Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gân xanh trên thái dương của Thiếu tướng quân nhảy lên thình thịch, rối rắm đè chặt hai tay của phu nhân ngốc, mặt không có biểu cảm gì, nhưng viên quan thủ thành vẫn nhận ra đây là Thiếu phu nhân cùng nha hoàn bên cạnh nhờ vào tướng mạo. Viên quan này là quan quản sự, ngày thường đều uy phong lẫm liệt, nhưng lúc này sắc mặt tái nhợt, nín thở, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thành khẩn vấn an Thiếu phu nhân.

Bá tánh bình thường không hiểu rõ, nên có thể xem náo nhiệt, bàn chuyện phiếm; nhưng bọn họ cai quản Loan Thành, chưa bao giờ cho rằng Thiếu tướng quân là người tốt tính. Hắn cực kỳ không thích người ngoài bàn tán về mình.

Lần đầu tiên Thiếu tướng quân tới thị sát sau khi được Hoàng Thượng ban thưởng Loan Thành, thành chủ đã tổ chức yến tiệc xa hoa nghênh đón, còn mời tới vài người giỏi ăn nói và mỹ nữ tới bầu bạn. Nhưng hắn không chạm vào bất kì ai, sắc mặt còn càng ngày càng kém khi thành chủ cứ không ngừng kính rượu. Cuối cùng, hắn đột ngột đứng dậy, lạnh mặt đá vào chiếc bàn trước mặt, âm thanh đồ đạc đổ vỡ rất lớn, khiến cả phòng đều sợ hãi. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã vẫy tay, đám binh lính đứng phía sau lập tức tiến đến, ấn chặt thành chủ đang cứng đờ và những người xung quanh xuống mặt đất.

Hoá ra hắn tai thính mắt tinh, có thể nghe thấy thành chủ và người bên cạnh cách xa hơn năm mét đang nhỏ giọng thì thầm "Này, Xích Cơ tướng quân đúng là quái thai, cho đến bây giờ vẫn không nói một lời nào, chỉ "ừm" một cái lừa gạt ta! Mỹ nhân ngồi bên còn giống như đầu gỗ, hay là đánh giặc đến ngu người? Nếu đã như vậy, ta cũng không cần phải đắn đo với loại người này, cứ làm qua loa lấy lệ, hắn đừng mong đợi có thể thật sự nuốt được Loan Thành."

Không ngờ, hắn không thèm che giấu, cứ như vậy mà đem người ra đánh chết trước mặt mọi người.

Thành chủ và đám phụ tá bên cạnh quanh năm đều sống trong nhung lụa, có thể coi là Hoàng đế ở Loan Thành, nhưng sau khi chết, ngay cả cái chiếu bọc thi thể cũng không có. Thiếu tướng quân không cho thê tử và người hầu trong nhà thành chủ đi nhặt xác, còn sai người đem hai xác chết máu chảy đầm đìa treo ở trước cổng thành thị chúng.

Hành động này khiến cho đám quan viên lớn nhỏ từng cùng thành chủ cướp bóc dân chúng sợ hãi đến mức suýt té xỉu, quỳ sụp xuống đất khóc lóc xin tha, khó khăn lắm mới bảo vệ được già trẻ trong nhà, nhưng lại bị cách chức, lục soát nhà cửa. Nếu ai dám phản kháng kêu gào, đám binh lính đi sau Thiếu tướng quân liền vung đao chém xuống, máu phun tại chỗ.

Sáng sớm ngày thứ hai, mười mấy xe vàng bạc ngũ cốc quang minh chính đại đẩy tới quảng trường trong thành, được Thiếu tướng quân phái hơn một trăm binh lính trông giữ, phân phát theo nhân khẩu của từng nhà.

Thiếu tướng quân chỉ trong một đêm đã xử trí gần như toàn bộ quan lại ở Loan Thành, các thế gia ở kinh thành nghe tin đầu tiên là sững sờ, sau đó là hả hê khi thấy người gặp nạn, tò mò nhìn xem hắn làm thế nào để lấp đầy lỗ hổng. Một cái thành to như vậy, bên trong thành có gần một vạn bá tánh, lại còn ở bên cạnh kinh đô, thiếu quan viên một ngày sẽ sinh ra loạn lạc. Hắn làm như vậy, không muốn làm quan chỉ huy bóng bẩy nữa hay sao?

