Chương 61: Viên mãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi đối diện nhau trên giường trong phòng ngủ của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác yên lặng nhìn anh chăm chú bôi thuốc cho mình. Đột nhiên cảm thán:

"Bảo bảo, anh thật là đẹp!"

"Còn có tâm tình nói giỡn?" Tiêu Chiến bật cười quyệt nhẹ mũi cậu

"Em nghiêm túc đó!" Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh kéo xuống, nhìn thẳng vào mắt anh, nói từng chữ rõ ràng "Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em liền bị anh hấp dẫn"

"Nói hươu nói vượn" Mặt Tiêu Chiến đỏ lên mắng nhẹ, rút tay tiếp tục thoa thuốc lên má cậu, miệng nhẹ thổi "Phù, còn đau không?"

"Sớm đã..." Vương Nhất Bác vốn muốn nói sớm đã không đau, nhưng lại đổi giọng, ủy khuất nói "Sớm đã đau muốn chết!"

"Anh thổi thổi cho em" Tiêu Chiến đau lòng thổi lên má cậu

Vương Nhất Bác nhìn cái miệng xinh xắn với nốt ruồi đáng yêu chu ra trước mặt, nhịn không được đưa tay kéo lấy cổ anh, hôn lên, nụ hôn bá đạo mà sâu sắc, một chút cũng không muốn dửng lại

"Ưm~" Tiêu Chiến bị bàn tay không an phận của tiểu nam nhân trêu chọc, khẽ rên rỉ thành tiếng, thanh âm thật chọc người muốn bắt nạt.

"Bảo bảo, em muốn anh" Vương Nhất Bác biết nơi này là Tiêu gia, không tiện nhưng là cậu nhịn không nổi nữa, chỉ muốn ngay lúc này bắt nạt anh

"Không được, ư~" Tiêu Chiến muốn đẩy người ra, tiểu Chiến Chiến bị bàn tay hư hỏng qua lớp quần trêu chọc khiến khí lực của anh không lấy ra nổi

"Không được sao?" Vương Nhất Bác tuy là hỏi, nhưng hành động một chút cũng không có ý dừng lại, hôn lên cổ anh, tạo ra dấu vết chỉ thuộc về cậu, bàn tay từ từ cởi ra âu phục người trong lòng

"Hỗn đản!" Tiêu Chiến bất lực mắng một câu, kéo đầu cậu ra khỏi cổ mình, đỏ mặt nói "Nhỏ giọng một chút, phòng anh cả ở bên cạnh"

"Đã rõ, lão bà đại nhân!" Vương Nhất Bác yêu chết dáng vẻ ngượng ngùng của anh, hôn lên mặt anh, tay tiếp tục động tác dang dở

Không khí trong phòng dần nóng lên, dâm mỹ mà đầy tình sắc. Trái ngược, phòng khách Tiêu gia mọi người còn ngồi tại chỗ, sắc mặt ba Tiêu lúc xanh lúc trắng, lúc đỏ bừng, hệt như bảng pha màu.

"Không biết Nhất Bác thế nào rồi, con lên xem một chút" Mẹ Tiêu kiếm cớ rời đi không khí áp lực

"Thế nào rồi?" Tiêu lão gia tử thấy con dâu thứ vừa đi lên lại đi xuống luôn, ngẩng đầu hỏi

"Khụ... Hẳn, hẳn là không sao!" Mẹ Tiêu đỏ mặt nói nhỏ, người có mặt không ai chưa từng trải qua chuyện chăn gối, ngay lập tức hiểu ra

"Khụ" Tiêu lão gia tử ho khẽ "Tình cảm hai đứa nhỏ tốt đẹp như vậy là chuyện vui vẻ, đi, giải tán, đi ngủ!"

"Ba" Ba Tiêu vẫn chưa từ bỏ, gọi lại Tiêu lão gia tử

"Anh lại muốn nói gì? Ta nói rõ ràng, nếu anh có ý định làm khó dễ cháu rể ngoan của ta, anh đợi đi!" Tiêu lão gia tử kiên nhẫn sắp bị người con thứ này của ông rút cạn

"Ba không nghĩ tới người nhà Nhất Bác sẽ phản đối sao?"

