Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại sao Thiếu phu nhân lại đột ngột đứng dậy, chộp lấy bội kiếm của Thái tử đang đặt ở trên bàn, cả Thanh Y và các cung nhân khác đều hoàn toàn không biết.

Chỉ là tốc độ của y vô cùng nhanh, nhặt kiếm lên, đi thẳng xuống lầu mà không hề dừng lại. Vốn dĩ y chỉ là một tên ngốc, đi đến chỗ nào cũng nhút nhát sợ sệt, đầu óc không đủ thông minh, nhưng lúc này thân thủ lại cực kỳ lưu loát, một bước vượt qua bốn bậc thang, mỗi bước đi đều sinh ra gió, ống tay áo tung bay, chỉ vài hơi thở đã xuất hiện ở đại sảnh dưới lầu.

Y không dừng lại một chút nào, khuôn mặt cũng không còn ngây thơ như trước, ngược lại còn lộ ra một tia lãnh lệ kinh người.

Đầu Thanh Y hoàn toàn trống rỗng, thân thể cứng đờ mà không biết phải làm sao, chỉ vô thức nhìn theo Thiếu phu nhân. Nàng đứng ở nhã gian lầu hai, từ trên nhìn xuống sườn mặt của Thiếu phu nhân, thế nhưng lại cảm thấy khuôn mặt của y giờ phút này lại không hiện ra một chút cảm xúc nào, hàng mi hơi khép lại, cực kỳ giống thiếu gia.

Hai mắt Thiếu phu nhân hơi quét qua, nhìn thẳng vào người nọ vẫn đang ngồi trong sảnh đường đông đảo mà lảm nhảm.

Ống tay áo của y khẽ lay động, quai hàm căng chặt, rút kiếm ra, giữa tiếng la hét chói tai xung quanh mà hung hăng bổ thẳng về phía người nọ!

-- Không trúng.

Ở trong tiểu yến lâu ăn cơm không chỉ có bá tánh, còn có cả thiếu gia nhà giàu. Một hộ vệ thấy Thiếu phu nhân bước tới, tưởng là hành thích chủ tử nhà mình, cho nên cũng vội vàng rút ra bội đao, định đỡ lấy trường kiếm trong tay y.

Nếu là hành thích, đương nhiên phải trực tiếp giết chết thích khách; nhưng người hộ vệ sau khi rút đao ra liền ý thức được, người này không phải đối phó với chủ nhân của mình, mà là nhắm tới người nọ đang ba hoa chích chòe ở bàn bên cạnh. Bởi vậy, gã thu bớt lực đạo, chỉ làm chệch đi đường kiếm của y.

Nam tử mặc đồ trắng này thoạt nhìn không giống một kiếm hiệp võ công cái thế, vậy mà không hề rối loạn khi thấy người hộ vệ đột ngột vung đao, ngược lại còn lập tức trở tay nắm lấy đuôi kiếm, mượn lực ở bội đao của gã, thân hình nhanh chóng di chuyển, phóng mạnh trường kiếm ra ngoài!

Binh khí va chạm vào nhau phát ra âm thanh lạnh băng cực kỳ thanh thúy, lao thẳng vào tường như một cơn gió.

-- Chỉ cách một chút là khiến nam nhân đang run rẩy kia đầu lìa khỏi xác!

"....."

Ngồi ở cái bàn sát bên cạnh tường, nam nhân vừa rồi còn nói năng hùng hồn, miệng đầy lí lẽ ngơ ngác sờ soạng lên cổ của chính mình, cúi đầu nhìn máu tươi đầy tay, lại nhìn thanh kiếm lạnh lẽo đang lay động trước mặt, hai mắt đột ngột trợn lên, hét lớn:

"A - Giết người!! Giết người!!!"

Mấy người cùng bàn với gã sợ đến mức tè cả ra quần, ngã ngồi trên mặt đất, người run lên bần bật.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng thét chói tai của nam nhân kia, ThanhY mới sực nhớ ra.

-- Kẻ ngốc đang làm lại những động tác múa giáo của Thiếu tướng quân ở trong sân!

