Phiên ngoại 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ Vương ở tuổi 39 mang thai, người Vương gia vừa mừng vừa sợ. Mừng vì cuối cùng sắp có thêm một thành viên gia nhập vào trong số bọn họ. Sợ vì càng lớn tuổi, mang thai khó, giữ được càng khó.

Ba Vương nghe các chị dâu nói chuyện, sợ hết hồn, nhanh chóng ném hết công việc cho con trai (từng) là bảo bối nhỏ nhất, cả ngày xoay quanh vợ yêu.

Qua ba tháng thai nhi ổn định, mẹ Vương có thể hoạt động giải trí bình thường, người đại diện nhận vài chương trình truyền hình để bà làm khách mời.

Lúc này trên mạng lan truyền rất nhiều ảnh chụp lén một nữ minh tinh đã gần bốn mươi luôn được một nam nhân lạ mặt chăm sóc cẩn thận. Mọi người đều suy đoán thân phận người này cùng quan hệ của bọn họ. Có nhiều kẻ ác ý tự nhận là antifan của nữ minh tinh buông ra những lời nói bẩn thỉu như hoá ra có kim chủ, kim chủ còn hạ mình đưa đi làm, đúng là nữ nhân dơ bẩn bla bla.

Vương Nhất Bác thỉnh thoảng có chú ý tin tức của mẹ Vương, lúc thấy hình ảnh ba ba đưa đón chăm sóc mama cậu rất vui vẻ. Lại lướt một chút bình luận, cả người bị tức đến run rẩy!

"Quá đáng!" Vương Nhất Bác vỗ bàn đứng dậy, lấy điện thoại gọi cho ba ba

"Sao vậy bảo bối?" Ba Vương rất nhanh đã nghe máy, có lẽ mẹ Vương bận, ông rảnh rỗi nên nghịch điện thoại thôi

"Ba, mẹ đâu rồi? Mẹ không xem tin tức chứ?"

"Mẹ con đang ghi hình bên trong, có chuyện gì sao?"

"Con gửi link cho ba. Đọc xong cần làm gì ba bảo con nhé. Đừng để mẹ đọc được, người mang thai thường rất nhạy cảm"

"Ba biết rồi. Để ba xem đã"

"Vâng"

Vương Nhất Bác thực sự rất lo lắng. Cậu cũng rất chờ mong em trai hoặc em gái sắp ra đời này. Cậu sẽ kết hôn cùng Tiêu Chiến, nếu có một tiểu bảo bảo làm bạn với ba mẹ thì thật sự viên mãn rồi.

Rất nhanh ba Vương đã gọi lại, Vương Nhất Bác nghe máy, thanh âm mẹ Vương truyền lại doạ cậu hết hồn

"Mẹ?"

"Ừm, mẹ không có chuyện gì, đừng lo lắng. Gần hai mươi năm lăn lộn trong giới giải trí, những lời công kích ác ý đâu phải ít? Mẹ quen rồi" Thanh âm mẹ Vương cực nhẹ, còn mang ý cười "Cảm ơn bảo bối lo lắng cho mẹ, yên tâm làm việc đi thôi. Chuyện này mẹ sẽ tự giải quyết"

"Vâng, cần hỗ trợ gì mẹ cứ cho nhân viên đến gặp con"

"Được"

Liên tục nửa tháng, người đàn ông bí ẩn bên cạnh nữ minh tinh Trần Giai luôn là đề tài nóng, nhưng nữ minh tinh vẫn không hề có một lời giải thích nào khiến dân tình càng thêm xôn xao, lời chỉ trích càng nặng nề. Những fan lâu năm của bà lên tiếng phản biện, mắng chửi anti mồm miệng dơ bẩn.

Khi sự việc lên đến đỉnh điểm, talk show với khách mời là ca sĩ minh tinh Trần Giai chuẩn bị lên sóng, thu hút sự chú ý của công chúng, mọi người chờ đợi thời gian phát sóng.

