Chương 8: Lừa 🐰 ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi biết con trai bảo bối vậy mà lại để ý đàn anh khoá trên trong trường, mẹ Vương nổi lên tò mò. Lại biết được Tiểu Bạch chính là em họ người ta, lúc này cơm cũng không muốn ăn, kéo tay Tiểu Bạch hỏi chuyện con rể tương lai

"Tiểu Bạch, cháu có ảnh anh họ cháu không, cho dì nhìn một chút?"

"Có ạ, anh ấy có đăng vài tấm ảnh selfie lên weibo, để cháu mở do dì xem"

"Được được" Weibo a? Hình như con trai không chơi mấy cái này, vậy làm sao mà truy? Không được, phải bắt thằng bé tạo tài khoản!

"Đây dì xem, rất đẹp trai phải không ạ?"

"Đẹp, đẹp, cậu bé tên là gì? Năm nay lên năm mấy?" Vừa nhìn ảnh, mẹ Vương lập tức yêu thích, nụ cười này cũng thật tươi sáng làm sao

"Anh họ là con cô út của cháu, tên Tiêu Chiến. Anh ấy học khoa mỹ thuật X đại, tháng bảy tới sẽ tốt nghiệp. Nếu không học thêm nghiên cứu sinh hai năm về thiết kế đồ hoạ thì anh ấy cũng tốt nghiệp từ hai năm trước rồi cơ" Tiểu Bạch tràn đầy hãnh diện, ưỡn ngực giới thiệu

"Anh ấy vậy là năm nay đã hai tư sao?" Đột nhiên Vương Nhất Bác ngẩng đầu thắc mắc

"Không, anh ấy hai ba, tháng mười sẽ hai tư. Vốn anh ấy chỉ dành thời gian cho việc học, vì vậy trong ba năm đã học xong, cho nên lại học thêm hai năm" Tiểu Bạch là đứa trẻ hâm mộ anh họ, đối với cậu, anh họ luôn giỏi nhất

"Ra vậy, sáu tuổi, cũng thật hợp" Ba Vương gật gù

"Tốt nghiệp? Vậy cháu có biết thằng bé sẽ đi đâu không?" Nếu không ở B thị, không phải con trai sẽ khổ sở tương tư, yêu xa các thứ sao? Mrs Trần Giai, mời chú ý ngôn từ, lúc này còn chưa truy được con nhà người ta đâu!

"Cái này cháu không rõ lắm, có một lần đi ăn cháu thấy anh bàn với bạn mở studio riêng, có lẽ sẽ mở tại B thị"

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt" Mẹ Vương thở phào nhẹ nhõm

"Dì Vương, có chuyện này dì không biết đâu. Từng có một nhóm nữ sinh ship hai người bọn họ" Tiểu Bạch nhớ tới lý do couple Chiến Bác chết non mà buồn cười

"Hử? Ship gì cơ?" Mẹ Vương cũng hiếu kỳ

"Chính là, ừm, chính là ghép đôi cho anh cháu cùng A Bác đó. Nhưng chỉ được một thời gian thì mọi người từ bỏ!"

"Tại sao? Dì thấy hai đứa rất hợp a?"

"Mọi người nói, hai bọn họ, một người lạnh lùng xa cách, một người trông thì hoà ái nhưng lại cự tuyệt người cả ngàn dặm, không ai sẽ chủ động truy ai thì sao có thể thành chứ?"

"Ra là vậy" Mẹ Vương hiểu ý gật gật đầu, bà nghĩ lại cũng thấy đúng, con trai nhà mình như vậy, làm sao theo đuổi người ta?

"Con sẽ chủ động!"

"..." Như này là con trai quyết tâm sao?

"Con muốn học lái xe"

"Được, ba sẽ bảo tiểu Phóng sắp xếp cho con"

"Con muốn một chiếc Audi đời mới nhất"

"Audi à? Hãng này tháng tám sẽ ra mẫu mới, lúc đó ba sẽ mua làm quà sinh nhật con, được không?"

"Vâng, cảm ơn ba ba"

"..." Vương Tiểu Bạch mắc nghẹn, như thế nào chú và dì đều thuận theo A Bác vậy? Cậu thực không hiểu! Nhưng nếu cậu học giỏi bằng một phần vạn huynh đệ mình, có lẽ ba mẹ cậu cũng sẽ như vậy?