Những ngày Thiếu tướng quân không đi đến giáo trường thì đều ở trong viện luyện võ. Thiếu phu nhân ngồi ôm con thỏ ở bên cạnh, vẻ mặt ngây thơ lại vui vẻ. Đôi mắt trong veo chứa đầy bóng dáng tuấn mỹ của Thiếu tướng quân khi múa may cây giáo dài, ngửa đầu cười với mi mắt cong cong, bắt lấy những cánh hoa trắng hồng bay lả tả.

Những bông hoa từ từ rơi xuống, hai mắt Vương Nhất Bác lãnh lệ, phi thân đạp vào thân cây, bộ quần áo đen quay cuồng giữa không trung, đem cây giáo có chùm lông vũ màu đỏ đâm thẳng về phía trước.

Tiêu Chiến nâng niu những cánh hoa trong tay, lướt qua cây giáo đang run rẩy lay động trên thân cây bên cạnh, đi thẳng đến chỗ Vương Nhất Bác, khuôn mặt ngây thơ lại hân hoan, giơ cao đôi tay mềm mại ngát hương cho hắn xem.

Thái tử và Công chúa đều choáng váng. Vừa rồi, nếu hộ vệ kia chậm tay hơn một chút, hoặc là kẻ ngốc vung kiếm nhanh hơn một chút, nhất định máu tươi đã phun ra tại chỗ rồi!

Trong tiểu yến lâu lập tức truyền đến rất nhiều tiếng la hét, khách khứa ngồi bên cạnh đều hoảng sợ bỏ chạy, cũng không biết tại sao lại bị những vị khách mới đến chặn ở cửa.

Nam nhân kia ôm chặt lấy cổ, hai chân mềm nhũn ra. Gã nhìn thấy sát thần đang đi tới, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lại giống như ác quỷ muốn lấy mạng người, từ trên cao nhìn xuống, lãnh đạm đến cực điểm mà nhìn chằm chằm vào gã, vươn tay rút kiếm, một lần nữa bổ xuống.

Thanh trường kiếm hoa lệ kia, thế nhưng lại cách không trung, cắm vào tường cách gã gần ba tấc.

Nam nhân lập tức ngã xuống mặt đất, run giọng nói: "Ngươi, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi làm cái gì vậy?? Đây là kinh thành!! Giữa ban ngày ban mặt chẳng lẽ định giết người sao?!! Có... có còn thiên lý hay không, có còn vương pháp hay không!!!"

Nam tử này vẫn không nói một lời, mặt mày tinh xảo xinh đẹp hiếm thấy, nhưng không có bất kì cảm xúc nào, chỉ toát ra một tia lạnh lẽo kinh người. Dường như người đang nằm xụi lơ trước mặt y, mạnh miệng nhưng yếu tim không phải là một nam nhân, mà chỉ là một con côn trùng kêu chít chít, còn không hề có ý nghĩa bằng một con kiến.

Thiếu phu nhân tất nhiên là không hiểu gã đang nói cái gì.

Lão bản mang theo vài người làm trong tiệm vây quanh, nhìn thấy dung mạo và cách cầm kiếm phi phàm của nam tử này, cũng không dám trực tiếp động thủ, chỉ chuẩn bị dùng lời lẽ khuyên can.

Thanh Y lấy lại tinh thần, vội vàng đi về phía trước, tiểu nha hoàn cũng vội vã theo sau.

Các nàng đi đến bên cạnh Thiếu phu nhân, trong lòng run sợ, nhưng vẫn thận trọng vỗ vai y, nói: "Phu nhân, phu nhân, ngài - không sao chứ?"

"....."

Động tác của Thiếu phu nhân dừng lại một chút, quay đầu nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, liền chớp chớp mắt, khẽ bĩu môi, lắc đầu.

Lần này, dường như băng đã tan thành nước suối.

Thanh Y lúc này mới yên lặng, thở hổn hển mấy hơi. Nàng nhìn trái nhìn phải, tiến lên một bước, vẻ mặt phẫn nộ, chỉ vào nam nhân đang bò dưới đất nói: "Ngươi cũng biết đây là kinh thành! Phải có thiên lý có vương pháp! Vừa rồi khi ngươi còn nói những lời đại nghịch bất đạo, có từng nghĩ đến thiên lý vương pháp hay kông?!"

