Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu phu nhân ở phủ Trấn Quốc tướng quân, gần đây có một "thú vui" mới.

Sau khi du ngoạn Loan Thành trở về, Thiếu phu nhân không hiểu sao lại bắt đầu quấn lấy Thiếu tướng quân. Không chỉ có quấn lấy, còn luôn nói ra những câu khiến sắc mặt của Thiếu tướng quân càng thêm cứng đờ, dáng vẻ thật sự rất đáng sợ, nhưng Thiếu phu nhân lại không sợ, còn rầm rì lôi kéo tay hắn, lắc qua lắc lại, giống như đứa nhỏ thích chơi xấu.

Lần đầu tiên là vào ngày thứ hai sau khi bọn họ trở về từ Loan Thành. Có một người hầu có việc đi ngang qua, lén nhìn thấy Thiếu tướng quân đen mặt đẩy đầu y ra, hình như là nói y "Hồ nháo." Sau đó, kẻ ngốc vẻ mặt không vui đưa hắn tới cửa chính, ủ rũ đứng bên cạnh xe ngựa.

Vừa định bước lên xe ngựa, Thiếu tướng quân lại dừng một chút, giơ tay, không nặng không nhẹ mà nhéo nhéo lên gò má y.

"Quay về đi."

Khiến người nhìn ê cả răng.

Kẻ ngốc lại nặng nề hừ một tiếng, túm lấy tay Thiếu tướng quân cắn một cái, cắn xong liền xoay người bỏ chạy.

Thiếu tướng quân: ".........."

Đám thị vệ và người hầu đứng trước cửa phủ tướng quân đều cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy.

Ngày hôm đó, Thiếu tướng quân mang theo một dấu răng chói lọi trên cánh tay để thượng triều.

Từ đó về sau, ngày ngày đều như thế. Kẻ ngốc có khi không vui; có khi lại cực kỳ ngoan ngoãn; có khi không biết vì sao lại giận dỗi, khi xa phu chuẩn bị thúc ngựa thì đột ngột hô to một tiếng, khiến mọi người đều giật mình. Trước khi Thiếu tướng quân xốc rèm xe lên hỏi, đã nhìn thấy phu nhân ngốc của mình xoay người nhảy từng bước một mà chạy đi giống như thỏ con.

Trên đường trở về, Thanh Y không nhịn được hỏi: "Phu nhân, ngài có vui không?"

Thiếu phu nhân không chút do dự nói: "Không vui!"

Thanh Y sửng sốt, bất giác bật cười, "Này – chậm một chút, chậm một chút! Con đường này rải đầy sỏi đá, đừng nhảy nữa!"

Nàng đỡ lấy Thiếu phu nhân suýt chút nữa thì vấp ngã, thấy kẻ ngốc đứng vững rồi liền nhe răng, tức giận trừng mắt với cục đá trên đường, còn dùng sức dẫm lên vài cái: "Tại nó tại nó! Cái cục đá hôi thối này, suýt chút nữa thì làm cho phu nhân của chúng ta té ngã. Chờ Thiếu gia về rồi, sẽ cho người nhấc cục đá hư này ném ra đường!"

Thiếu phu nhân lúc này mới gật đầu hài lòng, ngáp một cái trở về ngủ tiếp.

Kẻ ngốc nói "Không vui", nhưng bước đi lại vô cùng tự đắc.

Những người hầu khác ở trong phủ Trấn Quốc tướng quân đều vô cùng kinh ngạc, người này từ trước tới giờ đều phải ngủ tới khi mặt trời lên cao, dường như càng cao lên thì ngủ càng nhiều. Nghe nha hoàn trong tiểu viện nói, mỗi ngày trước khi Thiếu tướng quân rời đi đều đánh thức y, còn đút cho y một chút thức ăn lót dạ. Tại sao đột nhiên siêng năng dậy sớm, giống như những thê tử bình thường mà đưa tiễn phu quân?

