Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phủ tướng quân có hai vị khách không mời mà đến.

Đương kim Hoàng đế có vài nhi nữ, trong đó có cặp song sinh long phượng của Hoàng Hậu, vừa qua tuổi mười ba, được phong làm Hành Đức thái tử và Thanh Thư công chúa.

Hai người này không hề thông báo mà đồng loạt đi tới phủ Trấn Quốc tướng quân.

Thanh Thư công chúa từ trước đến giờ đều ngang ngược kiêu ngạo, một thời gian trước, thấy nước chư hầu cống nạp một con thỏ, liền xông vào triều đình, khăng khăng đòi Hoàng đế ban con thỏ cho nàng.

Nàng không chỉ là trưởng công chúa, còn là cháu ngoại của Tể tướng đương triều, cho nên không ai dám truy cứu hành vi này. Nếu không có gì ngoài ý muốn, con thỏ này sẽ lướt qua đám phi tần khác trong hậu cung, trực tiếp đưa đến tay nàng.

Nhưng mà Vương Nhất Bác, Thiếu tướng quân của phủ Trấn Quốc tướng quân, trước nay đều chưa từng đòi hỏi thứ gì, không hiểu sao lại mở miệng tranh giành một con thỏ với Thanh Thư công chúa.

Thanh Thư công chúa cho dù có ngang ngược vô lý như thế nào, cũng vẫn ghi nhớ lời mẫu hậu và phụ hoàng dạy bảo, không dám có bất kì xung đột nghiêm trọng nào đối với Thiếu tướng quân. Tuy là vậy, nhưng mà nàng cũng rơm rớm nước mắt, cảm thấy vô cùng ủy khuất. Nếu không phải thị nữ bên người liều mạng kéo lại, dưới tình huống bị đông đảo triều thần vây xem, nàng đã vô cùng xấu hổ, nói không chừng sẽ không nhịn được mà chỉ thẳng vào khuôn mặt trầm tĩnh của Vương Nhất Bác mắng mỏ.

Sau cùng, vẫn là Hoàng đế ra mặt, đem con thỏ xinh đẹp mượt mà đó ban cho Thiếu tướng quân, còn răn dạy thị nữ bên người Công chúa không biết lễ nghĩa, không biết khuyên nhủ chủ tử, phạt 50 trượng.

Thanh Thư công chúa đại náo triều đình, cuối cùng tay trắng. Nàng chạy đến cung Hoàng hậu khóc lóc, nói rằng nàng rõ ràng là trưởng công chúa của hoàng thất, toàn bộ người của phủ Trấn Quốc tướng quân chỉ là người hầu của họ, cho dù hắn có được phụ hoàng phong làm Xích Cơ tướng quân thì cũng là người hầu, sao phụ hoàng lại đối xử với nàng như vậy!

Sắc mặt Hoàng hậu nhất thời thay đổi, dỗ dành nàng: "Thanh Thư, con cũng biết Xích Cơ tướng quân chưa bao giờ chủ động cầu xin bất cứ thứ gì, lần này lại khác thường như vậy, cứ nhất định muốn con thỏ đó. Hắn là một đại nam nhân, tranh giành sủng vật của nữ nhi làm cái gì? Nói không chừng, hắn chỉ muốn giải vây cho việc con tự tiện xông vào triều đình, chuyển hướng sự chú ý của mọi người vào con, sau đó lại đem nó tặng cho con."

Hoàng hậu ban đầu là định dỗ dành nữ nhi, nhưng càng nói lại càng cảm thấy có lý. Vốn dĩ, Thiếu tướng quân dẫn binh đi thống nhất thiên hạ là tuyệt thế công thần, nhưng lại chưa từng chủ động mở miệng xin hoàng thất một xu một hào ban thưởng. Thanh Thư xinh đẹp như vậy, lại là trưởng công chúa của hoàng thất, sau khi tới tuổi thành hôn, rất nhiều công tử thế gia đã tới cầu hôn mà không được. Ngày hôm nay Vương Nhất Bác cư xử khác thường như vậy, tám chín phần là cũng muốn cầu hôn, cho nên mới cố tình thể hiện.