Nhưng không biết chính xác hắn làm thế nào, ngay ngày thứ hai, một vài gương mặt vô danh lặng lẽ xuất hiện, lấp đầy toàn bộ chỗ trống hôm trước đã để lại.

Đám quý tộc thế gia không nói nên lời. Tuy rằng hắn đã xử lý những quan viên đó với tội danh "Tham ô hủ bại", nhưng cho dù là tham ô hủ bại cũng cần phải có quá trình thẩm tra xử lý, mà mọi chuyện bắt đầu lại chỉ là vì Thiếu tướng quân bị người ta bàn tán sau lưng.....

Tốt xấu gì cũng buộc vào mình cái tội danh hành sự hung hãn. Trên triều đình, Hoàng Đế còn chưa nói bất cứ điều gì, Thiếu tướng quân đã tự thỉnh cầu diện bích một tháng, trực tiếp cho mình một kỳ nghỉ.

Mà Loan Thành từ đó mới chân chính trở thành nơi để các bá tánh an cư lạc nghiệp.

Loại sát tinh này, sao có thể không tức giận nếu người khác nghe được chuyện khuê phòng của hắn và phu nhân chứ?

Quan viên thủ thành hành lễ xong liền vội vàng lui xuống.

Thiếu phu nhân ngơ ngác nhìn vẻ mặt âm trầm của Thiếu tướng quân một lát, đột nhiên bĩu môi, giơ tay chọc chọc vào giữa lông mày của hắn,nói: "Ngươi lại tức giận rồi."

Thiếu tướng quân dừng một chút, thở nhẹ ra một hơi, giữ chặt lấy tay y, vẻ mặt cũng dịu đi một chút, "Không có." Nói xong, liền kéo tay y đi về phía trong thành.

"Tức giận ta cũng mặc kệ!" Thiếu phu nhân lẩm bẩm, nhưng vẫn ngoan ngoãn để cho hắn nắm chặt bàn tay, đi theo Thiếu tướng quân, "Không cắn ta, không cắn ta là được rồi! Đưa ta đi chơi thôi, đi chơi thôi. Hừ!"

Sau khi lẩm bẩm xong rồi, y còn hùng hồn hừ một tiếng thật to, hếch cằm đứng thẳng người, dùng sức lắc qua lắc lại bàn tay của Thiếu tướng quân, giống như một đứa trẻ.

Thiếu tướng quân nói: "Không cho hất ra." Hắn căn bản không hề thu bớt sức lực, sợ y vung vẩy nhiều sẽ ảnh hưởng đến gân tay.

"....." Kẻ ngốc vừa mới đi được vài bước đã cứng đờ cả người, nhăn mặt "A" lên một tiếng, lén lút trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó vô cùng uể oải mà hạ tay xuống.

Thanh Y và A Ngôn đi đằng sau mấy thị vệ, lén lút nhìn nhau, cố nén cười.

Lúc này đã gần trưa, bên trong thành vô cùng ồn ào, những người bán hàng rong bày dọc con phố, tiếng rao hàng không dứt bên tai. Có nhiều người nhận ra Thiếu tướng quân, sau khi nhìn thấy bọn họ thì hai mắt đều sáng ngời, đứng tại chỗ tươi cười hành lễ.

Thiếu phu nhân lâu lắm không được ra ngoài, vừa đi vừa tò mò nhìn ngắm xung quanh, nhìn cái gì cũng muốn sờ một chút. Nhưng cũng giống như trẻ nhỏ, chơi cái gì cũng chỉ một lát liền đặt xuống, không hề lưu luyến mà rời đi.

Bỗng nhiên, hai mắt y sáng lên, dường như nhìn thấy đồ vật gì đó cực kỳ yêu thích, nhanh chóng chạy đến trước mặt một đại thúc bán kẹo hồ lô.

Đôi mắt y sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào những viên kẹo hồ lô, trực tiếp thoát khỏi tay Thiếu tướng quân, cẩn thận quan sát xem chùm nào lớn nhất, đỏ nhất, ngửi được mùi thơm ngọt của si-rô, chóp mũi khẽ nhúc nhích, răng thỏ cắn vào môi dưới, thoạt nhìn thật ngốc nghếch.

Đại thúc này vẫn chưa từng nhìn thấy Thiếu tướng quân, chỉ thấy hai người này ăn mặc sang trọng, phía sau còn có cả nha hoàn lẫn thị vệ, liền để mặc cho người trước mặt chọn tới chọn lui.