"Anh nghĩ tại sao hôm nay ba của Nhất Bác lại tới?" Tiêu lão gia tử hừ lạnh, bước thẳng lên lầu

"..." Ba Tiêu ngẩn người đứng ở phòng khách, mẹ Tiêu không dám quấy rầy ông, chỉ im lặng đứng bên cạnh "Tiểu Âu, tôi sai rồi sao?"

"Ông xã, ông không nhận ra, tiểu Tán tính cách rất tương tự ông sao?" Mẹ Tiêu tiến đến, nắm lấy tay trượng phu "Hãy để thằng bé chọn lựa hạnh phúc của nó, huống hồ, Nhất Bác rất tốt, ông cũng thấy rồi"

Ba Tiêu nhớ lại vừa rồi bản thân giận quá mất khôn, đánh con mình, ông sẽ không có cảm giác áy náy gì, dù sao cũng đã đánh từ nhỏ đến lớn, nhưng khoảnh khắc biết mình đánh là ai, ông bối rối...

"Ông xã, đừng cố chấp nữa, con cháu có phúc của con cháu, nếu tiểu Tán đã chọn Nhất Bác, chúng ta yên lặng chúc phúc cho hai đứa thôi" Mẹ Vương tiếp tục nhỏ giọng khuyên chồng

"Haiz, tôi đã già rồi chăng?" Ba Tiêu buông vai, cả người như già đi vài tuổi

Trong phòng ngủ, Tiêu Chiến lấy tay che miệng để không rên rỉ thành tiếng. Những lần va chạm của tiểu nam nhân khiến anh có chút chịu không nổi

"Bảo bối, chậm, chậm một chút"

"Như vậy?" Nghe anh nói, Vương Nhất Bác thả chậm, trêu ghẹo hỏi người dưới thân

"Hư hỏng, nhanh, một,chút" Tiêu Chiến rất buồn bực, mắng lên

"Bảo bảo, không thể trách em. Vậy anh muốn, nhanh hay chậm?" Vương Nhất Bác vừa nói vừa nhẹ nhàng ra vào, trêu chọc điểm mẫn cảm của anh.

"Em thật xấu" Tiêu Chiến lấy hết sức bình sinh, vươn người cắn lên cổ cậu nhóc, mắt anh loé lên, nở nụ cười ranh mãnh.

Tiêu Chiến buôn miệng, chiếc lưỡi mềm liếm lên vết cắn, vừa liếm vừa day nhẹ, kích thích đến Vương Nhất Bác cả người chấn động

"Anh chính là muốn mạng em!" Lên án người yêu xong, Vương Nhất Bác đẩy mạnh hông, mạnh mẽ luật động

"Ha, bảo bối, tha cho anh, đi" Tiêu Chiến ưỡn người chịu đựng tình triều cuồn cuộn, kêu lên xin tha, cũng quên mất phải nhỏ giọng...

Buổi sáng, phòng ăn Tiêu gia, Vương Nhất Bác ngồi ăn thật sự rất áp lực, hôm qua cậu không biết tiết chế khiến anh mệt đến ngất đi, bữa sáng cũng không muốn dậy ăn, vì vậy cậu xuống một mình.

"Nhất Bác, tiểu Tán không sao chứ?" Mẹ Tiêu không hiểu chuyện ân ái nam nam, không thấy con trai, có chút lo lắng

"Mẹ, anh ấy không sao, chính là, ừm, mệt mỏi" Vương Nhất Bác đỏ mặt đáp lời

Ba Tiêu nhìn vết cắn trên cổ Vương Nhất Bác, miệng không có tư vị, ăn xong một chén cháo không cảm nhận nổi mùi vị ra sao

Tiêu Vân cũng như nuốt phải ruồi im lặng ăn sáng, cổ họng khó chịu, trong lòng chửi thầm. Cha nó, anh họ nhìn không có hy vọng kèo trên, đến em trai bảo bối cũng là "gả" cho người ta?

"Bảo bối?" Mọi người đang ăn, nghe thanh âm trên lầu vọng xuống, đồng loạt nín thở

"Em đây" Vương Nhất Bác cũng không thừa tinh lực để ý người nhà anh phản ứng, lão bà gọi ta, ta phải lập tức có mặt!

"Vừa rồi, là giọng tiểu Tán?" Mẹ Tiêu có chút không dám tin, cái thanh âm trầm khàn gợi cảm kia, là của con trai bà?

