Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu tướng quân còn trẻ đã được phong tước. Hoàng Đế cảm nhớ chiến công, cố ý đem Loan Thành ở gần kinh thành nhất ban cho hắn.

Bá tánh trong thành vô cùng yêu thích Xích Cơ tướng quân, mỗi khi nhìn thấy xe ngựa và kỵ mã của phủ Tướng quân đều không chút ngại ngùng vẫy tay chào. Tuy rằng Thiếu tướng quân không mấy khi đích thân tới đây, nhưng vẫn thường xuyên sai người tới giải quyết các chuyện quan trọng trong thành. Các quan được cử đến đều công bằng chính trực, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, biến Loan Thành cũ kỹ ngày càng trở nên hưng thịnh, sau một năm, cuộc sống của bá tánh cũng có thể so sánh được với kinh thành.

Giờ phút này, ở bên ngoài thành, xe ngựa và thị vệ của phủ tướng quân đang đứng tại đó. Các thị vệ đều còn rất trẻ, nhưng vẻ mặt lại vô cùng lạnh lùng, hiển nhiên là binh lính dưới trướng của Thiếu tướng quân. Con cháu quan lại phú quý đến đây, đều sẽ trực tiếp cho người ngựa đi vào trong thành; nhưng Thiếu tướng quân lại cảm thấy đường phố Loan Thành không được rộng rãi, cho nên sẽ dừng xe ngựa, bắt đầu đi bộ từ cổng thành để khỏi làm phiền bá tánh xung quanh.

Vì thế, ánh mắt của binh lính thủ thành và bá tánh bên trong thành đều sáng ngời, nghển cổ nhìn về phía xe ngựa chờ người xuống xe.

....Chỉ là, người đâu rồi?

Kỳ quái, bọn họ thấy thị vệ đã thông báo hai lần, nhưng trong xe ngựa lại không có chút động tĩnh nào.

Có bá tánh đánh bạo tiến lên phía trước, lén lút hỏi thị vệ đứng gần nhất: "Đại ca, trên xe ngựa có phải là Thiếu tướng quân không? Sao vẫn còn chưa xuống dưới?.... Này, còn có quý nhân nào ở trong đó sao? Một mình Thiếu tướng quân, sao lại ngồi trên một chiếc xe ngựa lớn như vậy?"

Thị vệ kia liếc mắt nhìn gã một cái, sắc mặt không hề thay đổi, một chữ cũng không đáp.

Người nọ ngượng ngùng cười. Đúng thật, làm sao có thể tuỳ tiện mà nói cho bọn họ?

Gã lại tập trung nhìn vào đội hình đi theo đội ngũ, ngạc nhiên hỏi: "Này, sao lại còn có thêm hai nha hoàn?"

Các bá tánh khác tức khắc xì xào bàn tán: "Hay là bên trong xe còn có cả tiểu thư nhà ai?"

"Nhưng Thiếu tướng quân không phải đã kết hôn rồi sao?"

"Các ngươi nhìn mấy nha hoàn kia xem, trên eo mang theo ngọc bội của phủ tướng quân, ta đã từng nhìn thấy rồi."

"Các ngươi đừng đoán mò nữa. Công tử nhà khác ra cửa đều có người hầu với nha hoàn vây quanh, Thiếu tướng quân sao lại không có chứ?"

Đúng lúc này, xe ngựa vẫn luôn im lìm đột nhiên phát ra âm thanh nghèn nghẹn, dường như bên trong có thứ gì đó nặng nề rơi xuống, cỗ xe ngựa khẽ rung chuyển, ngay cả đám thị vệ xung quanh cũng giật mình.

"Tướng quân!"

"Phu nhân!!"

Thị vệ, Thanh Y và A Ngôn đều hốt hoảng kêu lên. Bọn họ vô thức tiến gần đến xe ngựa, vẻ mặt vô cùng nôn nóng.

Bá tánh xung quanh lập tức ồ lên, hoá ra là Thiếu tướng quân và phu nhân của hắn đang ở trên xe ngựa!

Vậy tiếng vang kia là.....

Thị vệ và nha hoàn đột nhiên ý thức được đây là tình huống gì, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, bước chân khựng lại tại chỗ, không biết có nên lùi lại hay không.