Thiếu tướng quân cũng không thúc giục, yên lặng đứng bên cạnh phu nhân ngốc, đợi y chọn xong thì trả tiền.

Một lát sau, kẻ ngốc "A" lên một tiếng, đứng dậy, chỉ vào một cây trong đó, mở to hai mắt nói với đại thúc, "Ta muốn cái này, ngươi..., ngươi có thể cho ta cái này không?"

Y lớn lên đã đẹp, nhưng vì thiếu thông minh, cho nên mặt mày đều mang theo một chút ngây thơ bẩm sinh. Cứ ngoan ngoan ngoãn ngoãn, tràn đầy mong đợi mà nhìn vào người ta, ai lại có thể nhẫn tâm không chú ý tới y chứ?

Nhưng Thiếu tướng quân lại từ trong giọng nói của y mà phát giác ra một chút kì lạ.

Đại thúc bán kẹo hồ lô vui vẻ ồ lên một tiếng, vội vàng gỡ xuống cho y.

Thiếu phu nhân rất vui vẻ, dùng cả hai tay nhận lấy kẹo hồ lô, cong cong mi mắt nói lời cảm tạ.

Y không những liên tục nói cảm ơn, còn khom lưng cúi đầu. Dường như đại thúc đó không phải cho y một cây kẹo hồ lô, mà là một đồ vật gì đó rất quý giá.

Đại thúc kia bị hành động của y làm cho hoảng loạn, liên tục xua tay nói: "Này này, ngài đừng làm như vậy, cũng không đáng giá mấy văn tiền."

Thiếu phu nhân vui vẻ cầm lấy kẹo hồ lô, đảo mắt nhìn thấy Thiếu tướng quân, lại ngẩn người, vẻ mặt có chút mờ mịt lẫn hoang mang.

Y hơi phồng má, nhìn kẹo hồ lô của chính mình, lại nhìn vào mặt Thiếu tướng quân, đột nhiên cắn cắn môi, duỗi tay đưa cho hắn, thanh thuý nói: "Cho ngươi này!"

Động tác mở túi tiền của Thiếu tướng quân khựng lại một chút, giương mắt nhìn y.

Kẻ ngốc lập tức lại do dự. Lông mày y nhíu chặt lại, vẻ mặt rất buồn rầu, bàn tay cũng hơi hơi rụt lại một chút, "Ừm... ừm.... Thiếu gia có muốn ăn không?"

"......" Thiếu tướng quân trầm mặc một lúc, buông bàn tay đang cởi túi tiền xuống, gật gật đầu, "Ừm."

Nương theo động tác gật đầu đáp lại của hắn, vẻ mặt của Thiếu phu nhân không biết phải diễn tả như thế nào. Hình như là vừa mất mát vừa vui vẻ, hơi hơi dẩu miệng, lại nhìn thật kĩ kẹo hồ lô của chính mình, hít hà một chút, rồi dùng sức nhét vào lòng bàn tay của Thiếu tướng quân.

"Thiếu gia ăn đi!"

Bên ngoài cây kẹo hồ lô được bọc một lớp giấy trắng, theo động tác của y mà cọ vào tay của Thiếu tướng quân.

Sau đó, Thiếu phu nhân xoay người, vẻ mặt tràn đầy mong đợi và thận trọng mà đối mặt với đại thúc, hai tay giấu sau lưng vô thức xoắn chặt vạt áo, nhỏ giọng hỏi:

"Ngươi có thể cho ta một cái nữa được không?"

"......"

Mọi người xung quanh đều sửng sốt, lúc này mới nhận ra được lời nói và hành động của Thiếu phu nhân kỳ quái như thế nào.

-- Hoá ra y đang "cầu xin" người khác một cây kẹo hồ lô.

Kẻ ngốc phồng má, không nhịn được mà nhìn vào cây rơm cắm kẹo hồ lô, cắn chặt môi dưới, hai mắt dường như đầy nước, "Ta...., ta muốn một cái khác, một cây kẹo hồ lô nhỏ thôi....."

Y nhấn mạnh từ "nhỏ", nói xong liền mím miệng, cúi đầu, giống như đứa nhỏ phạm sai lầm nên không dám lên tiếng nữa.