"Tiểu Giai, không biết thời gian vừa rồi em có xem tin tức về bản thân hay không?" Khi chương trình phát sóng được mười phút, MC liền chuyển chủ đề

"Có xem a, mọi người trí tưởng tượng thật sự quá phong phú" Mẹ Vương vui vẻ cười "Chuyện em đã kết hôn vốn chưa từng che giấu, sao mọi người chỉ nhận định người nọ là kim chủ không tồn tại nào đó mà không nghĩ tới biết đâu là ông xã của em chứ?"

"Ông xã của em?" MC giả vờ kinh ngạc "Ai nha tiểu Giai, tình cảm vợ chồng em vẫn luôn tốt như vậy sao? Trước đây chưa từng thấy hai người công khai, có rất nhiều suy đoán em đã li hôn đấy"

"Người ta nói, lời đồn dừng lại ở trí giả. Cái gì nên tin, cái gì không nên tin, hẳn mọi người có thể phân biệt được chứ? Tình cảm vợ chồng em hơn hai mươi năm nay vẫn rất tốt."

"Chị có thể hỏi kỹ một chút không?" MC dè dặt hỏi

"Tất nhiên, cũng không có gì không thể nói" Mẹ Vương thoải mái tựa lưng vào ghế

"Nếu mọi chuyện tốt đẹp như em nói, tại sao trước đây ông xã của em lại để em chạy lịch trình một mình như vậy? Không xót em một chút sao? Ít ra cũng tham ban gì chứ?"

"Chuyện này nói cũng dài. Đại khái là con trai bọn em đã trưởng thành, có thể tiếp nhận công tác của ông xã cho nên anh ấy rảnh rỗi, không có gì làm liền nơi nơi chạy theo em a" Mẹ Vương nghĩ tới ba Vương, liếc mắt nhìn ra vị trí đạo diễn chương trình đang ngồi, mắt đối mắt cùng ba Vương "Còn tham ban, trước đây hễ có thời gian rảnh, anh ấy đều đi thăm em, chỉ là mọi người không biết thôi"

"Thật ngưỡng mộ vợ chồng em quá!" MC nhìn theo ánh mắt mẹ Vương, cảm thán! Dừng lại chủ đề này. Đây cũng là kịch bản đã được soạn sẵn để tẩy trắng sự việc kim chủ thời gian vừa rồi, bà chỉ cần giả vờ tò mò một chút để nữ minh tinh khách mời thuận thế bày tỏ là được. "Không biết sắp tới em có kế hoạch gì không?"

"Tạm thời thì không ạ. Ông xã hiếm khi có thời gian nhàn rỗi, tranh thủ cùng nhau đi du lịch đâu đó một thời gian chị ạ"

Anti vẫn chửi rủa dưới phần bình luận của chương trình, nhưng mọi người đều có thể thấy, là giãy dụa mà thôi. Chẳng ai thèm đáp lời hay phân bua gì cũng bọn chúng, cãi nhau với những đứa ngu sẽ bị sự ngu bẩm sinh của chúng nó lây nhiễm, cho nên mặc kệ đi.

Tiêu Chiến cùng bạn nhỏ nhà anh xem hết talk show, buồn cười nói

"Anh cảm thấy thời gian sắp tới của em vô cùng vô cùng bận nha~"

"Hiện tại em cũng đang rất bận. Thời gian bên cạnh anh cũng không có bao nhiêu hết!" Vương Nhất Bác nhăn lại mi

"Đợi tiểu bảo ra đời, chúng ta liền có thời gian a~"

"Còn anh thì sao? Sau khi anh trở thành chính khách, thời gian bên nhau càng ít đi" Vương Nhất Bác đột nhiên hưng phấn "Bảo bảo, chúng ta kết hôn đi, được không?"

"Đợi hết bận, liền kết hôn" Tiêu Chiến nhéo mũi cậu "Hiện tại mẹ em đang mang thai, làm sao tổ chức cho chúng ta được, sẽ mệt chết"

"Nói cũng đúng!" Vương Nhất Bác lại ỉu xìu xuống

"Thật ra, chúng ta có thể mua nhà, ngày không có thời gian bên cạnh nhau, nhưng buổi tối ở cùng một chỗ cũng sẽ không khó chịu như bây giờ nha" Tiêu Chiến đề nghị

Vì vậy, tiểu Vương tổng nghe lời laopo nói xong lập tức để Tưởng Phóng số khổ chạy đi tìm nhà. Cuối cùng chọn một căn biệt thự tầm trung ở gần trung tâm thành phố, hai người góp tiền mua lại, chuyển vào ở.