Nhưng có hỏi những người hầu trong viện, thì những người đó đều là bộ dạng "Một lời khó nói hết", "Có nói cũng vô ích", "Tốt nhất đừng hỏi nữa", "Thà không biết còn hơn."

Thật ra, buổi tối sau khi trở về từ Loan Thành, lúc dùng bữa vẫn cực kỳ bình thường.

Sau khi ăn xong, trong tay Thiếu phu nhân vẫn cầm một xâu kẹo hồ lô, nghiêm túc liếm láp.

Cách ăn kẹo hồ lô của y hoàn toàn khác với người khác. Người khác hoặc là nghiêng đầu cắn một nửa, hoặc là trực tiếp ăn một viên, nhai cả lớp đường lẫn quả sơn tra. Chua chua ngọt ngọt hoà quyện, vừa ngon miệng, vừa không quá ngọt cũng không quá chua; nhưng Thiếu phu nhân lại không làm thế. Y há to miệng trước, ngậm lấy mặt trên của một viên to nhất tròn nhất, sau đó liếm tới liếm lui theo vòng tròn.

Liếm chán rồi, kẻ ngốc liền nhả ra, nhìn chằm chằm vào viên kẹo hồ lô đã bị mút đến ướt đẫm, đỏ thắm và nhớp nháp ra một lát, thè đầu lưỡi bóng loáng ra đặt lên trên nghỉ ngơi. Sau đó lại bỏ vào trong miệng, cho đến khi liếm hết lớp đường đặc quánh kia mới chép chép miệng, liếm lại vị ngọt ngào nơi khoé môi, cuối cùng A lên một tiếng, ngậm toàn bộ quả sơn tra vào ăn sạch.

Nhìn cách ăn của y liền biết chua đến mức nào, toàn bộ gương mặt đều nhăn lại, vừa nhai vừa rít nước miếng, nhổ ra không chỉ có hột, còn có một chút cùi quả đỏ tươi. Cuối cùng, sau khi nuốt xuống, y lại nhìn chằm chằm vào những viên kẹo hồ lô một lúc, há miệng, bắt đầu lặp lại từng bước trước đó.

Thiếu tướng quân thay quần áo xong tiến vào, bước tới, cầm lấy cây kẹo hồ lô của y.

"Cây thứ tư rồi."

Thiếu tướng quân cầm nửa cây kẹo kia trong tay, không hề giơ lên, dùng một tay trực tiếp túm lấy hai tay của kẻ ngốc đang vươn ra muốn cướp lại.

"Không cho ăn."

Bàn tay hắn còn chưa nắm chặt đã cảm thấy cả cổ tay lẫn mu bàn tay đều ướt ướt dính dính. Nhìn xuống mới thấy, tất cả đều là nước miếng lẫn với nước trái cây, thịt quả bị nghiền nát, róc rách rơi xuống mặt đất.

Thiếu tướng quân: "....." Sao tất cả đều phun vào lòng bàn tay như vậy?

Thiếu phu nhân vẫn còn đang tiếc nuối, khoé miệng rõ ràng còn dính nước đường, nhìn Thiếu tướng quân đang cầm nửa cây kẹo hồ lô, gấp đến mức nhảy lên vài cái, nói: "Của ta!"

Thiếu tướng quân hơi híp mắt lại, hỏi: "Của ai?"

Kẻ ngốc không hề sợ hãi, ngay thẳng nói: "Ngươi cho ta rồi!"

Lại nói thêm: "Ngươi nói tất cả đều cho ta!"

Thiếu tướng quân ồ lên một tiếng, thong thả nâng cao cây kẹo hồ lô, "Tối nay không cho."

Thiếu phu nhân mở to hai mắt, ngây người một lúc lâu, bỗng nhiên nhe răng phản kháng: "Không được! Không được!!"

Thiếu tướng quân cũng không vội, cứ đứng như vậy trêu chọc kẻ ngốc, bàn tay vẫn giơ cao cây kẹo hồ lô.