Bữa trưa kết thúc, cả khách lẫn chủ đều vui vẻ. Ba Vương lái xe đưa hai đứa nhỏ trở lại trường, vì con trai muốn ở lại chung cư, ông cũng đành chiều theo

Vương Nhất Bác trở về căn hộ của mình nghỉ ngơi hơn một tiếng, lúc này mới mang theo mũ bảo hiếm, xuống tầng lái motor rời đi. Điểm đến chính là câu lạc bộ Hoàng Gia, nơi có khu vực chuyên dành cho tuyển thủ đua motor tới luyện tập tốc độ.

Xe vừa dừng lại, Vương Nhất Bác nhìn thấy rõ người trong ga-ra, cởi mũ chào hỏi

"Chú Doãn"

"Tiểu Bác, một tháng rồi không thấy cậu tới chơi, thi xong rồi sao?"

"Vâng, mới kết thúc sáng nay"

"Chạy vài vòng chứ?" Doãn Chính khác với Vương Nhất Bác, anh vừa là tay đua chuyên nghiệp, thi đấu rất nhiều giải, vừa là chủ của câu lạc bộ Hoàng Gia này.

"Vâng" Vương Nhất Bác lúc này chỉ đang ở trình độ nghiệp dư, thi đấu cùng người chuyên nghiệp như Doãn Chính chắc chắn không thắng nổi, nhưng có thể trau dồi kinh nghiệm.

Quả nhiên, sau hai lượt, Vương Nhất Bác vẫn kém một chút. Doãn Chính ném chai nước còn nguyên cho Vương Nhất Bác, cậu mở ra uống một ngụm, nhìn xa xăm vào đường đua

"Tiểu Bác, Ninh Ninh thi vào X đại, nếu kết quả tốt, lúc đó ở trong trường hy vọng cậu chỉ bảo thêm cho con bé"

"Vâng" Vương Nhất Bác gật gật đầu, không nói gì nữa. Thật lòng, khuôn mặt Doãn Ninh như thế nào cậu đã không nhớ rõ nữa.

Câu lạc bộ Hoàng Gia không những có khu đua motor, khu đua ngựa cùng các khu giải trí khác cũng có. Là nơi cậu ấm cô chiêu B thị tụ tập thác loạn về đêm, tuy nhiên nơi này vẫn rất có chừng mực, nói không với chất gây nghiện và các loại thuốc cấm.

"Nhất Bác ca" Một thanh âm mềm mại vang lên, bóng người như một con bướm mềm mại lao tới

"Uhm" Vương Nhất Bác nhanh chân né khỏi cái ôm nhiệt tình của cô bé

"Đáng ghét, Nhất Bác ca ca lúc nào cũng cự tuyệt người ta"

"Bớt giả bộ" Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn qua, sớm đã nhìn thấu cô bé từ lâu

"Aiza, người ta giả bộ cái gì chứ?" Doãn Ninh hờn dỗi, con người này sao lại thế? "Anh phải về rồi sao? Ở lại chơi thêm một chút đi"

"Không hứng thú" Vương Nhất Bác lách người qua, bỏ đi thẳng

"Hừ, Vương Nhất Bác, cậu chờ đấy!" Doãn Ninh tức giận dẫm chân, cái tên này sao khó chơi như vậy a? "Chết, anh họ nơi này cũng không thấy? Chắc chắn là lại lạc rồi!" Doãn Ninh vỗ đầu một cái, vội vã tìm người

Lúc này, Tiêu Chiến đang loay hoay...tìm đường trở lại. Nơi này quá rộng, đi vệ sinh thôi mà đã bị lạc rồi!!!

"Aiza, như thế nào lại về chỗ này rồi? Đã là lần thứ hai rồi!!! Còn không có ai để hỏi đường, điện thoại còn hết pin nữa!"

"Tiêu Chiến?" Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng người than thở, nghĩ ai đó lạc đường, cậu đột nhiên tốt bụng rẽ vào muốn giúp đỡ, vậy mà không ngờ lại gặp anh? Người này sao lại ngốc như vậy? Còn lạc đường? Thanh âm lúc nãy đều là tiếng địa phương, có lẽ cuống quá đây mà?

"Vương... Vương Nhất Bác? Sao em lại ở đây? Tôi...tôi... " Mất mặt! Cực kỳ mất mặt! Để em ấy thấy bản thân ngốc như vậy, mình thật là...