Nam nhân kia bị nàng làm cho hoảng sợ, nhưng vẫn ôm chặt cổ cãi: "Loại nha hoàn đáng chết như ngươi còn nói hươu nói vượn cái gì!!"

Thanh Y cười lạnh, "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? 25 hay 26? Cũng biết Xích Cơ tướng quân mười lăm tuổi mang quân xuất chinh, ba năm màn trời chiếu đất, ở trên chiến trường liều mạng, trải qua hơn một ngàn ngày đêm mới trở lại kinh thành. Ngươi thì sao? Nhìn cũng thấy ngươi chỉ là một thư sinh, đã từng thi đậu, lập được công danh nào chưa? Có từng ra ngoài học hỏi được điều gì? Có từng vì người nhà của ngươi, vì quê nhà, vì phụ lão hương thân mà cống hiến được gì chưa?"

"Đúng vậy, cũng chỉ là thống nhất thiên hạ, loại công lao này có gì đặc biệt hơn người. Chẳng qua là cứu mấy vạn người bị các nước nhỏ lân cận áp bức mà thôi, có gì lớn lao đâu. Chẳng qua là bình định chiến loạn mấy năm chưa từng dừng lại, vì triều đình, vì toàn bộ thiên hạ mà mang lại cho giang sơn ít nhất cả trăm năm thái bình - theo lời ngươi nói, cũng chỉ là như vậy! Có gì đặc biệt hơn người đâu!!"

"Còn ngươi, các ngươi thì thật lợi hại. Cả ngày ngồi ở chỗ này gọi hai món ăn kèm, còn không ngừng thêm nước, dày mặt ngồi đây cả buổi trưa, có mệt không? Luôn ngồi ở chỗ này để bịa đặt tin đồn về quý nhân đã để cho các ngươi an ổn sinh sống, mồm mép không ngừng, chắc là mệt lắm? Nhìn người khác tuổi trẻ tài cao, trong lòng các ngươi ghen ghét muốn chết, cho rằng người ta dựa vào gia thế, dựa vào thuộc hạ, nếu là mình thì còn làm được tốt hơn! Các ngươi mỗi ngày đều nghĩ như vậy, thật sự là lao tâm lao lực -- thật sự là mệt muốn chết rồi."

Mỗi lần Thanh Y nói xong một câu, sắc mặt của nam nhân và những người ngồi cùng bàn với gã đều tái nhợt đi một chút. Đợi nàng nói xong, mấy người này đều cúi đầu, hận không thể tìm một vết nứt trên mặt đất mà chui vào đó.

"Nói rất đúng!!"

Thực khách xung quanh lập tức trầm trồ khen ngợi, cũng có người hiểu ra đầu đuôi sự tình, cả giận nói: "Còn không biết xấu hổ mà nói xấu sau lưng Xích Cơ tướng quân? Đồ lòng lang dạ sói! Bây giờ đứng lên nói thêm vài câu nữa thử xem?!"

"Nếu không phải tướng quân xuất chinh, triều đình có lẽ đã phái toàn bộ các ngươi ra ngoài biên ải đánh giặc rồi! Bây giờ còn trơ cái mặt già ngồi đây, nói cái gì mà 'đánh ba năm mới xong', các ngươi có biết Hoàng đế có được giang sơn bây giờ là nhờ Trấn Quốc tướng quân năm đó dùng bảy năm chinh chiến mới giành được không? Loại người như các ngươi mà thật sự phải ra chiến trường, không những không đánh chết được kẻ địch, còn sợ tới mức ị cả ra quần nhỉ?"

Những người lên tiếng đều là các thế hệ đã sống ở kinh đô, hầu hết đều bị buộc phải tản cư để tránh né cuộc bạo loạn từ nước địch. Với những người này mà nói, Thiếu tướng quân chính là ân nhân cứu mạng của bọn họ.