Mãi cho tới khi kẻ ngốc giãy giụa đến mức nước mắt sắp trào ra, Thiếu tướng quân mới khẽ cười, đột nhiên cúi người tới, hôn lên môi y.

Thiếu phu nhân lập tức ngây người. Vừa rồi là y liếm cây kẹo hồ lô, sao bây giờ lại đến lượt y bị người ta coi là kẹo hồ lô mà liếm?

Vương Nhất Bác cắn nhẹ lên môi dưới của y, đầu lưỡi chậm rãi mà tinh tế liếm đi nước đường bên ngoài miệng của Tiêu Chiến. Trước đây hắn luôn cảm thấy vị ngọt này rất gắt, bây giờ lại trở nên vô cùng quyến rũ, khiến hắn không nhịn được mà hít một hơi thật sâu, cuốn lấy đầu lưỡi Tiêu Chiến mút vào trong miệng.

Kẻ ngốc ăn kẹo hồ lô lâu như vậy, trên môi có vị chua ngọt, trong miệng lại càng thêm ngọt ngào mềm mại, dường như mỗi một tấc thịt mềm đều là kẹo hồ lô làm thành, vừa dẻo vừa ngọt, khiến người ta hận không thể đem y ra ăn sạch.

Đầu Tiêu Chiến mơ mơ màng màng, đôi môi muốn khép lại cũng không được, bị Vương Nhất Bác khẽ cắn vào đầu lưỡi kéo ra ngoài, mút đến mức toàn thân y đều tê dại. Mà bởi vì ăn quá nhiều sơn tra chua, nước bọt không ngừng chảy ra, môi lưỡi quấn quýt khiến tiếng nước dính dính càng thêm sắc tình, tí tách từ khoé môi y rơi xuống.

Trước khi tách ra, Vương Nhất Bác lại hôn xuống khoé môi y, đôi mắt sâu thẳm, cười như không cười, nói: "Ăn nữa không?"

Hắn đem cây kẹo hồ lô lắc lư trước mặt kẻ ngốc.

Thiếu phu nhân hoa mắt, nhìn thấy kẹo hồ lô của mình thì cả người đều run lên, cắn đầu ngón tay nghĩ ngợi.

Nói là nghĩ ngợi, nhưng đôi mắt liên tục chớp chớp, khoé môi còn có dấu vết của nước bọt, khuôn mặt rất xinh đẹp, nhưng thoạt nhìn lại có vẻ không được thông minh.

Một lát sau, y ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với Thiếu tướng quân: "Ta không ăn nữa, vậy ngươi lại cắn ta đi."

Dứt lời, răng thỏ đè lên môi dưới, trên mặt rõ ràng mang theo một chút đắc ý, hếch cằm nở nụ cười.

Dường như cảm thấy chính mình đã chiếm được tiện nghi thật lớn.

Thiếu tướng quân yên lặng nhìn chằm chằm vào y một lúc lâu, sau đó ném cây kẹo hồ lô trên tay sang một bên, vòng tay ôm lấy eo Thiếu phu nhân, suýt chút nữa thì nhấc cả người y lên khỏi mặt đất, sau đó đặt lên trên giường.

Kẻ ngốc còn chưa hiểu ra sao, đã cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể vừa mới chạm đến giường, đã bị thiếu gia "cắn" vào cổ.

Cái cắn này không nặng chút nào, nhưng Thiếu phu nhân lại bất giác kêu lên một tiếng. Giọng nói kia vừa ngắn ngủi vừa yếu ớt, không biết có phải là khó chịu hay không, nhưng có chút nghẹn ngào đáng thương giống như động vật nhỏ.

Thiếu tướng quân thở hồng hộc, dùng sức xoa nắn eo của kẻ ngốc, dường như muốn đem y hoà toan vào máu thịt, hàm răng cọ xát trên da thịt mềm mại ở cổ, mỗi lần mút ra lại để lại một dấu vết hồng hồng.

