Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu thích mới của Thiếu phu nhân là một con thỏ.

Con thỏ này trắng nõn mũm mĩm, so với những con thỏ bình thường thì nhỏ nhắn và tinh xảo hơn nhiều, có thể cuộn thành một cục tròn vo trong lòng bàn tay, khiến người ta vô cùng yêu thích.

Những loài vật nhỏ như vậy thông thường không sống được bao lâu trong bàn tay của trẻ nhỏ. Cũng may Thiếu phu nhân mặc dù có tâm tính của một đứa trẻ, nhưng yêu hoa cỏ và động vật hơn nhiều những đứa trẻ bình thường. Y thường hái hoa trong sân, sau khi hái xong lại nâng niu ở trong tay mà đi dạo. Cẩn thận ngắt từng cánh hoa, dán lên miệng lên má, ngửi ngửi mùi hương của nó như một động vật nhỏ, chơi một lát lại cắm vào cành cây. Trong đầu y không biết làm như vậy là vô nghĩa, cành hoa kia vẫn sẽ khô héo rồi chết. Y chỉ nghĩ mình trả lại rồi thì hoa kia sẽ không sao, liền quay người vui vẻ đi ăn điểm tâm.

Con thỏ này là do Thiếu tướng quân mang về. Vị thiếu gia này trên đường hồi phủ đã cầm theo chiếc lồng lụa vàng chứa con thỏ, không hề đưa cho gia nhân tiếp quản một chút nào. Vào phủ rồi, lại lập tức lượn qua Thiếu phu nhân đang ngồi trên xích đu, thản nhiên bước vào tiểu đình, đặt nó lên bàn đá.

Hai mắt Thiếu phu nhân sáng ngời, vừa xuống xích đu đã gọi hắn: "Thiếu gia!" Đôi mắt lại giống như cún con, đung đưa qua lại giữa khuôn mặt của Thiếu tướng quân và con thỏ ở trên bàn. Lộc cộc chạy tới, lại gọi một tiếng "Thiếu gia", hai tay chắp ở sau lưng, cúi người tò mò nhìn chằm chằm vào con thỏ.

Thiếu tướng quân ừ một tiếng, nhưng không nhìn y, mà là vô cùng lơ đãng đem một ngón tay đút vào trong lồng, nhẹ nhàng vuốt ve miệng con thỏ.

Con thỏ cử động thân mình tròn vo, dùng cái miệng tam giác hồng hồng cọ cọ vào đầu ngón tay của hắn.

Thiếu phu nhân ngẩn ngơ. Y mở to hai mắt nhìn Thiếu tướng quân, lại nhìn con thỏ, vẻ mặt có chút mờ mịt. Ngẫm nghĩ một chút, lại vươn tay, chạm vào cánh tay của Thiếu tướng quân, răng thỏ cắn vào môi dưới, hỏi: "Thiếu gia, đây là cái gì vậy?"

Giọng nói của y cực kỳ ngoan ngoãn, hai mắt long lanh nước, gương mặt trắng nõn non nớt hơi phồng lên, còn giống động vật nhỏ hơn cả con thỏ ở trong lồng.

Thiếu tướng quân nói: "Con thỏ." Sau đó thong thả rút bàn tay ở trong lồng ra, vỗ vỗ lên miệng của Thiếu phu nhân.

"Rất giống ngươi."

Kẻ ngốc kinh ngạc. Y sờ lên mặt của chính mình, lại cúi người nhìn con thỏ, vừa nhìn vừa xoa xoa mặt mình. Xoa đến lỗ tai liền dừng lại, nghiêng đầu hỏi: "Tai của ta ngắn như vậy, thật sự giống nó sao?"

Nha hoàn đang hầu hạ bên cạnh bật cười. Vẻ mặt Thiếu tướng quân vẫn như bình thường, nhẹ nhàng bâng quơ mà xoa nhẹ lên tai y, động tác cũng không có gì bất thường, nhưng lại khiến cho nha hoàn xấu hổ tới mức phải đỏ mặt quay đi.

Thiếu tướng quân nói: "Không ngắn, rất vừa vặn."