Bàn tay đang nắm chặt lan can của Hành Đức thái tử gần như run rẩy, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

Là gã sai người âm thầm mua chuộc những kẻ ăn không ngồi rồi đến đây công khai bôi nhọ thanh danh của Xích Cơ tướng quân, những lời của Thanh Y và thực khách xung quanh đã khiến cho những tên khốn này xấu mặt ngay tại chỗ, cũng gián tiếp tát một cái thật mạnh vào mặt gã.

-- Đều là một lũ có mắt không tròng!!!

Đúng lúc Thái tử hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị rời đi, cửa tiểu yến lâu lại náo loạn.

Một đám thị vệ cao lớn, mặt mày nghiêm nghị mang theo vũ khí dọn dẹp đám người đang chặn ở cửa, sau đó ngay ngắn xếp thành hai hàng, chừa ra một khoảng trống cho người đi qua.

Mấy người khác tiến vào, rút ra bội đao, bao vây lấy chiếc bàn vừa rồi. Ánh mắt âm ngoan, mặt mang sát khí, chỉ cần liếc mắt cũng biết đây không phải các thị vệ bình thường.

Từ con đường mà họ mở ra, một nam tử mặc áo gấm màu xanh nhạt, chắp tay sau lưng chậm rãi xuất hiện.

Người này có thân hình cao lớn, mặt mày tuấn tú mà sắc bén, trên eo đeo ngọc bội mạ vàng, quần áo trên người đều là cẩm tú xa hoa, nhưng không hiểu sao lại làm cho cả người hắn càng thêm trầm tĩnh nội liễm, siêu phàm giống như tre xanh phủ tuyết.

Đó là Thiếu tướng quân.

Ngày hắn khải hoàn hồi triều, vô số bá tánh xếp hàng chào đón, tự nhiên cũng rất nhiều người biết mặt vị tướng quân trẻ tuổi. Giờ phút này thấy hắn đột ngột xuất hiện, vừa rồi còn phát sinh ra một trận náo loạn như vậy, đám người tức khắc kinh hô không ngớt, nhìn đám binh lính của Thiếu tướng quân và bản thân hắn bằng ánh mắt tràn ngập lửa nóng. Không ít nữ tử mặt đỏ tía tai, lợi dụng đám đông mà chen chúc đến gần, mềm giọng ra vẻ hoảng hốt, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của Vương Nhất Bác.

Nhưng mà không ai thành công.

Vẻ mặt Thiếu tướng quân nhàn nhạt, khi ngước mắt lên lại lộ ra vẻ lạnh lẽo cố hữu. Hắn dừng chân, nhìn lướt qua tiểu yến lâu một vòng, đột ngột mỉm cười, mặt mày cũng ôn nhu đi nhiều, giơ một tay về phía trước, hướng về một chỗ nào đó, nói:

"Lại đây."

Mọi người kinh ngạc nhìn theo ánh mắt của hắn.

Đó là nam tử vừa rồi đột nhiên cầm kiếm chém người.

"......"

Thiếu phu nhân ngơ ngác nhìn hắn, vẻ mặt không còn chút lạnh lẽo vừa rồi nữa. Y mở to đôi mắt giống như động vật nhỏ, nhìn tới nhìn lui lên khuôn mặt của Thiếu tướng quân, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một chút răng thỏ.

Mọi người đều thầm nghĩ: Việc Thiếu tướng quân thành hôn cả nước đều biết. Người ta nói đó là một kẻ ngốc, cũng là mỹ nam hiếm có khó tìm. Nhìn tình hình trước mắt, chẳng lẽ lại đúng là người này? Y lớn lên vô cùng xinh đẹp, nhưng nhìn tư thế cầm kiếm muốn cắt đầu người kia, làm gì có chút nào giống một kẻ ngốc?

Nhưng nhìn dáng vẻ của Thiếu phu nhân lúc này, tất cả mọi người đều im lặng.

.... Thoạt nhìn có vẻ rất ngốc.

Thanh Y thấy Thiếu phu nhân không biết tại sao không nghe lời thiếu gia, đang định trực tiếp đỡ y đi qua, lại thấy tiểu nha hoàn nháy mắt ra hiệu với nàng, ý bảo Thiếu tướng quân đã hơi nhíu mày lại.

Tiểu nha hoàn tiến lên, nhẹ giọng nói: "Phu nhân, đó là thiếu gia, không phải người khác."

