận" Tiêu lão đại vội vàng vuốt lưng ông cụ, ba thật là, làm gì khí lớn như vậy?

"Ba, nhưng bọn nó đều là nam!" Ba Tiêu cũng tức giận, ba ông hồ đồ thì thôi đi, người nhà sao cũng bình thản như vậy chứ?

"Là nam thì làm sao?" Tiêu lão gia tử vừa được nhuận khí, lại lần nửa nổi giận nhìn lên

"Ba, chuyện này không thể nói bừa, sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi Tiêu gia a" Ba Tiêu vẫn giãy dụa

"Ba, hạnh phúc của con không quan trọng sao?" Tiêu Chiến nghe ba anh nói xong, khó chịu đứng lên

"Con im miệng" Ba Tiêu thực sự bị chọc giận, quát lên

"Con nói sai sao? Ba, ngài ngẫm ngẫm, chẳng lẽ con không được chọn cả bạn đời cho mình?" Tiêu Chiến cũng không chịu nhượng bộ

"Nghịch tử, hai người đàn ông thì có cái gì hạnh phúc hả?" Lửa giận của ba Tiêu lại lớn thêm một chút

"Không phải con cùng em ấy vẫn đang hạnh phúc sao? Ba không thể võ đoán như vậy!"

"Hỗn xược!" Ba Tiêu giơ tay chụp qua

Một tiếng "chat" vang vọng trong không gian, mọi người nhìn thấy, là Vương Nhất Bác khoé miệng mang tơ máu đứng chắn trước mặt Tiêu Chiến, chỉ nghe cậu nhẹ giọng nói

"Ba, ngài đánh con là được"

"Con..." Lửa giận của ba Tiêu giảm đi, ông nhìn bàn tay mình, lại nhìn khuôn mặt kiên định phía đối diện bên má đã đỏ lên, khoé miệng tràn tơ máu

"Bảo bối, em không sao chứ?" Phản ứng lại đầu tiên là Tiêu Chiến, anh quay mặt cậu lại, đau lòng vuốt ve bên má bị tát đỏ lên, hằn năm dấu ngón tay

"Không sao, bảo bảo, bình tĩnh" Vương Nhất Bác thấy trạng thái của anh không đúng, vội vàng giữ lấy tay anh, trấn an

"Xin lỗi em, là anh không tốt" Tiêu Chiến cũng mặc kệ những người khác, anh nhẹ hôn lên má cậu, vừa hôn vừa thổi, trong mắt đều là đau lòng

Những người khác bị biến cố bất ngờ khiến cho không kịp trở tay, tỉnh lại nhìn đến cảnh tượng không coi ai ra gì trước mặt, có chút chua chua. Nhất là mẹ Tiêu, con yêu của bà còn chưa từng thể hiện một mặt này ra đâu, ngay cả lúc trước dứt khoát chọn hội hoạ, bị trượng phu của bà lấy gậy đánh cũng không rên một tiếng, nhưng hiện tại, bà vừa ghen tỵ lại vừa đau lòng.

"Tiểu Tán, mang Nhất Bảo lên phòng xức thuốc, chuyện ở nơi này để ông nội giải quyết"

"Vâng" Từ đầu tới cuối, Tiêu Chiến trong mắt chỉ có mỗi tiểu nam nhân, nghe Tiêu lão gia tử công đạo, cảm kích nhìn ông, sau đó dắt tay Vương Nhất Bác rời đi, cũng không nhìn ba Tiêu một cái

"Ba..." Ba Tiêu nhìn theo con trai, hô với lão gia tử một tiếng nhưng lại không biết nói gì

"Anh im miệng!" Tiêu lão gia tử bá đạo "Anh cảm thấy hai nam nhân sẽ không hạnh phúc? Anh không nhìn một chút hai đứa nó? Có chỗ nào miễn cưỡng ở bên nhau? Ta không để ý mặt mũi Tiêu gia sẽ bị tổn hại như thế nào! Ta chỉ cần biết, các cháu trai của ta vui vẻ trải qua là được!"

"Đệ đệ, lão ba nói đúng, nên chấp nhận vẫn là đừng cố chấp" Tiêu lão đại cũng đúng lúc nhảy ra khuyên can

"Cũng không phải con trai anh, anh nói thật nhẹ nhõm" Ba Tiêu hừ hừ nói, ông chính là đang giận dỗi

"Chú hai, thực ra, con cũng giống tiểu Tán" Tiêu Tích giơ lên cánh tay, ngẩng cao đầu xác nhận, Lục Kiếm Phi từ đầu vẫn im lặng đứng cạnh đúng lúc mỉm cười xoa đầu vợ yêu.

"..." Ba Tiêu im lặng, triệt để im lặng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net