"Hình như là vậy" Tiêu Vân lần này thật muốn đánh nhau một trận với Vương Nhất Bác

"Tuổi trẻ thật tốt" Tiêu lão đại cảm thán xong, tiếp tục ăn cháo

"Chuẩn bị bữa sáng cho tam thiếu gia, thanh đạm một chút" Tiêu lão gia tử quay đầu dặn người hầu

"Vâng, lão gia" Người hầu Tiêu gia im lặng làm việc, bọn họ phản ứng bình thản như không nghe không thấy bất kỳ chuyện gì.

Trên phòng ngủ của Tiêu Chiến, sau khi để anh uống nước ấm nhuận cổ họng, Vương Nhất Bác đỡ anh vào phòng tắm, giúp anh vệ sinh cá nhân sau đó lại đưa về giường, nhẹ hống

"Bảo bảo, ăn chút gì, lại ngủ tiếp?"

"Ừm" Tiêu Chiến gật gật đầu, hôm qua là anh tự làm tự chịu, vì vậy cũng không trách cậu nhóc làm quá đáng. Người nhà có lẽ cũng biết cả rồi, mất mặt thì mất mặt đi, cũng không thiếu miếng thịt nào.

Vương Nhất Bác đi xuống, hướng người hầu hỏi bữa sáng, thấy bà đã chuẩn bị xong, nói một tiếng cảm ơn, cũng nói qua với mọi người sau đó thật tự nhiên bê lên tầng, một bộ thê nô có thừa.

_______====_______

Hai năm sau, Tiêu Chiến lúc này đã là ủy viên quốc hội, chuyện anh và Vương Nhất Bác cũng không còn lạ lẫm đối với người xung quanh. Đồng nghiệp của anh ai cũng từng nhìn thấy Tiêu ủy viên thân mật cùng một người đàn ông, tay hai người đều là nhẫn kim cương sáng loáng, nếu còn không nhìn ra quan hệ của họ, vậy đầu thai đi!

Hôm nay, trên mạng đưa ra một cuộc bầu chọn

Bạn nghĩ sao về hôn nhân đồng giới? Có nên hợp pháp hoá hôn nhân đồng giới trong nước hay không?

Có 83% số người tán thành, 13% không tán thành và 4% ý kiến khác. Vì vậy dựa theo số đông người ủng hộ, phía chính phủ đang lên kế hoạch tuyên bố hợp pháp hoá hôn nhân đồng giới, chỉ chờ thời điểm thích hợp liền công bố.

Lại một lễ thất tịch tới, Tiêu Chiến mệt mỏi nằm trong lòng tiểu nam nhân, ổn định hơi thở. Ba anh sớm đã chấp nhận hoàn toàn chuyện của bọn họ. Cũng thực sự mất một thời gian dài hai ba con anh chiến tranh lạnh với nhau, cũng may Vương Nhất Bác thường xuyên cùng ông câu thông, vì vậy ông mới nhanh chấp nhận như vậy.

"Sinh nhật anh sắp đến, nhưng em thời điểm đó phải đi công tác, ủy khuất anh rồi" Hôn lên trán người trong lòng, Vương Nhất Bác nhỏ giọng nỉ non

"Không sao, công việc quan trọng" Nghĩ một chút, Tiêu Chiến cười nói "Hay mang anh cùng đi, được không Vương tổng?"

"Cầu còn không được" Siết chặt cánh tay, Vương Nhất Bác hạnh phúc lan ra ánh mắt "Bảo bảo, về hôn lễ, ông nội chúng ta bàn bạc, tháng mười hai rất thích hợp"

"Nếu ngày đó A Thụy cùng tiểu Bạch cũng cùng tổ chức thì tốt biết mấy." Tiêu Chiến thở dài

"Cậu ta vẫn bị Vương thúc cấm túc sao?"

"Ừm" Tiêu Chiến không nói nữa, ánh mắt dần nhắm lại, hơi thở đều đặn, đã ngủ

Vương Nhất Bác buồn cười nhìn anh, hôn lên trán anh một chút, sợ bản thân nằm xuống sẽ đánh thức anh, cứ vậy ngồi ôm người ngủ tới hừng đông...

Hôn lễ ngày đó, ngoài khách mời là chính khách, thương nhân thành đạt thì bên báo chí, truyền thông cũng dắt tay nhau tới chật cả hội trường. Đây là một hôn lễ quy mô lớn, hai cặp đôi đồng tính kết hôn, thân phận còn không nhỏ, hôn lễ còn công khai, có ngu mới bỏ qua cơ hội đưa tin.