Thiếu phu nhân rụt người lại theo bản năng, chỉ cảm thấy lỗ tai có chút nóng. Nghe Thiếu tướng quân nói như vậy, lại vui vẻ nhìn hắn mà cười.

Tâm trí của y chỉ bằng đứa trẻ ba bốn tuổi, cười rộ lên liền có cảm giác ngu ngốc đáng yêu. Đặc biệt còn hơi hơi rụt vai, nâng cằm cười, dưới môi có một nốt ruồi nhỏ, ngoan ngoãn nhìn người, không có chút nào phòng bị, chỉ bày ra bộ dạng mềm mại nhất, ngọt ngào nhất.

Ánh mắt Thiếu tướng quân khẽ lay động, nhìn Thiếu phu nhân đang cúi người trêu chọc con thỏ một hồi lâu. Hắn khẽ cười, khoé môi cong lên, nói: "Ngươi thích thì cầm mà chơi."

Thiếu phu nhân đối với con thỏ này, không thể nói là không để tâm.

Đương nhiên, điều đó không có nghĩa là y sẽ chăm sóc con thỏ ăn uống tắm rửa – đến quần áo của chính y đều phải chờ Thiếu tướng quân cởi cho. Ngoài việc để người hầu cho ăn và dọn chuồng, hầu như lúc nào Thiếu phu nhân cũng mang theo con thỏ bên mình, kể cả lúc nha hoàn lau người cho con thỏ cũng ngồi bên cạnh để xem. Khi chơi đùa ở trong viện, y lại nghe lời nha hoàn mà đặt con thỏ xuống mặt đất, cũng không làm gì khác, chỉ ngồi xổm một bên, con thỏ nhảy về phía trước một bước, y cũng nhảy về phía trước một bước. Thiếu phu nhân mặc bộ đồ màu trắng, thực sự giống một con thỏ tinh đang hoảng hốt.

Thiếu tướng quân hồi phủ mấy lần, kẻ ngốc cũng không thèm đứng lên nghênh đón, chỉ vuốt ve đầu gối trắng nõn mũm mĩm của thỏ nhỏ, ngẩng đầu gọi hắn một tiếng liền kết thúc.

Nếu không phải con thỏ chỉ có thể ngủ ở trong lồng, Thiếu phu nhân đã sớm đem nó lên giường cùng ngủ với y và Thiếu tướng quân.

Khi nghe nói không thể đặt con thỏ lên trên giường, trái tim của kẻ ngốc gần như tan nát. Y cúi đầu dùng lòng bàn tay xoa xoa đầu con thỏ, khi ngẩng đầu lên, lông mày đều cau lại, trong mắt ngân ngấn nước, lại thận trọng dò hỏi một lần nữa.

Kể từ khi học xong câu "Dùng gậy đánh chết", y thường xuyên xử sự ngang ngược, vô lý và tuỳ hứng, hiếm khi lại có bộ dạng đáng thương như thế này. Tiểu nha hoàn mặt không đổi sắc, nghiêm túc nói không thể. Nếu không, sẽ không tốt cho con thỏ, Thiếu gia cũng sẽ không vui.

Thiếu phu nhân lúc này mới sụt sịt, trề môi, cúi đầu rầu rĩ nói: "Ồ...."

Một hôm, Thiếu tướng quân không thượng triều sớm, ngược lại cùng Thiếu phu nhân ăn sáng.

Khi ăn sáng, Thiếu phu nhân dùng một tay lấy đồ điểm tâm, một tay lấy thức ăn cho thỏ, cứ ăn một miếng lại đút cho con thỏ một miếng. Biên độ nhai vừa nhỏ vừa nhanh, không khác gì con thỏ.

Thiếu tướng quân ngồi bên cạnh nhướng mày, nói: "Mấy ngày nay y đều ăn như vậy sao?"

Hướng hắn nhìn chằm chằm chính là Thiếu phu nhân. Nha hoàn sửng sốt một chút mới vội vàng đáp: "Vâng. Thiếu phu nhân đặc biệt thích con thỏ này, ngoại trừ bữa tối là thời gian con thỏ phải mang ra ngoài để tắm rửa, còn lại đều ở bên cạnh Thiếu phu nhân."