Chỉ là Hoàng hậu không hiểu, nhiều năm qua, phủ Trấn Quốc tướng quân công cao mấy đi nữa cũng không thể vượt mặt chủ, sớm đã không thể thưởng cũng không thể phong. Ngoại trừ con thỏ này, chưa từng có đồ vật nào quý hiếm đến mức Thiếu tướng quân phải chủ động mở miệng; Hoàng đế cũng vì thế mà mất ngủ, lại cực kỳ giữ thể diện, chỉ có thể nói chuyện này cùng phi tử chốn hậu cung.

Thanh Thư công chúa sửng sốt, hai má ửng hồng, lại mạnh miệng nói: "Cái gì cơ.... Hắn..., hắn không phải đã có phu nhân rồi sao.... Biết đâu lại là đưa cho phu nhân của hắn?"

Hoàng hậu dí tay vào trán nàng, "Nha đầu ngốc, đó không phải chỉ là một nam nhân ngu xuẩn hay sao? Làm sao có thể xinh đẹp đáng yêu như Thanh Thư của chúng ta được? Con cứ chờ một chút, nói không chừng ngày hôm nay sẽ đưa tới cho con."

Vì thế, Thanh Thư công chúa tràn đầy vui mừng và e lệ trở về cung của mình, chờ đợi Thiếu tướng quân sai người tới bái kiến.

Nào ngờ không phải một ngày, mà chờ cả bảy ngày, Thiếu tướng quân Vương Nhất Bác không chỉ không sai người mang con thỏ kia tới, mà cả khi thượng triều cũng không thèm liếc nhìn Thanh Thư công chúa đang cố ý đứng kề bên.

Công chúa tức giận muốn chết. Đáng lẽ sẽ không có chuyện gì, nhưng thị nữ bị nàng phái ra ngoài thăm dò tình hình trong phủ của Thiếu tướng quân lại đột ngột tiến tới, nói rằng hôm đó Thiếu tướng quân sau khi hạ triều thì trực tiếp cầm con thỏ kia mang về phủ. Một người hầu ra ngoài dọn dẹp cỏ và phân cho con thỏ, nói rằng con thỏ này đang được Thiếu phu nhân nuôi dưỡng, y rất thích, ngày ngày đều phải chơi đùa cùng nó. Thiếu tướng quân hình như vì thế mà không vui, suýt chút nữa đã cho người đem con thỏ đi làm món thỏ hầm.

Lồng ngực Thanh Thư công chúa run lên, hung hăng đẩy thị nữ ngã xuống đất, tức giận nói: "Ai bảo ngươi nói rõ ràng như vậy! Cút ra!!"

Sau khi hồi cung lại nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng không hiểu mình không xứng với Vương Nhất Bác ở điểm nào, nam nhân ngu xuẩn kia thì có gì tốt! Công chúa phẫn hận, quyết định mang theo thị nữ và thị vệ đến phủ Trấn Quốc tướng quân xem một chút, xem người như thế nào mà khiến nàng phải chịu sự sỉ nhục lớn đến vậy.

Thái tử điện hạ cũng vừa lúc tới tìm tỷ tỷ, nghe nói đến Vương Nhất Bác, lại biết chuyện hắn giấu một phu nhân ngu xuẩn ở trong phủ, sau khi cân nhắc một lúc liền quyết định đi cùng Công chúa.

Nhưng mà gã vẫn thông minh hơn một chút, phái người đi thông báo cho Hoàng đế và Hoàng hậu, lấy danh nghĩa "Cảm tạ công lao của phủ Trấn Quốc tướng quân đối với giang sơn, đích thân đến bái kiến".