Hai cặp tình nhân đều có nhan trị kinh người, khiến người có mặt hay xem trực tiếp qua màn hình máy tính đều không nói ra nổi lời khó nghe, có câu: Đẹp trai liền được tha thứ!

"Đây không phải Tiêu lão sư cùng Nhất Bác của chúng ta sao?"

"Lầu trên biết bọn họ? Là cặp đôi nào?"

"Y phục trắng, là cựu giảng viên trong trường và sinh viên giỏi nhất trường chúng tôi."

"Bọn họ ở bên nhau lúc đó sao?"

"Này thì không chắc lắm, bọn họ hay đi cùng nhau nhưng không nhìn ra cái gì khác"

"Chị em @x, @y, @z, thuyền của chúng ta, ngồi đúng thuyền rồi!

"Cmn cmn cmn, lão nương có chết cũng không nghĩ cặp đôi chúng ta ship lại real như vậy!"

Hội trường hôn lễ, MC đọc diễn văn một lúc, mới hỏi bốn chú rể làm sao quen biết bạn đời của mình.

Lục Kiếm Phi nhận lấy micro, thâm tình nhìn lão bà, khẽ cười nói:

"Em ấy rất ngốc, khí chất sạch sẽ trên người em ấy khiến tôi mê luyến, một lần gặp gỡ vô tình khiến tôi không quên được, suốt nửa năm tìm người cuối cùng cũng tìm được, nhanh chóng bắt người tới tay"

"Thực sự rất kỳ lạ" Tiêu Tích nhận lấy micro từ tay nam nhân "Buổi sáng tỉnh rượu, nhìn thấy bên cạnh nằm một nam nhân, có chút bị doạ, vì vậy tôi chạy trốn. Vô tình gặp lại lần hai, bị sự bá đạo của anh ấy thuyết phục"

"Lần đó, không phải vô tình" Lục Kiếm Phi cười nói

"A?" Tiêu Tích mờ mịt, sau lại bật cười, người này khiến anh yêu muốn chết!

Vương Nhất Bác nhận lấy micro, nhìn một chút mọi người, sau đó chăm chú nhìn vào người đối diện

"Mười bảy tuổi năm ấy, lần đầu nhìn thấy anh, tôi nói cùng ba ba, ba, con muốn người nọ. Ba tôi không phản đối. Vì vậy liền theo đuổi anh ấy"

Tiêu Chiến cho người lấy ra bức tranh anh vẽ Vương Nhất Bác đánh bóng rổ nhiều năm trước, mới từ tốn nói

"Thực ra lúc đầu nghe đến tên em ấy cũng không ít, nhưng hoàn toàn bỏ qua, nhưng một buổi chiều, nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của em ấy trên sân bóng rổ, trái tim cũng không thuộc về tôi nữa rồi. Nhưng lúc đó tôi không dám thổ lộ, chỉ đứng từ xa nhìn theo em ấy. Không ngờ vốn nghĩ chỉ là đơn phương lại là lưỡng tình tương duyệt. Bức tranh này là thời điểm bắt đầu để ý em ấy tôi đã vẽ"

Đưa lại bức tranh cho người hầu, Tiêu Chiến vuốt lên má Vương Nhất Bác, tình thoại tuôn ra

"Bảo bối, em là venus của anh. Nụ cười của em chính là nguồn cảm hứng của anh!"

Tiếng Tiêu Chiến vừa dứt, hội trường như muốn nổ tung vậy. Tiếng vỗ tay, tiếng hô hào vang lên không ngớt. Đối diện máy tính, mọi người đều đỏ vành mắt, nhiều cô gái vừa mới thất tình lại một lần nữa tin vào tình yêu.

Hôn lễ diễn ra tốt đẹp, câu nói "nụ cười của em chính là nguồn cảm hứng của anh" suốt một thời gian sau vẫn vững vàng top 1 hot search không có dấu hiệu hạ nhiệt. Ai nói tình yêu đồng giới không lâu dài, vậy nhìn một chút, hai cặp đôi này bên nhau bao nhiêu năm không phải vừa tổ chức hôn lễ sao?!

Hoàn! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ^^

Lynn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net