Thiếu tướng quân: "....."

Thiếu phu nhân ngơ ngác nhìn Thiếu tướng quân đứng dậy, chộp lấy đôi tai thỏ do ngoại tộc ở biên cương tiến cống, lạnh mặt ném cho tiểu nha hoàn, "Mang nó ra ngoài."

Động tác này thật sự rất lớn, con thỏ nhỏ xinh xắn tròn trịa kia ở trong tay hắn dường như sắp bị nướng chín, đôi chân dài bằng nửa ngón tay và thân hình to bằng lòng bàn tay kinh hoàng bay vài vòng trong không trung. Tiểu nha hoàn sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng ôm nó vào lòng, vâng dạ lui ra.

Thiếu phu nhân nhìn theo bóng dáng của nàng, ngơ ngác "Này" lên một tiếng, thức ăn cho thỏ cầm trong tay vẫn còn chưa buông ra.

Một lúc sau, y mới hồi phục tinh thần, mở to hai mắt nhìn Thiếu tướng quân: "Ngươi nắm lỗ tai nó!"

Thiếu tướng quân chậm rãi nuốt một ngụm cháo: "Không có."

"Ngươi nắm!" Vẻ mặt Thiếu phu nhân vừa kinh ngạc vừa giận dữ, điểm tâm trong tay cũng ném ngay xuống đất.

Thiếu tướng quân nói: "Ta nắm như thế nào?"

"Ừm.... Ừm...." Thiếu phu nhân ngây người một lát, cắn đầu ngón tay ngẫm nghĩ, hai mắt đột nhiên sáng lên: "Chính là như vậy!"

Y nâng đôi tay lên, nắm lấy lỗ tai của chính mình kéo về phía trước, kẻ ngốc không tỉnh táo, cho nên lực tay cũng không nhẹ, khiến cho vành tai bị kéo lên rất nhiều. Y bị đau đến mức kêu "Á" một tiếng, lập tức bỏ tay xuống.

Hai mắt Thiếu phu nhân đỏ hồng, vẻ mặt bàng hoàng không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào bàn tay của chính mình. Y bối rối ngẩng đầu nhìn Thiếu tướng quân, lại cúi đầu nhìn tay, vẻ mặt vừa tức giận vừa sợ hãi, dường như muốn đánh cho đôi tay của mình hai cái vì làm đau lỗ tai. Y nhấc hai tay lên lần nữa, nhưng không dám chạm vào, chỉ rì rầm phát ra một chút âm thanh vừa uỷ khuất vừa dấp dính.

Thiếu tướng quân bị chọc cười. Hắn chậm rãi lấy khăn lau miệng, vươn tay ra nói: "Lại đây, ta xoa cho ngươi."

Trên mí mắt của phu nhân ngốc đã nhoè nước mắt, sụt sịt cái mũi, ngoan ngoãn dịch dịch cả mông lẫn ghế qua. Nhưng mà Thiếu tướng quân lại hơi nhướng mày, chậc một tiếng, trực tiếp kéo y ngồi lên trên đùi mình.

Đúng là không biết nên khóc hay nên cười, giờ phút này có thể coi là động tác thân mật nhất của đôi "Phu thê" kể từ khi thành hôn.

Mặc dù ngày động phòng đó, đại nha hoàn đến chết cũng không biết tại sao hai người rõ ràng chưa làm việc phu thê, vậy mà trên gáy Thiếu phu nhân lại có một dấu hôn đỏ thẫm. Thiếu tướng quân chỉ là đè kẻ ngốc xuống giường, để lại dấu ấn mới coi như là động phòng.

Khi đó, Thiếu tướng quân lần đầu tiên nhìn thấy y, trong lòng lại có chút cảm khái, nhưng cũng không phải là tình sâu ý nặng gì. Chỉ là động phòng là thời khắc quan trọng nhất của phu thê, dù sao cũng không thể hoàn toàn bỏ lỡ, hắn cũng không muốn bỏ lỡ, cho nên mới ở trên người phu nhân ngốc mà ngậm mút một chút.