Nha hoàn Thanh Y ngẩn người, lúc này mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bình thường khi Thiếu tướng quân ở trong phủ, cũng chưa từng mặc quần áo đẹp đẽ, đeo ngọc bội hoa lệ đến như vậy, hơn nữa, khoảng cách bây giờ quá xa - kẻ ngốc không nhận ra được!

Thiếu phu nhân lại ngẩn người, nghiêng đầu chớp chớp mắt, ngập ngừng lặp lại: "Thiếu gia...."

Tiểu nha hoàn gật đầu dỗ dành: "Là thiếu gia. Ngài đi qua đó đi, nếu không thiếu gia sẽ tức giận."

"....."

Thiếu phu nhân tiến về phía trước vài bước, hơi hơi bĩu môi, nhăn mặt, nghiêng đầu nheo mắt, dưới ánh mắt chăm chú của đông đảo bá tánh mà nhìn chằm chằm vào Thiếu tướng quân một hồi lâu.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Thiếu tướng quân đã biến mất, cái tay đang giơ lên không trung đã đình trệ thật lâu, trên mặt tuy không có tức giận, nhưng áp suất quanh người lại thấp đến mức làm người ta sợ hãi, Thanh Y sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

Một lúc lâu sau, Thiếu phu nhân đột nhiên "A" lên một tiếng, hai mắt sáng ngời, tươi đẹp như ánh nắng mùa xuân, loảng xoảng ném xuống cây kiếm vẫn luôn nắm chặt trong tay, lạch cạch chạy tới!

Y sải chân, nhảy nhót, dưới ánh mắt dõi theo của bao người mà lao thẳng vào lòng Thiếu tướng quân như thỏ con tìm chủ.

"Thiếu gia!" Thiếu phu nhân cong cong mi mắt, ôm lấy bàn tay của Vương Nhất Bác vào trong ngực.

Yết hầu Thiếu tướng quân lăn lộn, cuối cùng nhíu mày lại. Hắn đưa tay lên vuốt ve mái tóc đen bù xù của người trước mặt, lòng bàn tay nóng rực nhẹ nhàng cọ xát lên khuôn mặt đầy hân hoan của Thiếu phu nhân. Khoé môi hắn gợn lên một chút ý cười, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại sáng đến lạ lùng.

Hắn ừ một tiếng, trở tay nắm lấy một bàn tay của Thiếu phu nhân, hơi dùng lực, kéo người đến gần mình hơn.

Thanh Y và nha hoàn đuổi kịp, đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

So với việc các nàng mang Thiếu phu nhân lại đây, Thiếu tướng quân hiển nhiên là càng hi vọng Thiếu phu nhân chủ động chạy một mình về phía hắn. Nếu không phải vừa rồi được tiểu nha hoàn nhắc nhở, cho dù kẻ ngốc có nghe lời mà đi đến, trong lòng thiếu gia cũng nhất định không vui.

Đám đông vây xung quanh càng ngày càng nhiều, nhìn bọn họ mà xì xào bàn tán. Thiếu tướng quân nhìn Thiếu phu nhân, hỏi: "Có muốn hồi phủ không?"

Thiếu phu nhân nghiêng đầu, nghiêm túc mà buồn rầu ngẫm nghĩ. Sau đó, y cắn răng thỏ vào môi dưới, hai mắt lấp lánh nhìn chăm chú vào Thiếu tướng quân, ngây ngô cười nói: "Muốn chơi, muốn chơi."

Thiếu tướng quân không nói gì.

Thiếu phu nhân suy nghĩ một lúc, khẽ lắc lắc tay hắn, ngoan ngoan ngoãn ngoãn nói: "Thiếu gia, ta muốn đi chơi."

Thiếu tướng quân khẽ nhếch môi, gật đầu nói: "Được."

Những tướng sĩ đi theo hắn đều vô cùng kinh ngạc. Thiếu tướng quân lớn lên ở kinh thành, mọi thứ ở nơi này đều đã vô cùng quen thuộc. Trở về kinh thành lâu như vậy, hắn vẫn một mực từ chối những lời mời du ngoạn.