Lại yên lặng một lát, trên xe truyền đến một giọng nói khàn khàn và trầm thấp:

"--- Tất cả mọi người lui ra xa một trăm mét!"

Là giọng nói của Thiếu tướng quân.

Các thị vệ xung quanh nhanh chóng lui ra, đem những bá tánh đang hưng phấn vây xem xua đuổi ra phía ngoài. Một đám người cao lớn lạnh lùng, tưởng không có chuyện gì có thể khiến họ mất bình tĩnh, nhưng bây giờ những khuôn mặt ngăm đen cũng không khỏi nóng lên.

Các bá tánh này thật sự rất tinh tường, châu đầu ghé tai vào nhau, mặt đỏ bừng, mặc kệ là có quen biết người bên cạnh hay không, đều không chút e dè mà bàn tán.

"Không phải nói Thiếu phu nhân là một kẻ ngốc, còn là nam nhân hay sao? Quan hệ giữa nam nhân với nam nhân - cũng nóng bỏng như vậy hả?"

"Đúng vậy, nghe nói vào ngày thành hôn, chỉ có Thiếu tướng quân mặt lạnh đứng bên ngoài tiếp đãi khách khứa, vị phu nhân này căn bản còn không học được cả nghi lễ bái đường. Trấn Quốc tướng quân không biết nghĩ cái gì mà tìm cho Thiếu tướng quân một mối hôn nhân như vậy! Chậc chậc!"

"Nhưng dựa theo tình hình hôm nay, Thiếu tướng quân dường như cũng không phải là không thích phu nhân của hắn.... nhỉ?"

"Câm miệng hết đi! Nếu Thiếu tướng quân thích, vậy thì nam tử ngốc kia cũng nhất định là có chỗ hơn người. Cho dù lớn lên không đẹp bằng Phan An, ít nhất cũng phải mi thanh mục tú!"

"Thích...., lúc này các ngươi thảo luận vấn đề này, cũng thật là thú vị. Bây giờ đã như thế này, không có ai tò mò muốn biết bọn họ ở trên xe ngựa làm cái gì sao?"

"Này.... Hay là Thiếu tướng quân thật sự muốn ban ngày ban mặt, trước mặt dân chúng mà... Cùng phu nhân của ngài ở bên trong xe ngựa...."

"Hôm nay ta không làm ăn buôn bán nữa, ta muốn đứng đây nhìn xem có thể kéo dài được bao lâu."

"Là một kẻ ngốc, chẳng lẽ Thiếu tướng quân có thể thích được sao? Ta chịu không nổi, vừa nghĩ tới đã cảm thấy khó chịu."

"Cũng không phải việc của ngươi!"

Thanh Y và A Ngôn đều hoảng hốt: Những người khác không biết, nhưng các nàng lại hầu hạ bên cạnh ngày ngày, sao lại không biết Thiếu tướng quân và phu nhân còn chưa viên phòng? Nếu Thiếu tướng quân thật sự...., thật sự muốn kết làm vợ chồng với kẻ ngốc ngay ở trên xe ngựa, vậy thì - vậy thì còn ra thể thống gì chứ???

Không không không, thể thống chỉ là việc nhỏ, mấu chốt là tâm tính của Thiếu phu nhân chỉ bằng trẻ nhỏ, nếu hoảng sợ, thật sự sẽ khóc đấy!!

Hai người mặt đỏ tai hồng, nôn nóng không thôi, trong lòng lại càng thêm căng thẳng. Nhìn xung quanh thấy mấy chục bá tánh đang chăm chú nhìn vào xe ngựa, đuổi cũng không đi, thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.

Bên trong xe ngựa.

Lúc trước kẻ ngốc cứ như vậy hôn phu quân của mình, lại còn liếm liếm miệng, không mảy may phát giác ra mình đã làm cái gì.

"Kỳ quái...." Y lẩm bẩm lầm bầm, còn chống hai tay quỳ gối trước mặt Thiếu tướng quân, sàm sỡ người ta xong rồi, lại nghiêng đầu, ngồi về phía sau.

