Phiên ngoại 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu bánh bao hai chủi

Vương Nhất Bác thật nhiều lần muốn đá văng tiểu đệ đệ ra khỏi nhà bọn họ!

Vì sao à?

Lão bà nhà mình cả ngày chỉ lo chăm sóc tiểu đệ đệ. Tiểu đệ đệ một câu tiểu ca ca, tiểu ca ca ôm ôm, tiểu ca ca chơi cùng em... Liền kéo lão bà rời khỏi người mình!

Có thể không ghen tỵ sao? Có thể sao?!

"Vương Nhất Bác, quần của tiểu bảo" Thanh âm Tiêu Chiến từ ngoài phòng khách truyền vào, một trăm lần không nguyện ý đi nữa, Vương Nhất Bác vẫn phải đứng dậy qua phòng tiểu bảo lấy quần áo cho nhóc.

"Bảo bảo, ba mẹ lúc nào mới trở về chứ?" Đưa đồ vào tay anh, Vương Nhất Bác đau khổ hỏi

"Em thật là" Tiêu Chiến bật cười, thật hết nói

"Đã một tuần không cái kia kia, em rất khó chịu!" Mỗi lần vừa tính hành sự, tiểu bánh bao như một vị thần xuất hiện gõ cửa phòng...

"Hư!" Tiêu Chiến đỏ mặt bịt lại tai tiểu bánh bao "Em lại nói linh tinh!"

"Em nơi nào nói linh tinh? Chẳng lẽ anh không muốn?" Vương Nhất Bác nhìn anh, nếu anh nói một câu không muốn xem cậu có làm anh ngay tại chỗ hay không?

"..." Tiêu Chiến đỏ mặt không đáp, thật muốn bịt miệng cậu

"Muốn bịt miệng em sao? Có thể!"

Vương Nhất Bác xấu xa cười, một tay che lại mắt tiểu bánh bao, một tay ghì lấy cổ Tiêu Chiến, hôn anh. Tiêu Chiến cũng biết thời gian này tiểu nam nhân nhịn thật cực khổ, vì vậy chỉ cười để mặc cậu hôn mình, còn chủ động xoa nắn cổ cậu, tay mơn trớn yết hầu nam tính, ý mời gọi vô cùng rõ ràng!

"Damn it!" Vương Nhất Bác chửi thầm một tiếng, gằn từng chữ "Anh! Đợi! Đấy!"

"Ha ha ha" Tiêu Chiến sảng khoái cười lớn, quay lại tiếp tục cùng tiểu bánh bao chơi đùa.

"Mẹ, bao giờ hai người mới tới đón đệ đệ đi?" Tiêu Chiến đang chơi, đột ngột nghe tiểu nam nhân nhà mình gọi cho mẹ Vương...

"Vương! Nhất! Bác!" Tiêu Chiến nếu không phải cố kỵ tiểu bánh bao ở đây, đã một phát tát qua rồi. Cái người này sao lại như vậy cơ chứ?

"Được, vậy ba mẹ nhanh lên" Vương Nhất Bác dường như không nghe ra nam nhân của cậu tức giận, vẫn giục mẹ Vương.

"...!" Tiêu Chiến câm nín rồi

Vú Vương tới, giao lại tiểu bánh bao cho bà trông, Vương Nhất Bác chở Tiêu Chiến đi làm.

"Em có còn cần da mặt không hả?" Trên xe, Tiêu Chiến oán giận

"Da mặt với tính phúc, em chọn cái phía sau"

"..."

Hai ngày sau đó, vào chiều thứ bảy, ba mẹ Vương đi du lịch trở về, nhớ tiểu bánh bao nên chạy ngay tới nhà con trai lớn đón về, cặp chồng chồng son cuối cùng cũng có không gian riêng.

"Bảo bảo, hôm nay anh cũng đừng mơ xuống được giường"

"Vương Nhất Bác, em có còn là người không hả?" Tiêu Chiến vừa oán giận vừa cười đến vui vẻ

Cuộc sống sinh hoạt hài hoà diễn ra thường nhật như vậy. Thật tốt!

Lynn: Quà mừng lễ quốc khánh đến các nàng nè. Vui vẻ nha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net