Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu Thiếu tướng quân đã tới, Thanh Y và tiểu nha hoàn A Ngôn cũng không ngồi chung một chiếc xe ngựa với Thiếu phu nhân nữa mà tự giác đi bên ngoài cùng những người hầu khác, giữa một đám thị vệ cao lớn lạnh lùng thì có vẻ vô cùng nhỏ yếu.

Con phố dài ồn ào náo động, những bán hàng rong nhìn thấy đoàn người lớn như vậy cũng không hề nao núng, thậm chí còn dốc hết sức lực để rao hàng, hi vọng đại nhân vừa mắt, việc làm ăn càng thêm phát đạt.

Kẻ ngốc bị lòng hiếu kỳ kích thích, nép người về phía trước cửa sổ, tròn mắt nhìn. Nhưng mà tư thế này cực kỳ mệt mỏi, Thiếu phu nhân xem một hồi liền ngồi thẳng dậy, vặn vẹo eo, nhăn mặt xoa vài cái, sau đó lại nép vào xem lần nữa.

Thiếu tướng quân ngồi bên cạnh, yên lặng nhìn chằm chằm vào sườn mặt y, đôi mắt hạ tam bạch trở nên nhu hòa. Khi Thiếu phu nhân buông rèm xuống lần thứ hai, có lẽ là vô cùng buồn bực, vặn vẹo eo một hồi lâu, cuối cùng nửa đứng lên, sau đó lại dùng sức ngồi xuống, đầu gối đập vào mặt, khiến hai má run run, Thiếu tướng quân mới giật mình.

"Đau không?"

Phu nhân ngốc bẹp miệng nhìn hắn, chỉ vào eo của chính mình, gật mạnh đầu: "Đau, đau lắm."

Tâm tính trẻ nhỏ, không hỏi thì không sao, có thể tự mình xoa xoa; hỏi rồi thì lại ủy khuất không chịu được, quay đầu nhìn xem "miệng vết thương" của chính mình, nước mắt đều chực chờ rơi xuống.

Thiếu tướng quân cúi người, cởi giày ra, cho cả hai chân lên đệm mềm.

Thùng xe rất rộng, thoải mái để hai người nằm xuống.

Sau đó, Thiếu tướng quân lại nói: "Lại đây." Hắn vỗ vỗ lên chân mình, lời nói ngắn gọn, cũng không nói rõ là có phải muốn xoa eo cho Thiếu phu nhân hay không.

Vị thiếu gia này không phải lúc nào cũng nhớ được chuyện phải "nói rõ ràng" trước mặt phu nhân ngốc.

Vì thế Thiếu phu nhân lại ngẩn người, ngẫm nghĩ một chút, lại nhìn nhìn vào thùng xe đủ rộng nhưng không đủ cao, hiển nhiên không đủ cho y đứng thẳng lên. Y liền thay đổi tư thế, ngồi quỳ lên chiếc đệm mềm mại, chống hai tay, di chuyển đầu gối, bò đến gần Thiếu tướng quân.

Sau đó, y nhìn vào đôi mắt không rõ cảm xúc của Thiếu tướng quân, dường như vô cùng mệt mỏi mà thở hắt ra, dịch người thay đổi phương hướng, lầm bầm cổ vũ chính mình, cuối cùng ngồi lên đùi hắn.

Y cảm thấy thiếu gia đối xử với mình thật tốt, cho nên mới chịu đựng cơn đau ở eo mà bò lại, không ngồi trên đệm mềm, lại ngồi trên đôi chân rắn chắc của thiếu gia, thật sự quá nghe lời!

Nào ngờ Thiếu tướng quân lại nhướng mày, nhéo gáy y, nói: "Xuống đi."

Vương Nhất Bác vốn ngồi bên cạnh cửa sổ, kẻ ngốc cứ như thế này mà ngồi, hai cánh tay của hắn đều kẹt vào cánh cửa, duỗi còn không duỗi được, làm sao mà xoa được?

Thiếu phu nhân cắn răng thỏ, trừng mắt nhìn hắn, tay bám chắc vào một bên chân. Thiếu tướng quân không đợi y há mồm nói cái gì mà lấy gậy đánh chết, đã đè đầu kẻ ngốc, mạnh mẽ kéo người nằm lên đầu gối của chính mình.