Ai ngờ Vương Nhất Bác nãy giờ không lên tiếng lại đột ngột nhíu mày, vươn cánh tay, vòng qua eo Tiêu Chiến, hung hăng kéo người trở về.

Thân thể hai người dán chặt vào nhau, khoảng cách giữa hai gương mặt chỉ còn một chút xíu, tiếng kêu hốt hoảng của Tiêu Chiến hoá thành hơi thở mềm như bông, tất cả đều phả vào mặt Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến chớp chớp mắt, đẩy đẩy cánh tay đang đặt trên ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Chân, chân của ta, ta đã quỳ nửa ngày rồi, chân đau quá, thiếu gia."

Khoảng cách quá gần, kẻ ngốc còn tưởng rằng thiếu gia không muốn người bên ngoài nghe thấy, cho nên tự giác hạ thấp âm thanh. Y cứ như vậy mà quỳ gối, hơi hơi cúi đầu nhìn Vương Nhất Bác, giọng nói rất nhỏ, dùng vẻ mặt đau khổ mà phàn nàn với người kia.

Vương Nhất Bác lẳng lặng nhìn y, hai mắt sâu thẳm, hầu kết lăn lộn, thấp giọng hỏi: "Vì sao lại hôn ta?"

Rõ ràng đây không phải là quyết định sáng suốt khi hỏi kẻ ngốc một câu như vậy, nhiều người sẽ cảm thấy giờ phút này còn hỏi làm gì nữa, cứ trực tiếp hôn luôn mới phải; Vương Nhất Bác cũng biết mình để ý tới việc này, đối với kẻ ngốc thì quá mức cao thâm. Nhưng tính tình của hắn chính là như vậy, nếu không cũng không đến mức kết hôn lâu như vậy, khoảng cách tiếp xúc gần nhất giữa phu thê chỉ là đụng chạm qua quần áo.

Tiêu Chiến mờ mịt hỏi: "Hôn gì cơ.... Vừa rồi là ta cắn ngươi mà?"

Y ngẫm nghĩ, ngập ngừng đưa tay ra, chạm vào dấu răng trên miệng Vương Nhất Bác, cẩn thận thổi thổi: "....Thực xin lỗi, ngươi có đau không?"

Hơi thở kia vừa nhỏ lại vừa nhẹ, dịu dàng rơi trên mặt Vương Nhất Bác, giống như một vài cánh hoa rơi từ trên xuống.

Kẻ ngốc hơi trề môi, cũng không nhắc đến đầu gối đau của mình nữa. Y nhìn vào khuôn mặt âm trầm của Vương Nhất Bác, vừa thổi, vừa đáng thương lẩm bẩm: "Ta không cắn ngươi nữa, thiếu gia, ngươi đừng tức giận ---"

Lời còn chưa dứt, Vương Nhất Bác đã nặng nề hôn lên môi y.

Hắn hôn mãnh liệt, cánh tay đang đặt trên eo Tiêu Chiến cũng siết lại thật chặt, dường như muốn làm người kia tan chảy trong ngực của chính mình. Cắn chặt môi dưới vừa bị kẻ ngốc liếm lên, đầu lưỡi không ngừng luồn vào, khiến toàn thân Tiêu Chiến run rẩy, môi lưỡi nóng ẩm lại bị người quấn lấy liếm láp.

Y không biết đây là đang làm cái gì, vòng eo còn mềm hơn nhiều so với trước. Lúc thân thể đổ xuống, tay còn lại của Vương Nhất Bác đã nhanh chóng nâng mông, sức lực quá lớn, khiến cho kẻ ngốc rên rỉ thành tiếng, đầu lưỡi bị cắn trúng, muốn rút lui cũng không được, chỉ có thể cúi đầu, ở trước người Vương Nhất Bác mà thở hổn hển, run bần bật.

Vương Nhất Bác hơi lùi lại, đôi mắt hạ tam bạch sâu thẳm, quai hàm và hầu kết sắc bén lăn lộn, dễ dàng làm cho người nhìn thấy muốn mềm chân; khi hắn mở miệng, giọng nói của hắn rất trầm, mang theo chút hổn hển, khiến cho người nghe được cảm thấy trái tim bị hun nóng.