Hành Đức thái tử cũng giống đa số các công tử thế gia ở kinh thành, đều nhìn Thiếu tướng quân không vừa mắt. Thậm chí còn cảm thấy coi thường khi tỷ tỷ của mình lại ngày đêm thương nhớ Thiếu tướng quân. Cùng lắm cũng chỉ là biết đánh giặc, dựa vào cái gì mà lúc nào cũng ra vẻ cao cao tại thượng như vậy chứ? Dựa vào cha hắn và vẻ ngoài.... Khi biết được Trấn Quốc tướng quân cưới cho hắn một phu nhân ngốc, lại nghe nói về bộ mặt âm trầm của Vương Nhất Bác trong ngày đại hôn, Thái tử cảm thấy cực kỳ vui vẻ, hối hận vì lúc ấy không xin phép thái phó nghỉ, tự mình đến xem cảnh tượng kia.

Vì thế, Thái tử và Công chúa mang theo đoàn tùy tùng hùng hậu tiến vào phủ Trấn Quốc tướng quân khi cả Trấn Quốc tướng quân và Thiếu tướng quân đang thượng triều.

"Muốn gặp Thiếu phu nhân?" Lão quản gia sửng sốt một chút, lại cân nhắc vẻ mặt kiêu căng của Công chúa, sai người mời Thiếu phu nhân đến.

Khi kẻ ngốc bị "bắt" đến, y vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Sáng sớm, trước khi Thiếu tướng quân rời đi còn đút cho y một bát phô mai ấm. Y ngủ rất say, đám người hầu do lão quản gia sai đến cũng không dám bước vào cửa phòng, chỉ không ngừng thúc giục nha hoàn nhanh chóng đánh thức người dậy.

"Giục cái gì mà giục!" Hôm nay tới lượt nha hoàn Thanh Y tới hầu hạ. Trước đây, nàng cũng không quen nhìn một kẻ ngốc lại có thể gả được cho Thiếu tướng quân, nhưng sau cái chết của đại nha hoàn thì cũng buông bỏ được phần lớn tâm tư. Giờ phút này lại nghe người hầu bên ngoài không ngừng thúc giục, nói cái gì mà "Thái tử và Công chúa đích thân muốn gặp Thiếu phu nhân", liền vỗ nhẹ vào bả vai của Thiếu phu nhân đang rúc trong chăn bông ở trên giường, vừa trừng mắt oán giận với người hầu đứng ngoài cửa:

"Phu nhân của chúng ta bình thường đều phải ngủ tới giờ Tỵ mới dậy, bây giờ Thiếu tướng quân mới đi không đến một canh giờ, chẳng lẽ đến ăn sáng cũng không cho? Thái tử Công chúa thì được quyền ngang ngược như thế à...."

Người hầu cười mỉa nhưng không dám nói tiếp.

Thiếu phu nhân bị dựng dậy thì mơ mơ màng màng, giọng nói đều nhão nhão dính dính, "Buồn ngủ...."

Y khó nhọc duỗi thân thể đang co quắp, mở mắt ra, nhìn không rõ người trước mặt là ai, nhưng vẫn nhăn mũi cười cười.

Trước ngày chính thức thành hôn, đám nha hoàn hận chết sự tốt số của kẻ ngốc, nhưng cũng không thể trốn được vẻ ngoài ngoan ngoãn của y, càng không nói đến bây giờ.

Nha hoàn Thanh Y ngẩn ngơ, mặt nóng lên, giọng nói cũng nhu hòa hơn một chút, "Phu nhân, phu nhân, chúng ta mặc quần áo nhé?"

Hôm nay, Thiếu phu nhân rời giường cũng không khó chịu lắm, có lẽ là do trước khi thượng triều, Thiếu tướng quân đã đút cho y một bát phô mai.

Lúc ấy Thiếu phu nhân vẫn còn chưa tỉnh ngủ, híp mắt, Thiếu tướng quân cứ đưa qua một thìa, y liền ăn một thìa. Sau khi ăn một miếng bị bỏng, y liền há miệng hớp không khí, lầm bầm kêu đau. Nóng đến mức đau, nhưng vẫn ra sức nuốt miếng phô mai kia xuống, sau đó nhìn bát phô mai với ánh mắt vừa tức giận vừa luyến tiếc.