Đại thúc vẫn chưa thể lấy lại được tinh thần. Tuy gã biết những người này đều là công tử nhà giàu, không có chuyện không trả tiền, nhưng đột nhiên nghe thấy những lời này, giống như những đứa nhỏ nghèo khổ vẫn ăn xin trên phố, lại không biết nên làm thế nào cho phải, do dự và cảnh giác, theo bản năng kéo cây rơm cắm kẹo về sau một chút.

Kẻ ngốc nhìn ra động tác của gã, phồng má, răng thỏ cắn chặt hơn, cụp mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất, sau đó lại ngẩng đầu, vội vàng cảm tạ: "Đa tạ đại thúc!"

Nói xong, y liền xoay người rời đi, khi lướt qua Thiếu tướng quân còn cố ý không nhìn vào cây kẹo hồ lô trong tay hắn.

Thiếu tướng quân giữ chặt cổ tay y, "Lại đây."

Thiếu phu nhân ngẩn người, nhưng thật ra cũng không che giấu được tâm tư, đôi mắt lập tức liếc nhìn kẹo hồ lô, sau đó lại vội vàng thu lại.

"Làm gì cơ...."

Y có chút không vui, còn có chút uỷ khuất vì không được ăn kẹo hồ lô, cho nên có chút nóng nảy, muốn thoát khỏi tay của Thiếu tướng quân.

Thiếu tướng quân không buông ra. Nhìn thấy phu nhân ngốc đang cau mày, cúi đầu lẩm bẩm, liền vươn tay nhét cây kẹo hồ lô vào miệng y.

Kẻ ngốc giật mình, cuống quýt chộp lấy.

Thiếu tướng quân lấy ra một thỏi bạc, đặt vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh đại thúc bán kẹo hồ lô, nói: "Ta mua hết."

Một thị vệ đứng sau đi lên, đem cây rơm cắm đầy kẹo hồ lô trong tay đại thúc khiêng lại.

Đại thúc cầm nén bạc nặng trĩu trong tay, hoảng sợ nói: "Này này này, quá nhiều rồi công tử! Tiểu nhân, tiểu nhân thật sự chỉ là buôn bán nhỏ, không đáng giá bao nhiêu tiền...."

Nhưng Thiếu tướng quân không đáp lại, xoay người nắm lấy tay phu nhân ngốc còn đang ngây người cắn kẹo hồ lô, lại giơ tay nhẹ nhàng lau đi chút bột gạo nếp dính trên chóp mũi y, nói: "Ăn đi."

Dừng một chút, lại nói: "Muốn ăn cái gì cũng được."

"....."

Kẻ ngốc mờ mịt, nếu không phải có Thiếu tướng quân dẫn đường, y còn không đi nổi nữa.

Đầu y không phản ứng kịp, nhưng miệng lại rất thành thật, ngậm một viên kẹo hồ lô trên cùng, cái lưỡi liếm không ngừng, làm tan chảy hoàn toàn lớp đường dày bên ngoài.

Mãi cho đến khi nếm được vị chua chua của quả sơn tra, y mới "A" lên một tiếng. Bởi vì vẫn ngậm trong miệng, cho nên tiếng nói mơ hồ không rõ, bộ dạng chớp chớp mắt lại càng ngốc.

"Thiếu gia cho ta kẹo hồ lô." Y nói xong lại mở miệng, nhả quả sơn tra vẫn còn chưa cắn ra.

Thiếu tướng quân nói: "Ừm."

Hai mắt kẻ ngốc mở càng lớn, chỉ vào mặt sau của cây rơm cắm kẹo, ngạc nhiên nói: "Nhiều như vậy sao!"

Thiếu tướng quân nói: "Ừm."

Hàm răng kẻ ngốc cắn vào quả sơn tra, mút mút chút nước chua chảy ra, ngẫm nghĩ một chút, lại cẩn thận lắc lắc tay Thiếu tướng quân.

"Tất cả, tất cả đều cho ta sao?"

Y nuốt nước miếng, vẻ mặt lộ ra chút hân hoan và chờ mong, đôi mắt trong suốt như pha lê phản chiếu bộ dáng của Thiếu tướng quân, giống như con thỏ nhìn thấy một rổ đầy cà rốt.

Thiếu tướng quân dừng chân, ánh mắt trầm xuống, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của phu nhân ngốc, lại nâng tay, dùng ngón cái chậm rãi lau đi vết nước đường trên khoé môi y.