Hắn nói: "Không được."

Khi Tiêu Chiến được hắn buông ra, đôi môi cũng không muốn khép lại, nước bọt dính nhớp bị kéo ra. Đầu lưỡi đỏ tươi bị mút mềm như bông khẽ nhô ra, đáng thương rũ xuống môi dưới, mê mang hỏi: "Cái gì... Cái gì cơ?"

Khi nói chuyện, nước bọt dính bên khoé môi không tự chủ được tí tách chảy xuống, rơi vào má của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lấy ngón tay cái lau đi, liếc mắt qua, sau đó nhìn vào mặt Tiêu Chiến, có thể nói là sắc tình mà há miệng liếm lên đó. Hắn đột nhiên đứng dậy, ôm lấy phu nhân ngốc thả xuống.

"Không được không cắn ta."

Hắn vừa dứt lời, nên ngoài xe ngựa đồng thời vang lên những âm thanh vội vã, tiếng ồn ào vang lên không ngừng, Vương Nhất Bác cau mày, lạnh giọng nói:

"Tất cả mọi người lui ra ngoài trăm mét!"

Tiêu Chiến bị hắn làm cho hoảng sợ, lúc này mới lấy lại được tinh thần. Y mở to hai mắt nhìn Vương Nhất Bác đang đè lên người mình, lại ngơ ngác sờ sờ vào cái miệng đang sưng tấy của mình, nhéo nhéo đầu lưỡi đã bị người ta dùng răng cọ xát hôn mút.

"....."

Kẻ ngốc lại mờ mịt gương mắt, nhìn lên đôi môi khẽ nhếch của Vương Nhất Bác, buông tay khỏi chiếc lưỡi đỏ thắm của chính mình, đưa tay lên chạm vào môi hắn.

Hai mắt Vương Nhất Bác tối sầm lại, thuận theo bàn tay y mà nghiêng đầu, há miệng ngậm lấy đốt ngón tay của Tiêu Chiến. Đầu lưỡi quấn quanh đầu ngón tay mềm mại của y, khi liếm lại càng thêm nặng nề, chậm rãi như muốn bóp nát cả tâm trí của người ta.

Thiếu phu nhân kinh hãi lắp bắp, "Thiếu gia, tay của ta không ăn được, không ăn được đâu!"

Y không nhịn được muốn rút tay về, liền thấy Thiếu tướng quân dính dính nhớp nhớp mà liếm lên lòng bàn tay một chút, khiến toàn thân kẻ ngốc run lên, ngứa ngáy như bị điện giật.

"Ta muốn ăn." Thiếu tướng quân nói.

Kẻ ngốc chưa kịp nói gì, đã bị Vương Nhất Bác dùng một tay giữ chặt cằm lại, một lần nữa hôn lên.

Chỉ là lần này không chỉ có hôn. Bàn tay Vương Nhất Bác bắt đầu trượt từ chiếc cổ thon dài của Tiêu Chiến xuống, mơn trớn ngực, mơn trớn vòng eo, cách một lớp quần áo mà xoa xoa nắn nắn, đầu ngón tay dường như mang theo nhiệt độ nóng bỏng, chạm vào bụng vào đùi Tiêu Chiến, không chút do dự mà mở vạt áo ra.

Thiếu tướng quân tuổi trẻ khí thịnh, hô hấp dần dần trở nên thô nặng mà trầm thấp, môi lưỡi hoạt động liên tục, thậm chí bởi vì kiềm chế quá lâu mà càng thêm hung ác, mút đến mức kẻ ngốc phải rưng rưng nước mắt.

Một tay hắn móc lên, kéo đùi của Tiêu Chiến lại, cách một lớp quần lót, từ bắp đùi non mịn mà xoa bóp tới mông. Năm ngón tay mở ra, bao lấy bờ mông mềm mại đầy đặn, dùng sức xoa nắn, dường như muốn đem hết hoả khí không ngừng cuồn cuộn trong lòng phát tiết ra.

Rốt cuộc, Vương Nhất Bác cũng không thật sự có ý định ở nơi này mà làm ra hành động thân mật của phu thê. Nếu không phải kẻ ngốc đột nhiên trêu chọc, hắn cũng không có khả năng mất đi sự đúng mực để làm càn.