Thiếu phu nhân ngây ngốc bị ép ngồi trên đùi hắn, vòng eo bị Thiếu tướng quân gắt gao trói vào trong ngực, vì thế theo bản năng mà vòng tay qua cổ hắn, ngơ ngác mở to hai mắt, liên tục chớp chớp mà nhìn Thiếu tướng quân.

Thiếu tướng quân nói: "Cúi đầu."

Thiếu phu nhân lúc này mới nhớ tới cái tai bị đau, trề môi nghe lời, còn suy nghĩ một chút xem bảo hắn nên xoa tai nào trước, không ngờ lại phát hiện ra mình không thể động đậy, chỉ có thể để mặc Thiếu tướng quân xoa một bên tai. Y đành dùng một tay níu lấy vải áo trên vai Thiếu tướng quân, cúi đầu xuống.

Cúi đầu rồi, y bỗng nhiên lại nhớ tới: Thiếu gia dùng một tay ôm eo mình, một tay khác giữ chân mình, vậy thì xoa như thế nào?

Không chờ y suy nghĩ cẩn thận, Thiếu tướng quân đã khẽ nâng cằm, hai mắt nhắm hờ, há miệng ngậm lấy vành tai của Thiếu phu nhân.

Kẻ ngốc lập tức run rẩy, bàn tay gắt gao nắm lấy bờ vai hắn.

Vương Nhất Bác dùng răng nanh cắn nhẹ lên phần dái tai đầy thịt của y, nhưng không hề dùng lực. Hắn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng và chậm rãi liếm hôn vành tai của Thiếu phu nhân từ dưới lên trên. Đôi môi khẽ nhúc nhích, gần như là mút lấy dái tai y, hơi thở trầm thấp cùng nhiệt độ nóng như thiêu đốt phả lên, dấu răng trên vành tai dần dần tăng thêm lực độ, lúc nặng lúc nhẹ, vừa ướt át vừa tình sắc mà cọ xát vào xương sụn.

"Ưm – Ngứa, ngứa quá...."

Tiêu Chiến hoảng sợ hít vào một hơi nhỏ, vô thức di chuyển thân thể muốn trốn thoát. Cánh tay vốn đang ôm eo y lập tức siết chặt lại, dường như muốn đem cả người y dung nhập vào trong ngực. Gân xanh trên bàn tay đang ôm lấy đầu gối của y căng lên, dễ dàng móc hai chân của kẻ ngốc kéo đến trước người.

Dần dần, Vương Nhất Bác không chỉ mút tai Tiêu Chiến nữa, mà khẽ nghiêng đầu, liếm hôn lên làn da cực kỳ tinh tế mềm mại sau tai, hơi thở nóng ấm nặng nề khiến da đầu y tê dại, từng chút từng chút một đều khiến cổ họng kẻ ngốc phát ra âm thanh mềm mại run rẩy, xương eo dường như cũng muốn mềm ra dưới bàn tay của Thiếu tướng quân. Đôi tay vô thức để lên vai hắn, khẽ run, cực kỳ khó nhịn mà không biết phải làm sao. Cả cẳng chân lẫn mũi chân đều căng chặt, dần dần hướng vào trong, dán chặt vào người Vương Nhất Bác.

Thiếu tướng quân lúc nặng lúc nhẹ liếm vào gáy y, thỉnh thoảng lại mút một cái, phát ra âm thanh ái muội cực kỳ rõ ràng, sau đó mới khẽ buông ra, hầu kết lăn lộn. Vì tư thế hiện tại của hai người, hắn phải ngước lên để nhìn Thiếu phu nhân, nhưng hơi thở rõ ràng vẫn lộ ra khí thế xâm lược như cũ.

Thiếu tướng quân nói: "Còn đau không?"

"...." Thiếu phu nhân ngơ ngác một chút, lắc đầu, lại gật đầu. Vẻ mặt rối rắm sờ vào eo của chính mình. Khoảnh khắc y buông vạt áo của Thiếu tướng quân ra, lại chỉ cảm thấy toàn thân đều run rẩy.