Đúng lúc này, A Ngôn ở bên ngoài gõ cửa, "Thiếu gia, quần áo của phu nhân được mang đến rồi."

"........"

Thiếu tướng quân dừng động tác, hai tay chống bên sườn Thiếu phu nhân, lông mày nhíu chặt, ánh mắt tối sầm lại.

Kẻ ngốc trở lại trong phủ, không phải dùng bữa thì chính là ăn kẹo hồ lô, cho nên vẫn chưa thay quần áo.

Thiếu tướng quân thở ra một hơi, đứng dậy mở cửa, cầm lấy quần áo trên tay A Ngôn.

"Phái người đi vào cung, ngày mai, ta...." Hắn dừng một chút, nhưng lại không nói tiếp.

Hai vị điện hạ sáng nay bị ném trở về cung, bất kể thế nào cũng náo loạn một hồi, mặc dù đã phái người đi thông báo cho mấy vị lão thần, nhưng nếu ngày mai hắn không thượng triều thì ....

Thiếu tướng quân không nói lời nào, A Ngôn cũng cúi đầu chờ đợi.

"....Quên đi." Thiếu tướng quân nói: "Phái người đi vào trong cung xin nghỉ, ngày mai ta không thượng ---"

Hắn nghiêng người liếc nhìn qua, đang muốn nói lại không nói ra được nữa.

--Phu nhân ngốc của hắn, vẫn duy trì tư thế lúc nãy, quần áo xộc xệch, hai chân rộng mở, cứ như vậy nghiêng đầu mà thở đều đều, ngủ mất rồi!

Ngày hôm nay y đã dậy rất sớm, lại không ngủ trưa, lại bị Thiếu tướng quân làm cho cả người mềm nhũn, ý thức mông lung, vừa được hắn thả ra một chút, liền không tỉnh táo nổi nữa.

Gân xanh trên trán Thiếu tướng quân giật giật dữ dội.

A Ngôn đợi mãi không thấy hắn nói tiếp, ngẩng đầu, kỳ quái hỏi: "Thiếu gia?"

"......" Thiếu tướng quân xoay người, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt, cau mày nói: "..... Không có việc gì, không cần phái người nữa."

Dừng một chút, lại đen mặt liếc nhìn Thiếu phu nhân, nói: "Mang một chậu nước và khăn sạch đến đây."

Kẻ ngốc trở về chỉ lo ăn lo uống, đã không thay quần áo, cũng còn chưa tắm rửa, chưa kể lòng bàn tay đều dính đầy nước quả sơn tra.

A Ngôn sửng sốt, theo bản năng nhìn vào trong phòng: "Để nô tỳ lau cho phu nhân—" Nàng đột nhiên ngừng nói, đầu cúi càng lúc càng thấp hơn, vội vàng đáp ứng lui ra ngoài.

Vì vậy, vị Thiếu tướng quân vốn muốn hoãn buổi lâm triều và gặp mặt một số nhân vật trọng yếu, đã lạnh mặt, từng chút từng chút lau sạch gương mặt và thân thể của kẻ ngốc vào đêm hôm đó.

Cuối cùng, hắn ngồi ở mép giường, vươn tay, nhéo nhéo vào cái miệng hơi dẩu ra của Thiếu phu nhân đang chìm trong giấc ngủ.

".....Đồ ngốc."

Một lúc lâu sau, Thiếu tướng quân khẽ hừ một tiếng.

Thiếu phu nhân trải qua chuyện này, cũng không biết đầu óc của đứa trẻ ba tuổi nghĩ được cái gì, sáng sớm hôm sau Thiếu tướng quân ăn sáng xong, theo lệ thường đút cho y một bát phó mát thì tự nhiên tinh thần của y lại hoàn toàn tỉnh táo sáng láng.

"Ta muốn cắn cắn!" Hai mắt Thiếu phu nhân sáng lấp lánh, đứng bên cạnh Thanh Y vừa mới rửa mặt cho y, cực kỳ vui vẻ lớn tiếng nói.