______

"Ba, như thế nào lại vào hôm nay? Không phải dự sinh vào một tuần sau sao?" Vương Nhất Bác đang ôm Tiêu Chiến đi gặp chu công thì ba Vương gọi cho bọn họ nói mẹ Vương đang ở bệnh viên, sắp sinh rồi.

"Ba cũng không biết thế nào. Đang ngủ thì mẹ con kêu bụng đau, vú Vương nói có khả năng cô ấy sắp sinh, vội vã đưa người vào bệnh viện."

"Ba, ba bình tĩnh, sẽ không có chuyện gì đâu. Con cùng Nhất Bác sẽ lập tức chạy vào" Tiêu Chiến cầm lấy điện thoại trên tay Vương Nhất Bác, đáp lời ba Vương, sau đó giục cậu "Còn không nhanh lên"

"Bảo bảo, hay anh ở nhà, để em đi, hôm qua anh..."

"Em còn nói nữa có tin anh lập tức đánh em không?" Là ai hành anh cả một đêm? Giờ biết đau lòng?

"Được rồi, bảo bảo đừng tức giận. Cùng đi"

Lúc hai người tới bệnh viện, mẹ Vương đã vào phòng sinh được một lúc. Hành lang chỉ có ba Vương đang lo lắng đi đi lại lại.

"Ba, vú Vương đâu?" Vương Nhất Bác bước nhanh tới bên cạnh ba Vương

"Hai đứa tới rồi? Vú Vương trở về lấy nhưng vật dụng cần thiết" Ông chú ý đến con rể ngoan đang chậm rãi đi tới "Chiến Chiến, sao sắc mặt con lại kém như vậy? Sinh bệnh sao?"

"Khụ, ba, con không sao, nghỉ một lát liền tốt" Tiêu Chiến đỏ mặt ho một tiếng

"Đã bảo anh ở nhà..." Vương Nhất Bác nghe ba ba nói lập tức lại lo lắng la lên

"Em câm miệng cho anh" Tiêu Chiến liếc mắt nhìn qua

"Vâng" Thê nô! Quá thê nô!

"..." Con trai giống ông cũng thật là bi ai. Ba Vương thầm niệm

Người bình thường sinh nở không mất bao nhiêu thời gian, chỉ trách mẹ Vương đã lớn tuổi, lại gặp trường hợp sinh khó, khi ba người đàn ông ngoài hành lang sắm lo đến chết, cửa phòng sinh mở ra, mẹ Vương mê man được đẩy ra ngoài.

"Bác sĩ, như thế nào lại như vậy?" Trái timba Vương treo lên tận cổ, lần trước sinh bảo bối lớn mẹ Vương vẫn còn tỉnh táo cười với ông cơ mà?

"Người nhà không cần lo lắng, sản phụ chỉ là kiệt sức mà thôi. Nằm nghỉ ngơi một lúc sẽ tốt hơn. Quên chúc mừng ông, là một tiểu tử bụ bẫm" Bác sĩ từ ái nói chuyện cùng ba Vương, sau đó cáo từ rời đi

"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ!" Ba Vương mừng rỡ gọi với theo

"Ba, ngài lúc này...bộ dáng rất ngu ngốc" Vương Nhất Bác không đành lòng nhìn thẳng

"..." Ba Vương ngẫm lại, hình như bản thân vừa rồi đúng là có chút ngốc. Ông lườm con trai, chạy theo vào phòng dưỡng sức của mẹ Vương, tiểu bảo bối vừa ra đời đã bị ba ba bỏ quên

"Y tá tỷ tỷ, đứa nhỏ đâu? Đứa nhỏ thế nào?" Vẫn là Tiêu Chiến ngăn lại y tá để hỏi

"Anh là ba đứa bé sao? Đứa nhỏ rất khoẻ mạnh, đã được di chuyển bằng đường khác đến phòng trẻ sơ sinh" Y tá ra sau, liền nhận nhầm người...