Thiếu phu nhân ban đầu còn muốn giãy giụa, ngay sau đó đã cảm nhận được một bàn tay phủ lên eo, chậm rãi xoa nắn. Vì thế y liền dùng răng cắn lấy môi dưới, híp mắt, trong cổ họng phát ra tiếng ngâm nga. Y lại ngẩng đầu, đem mặt dựa vào người Thiếu tướng quân trước mặt, giống như phải làm vậy mới cảm thấy an tâm.

Nhưng vẫn còn chưa đủ. Dường như nằm lên chân không thoải mái, y lại lẩm bà lẩm bẩm, cũng không dám để cho Thiếu tướng quân nghe thấy, cho nên mới lén lút liếc nhìn hắn một cái, rầm rì oán giận: "Cứng quá... Khó chịu...."

Ngẫm nghĩ một hồi, Thiếu phu nhân chắp hai tay lại, lót ở dưới mặt, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Y híp hai mắt lại, thoải mái cọ cọ.

Kẻ ngốc đúng là không biết gì, đầu ngón tay gần như đều dán vào hạ bộ của Thiếu tướng quân, vậy mà chẳng mảy may nhận ra.

Được xoa eo từng chút từng chút một, Thiếu phu nhân cuộn người ở bên cạnh Thiếu tướng quân, cả người đều trở nên mềm nhũn. Khi y đứng thẳng thì thân hình thon dài, nằm xuống lại chỉ nho nhỏ như quả bóng, vừa mềm mại vừa ngọt ngào, giống như yêu tinh vừa mới hoá hình.

Thiếu tướng quân dừng động tác, lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt khó tránh khỏi phiền muộn. Hắn thở nhẹ một hơi, vươn bàn tay còn lại áp vào gò má ấm áp của phu nhân ngốc, chặn lại hô hấp của y, lúc này sắc mặt mới dịu đi một chút.

Hắn nói: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

Giọng nói lười biếng, trầm thấp đến mức gần như không hề để ý, một chút cũng không giống như bộ dạng đang chân thành học hỏi – đó là điều đương nhiên. Trong tiểu yến lâu đã phát sinh chuyện gì, trước khi bước vào Thiếu tướng quân đã biết rõ, nếu không cũng không chút do dự mà lệnh cho thị vệ dẫn mấy người kia đi.

Xe ngựa hơi xóc nảy, bàn tay trên eo vẫn không nặng không nhẹ mà xoa nắn, khiến Thiếu phu nhân hơi buồn ngủ. Nghe thấy lời này, y mở mắt, lăn long lóc ngồi dậy.

"Bọn họ mắng ngươi! Sau đó, sau đó ta liền đánh bọn họ, đánh cho bọn họ ngã lăn xuống đất, ừm...."

Kẻ ngốc cắn ngón tay, hồi tưởng xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, lông mày hơi cau lại, hai mắt mở to, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Y lắp bắp, nỗ lực đem chuyện mình suýt chút nữa đã giết người tại chỗ nói ra: "Ừm, cũng mắng ta, mắng cả ta. Bọn họ cười ta, lại mắng ta, nói vô cùng lớn, làm ta sợ đến mức giật mình! Ừm...."

Đầu óc y non nớt, có kể tội cũng giống như trẻ con, lăn qua lộn lại cũng chỉ có vài từ. Cuối cùng, y nhìn Thiếu tướng quân với hai mắt sáng ngời, nghiêm túc mà sốt sắng tìm kiếm sự tán thưởng.

Thiếu tướng quân nói: "Mắng ngươi cái gì?"

Vị Thiếu tướng quân này từ nhỏ đã có tính cách như vậy, khi nói chuyện với người khác, dường như lúc nào cũng đều là dáng vẻ cao cao tại thượng, tuỳ tiện đáp lời.

Nhưng mà khi hắn nói ra những lời này, giọng nói quạnh quẽ mà trầm tĩnh, đồng thời cũng nâng một tay lên, nhẹ nhàng vỗ về Thiếu phu nhân, vuốt lại chút tóc rối trên trán y.

Thiếu phu nhân nắm lấy tay hắn, đặt lên sườn mặt của chính mình, nhăn mũi kêu ngứa. Lần theo động tác tay của Thiếu tướng quân mà nghiêng nghiêng đầu, cọ cọ vào lòng bàn tay hắn như một động vật nhỏ.