Hai mắt y mở to, sau đó liền rũ xuống, đuôi mắt ửng đỏ mà ướt át, hơi thở vừa nhỏ lại vừa hỗn loạn. Y liếc nhìn Thiếu tướng quân, dường như vừa muốn sờ lỗ tai lại vừa không dám sờ, sờ vào eo lại không tìm thấy chỗ nào đau, vẻ mặt có chút uỷ khuất.

Thiếu tướng quân mỉm cười, khoé miệng cong lên một chút, thoạt nhìn có vẻ tâm tình rất tốt. Hắn đỡ Thiếu phu nhân dậy, chỉnh lại một chút bộ quần áo hơi xộc xệch. Khi quay đầu lại, kẻ ngốc vẫn còn ngơ ngác ngồi trên ghế, một bên tai vẫn đỏ lên, trên đó còn có mấy dấu răng không rõ ràng.

Vương Nhất Bác hơi nhướng mày, gắp một miếng điểm tâm nhét vào miệng Thiếu phu nhân, "Ăn tiếp đi, ta phải thượng triều."

Sau khi hắn đi, Thiếu phu nhân vẫn cắn một miếng điểm tâm trong miệng, nhíu mày nhìn chăm chằm về phía trước. Y lẩm bẩm lầu bầu nói cái gì đó, nhưng vẫn không quên nhét đồ ăn vào trong miệng nhai như một con hamster.

Gì thế mà âm thanh trở nên mơ hồ, nghe không rõ, hình như là "Khó chịu", "Không khó chịu", "Ngứa", "Không còn chút sức lực nào"; sau đó còn xoa xoa lỗ tai của chính mình, răng thỏ in dấu trên chiếc bánh bao nhỏ, cuối cùng tự nhủ: "Có đau không nhỉ? Không đau!"

Chạng vạng ngày hôm đó, Trấn Quốc tướng quân nhất thời hứng khởi, ra lệnh cho cả nhà cùng nhau dùng bữa. Nói là cả nhà, thực ra trên bàn cũng chỉ có bảy người, gồm Trấn Quốc tướng quân, hai người thiếp, thêm hai tiểu thư mới hơn ba tuổi, Thiếu tướng quân và Thiếu phu nhân mà thôi.

Trấn Quốc tướng quân vẫn chưa tục huyền, chỉ là trước khi Thiếu tướng quân xuất chinh vào năm mười lăm tuổi thì nạp thêm hai người thiếp. Lâm thị sinh được một nam hài, còn nhỏ yếu, trời tối là phải uống thuốc rồi dỗ ngủ; Chu thị sinh ra hai nữ hài, ngày thường cũng không ngoan ngoãn lắm, nhưng đều cực kỳ sợ Thiếu tướng quân, cho nên ngồi bên bàn cơm không dám phát ra tiếng.

Đây là lần đầu tiên Thiếu phu nhân phải dùng bữa với nhiều người như vậy, lá gan tự nhiên cũng nhỏ đi rất nhiều. Y ngồi bên cạnh bàn, cầm đũa, nhưng hoàn toàn không dám động thủ, chỉ nép vào ghế, nhìn chằm chằm vào đồ ăn trước mặt, ngoan ngoãn ăn bất cứ thứ gì mà Thiếu tướng quân gắp cho.

Hai tiểu thư nhỏ tuổi lần đầu tiên nhìn thấy vị đại ca làm người ta sợ hãi làm như vậy, vô cùng kinh ngạc, cắn đũa nhìn chằm chằm vào Thiếu phu nhân.

Thiếu phu nhân nhìn thấy, chớp chớp mắt, ngây ngốc cười với các nàng.

Thiếu tướng quân thản nhiên đem một miếng thịt được xào đến mức đỏ tươi đưa đến bên miệng y: "Ăn đi."

Kẻ ngốc luôn mở miệng ăn trước khi nhận ra thứ gì đang đưa vào miệng mình. Y nhăn mặt lại, vừa nhai vừa hỏi: "Đây là cái gì vậy?"

Thiếu tướng quân nói: "Thịt thỏ."

Khoé miệng của tiểu nha hoàn đứng bên cạnh lão quản gia khẽ giật giật.