Hai chữ "cắn cắn" y nói không giống như âm điệu của những người khác, giống như sự kết hợp giữa chữ "cắn" và chữ "yêu", bất giác mang theo ý vị làm nũng.

Thiếu tướng quân: "......"

Thấy hắn đứng im, kẻ ngốc chạy đến, hai tay chắp sau lưng, hôn lên miệng hắn một cái, hai mắt lấp lánh, "Như thế này!"

Thanh Y cúi đầu, từng chút từng chút dịch ra ngoài.

"....." Thiếu tướng quân chậm rãi mím môi, mặt không đổi sắc nói: "Không được."

Thiếu phu nhân lập tức ngây dại, "Vì sao chứ???"

"......"

Thiếu tướng quân buông cái bát đựng phô mai xuống, xoay người chuẩn bị rời đi, "Ta phải thượng triều. Không được."

Hắn cau mày, hầu kết giật giật, vẻ mặt có chút âm trầm.

.....Đêm qua còn không làm được gì.

Thiếu phu nhân nóng nảy, dùng một tay nắm lấy cánh tay hắn, nửa kéo nửa túm, nhưng dù thế nào cũng không túm được. hai người cứ như vậy dây dây dưa dưa, từ tiểu viện đi qua hoa viên, tới sảnh chính, khách đường, rồi đến tận cửa phủ tướng quân.

Kẻ ngốc rên rỉ suốt dọc đường, liên tục lẩm bẩm, lăn qua lộn lại vẫn là "Ngươi cắn cắn ta đi", "Muốn cắn cắn", "Không thượng triều không thượng triều, thượng triều không cắn cắn không thoải mái" – chỉ lặp đi lặp lại mấy câu như vậy.

Lông mày Thiếu tướng quân nhíu lại càng chặt, yên lặng thở dài, áp chế hoả khí trong lòng xuống.

Sau đó, rất nhiều người hầu trong phủ tướng quân đều nhìn thấy, lúc Thiếu tướng quân lên xe ngựa, kẻ ngốc đã tức giận cắn vào tay hắn.

Vốn dĩ, sau khi Thiếu tướng quân hồi phủ, cho dù là cùng Thiếu phu nhân quy củ dùng bữa tối thì cũng chỉ mất một chút thời gian. Nếu thật sự là động phòng – thì còn rất nhiều thời gian nữa.

Nhưng khoảng thời gian này đều bị phá huỷ. Thiếu phu nhân giống như một đứa trẻ, lúc nào cũng cảm thấy buồn ngủ.

Thời gian lâm triều còn phải sớm hơn nhiều so với mặt trời mọc, Thiếu tướng quân chinh chiến quanh năm, việc không được nghỉ ngơi mấy canh giờ trong ba bốn ngày cũng là chuyện bình thường; nhưng kẻ ngốc không như vậy, hoàn toàn giống như trẻ nhỏ, buổi sáng không thể dậy sớm, buổi tối ăn cơm đã buồn ngủ rũ ra rồi.

Động phòng – nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.

Nhưng khoảng thời gian này đang là thời điểm mấu chốt, Thiếu tướng quân không thể không thượng triều, thời gian ở trong phủ cũng càng ngày càng ít.

Vì thế kẻ ngốc mỗi sáng sớm đều "Không vui" mà quấn lấy thiếu gia đòi cắn, lại "không vui" mà quay lại tiểu viện, lấy đá ném xuống hồ cá chép, dẩu miệng thì thầm, muốn đem con cá "Lấy gậy đánh chết".

Thật ra, theo quan điểm của Thanh Y và A Ngôn, Thiếu phu nhân làm gì có gì không vui chứ? Ngược lại, hình như từ lúc trở về từ Loan Thành, được thiếu gia mua cho y một đống kẹo hồ lô, y lúc nào cũng muốn quấn lấy thiếu gia.

Đích thực giống một đứa trẻ, thích ai, liền phải quấn lấy người đó, không cần lý do.

.....