Dù vậy, Thiếu tướng quân vẫn đem phu nhân ngốc ấn vào dưới thân, suýt chút nữa thì ăn tươi nuốt sống người trong ngực. Nước mắt Thiếu phu nhân không ngừng rơi xuống, mới lấy lại được mấy hơi lại bị Thiếu tướng quân hôn lên lần nữa. Hai cánh tay y vô lực đặt ở bên cạnh sườn mặt, đầu ngón tay hồng phấn khẽ run rẩy, trắng nõn lộ ra sự thuần khiết cực hạn, hồng phấn lộ ra bí ẩn sắc tình.

Quả thực giống như một con sư tử đưa con thỏ đang nuôi dưỡng bên người bỏ vào trong miệng, chơi đùa từ trong ra ngoài, nhưng mà lại không ăn thịt nó.

Khi Thiếu tướng quân cuối cùng cũng buông kẻ ngốc ra, bên ngoài xe ngựa đã không còn xôn xao nữa.

Thiếu phu nhân mê mang, toàn thân mềm nhũn , được Thiếu tướng quân đích thân chỉnh lại quần áo cho.

Dường như sau khi bị ăn một hồi lâu, kẻ ngốc lại càng thêm ngốc nghếch, cứ ngơ ngơ ngác ngác mà nắm lấy tay Thiếu tướng quân, xuống xe ngựa cẳng chân vẫn còn mềm nhũn, sau khi được đỡ lấy, không biết vì sao lại nhìn Thiếu tướng quân với vẻ mặt rất quái dị, cắn môi dưới mà không nói lời nào.

Bá tánh vây xem đã bị buộc phải giải tán. Bọn thị vệ thấy Thiếu tướng quân ra hiệu, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lần nữa xếp thành hàng.

Thanh Y và A Ngôn định đi đến bên cạnh Thiếu phu nhân, lại bị ánh mắt của Thiếu tướng quân không nặng không nhẹ liếc qua, hai người lập tức im lặng, cụp mi rũ mắt đi theo phía sau, cũng lùi ra xa một khoảng.

Lúc vào thành, Thiếu tướng quân tạm thời buông lỏng tay kẻ ngốc, tiến lên nói gì đó với quan viên thủ thành. Thiếu phu nhân chớp chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Thanh Y và A Ngôn, hai má hơi phồng lên, lông mày nhíu lại, dường như không biết ai đã làm y phải uỷ khuất.

Phần "uỷ khuất" này, ở dưới đuôi mắt đỏ hoe ẩm ướt của y, không biết tại sao lại làm cho người ta cảm thấy ngứa ngáy.

Hai nha hoàn cố gắng duy trì vẻ mặt bình thường, tiến lên, nhẹ giọng hỏi: "Phu nhân, làm sao vậy?"

"...." Thiếu phu nhân méo miệng, lại quay đầu nhìn theo bóng dáng của Thiếu tướng quân, vẻ mặt vô cùng rối rắm, buồn rầu, quay đầu lại nói:

"Ta muốn đi chơi...."

Thanh Y dỗ dành: "Được, bây giờ chúng ta đến toà thành này chơi nha."

"...." Kẻ ngốc nhăn mũi, khẽ hít một hơi, hai tay vò quần áo, bộ dạng vô cùng đáng thương, chỉ vào miệng mình nói:

"Chính là thiếu gia cắn ta, ừm, không đau, rất thoải mái. Ta còn muốn cho thiếu gia cắn ta lần nữa....."

Y thực sự không biết nên lựa chọn thế nào: Là đi chơi, hay là để thiếu gia cắn tiếp? Đầu óc của một đứa nhỏ ba tuổi vốn chỉ biết chơi đùa, lần đầu tiên nảy sinh ra vấn đề buồn bực đến vậy.

Thiếu phu nhân giậm giậm chân: "Ta có nên đi chơi không, hay là cầu xin thiếu gia cắn cắn ta!"

Nha hoàn: "......."

Thị vệ: "........"

Vị Thiếu tướng quân vừa mang viên quan thủ thành bước đến: "................."

Mọi người: ".................."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net