"Mắng ta, mắng ta...." Thiếu phu nhân cố gắng nhớ lại, vô thức đưa ngón tay của Thiếu tướng quân đến bên miệng mình, răng thỏ nghiến vào, hàm hồ nói:

"Mắng ta là đầu óc có bệnh, mắng ta, ừm.... Mắng ta tham ăn, chua, chua ngoa... gì gì đó..."

Sắc mặt Vương Nhất Bác lạnh xuống, nhưng không lập tức lên tiếng. Để mặc cho kẻ ngốc cuối cùng cũng ý thức được mình cắn nhầm tay, cúi đầu mờ mịt nhìn dấu răng và nước miếng sáng lấp lánh, lại quay đầu nhìn tay mình, thật cẩn thận mà giương mắt nhìn phản ứng của hắn, ngây ngốc cười lấy lòng, lại lấy tay áo lau khô đi.

Thiếu tướng quân nói: "Lần sau mà như vậy, ngươi cứ việc đánh lại, mắng lại."

Thiếu phu nhân ngẩn người, "Lần sau gì cơ?"

"Khi bị người ta khi dễ."

Dừng một chút, Thiếu tướng quân gần như vô hình nhếch khoé môi, nói: "Hoặc là tới tìm ta."

Kẻ ngốc đã nghe quá nhiều người mắng chửi mình đầu óc có bệnh, chỉ biết là đang mắng mình, nhưng lại chưa bao giờ nhận ra mình có thể đánh trả. Vì thế giờ phút này, vẻ mặt y càng thêm mờ mịt, tự động bỏ qua câu nói cuối cùng của Thiếu tướng quân, hỏi: "Ta mắng lại như thế nào? Đánh lại như thế nào cơ?"

Y vừa nói xong đã cảm thấy sắc mặt của thiếu gia tối lại một chút, dường như rất không vui.

Thiếu phu nhân vẫn là sợ hắn. Vừa sợ, vừa có chút uỷ khuất, hai má hơi phồng lên, thân mình đang ngồi quỳ đột nhiên co rúm lại. Y nhẹ nhàng túm lấy tay Thiếu tướng quân, nhão nhão dính dính, uỷ uỷ khuất khuất hỏi:

"Thiếu gia, thiếu gia, ta phải đánh lại như thế nào...."

Y hơi co rúm người, ngước mắt nhìn người ta, lông mày bất giác cũng nhíu lại, đuôi mắt màu đỏ nhạt rũ xuống, lông mi khẽ run lên, cực kỳ mềm mại, dường như toàn tâm toàn ý ỷ lại vào người trong mắt mình.

Thiếu tướng quân bình tĩnh nhìn y một lát, hầu kết lăn lộn, ho nhẹ một tiếng, nói: "Trực tiếp đánh."

Thiếu phu nhân nghiêng đầu, vẫn không hiểu cái "trực tiếp đánh" này cụ thể là làm gì.

Thiếu tướng quân dừng một chút, "Bây giờ cứ coi như là ta khi dễ ngươi, ngươi phải làm sao?"

"...." Kẻ ngốc há hốc mồm, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi sẽ mắng ta sao?"

"Không đâu."

"Sẽ đánh ta sao? Sẽ, sẽ nói ta là kẻ ngốc sao?"

Hai mắt Thiếu tướng quân tối sầm lại, nhưng không phản bác.

Hắn không nói lời nào, trong lòng kẻ ngốc liền cảm thấy khó chịu. Y nhìn Thiếu tướng quân, hai mắt từ từ đỏ lên, ngấn lệ, dường như ngay lập tức sẽ rơi nước mắt.

Thiếu phu nhân sụt sịt mũi, trề môi, giơ tay lên, cúi đầu, đánh nhẹ vào người Thiếu tướng quân.

Y còn lẩm bẩm lầm bầm: "Đánh ngươi."

Đánh xong, bàn tay còn theo ngực Thiếu tướng quân trượt xuống dưới, động tác dính dính, nắm tay lại nhỏ, đến sức của con thỏ cũng phải mạnh hơn thế này.

Thiếu tướng quân: "....." Đừng làm nũng.

Lông mày hắn vô thức nhảy lên một chút, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng bĩnh tĩnh:

"Không đau."