Trong khoảng thời gian này, một vị khách bất ngờ đến thăm phủ tướng quân.

Đích tôn của tể tướng, có quan hệ huyết thống với Hoàng hậu, Thái tử và Công chúa đương triều.

Vị tiểu công tử này mới hơn mười tuổi đã nghênh ngang đi vào phủ tướng quân, tỏ ý muốn gặp Thiếu phu nhân.

Lúc gã tới, Thiếu phu nhân cũng vừa mới tỉnh giấc ngủ trưa, cho nên tinh thần vẫn phấn chấn. Tiểu công tử nghiêm túc nói lời này, khiến Trấn Quốc tướng quân bật cười ha hả, sai người đi mời Thiếu phu nhân.

"Không không không." Tiểu công tử liên tục xua tay, "Tướng quân không cần đa lễ. Ta đã từng gặp mặt Thiếu phu nhân một lần, rất ngưỡng mộ ngài ấy, cho nên muốn tự mình đến bái kiến."

Trấn Quốc tướng quân mặc dù rất ngạc nhiên, nhưng cũng hoàn toàn không so đo mấy nghi thức xã giao. Huống hồ -- không chỉ đều là nam nhân, còn là một kẻ ngốc và một đứa nhỏ mười tuổi, có cái gì mà phải quan tâm cơ chứ?

Do đó, ngài liền để người hầu bên cạnh dẫn đường cho gã đến tiểu viện.

Thanh Y nhận được thông báo, bởi vì biết đây là người thân của Thanh Thư công chúa và Hành Đức thái tử, cho nên dẫn dắt người hầu đứng trong sân, bộ dạng vô cùng cảnh giác. Thậm chí còn dỗ dành Thiếu phu nhân, chốc nữa cứ chơi đùa vui vẻ, không cần để ý xem người tới là ai.

Nhưng sau khi nhìn thấy vị tiểu công tử này, lại kinh ngạc nhận ra hắn còn quá nhỏ, lại nho nhã lễ độ, không hề có vẻ kiêu ngạo của con cháu thế gia ở kinh thành, trên khuôn mặt non nớt còn toát ra vẻ ôn nhu tuấn mỹ hiếm thấy.

"Xin hỏi Thiếu phu nhân giờ này đang ở....?" Gã mỉm cười, khẽ gật đầu với Thanh Y.

Thanh Y định thần lại, khom người dẫn tiểu công tử tiến vào trong viện.

Thiếu phu nhân đang buồn chán chơi xích đu.

A Ngôn sợ y kéo dây thừng không chặt, cho nên đẩy chậm chạp nhẹ nhàng, chỉ có thể tạo ra một chút gió, khiến tóc của y bay từ trước ra sau, nhẹ nhàng bay lượn trong không trung.

Thanh Y đang muốn mở miệng, lại thấy tiểu công tử nhà tể tướng đột nhiên kêu lên một tiếng, khiến nàng giật mình.

"A!!"

Tiểu công tử mở to hai mắt nhìn, không còn vẻ ngoài tuấn tú ôn nhu nữa, thu cây quạt chạy nhanh về phía trước, "Ngươi! Chính là ngươi! Ngươi ngươi ngươi....."

Gã đứng ở trước mặt Thiếu phu nhân, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới, nhận thấy khuôn mặt này hoàn toàn trùng khớp với gương mặt của người đã ném kiếm trong tiểu yến lâu hôm đó, nghẹn nửa ngày mới nặng nề nói: "Quả thật là ngươi!"

Dứt lời, sắc mặt lại cực kỳ đau đớn, "Tại sao lại là ngươi!!!"

Thiếu phu nhân mờ mịt nhìn hắn, chớp chớp mắt, hai chân ghìm lại xích đu, "Cái gì cơ?"

Tiểu công tử này thay đổi quá nhanh, khiến A Ngôn bất giác đứng chắn trước người Thiếu phu nhân, lo lắng nhìn hắn.