Thiếu tướng quân lập tức vươn tay ra, nhéo cằm y nâng lên, nói: "Thè lưỡi ra."

Nha hoàn Thanh Y đứng bên cạnh, lặng lẽ lui về phía sau một chút.

Hai mắt Thiếu phu nhân đẫm lệ, ngoan ngoãn thè cái lưỡi đã tê dại vì nóng ra.

Thiếu tướng quân một tay bưng bát phô mai, nghiêng người về phía trước, chậm rãi thổi vào đầu lưỡi của kẻ ngốc.

"....."

Sau khi Thiếu tướng quân buông ra, Thiếu phu nhân vẫn thè chiếc lưỡi đỏ tươi ra như cũ, bộ dạng vừa mê muội vừa ngốc nghếch, dường như vẫn còn ngái ngủ. Một lúc sau, y mới đưa tay chạm vào chiếc lưỡi đã lạnh giá của mình, không biết nghĩ thế nào mà lại chọc chọc véo véo nó một chút, cuối cùng mới dùng tay nhét trở vào trong miệng.

Thiếu tướng quân lại múc một thìa nữa, thổi nhẹ rồi mới đưa đến bên miệng y, nói: "Không nóng đâu."

Các đường nét trên khuôn mặt hắn vô cùng tinh xảo tuấn tú, nhưng vẻ mặt luôn luôn lãnh đạm. Hơn nữa, nhiều năm chinh chiến nơi sa trường, diện mạo và hơi thở bất giác mang theo chút lãnh lệ và âm trầm khiến cho người ta sợ hãi.

Nhưng mà, giờ phút này, hắn lại hơi cụp mi, dường như bị hành động ngốc ngếch của kẻ ngốc chọc cười, khoé môi hơi cong lên, đôi mắt hạ tam bạch dần dần trở nên thâm thuý, có thể gọi là "nhu hoà".

Thiếu phu nhân mở to hai mắt nhìn hắn trong chốc lát, a lên một tiếng rồi há miệng ăn muỗng phô mai kia.

Sau đó, Thiếu tướng quân đút một miếng, y liền ăn một miếng, ăn xong còn ngẩng đầu, ngây ngô cười với người kia.

Thiếu tướng quân hỏi: "Cười gì vậy?"

Thiếu phu nhân chớp chớp mắt, hỏi một đằng trả lời một nẻo, rầm rì nói: "Mệt quá. Ta mệt."

Trước khi đi, Thiếu tướng quân còn ngồi ở mép giường, xem kẻ ngốc có muốn chui vào trong chăn lần nữa hay không, sau đó mở miệng nhắc nhở y đứng dậy, thực hiện nghĩa vụ của thê tử.

Không ngờ hôm nay Thiếu phu nhân lại khác hẳn. Y vẫn mặc áo lót trắng như tuyết, trong phòng cả ngày đều để một chậu nước đá, cho nên không khí trong phòng vô cùng mát mẻ. Thiếu phu nhân kéo chăn che người, đến cái cằm còn bị che khuất. Làn tóc đen rối bù dính vào một bên mặt, làm cho đôi mắt như chứa cả nước xuân, cuộn tròn ngồi xổm trên giường, giống như một động vật nhỏ đang nhìn chằm chằm vào Thiếu tướng quân.

Thiếu tướng quân giơ tay bén mấy sợi tóc rối của y ra sau, cổ họng giật giật, hỏi: "Nhìn gì vậy?"

Thiếu phu nhân không trả lời mà đột ngột tiến lên, chống hai chân quỳ gối trên giường, nhẹ nhàng hôn lên mặt Thiếu tướng quân một cái.

Cuối cùng, y còn cong cong mi mắt, răng thỏ cắn vào môi dưới, nhìn Thiếu tướng quân từ dưới lên, "Ngươi đi đi!!"