Thiếu phu nhân sửng sốt, lập tức nhíu mày, phồng má, trề môi, trừng mắt nhìn người, sau đó hạ quyết tâm, lại nâng tay lên, đánh vào vị trí lúc vừa rồi.

Có tiến bộ. Nếu nói vừa rồi là con thỏ cuộn mình đâm vào người một cái, thì lần này chính là con thỏ duỗi chân, tức giận bất bình, ngoài mạnh trong yếu mà đá người.

Nhưng mà so với ông chủ của tiểu yến lâu khi nhìn vào vết kiếm bị đâm trên tường thì động tác này còn mê mang hơn vạn lần.

Thiếu tướng quân mím môi, đè nén khoé môi sắp cong lên, lại nói: "Không đau."

Quả thực là khinh người quá đáng!

Nhưng mà kẻ ngốc không học được câu nói có yêu cầu cao như vậy. Y chỉ có thể cắn răng thỏ, trừng mắt nhìn người, mũi chân căng thẳng, ngồi cũng không ngồi được, đành phải đứng dậy, cúi đầu nhìn vào tay của chính mình, lại nhìn vào nơi bị đánh của Thiếu tướng quân, tích cóp hết sức lực, hô hấp cũng nặng thêm một chút.

Một lúc lâu sau, Thiếu phu nhân cuối cùng cũng vung tay, dùng sức mà đấm một cái.

-- Đáng tiếc không trúng.

Không phải là vì Thiếu tướng quân né tránh, cũng không phải là vì kẻ ngốc bỗng nhiên lại luyến tiếc người.

-- Là do y đã quỳ lâu lắm, đột nhiên dùng sức, suýt chút nữa thì cả người cũng ngã lăn xuống đất.

Thiếu tướng quân nhanh chóng nắm lấy tay phu nhân ngốc kéo lại, đem người ôm vào lòng, để nửa thân mình y đều nằm lên đùi của chính mình.

"....."

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cúi đầu nhìn kẻ ngốc, bật cười thành tiếng.

Thiếu phu nhân ngây người một lúc lâu, trợn tròn đôi mắt đỏ hoe ướt át, nhìn Thiếu tướng quân rõ ràng đang đắc ý vì "khi dễ" y, nước mắt sắp rơi xuống. Y đỏ mũi, hít hít không khí, vô cùng đáng thương.

Thiếu tướng quân còn chưa kịp mở miệng, kẻ ngốc đã vội vàng trở mình, vùi cả khuôn mặt của mình vào trên đùi của Thiếu tướng quân.

Đây chính là cảm giác mất mặt không thể nhìn được bất kì ai.

Áo quần vừa mỏng vừa nhẹ, hơi thở nóng ẩm của Thiếu phu nhân theo khoang miệng hé mở phả vào, trong nháy mắt đã làm thân thể Thiếu tướng quân cứng đờ lại, gân xanh trên mu bàn tay đều nhô lên.

Kẻ ngốc nằm trên đùi hắn, cố gắng nhẫn nhịn để phát ra âm thanh thật nhỏ, hai chân giận dữ đập đập vào vách thùng xe, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Bên ngoài xe ngựa, Thanh Y và tiểu nha hoàn A Ngôn nghe thấy tiếng đập bang bang, bước chân hơi khựng lại, đỏ mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng đứng cách xa ra một chút.

Bên trong xe, Thiếu phu nhân vẫn còn đang tức giận, bỗng nhiên phát giác ra dưới miệng mình là chân của kẻ ác kia, y liền chớp chớp mắt, hít hít mũi, há mồm cắn xuống!

Thiếu tướng quân lập tức kêu lên thành tiếng, mặt tối sầm lại, vươn tay túm gáy kẻ ngốc kéo lên.

Thiếu phu nhân lúc này rất đắc ý, đôi mắt ngấn nước, lông mi ẩm ướt dính lại thành chùm. Bị người kéo cổ nhưng vẫn nhướng mày cười, giống như con thỏ đang đợi bị làm thịt, vênh váo tự đắc trước móng vuốt của con sư tử.

Trong miệng vẫn còn hầm hừ: "Cắn ngươi! Ta cắn ngươi!!"

"....."