Thiếu phu nhân chớp chớp mắt, nghiêng đầu liếm nước đường trên đầu ngón tay của Thiếu tướng quân.

Thiếu tướng quân dường như hơi mỉm cười, nụ cười rất cạn nhưng lại ôn nhu, nhéo nhéo vào mặt kẻ ngốc, nói:

"Đều là cho ngươi."

Thiếu phu nhân vừa mừng vừa sợ, hai tay nắm lấy chặt cây kẹo hồ lô, chạy thật nhanh đi tìm kẹo hồ lô của chính mình, chạy vài vòng xung quanh thị vệ đang cầm cây rơm. Mi mắt y cong cong, ngây ngô cười không ngừng, khiến cho Thanh Y và A Ngôn nhìn đến mức đỏ cả mắt.

Kẻ ngốc duỗi đầu ngón tay, chỉ chỉ vào từng cây kẹo hồ lô, lại lạch cạch chạy về bên cạnh Thiếu tướng quân, háo hức hỏi: "Tất cả đều cho ta sao?"

Lần này, vẻ mặt và giọng nói của y không còn thuần tuý là thận trọng nữa. Nụ cười trên mặt y vô cùng rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh một tầng hơi nước mỏng, nhìn thẳng vào mắt Thiếu tướng quân.

Vì thế, Thiếu tướng quân lại nói: "Ừm, đều là cho ngươi."

Thiếu phu nhân che miệng, dường như sợ mình cười quá nhiều, âm thanh "hi hi" xuyên thấu qua khe hở giữa các ngón tay phát ra ngoài. Cuối cùng, y buông tay xuống, cong đuôi mắt, ở trước mắt những người qua lại trên đường, nâng cằm lên, hôn một cái vào miệng Thiếu tướng quân.

Bá tánh xung quanh: Cái mẹ gì vậy!!!

Trên môi đột nhiên không kịp đề phòng mà lưu lại cảm giác nóng bỏng ướt át, xen lẫn với mùi hương ngọt ngào mà càng thêm mềm mại, dường như nhẹ nhàng lặng lẽ, lại mang theo vô vàn yêu thích lẫn vui mừng, vuốt ve đáy lòng hắn.

Thiếu tướng quân chậm rãi liếm liếm môi, cũng không giống như những người hầu phía sau tưởng tượng, hoàn toàn không khó chịu bởi vì hành động lớn mật của Thiếu phu nhân ở bên ngoài. Hắn nhìn phu nhân ngốc đang vui vẻ há miệng cắn kẹo hồ lô, khoé miệng khẽ nhếch lên, nói: "Ăn đi."

Bởi vì Tiêu Chiến là kẻ ngốc, cho nên khi còn nhỏ muốn ăn kẹo hồ lô, đã không có tiền, cũng không biết phải trả tiền, chỉ cắn đầu ngón tay đứng trước quầy hàng của người ta, ánh mắt tràn đầy khát khao lẫn chờ đợi, nước miếng đều sắp chảy xuống đất.

Mẫu thân kẻ ngốc cũng không có tiền, cho nên chỉ có thể ngượng ngùng đón nhận ánh mắt của người bán hàng rong, muốn kéo nhi tử đi, nhưng kéo thế nào cũng không được.

Vì thế, người bán kẹo hồ lô nói: "Thằng ngốc, thật sự muốn ăn đến vậy sao?"

Kẻ ngốc gật đầu lia lịa, hai mắt đều ngấn nước.

Người bán hàng rong thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Như vậy đi, ngươi cầu xin ta, ta liền cho ngươi một cái, được không?"

Các tiểu thương xung quanh cười phá lên.

Kẻ ngốc ngẩn ngơ, vẻ mặt có chút buồn rầu, cúi đầu cắn ngón tay mà không nói lời nào.

Người bán hàng rong tưởng rằng y đang do dự, nghĩ thầm: Thằng ngốc này hoá ra cũng biết xấu hổ đấy!

Khuôn mặt xinh đẹp của mẫu thân kẻ ngốc đỏ lên, cho dù trên người nàng mặc bố sam giống như những bá tánh xung quanh, nhưng cũng không hoàn toàn tính là tốt. Nàng vén lọn tóc loà xoà ra sau tai, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng dỗ dành nhi tử: "Bảo bảo, chúng ta đi thôi, mấy hôm nữa nương mua cho con, được không?"