"......"

Vương Nhất Bác cúi đầu, bàn tay đặt bên người dường như muốn giơ lên, nhưng lại buông xuống. Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, âm thầm lộ ra một chút không nỡ.

Thiếu tướng quân nhìn y một lúc lâu, sau đó ừ một tiếng.

Sau khi người đi rồi, Thiếu phu nhân lại rúc mình vào trên giường. Nha hoàn Thanh Y đợi ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cười ngớ ngẩn phát ra từ trong chăn, mãi đến gần một khắc đồng hồ mới dần dần an tĩnh trở lại.

Quá ngốc. Nha hoàn Thanh Y âm thầm bĩu môi, nhưng động tác rời đi lại vô cùng nhẹ nhàng.

Vì thế, hôm nay Thiếu phu nhân ngủ ít hơn bình thường rất nhiều. Nha hoàn Thanh Y vừa mặc quần áo cho người, vừa mắng chửi người hầu đang thúc giục ngoài cửa: "Đừng vội! Cho dù gấp như thế nào, cũng phải để phu nhân mặc quần áo hẳn hoi đã chứ!"

Người hầu đứng bên cửa sắc mặt rất khó coi, nhưng vẫn liên tục nói vâng.

Nói thì nói như vậy, nhưng nha hoàn Thanh Y tất nhiên không dám làm quá chậm, dù sao người đang đợi cũng là Thái tử và Công chúa. Nàng vội vàng thắt lại thắt lưng và ngọc bội cho Thiếu phu nhân, nói: "Thiếu phu nhân, bây giờ có đói bụng không?"

Thiếu phu nhân chớp chớp mắt, cắn đầu ngón tay, suy nghĩ một lát liền lắc đầu, sau đó lại gật đầu, sờ sờ bụng, cuối cùng mới hạ quyết tâm, trề môi nói với nàng: "Đói bụng...."

Trái tim nha hoàn Thanh Y liền mềm đi một chút.

Đang do dự xem làm thế nào để Thiếu phu nhân ăn được một chút điểm tâm, thì tiểu nha hoàn đã vào cửa, nói: "Tỷ tỷ đừng vội, Thiếu gia không phải đã phân phó rồi sao? Phòng bếp nhỏ mỗi ngày đều phải chuẩn bị đồ ăn sáng cho phu nhân. Hôm nay tuy rằng hơi sớm, nhưng để bọn họ làm nhanh một chút, sau đó đưa đến khách đường, vừa ăn vừa tiếp khách cũng được. Nếu không, cuộc gặp mặt này kéo dài lâu quá, phu nhân sẽ uỷ khuất rồi khó chịu, nếu Thiếu tướng quân biết được....

Nha hoàn Thanh Y sửng sốt, liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, mau phân phó phòng bếp nhỏ làm đi."

Thiếu phu nhân ngây thơ mờ mịt, nghe cũng chỉ hiểu có hai chữ "phòng bếp", biết là có cơm ăn, cho nên lại cong khoé mắt, nở nụ cười với hai nha hoàn.

Người hầu đứng ở cửa nghe được thì líu cả lưỡi, thầm nghĩ, thật kỳ lạ, làm trò ăn sáng trước mặt Thái tử và Công chúa đương triều -- còn không cho Thái tử Công chúa ăn một miếng, đúng là kỳ lạ.

Nhìn thái độ ngạo mạn của Thanh Thư công chúa và Hành Đức thái tử, nói không chừng chính là muốn Thiếu phu nhân chịu khổ.

Nhưng nghĩ đi lại nghĩ lại, ngày thành hôn, Hoàng Thượng đích thân tới, muốn cùng Thiếu gia uống rượu, nói một tràng dài, Thiếu gia cũng chỉ "ừm" một tiếng, ngẩng đầu uống một ly, sau đó bắt đầu ăn cơm mà chẳng nói gì.

Phụ thân còn như thế, nhi nữ có thể làm gì được chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net