Khuôn mặt Thiếu tướng quân âm trầm, lông mày nhíu chặt, bình tĩnh nhìn y một lúc lâu, sau đó lộ ra ý cười khó hiểu, cười nhạt một tiếng, dường như tìm được thứ gì đó cực kỳ vừa ý.

Vốn là muốn lừa kẻ ngốc, dạy cho y biết nên làm như thế nào để đánh trả; không ngờ kẻ ngốc lại ngốc đến như vậy, đánh không đánh tới, lại dùng loại phương thức làm cho lòng người phát ngứa, kích thích tâm huyết của chính mình.

Nhưng Thiếu phu nhân hỏi những câu này, có thể đánh y không, có thể nói y là kẻ ngốc hay không....

Quả thật còn phải dựa theo tình huống.

Nếu là ở trên giường thì không giống vậy.

Thiếu tướng quân khẽ ho một tiếng, nghiêm mặt nói: "Sau này bị người khác khi dễ, đánh như thế nào cũng được, nhưng không được cắn người."

Kẻ ngốc lại không vui, "Tại sao?"

Y cảm thấy Vương Nhất Bác sợ cái này, những người khác nhất định cũng sợ cái này. Thật vất vả mới biết "Đánh lại như thế nào", tại sao lại không cho dùng chứ?

Thiếu tướng quân: "..... Không có lý do. Không được cắn."

Dừng một chút, lại nói thêm: "Nếu không thì không được ăn cơm."

Khi dễ người quá đáng!

Thiếu phu nhân hiển nhiên là cực kỳ tức giận. Người này không nói sẽ đánh hay mắng y, nhưng bây giờ lại uy hiếp y!

Thiếu phu nhân nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn một hồi lâu, ánh mắt cuối cùng đặt lên khoé môi cười như không cười của Vương Nhất Bác. Đầu chợt nảy ra một ý, a lên một tiếng, há miệng cắn qua!

"Này--!"

Đây mới chính là đánh thật, dùng sức cắn vào ngoài miệng của Thiếu tướng quân.

Toàn thân Thiếu tướng quân đều trở nên cứng đờ.

Kẻ ngốc cũng không vội nhả ra, ngược lại còn dùng răng thỏ mà nghiến lên môi một chút, lúc này mới hài lòng lui ra ngoài.

Y ngồi xếp bằng, nhìn thấy trên miệng Thiếu tướng quân rõ ràng lưu lại dấu răng của chính mình, mi mắt cong cong mà nở nụ cười.

"Cắn ngươi!"

"....."

Sắc mặt Thiếu tướng quân rất khó coi. Hắn giơ tay lên, do dự chạm vào môi của chính mình, gân xanh trên thái dương đều nhảy lên thình thịch.

Hai tay Thiếu phu nhân chống ở bên sườn, cúi sát xuống để thưởng thức sự trả thù của chính mình, nhìn chằm chằm đến mức không chớp mắt.

Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo của thị vệ:

"Tướng quân, chúng ta tới nơi rồi."

Thiếu tướng quân: "....." Dấu răng rõ như vậy, hắn phải xuống thế nào đây?

Bộ dạng của hắn bây giờ còn âm trầm hơn cả lúc ở trên chiến trường.

Vẻ mặt Thiếu phu nhân dần dần thay đổi, vẻ tò mò mang theo chút suy tư, nghiêng đầu, dường như có chút phiền muộn.

Y cắn cắn đầu ngón tay, nhìn chằm chằm vào miệng Thiếu tướng quân, răng thỏ gõ vào môi dưới. Bỗng nhiên chớp chớp mắt, do dự cẩn thận, từ từ dướn người về phía trước, nhẹ nhàng lén lút chạm môi vào nơi mình vừa cắn.

So với vừa rồi, động tác lần này cực kỳ nhẹ cũng cực kỳ nhỏ. Mềm như bông, thơm thoảng thoảng, hơi thở cũng rất khẽ khàng.

Kẻ ngốc lùi ra sau một chút, theo bản năng phồng má, đầu lưỡi đỏ thắm hơi hơi duỗi ra, ngây thơ mờ mịt liếm liếm môi.

Lòng bàn tay của Thiếu tướng quân đột nhiên siết chặt.

Thị vệ bên ngoài xe ngựa lại nói:

"Tướng quân, tới nơi rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net