Kẻ ngốc dường như tỉnh ngộ, ngẩng đầu nhìn người bán hàng rong, ngoan ngoan ngoãn ngoãn mở miệng hỏi: "Ngươi..., ngươi có thể cho ta một viên kẹo hồ lô được không?"

Người bán hàng rong sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra y vừa rồi căn bản không phải đang do dự, mà là không hiểu câu nói "Cầu xin" này là có ý gì! Gã lập tức bật cười thành tiếng, dứt khoát lấy một cây kẹo hồ lô đưa cho y.

Kẻ ngốc vui mừng nhận lấy, A lên một tiếng rồi há miệng ngậm lấy.

Mẫu thân kẻ ngốc giả vờ bình tĩnh, đứng lên, cúi đầu nói cảm tạ, sau đó giữ chặt lấy nhi tử của mình, nhanh chân rời đi.

Bị mẫu thân lôi kéo, kẻ ngốc vẫn không quên quay đầu lại nói, "Tạ ơn ngươi!"

Tiếng nói kia vô cùng trong trẻo, tràn đầy vui mừng chân thành, không hề lẫn một chút tạp chất nào.

Người bán hàng rong sửng sốt một lát, chép chép miệng, lắc lắc đầu.

Kẻ ngốc ăn một viên kẹo hồ lô, lại muốn đem hương vị ngon như vậy đút cho mẫu thân. Nhưng mẫu thân kẻ ngốc lại mỉm cười đẩy ra, nói rằng một cây kẹo hồ lô, chỉ có thể dành cho một người. Người thứ hai có ăn vào, cũng không có hương vị gì ngon cả.

Kẻ ngốc hoảng sợ, vẻ mặt vô cùng rối rắm, nhìn kẹo hồ lô, hai mắt đều đỏ lên.

Y hỏi: "Vậy mẫu thân phải làm sao bây giờ? Mẫu thân còn chưa được ăn!" Ngẫm nghĩ một lát, y lại muốn chạy trở về, "Con muốn đi xin thêm một cây nữa!"

Mẫu thân kẻ ngốc ngăn y lại, véo mũi y, bật cười nói: "Mẫu thân không ăn."

Kẻ ngốc méo miệng, trong lòng vẫn cảm thấy, lần sau nhất định phải cho mẫu thân một cái.

Sau này, y nhìn thấy người khác bán kẹo hồ lô, đều chạy lại xem một lúc rồi mới đi. Nếu cực kỳ thèm, mới chạy tới, chắp hai tay sau lưng, cẩn thận hỏi có thể người ta có thể cho y một cái không.

Bá tánh lân cận đều biết y là một kẻ ngốc. Đôi khi vui vẻ, chọc ghẹo một chút liền cho; đôi khi đang bực bội liền xô đẩy vài cái đuổi đi.

Cứ như thế thật lâu.

Kẻ ngốc cứ ngây thơ mờ mịt như vậy cho đến khi được đưa vào phủ tướng quân, cũng không biết đồ vật như kẹo hồ lô không nên xin, mà phải trả tiền để mua.

Y giống như một con thỏ không có gì, chạy nhảy lung tung để tìm kiếm thức ăn.

Ăn không đủ no cũng không sao, cứ vỗ vỗ bụng, xoa xoa tai, giống như trẻ nhỏ mà dỗ dành cái bụng của mình, giả vờ no là được.

Nhưng trên thực tế, khi y đang ngơ ngơ ngác ngác, vui vẻ nhảy nhót, lại không biết từ lúc nào đã nhảy lên lưng một con sư tử.

Y nghĩ nghĩ, nhưng nghĩ cũng không ra, chính mình làm thế nào không cần phải tìm đồ ăn mà vẫn có thể ăn no?

Con sư tử cõng y, lững thững bước, cái đuôi dài nhẹ nhàng phe phẩy, quét lên người y mà trêu chọc.

Quên đi! Kẻ ngốc xoa xoa lỗ tai, quyết định không nghĩ nữa, vui sướng bám vào cái đuôi kia, ở trên lưng sư tử mà mềm mại lăn qua lộn lại.

Cả một cây rơm cắm đầy kẹo hồ lô này là của y, cái đuôi mềm mại này cũng là của y.

Còn có cả con sư tử nữa, cũng là của y hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net