"Bị lạc sao?" Vương Nhất Bác bật cười thành tiếng. Bộ dạng rối rắm này, trông thật đáng yêu

"Ừm, tôi... Em... " Tiêu Chiến cuống sắp khóc, người này sao lại cười anh chứ? Nhưng mà, em ấy thật sự cười lên đẹp quá! Một năm qua, đây là lần đầu tiên anh thấy Vương Nhất Bác cười đấy, có lẽ cũng là người đầu tiên tại X đại trông thấy người này nở nụ cười

"Đứng đây đợi em, lát đưa anh trở lại" Vương Nhất Bác quay người đi vào phòng vệ sinh.

Lúc Doãn Ninh thông báo cho Doãn Chính anh họ Tiêu Chiến mất tích, Doãn Chính lập tức chạy lại, cùng con gái muốn đi tìm người lại thấy người được người khác....dắt về (?)

"Nhất Bác ca? Anh họ?" Doãn Ninh nhìn hai người nắm tay cùng một chỗ, tam quan có chút không rõ ràng rồi

"Chú, Ninh Ninh" Tiêu Chiến vội rút tay mình ra khỏi tay ai kia, ai nói Vương Nhất Bác lạnh lùng? Ít nói? Có nhầm không vậy? Xấu xa mới đúng!!!

"Sao hai đứa lại về cùng nhau? Còn...?" Doãn, Chính cũng có chút câm nín, anh đang nhìn thấy gì? Ánh mắt Nhất Bác kia là sao? Dịu dàng? Không thể, ba năm nay, thằng bé này còn chưa lộ ra ánh mắt đó lần nào đâu!

"Anh ấy bị lạc đường, cháu gặp được" Liền dắt trở về:)))

†★†★†★†★†★†

Quay trở lại vài phút trước, sau khi Vương Nhất Bác ra khỏi phòng vệ sinh, giơ bàn tay đã sấy khô ra trước mặt Tiêu Chiến

"?" Cậu ấy có ý gì?

"Tay, em dắt anh trở về"

"Tôi... Tại sao phải nắm tay? Em đi trước, tôi theo sau liền được mà?"

"Không dắt, sẽ không đưa anh trở về" Vương Nhất Bác chơi xấu, cơ hội nắm tay nhỏ của người ta, bỏ qua mới là đồ ngốc!

"Em... Em... Bắt nạt tôi" Tiêu Chiến ủy khuất, cuối cùng vẫn kìm lại trái tim đập loạn, đưa bàn tay nhỏ vào bàn tay to trước mặt

"Đúng vậy, em bắt nạt anh."

"..." Sao có người trên đời lại vô sỉ như vậy nhỉ? Đây là hình mẫu của anh? Chàng thơ của anh? Venus của anh? Oán giận đến đây, Tiêu Chiến nhìn lên phía trước, bóng lưng, bờ vai này cũng quá hoàn hảo rồi. Với nghề nghiệp tương lai là một người làm nghệ thuật, anh đã sớm nhận định, người trước mặt chính là chàng thơ trong các tác phẩm sau này của anh...

†★†★†★†★†★†

"Anh họ, em tìm không thấy anh, em báo cho mẹ rồi..." Doãn Ninh nhỏ giọng khai báo "Em nghĩ anh về X đại, gọi cho anh không được, cho, cho nên em nhờ mẹ tới ký túc xá xem anh đã về chưa"

"..." Tiêu Chiến bóp trán. Mẹ của Doãn Ninh tên là Tiêu Khinh Vũ, là cô út của anh, từ nhỏ còn cưng anh hơn cả con gái Doãn Ninh, cô không tìm thấy anh sẽ lo lắng như thế nào chứ? "Em gọi lại đi, anh nói chuyện với cô"

"Vâng"

Vương Nhất Bác thấy không ai để ý mình, càng yên tâm đứng bên cạnh Tiêu Chiến. Đến lúc một nhà bốn người muốn cùng ăn tối, cậu mới tự giác một mình lái xe trở về chung cư. Hiện giờ cậu vẫn là người ngoài, không thể đi cùng! Nhưng lần đầu chính thức gặp mặt đã (lừa) được nắm tay nhỏ của người ta, Vương Nhất Bác hưng phấn đến một đêm không ngủ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net