"..." Vương Nhất Bác đen mặt "Anh ấy là anh rể"

"A? Vậy anh là ba đứa nhỏ sao? Xin lỗi xin lỗi" Y tá rối rít xin lỗi

"..." Tiêu Chiến suýt nữa bật cười thành tiếng, nữ y tá này rốt cuộc mơ hồ sống đến từng này tuổi không vấn đề gì sao?

"Tôi là anh trai nó!" Vương Nhất Bác gằn từng chữ

"A, sản phụ còn trẻ như vậy đã có hai người con lớn vậy rồi?" Nữ y tá nhìn qua Tiêu Chiến nói lời thấm thía "Chàng trai trẻ, mẹ vợ anh cũng đã sinh thêm một tiểu đệ đệ, anh hãy cố gắng lên!

"Anh ấy, KHÔNG THỂ SINH!" Vương Nhất Bác nói xong, cũng mặc kệ nữ y tá ngẩn người choáng váng đứng tại chỗ, nắm tay người yêu đi tìm tiểu đệ đệ

"Ha ha ha" Tiêu Chiến ngả đầu vào vai cậu nhỏ cười như điên, cười không dừng được "Ha ha, cười chết anh rồi!!!"

"Anh còn cười?" Vương Nhất Bác buồn bực ép lưng anh vào tường, một tay chống lên tường phía trên vai anh, một tay nắm lấy cổ anh

"Ha ha, em làm gì? Ha ha, muốn giết chết anh sao?" Tiêu Chiến vẫn còn cười

"Muốn làm chết anh!" Cũng mặc kệ anh đang cười, Vương Nhất Bác giữ lấy cằm anh, hôn anh. Người này, lúc nào cũng có thể khiến cậu muốn bắt nạt!

"Ưm~ Nhóc hư hỏng!" Tiêu Chiến đẩy người ra, nhẹ mắng

"Vậy anh thích em hư hỏng như vậy hay không?" Bình ổn hơi thở, Vương Nhất Bác cười đến lưu manh hôn lên cổ anh

"Ưm, còn ở bệnh viện" Tiêu Chiến yếu ớt phản kháng

"Tạm tha cho anh. Trở về liền tính sổ sau" Vương Nhất Bác gài lại cúc áo sơ mi trên cùng của Tiêu Chiến, che đi hôn ngân khắp cổ anh. Nhìn thấy, cậu lại nhịn không được mất...

"Vậy... Đa tạ em rồi~

Hai người đi theo chỉ dẫn đến phòng trẻ sơ sinh, được y tá trực hướng dẫn mặc vào đồ bảo hộ sau đó mới được dẫn tới nhìn tiểu bảo bối.

"Thực xấu. Da nhăn như khỉ vậy." Vương Nhất Bác nhìn bên này, lại vòng qua bên kia nhìn thật kỹ, cuối cùng cho ra kết luận "Một chút cũng không soái như em!"

"..." Y tá im lặng...

"..." Tiêu Chiến liếc mắt khinh bỉ "Em vừa nói ba ba bộ dạng thức ngốc, chính em cũng ngốc chết đi được!"

"Em chỗ nào ngốc a? Chồng anh rất thông minh có được không! Hừ!"

"Im miệng" Tiêu Chiến đỏ mặt nhìn qua y tá khuôn mặt vặn vẹo bên cạnh, cô có thể cười, đừng nhịn như vậy ảnh hưởng cơ mặt có biết không?

"Ò" Vương Nhất Bác biết bản thân vừa rồi nhanh miệng, thức thời im lặng, để lão bà giận là một chuyện ngu ngốc, ngủ sofa hay quỳ bàn phím đều thực không dễ chịu chút nào!

"Trẻ con phải mấy ngày sau mới đẹp lên được." Tiêu Chiến thấy đứa nhỏ im lặng, mới giải thích

"Vậy trở về ngủ, mai cùng em đi mua đồ cho bảo bảo rồi lại vào, sáng mai anh còn phải tới studio sớm không phải sao?"

"Được. Nói với ba một tiếng rồi trở về"

Cứ như vậy, tiểu bảo bảo vừa sinh ra đã có được sự cưng chiều của anh trai cùng anh rể. Con lão ba sao? Vẫn là không nên đặt nhiều hy vọng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net