Vốn dĩ hôm nay hạ triều, bỗng nhiên lại đi thay một bộ quần áo sang trọng quý phái như vậy đã làm cho bọn họ đủ kinh ngạc; bây giờ còn không chút do dự mà đáp ứng thỉnh cầu của phu nhân ngốc - một chút tạm dừng kia làm gì có phải là do dự? Chỉ là đang chờ kẻ ngốc cầu xin hắn mà thôi!

Còn không cần phải cầu xin hẳn hoi, chỉ cần nắm tay đã hài lòng.

Trước khi rời khỏi tiểu yến lâu, Thiếu tướng quân sai người xử lý vụ hỗn loạn vừa rồi, đem đám người đang run bần bật muốn chạy trốn bắt lại.

Thiếu tướng quân nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Nghi ngờ có thông đồng với địch, cần nghiêm túc thẩm vấn."

Mấy người kia khóc lóc kêu oan, nhưng những người xung quanh còn tin tưởng Thiếu tướng quân hơn nhiều so với bọn họ. Vì thế Vương Nhất Bác nói bọn họ là cái gì thì chính là cái đó.

Thiếu tướng quân ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, chỉ thấy Hành Đức thái tử và Thanh Thư công chúa đang cứng đờ ngồi trên đó.

Hắn chậm rãi nói: ".... Thái tử và Công chúa lời nói việc làm vô độ, nhất nhất báo lên cho Hoàng Thượng. Lấy danh nghĩa của ta, đưa về trong cung diện bích hai tháng, chép Đức luận 300 lần. Khi nào chép xong mới được ra khỏi cửa!"

Thiếu tướng quân thu hồi tầm mắt.

"Các cung nhân đi theo không biết khuyên nhủ, dung túng cho lỗi lầm của chủ nhân. Phạt vả miệng 80 lần, đánh 20 trượng, trục xuất ra khỏi cung, răn đe cảnh cáo."

Một triều thần, thế nhưng lại lấn lướt cả Hoàng Đế, trực tiếp trừng phạt Hoàng tử mà chính mình cần nguyện ý trung thành!

-- Hắn muốn đánh không phải là những cung nữ và thái giám, rõ ràng là muốn đánh vào mặt của tiểu Thái tử và Công chúa!

Nhưng mà thị vệ không chút do dự, cúi đầu nói vâng. Một vài tướng sĩ cao lớn đi thẳng lên, áp giải Thái tử và Công chúa đang ngây người và các cung nữ thái giám đang khóc lóc xuống dưới.

Thanh Thư công chúa và Hành Đức thái tử định thần lại, tức giận nói: "Vương Nhất Bác! Ngươi dám!! Ngươi muốn tạo phản sao?! Ngươi đại nghịch bất đạo! Ngươi-"

Không cần Thiếu tướng quân phải mở miệng, thị vệ đã bịt chặt miệng bọn họ lại.

Thanh Thư công chúa rơi lệ, nàng là một Công chúa, là một nữ tử, vậy mà lại bị người hầu bịt miệng!!

Thiếu tướng quân liếc nhìn bọn họ một cái, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng phất tay, thị vệ liền dùng sức đưa đoàn người nhét hết vào trong xe ngựa hồi cung.

Bá tánh xung quanh vừa rồi đã được sơ tán, bởi vậy một màn "Đại nghịch bất đạo" này không có người nhìn thấy.

Thanh Y và tiểu nha hoàn cúi đầu đứng một bên, nỗ lực giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình.

Thiếu phu nhân nhìn quanh, gương mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn lại. Y nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn nghển cổ, rất không vui mà chọc chọc vào cánh tay của Thiếu tướng quân vẫn đang cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ, lẩm bẩm thúc giục:

"Đi chơi, đi chơi....."

Y căn bản không hiểu vừa rồi Thiếu tướng quân đã làm cái gì! Thanh Y và tiểu nha hoàn lặng lẽ liếc nhìn nhau, thật sự là có chút dở khóc dở cười.

Thiếu tướng quân sửng sốt, sau đó cười nhẹ, nắm chặt lấy tay y, nhẹ giọng nói: "Được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net