"Ồ...." Thiếu phu nhân tiếp tục nhai, nuốt, hoàn toàn không có vẻ gì là hoảng sợ hay buồn bã như nha hoàn tưởng tượng. Đứa nhỏ thích thỏ, vô tình phát hiện ra mình đang ăn thịt thỏ, thế mà lại tự mình gắp thêm một miếng, đặt ở trong bát rồi nhìn một lúc lâu.

Bỗng nhiên, y ngẩng đầu lên, kéo ống tay áo của Thiếu tướng quân, nói: "Hôm nay ngươi kéo tai con thỏ."

Nha hoàn: "...."

.... Ừm, Thiếu phu nhân là một kẻ ngốc mà.

Thiếu tướng quân nói: "Không có."

Thiếu phu nhân cố chấp nói: "Ngươi có!"

Mặt Thiếu tướng quân không hề đổi sắc, lại đút cho y một miếng thịt thỏ, "Ta không có."

Trấn Quốc tướng quân quả thật rất ngạc nhiên.

Thiếu phu nhân bị cay đến tê lưỡi, nuốt xuống rồi tiếp tục nói: "Ngươi kéo, ngươi kéo tai nó!"

Vì thế, Thiếu tướng quân lại gắp thêm một miếng thịt nữa, nói: "Ta kéo như thế nào?"

Cả bàn người đều không ăn nổi nữa. Lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ ở chung như thế, đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm.

Miệng Thiếu phu nhân căng phồng, đang muốn theo bản năng mà lấy bản thân mình ra làm mẫu, nhưng vừa làm đã dừng lại, nhớ tới cơn đau buổi sáng. Y nhìn sang Thiếu tướng quân, lại cắn đầu ngón tay ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên nghĩ ra, duỗi tay kéo mạnh tai Thiếu tướng quân đang bình tĩnh, thong thả ung dung ăn cơm!

Mọi người: ..... Cái mẹ gì vậy!

Vì thế, Thiếu tướng quân cao cao tại thượng, lúc nào cũng ngạo nghễ bất khả xâm phạm như sen trắng trúc xanh, lại bị phu nhân của chính mình dùng hai tay kéo tai trước mặt mọi người, còn dùng hết sức mà kéo.

Thiếu phu nhân chớp chớp đôi mắt to tròn, cuối cùng nuốt xong miếng thịt, dưới tình huống sắc mặt Thiếu tướng quân đã hoàn toàn thay đổi thì vô cùng hài lòng, thậm chí còn nghiêng đầu dụi dụi tai của mình lên vai.

Ừm, thế này thì tai y không đau nữa!

Thiếu phu nhân nghiêm túc nói: "Ngươi kéo như vậy đấy!"

Gân xanh trên trán Thiếu tướng quân giật giật, thiếu chút nữa thì bẻ gãy chiếc đũa trong tay.

Một đám gia nhân đứng bên cạnh, ngay cả những chủ tử đang ngồi bên bàn, ngoại trừ Trấn Quốc tướng quân, đều hận không thể biến thành vô hình.

Tính tình Thiếu tướng quân sao có thể tính là tốt chứ? Khi thượng triều, đến cả Hoàng Đế cũng không thể làm hắn nể tình. Giờ phút này, bị phu nhân ngốc kéo tai làm trò trước mặt bao nhiêu người, đừng nói là chuyện phát sinh trên người hắn, cho dù là toàn bộ kinh thành cũng chưa từng thấy qua!

Tiểu nha hoàn mềm nhũn cả hai chân, không biết có nên cầu tình vào lúc này không. Thiếu phu nhân lại nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào sắc mặt cực kỳ u ám của Thiếu tướng quân, cẩn thận đặt hai tay lên cánh tay hắn, nâng cằm lên, hôn lên vành tai của Thiếu tướng quân một cái.

Không chỉ là hôn, y thậm chí còn ngậm vào trong miệng mà liếm liếm.

"Không đau nữa, không đau nữa." Thiếu phu nhân phồng má, hai mắt sáng lấp lánh, răng thỏ mím vào môi dưới, thổi lên vành tai của Thiếu tướng quân vài cái.

Mọi người: "................"

Thiếu tướng quân: "................" Chiếc đũa nắm trong tay gãy đôi.

Mất cả phu cương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net