Tiểu công tử này lại không hề động đậy, chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt của kẻ ngốc một lúc lâu, vẻ mặt không biết là đang đấu tranh hay giận dữ, cũng có thể là oán trách sự bất công của ông trời.

"Vì sao ông trời lại đối xử với ta như vậy!" Gã đột nhiên ngửa đầu lên trời kêu một tiếng đau đớn, khiến kẻ ngốc sợ đến mức rụt cả bả vai vào.

Người hầu bên cạnh tiểu công tử đã quen với dáng vẻ của chủ nhân, không ngừng khuyên can "Vận mệnh của công tử còn chưa được viết ra", "Không nhất định là đúng! Đúng đúng sai sai đều là chuyện thường tình", "Rất nhiều nữ tử trên đời đều không làm được.... nam tử này có thể lại càng khó khăn hơn."

A Ngôn và Thanh Y càng nghe càng choáng váng. Vị tiểu công tử này thật ra rất nổi tiếng ở kinh thành, từ nhỏ đã thông tuệ khác thường, diện mạo tuấn tú, là đề tài cho không ít nữ tử bàn tán, cho rằng khi tiểu công tử trưởng thành, nhất định sẽ là một công tử phong lưu như trăng như ngọc – sao hôm nay nhìn thấy, lại kỳ quái như vậy?

Thiếu phu nhân bị ánh mắt đau khổ lẫn phẫn nộ của gã nhìn đến mức khó chịu, hơi hơi bĩu môi, đứng dậy muốn rời đi.

Tiểu công tử lúc đầu cúi đầu nhìn y, bây giờ lại ngửa đầu xem y, ánh mắt càng lúc càng khó tin.

Gã đau lòng lẫn phẫn nộ, cả người run lên, ánh mắt đột nhiên lại cứng đờ, chỉ vào cái bụng phồng lên dưới lớp quần áo trắng như tuyết của Thiếu phu nhân, dưới đó thậm chí còn hơi mấp máy, kinh hãi hỏi: "Đây là cái gì?!"

Thiếu phu nhân sửng sốt, cúi đầu xuống, đôi bàn tay theo bản năng đỡ lấy "bụng nhỏ" đang nhô cao của chính mình.

"Ngươi mang thai rồi?" Sắc mặt tiểu công tử trắng bệch, nói: "Tiểu yến lâu mới qua nửa tháng, sao đã lớn như vậy được?!"

Thanh Y cau mày, cuối cùng cũng nghe được một chút vấn đề từ những câu nói không đầu không cuối của tiểu công tử, tiến lên chắn trước mặt Thiếu phu nhân.

"....." Thiếu phu nhân cúi đầu, thò tay vào trong áo, kéo con thỏ đang nằm sấp trên bụng mình ra, để nó ngồi lên bàn xích đu cùng với mình.

Tiểu công tử sững sờ.

Thiếu phu nhân vẫn không hay không biết, đung đưa bàn xích đu có con thỏ, dụi dụi vào mũi nó, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía tiểu công tử, "Ngươi vừa nói cái gì?"

"....." Tiểu công tử ngây người một hồi lâu, mới đột nhiên hồi phục tinh thần, thở phào nhẹ nhõm, liên tục vỗ ngực, "Không mang thai là tốt rồi!"

Người hầu gã mang đến cũng vội vàng nói: "Vâng, vâng, công tử. Ta chỉ nói để ngài yên tâm. Không ai có thể cướp đi danh tiếng đệ nhất mỹ nam tử kinh thành trên đầu ngài được!"

Nha hoàn trong tiểu viện: "......"

Tiểu công tử bình tĩnh lại, mở cây quạt ra quạt mạnh vài cái, nhìn chằm chằm vào mặt Thiếu phu nhân mà ra lệnh: "Ngươi! Chính là ngươi!"

"Ngươi tuyệt đối không được sinh hài tử cho Vương Nhất Bác! Nghe thấy không?!"

"......"

Thiếu phu nhân ngơ ngác vuốt ve con thỏ: "Hả?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net