Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy nha hoàn đã sớm biết "Thiếu phu nhân" hôm nay chính thức gả vào phủ tướng quân của bọn họ là một kẻ ngốc, trong lòng không chỉ có khinh thường mà còn vô cùng ghen tị. Thiếu tướng quân vừa trẻ trung vừa thành công, sinh ra đã phong lưu tuấn tú, đến cả động tác giơ tay nhấc chân cũng khiến cho người người ngưỡng mộ, sau khi chinh chiến trở về lại càng thuần thục tuấn mỹ, mang hơi thở lãnh lệ khiến người ta mê muội. Mặc dù tính tình lãnh đạm, nhưng có nha hoàn trẻ tuổi nào trong phủ lại không mang lòng ái mộ? Nhìn thấy trong phòng Thiếu tướng quân không có người, mỗi ngày đều âm thầm phân cao thấp, mơ tưởng có thể tiến vào hầu hạ, cố gắng bày ra dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình trước mặt Thiếu tướng quân, hi vọng một ngày nào đó lọt vào mắt hắn, được thu vào làm thiếp cũng vô cùng vui vẻ.

Nhưng mà không ngờ, Tướng quân không hiểu sao lại sắp xếp hôn sự cho Thiếu tướng quân, là một nam tử không hề quen biết, còn nhanh chóng chọn ngày thành hôn, phát thiệp mời, cứ như vậy mà đem phu nhân tương lai của Thiếu tướng quân ấn định.

Mấy ngày nay, nhóm tiểu nha hoàn phải hầu hạ vị Thiếu phu nhân đột nhiên bay tới, tuy rằng ban đầu bị gương mặt cực kỳ xinh đẹp kia mê hoặc, nhưng sau khi tiếp xúc một chút lại chỉ thấy khinh thường. Một kẻ ngốc, cho dù lớn lên có đẹp thế nào cũng chỉ là kẻ ngốc. Ngơ ngơ ngốc ngốc chỉ biết nhìn người khác cười, có bị các nàng cố ý lừa gạt cũng hoàn toàn không hiểu, còn gọi mấy nha hoàn như các nàng là "Tỷ tỷ"!

Lần đầu tiên y kêu như vậy, khiến cho mấy tiểu nha hoàn giật mình, sợ người khác nghe thấy được. Nhưng sau đó mới phát hiện, Tướng quân ngoại trừ ra lệnh cho bọn họ săn sóc, cũng không cho bất luận kẻ nào tới viện này. Mà theo quy củ, trước khi đại hôn, tân lang không thể gặp mặt tân nương, Thiếu tướng quân lại đang bất mãn, cho nên một bước cũng không muốn bước vào. Vì vậy, mấy tiểu nha hoàn bình thường chỉ làm việc vặt vãnh cũng dần dần lớn gan, căn bản không sợ tên ngốc cao hơn các nàng rất nhiều. Họ không chỉ không làm việc, còn thỉnh thoảng mắng chửi Thiếu phu nhân tương lai, nói y ngu xuẩn, nói y vô dụng, đồ ăn do nhà bếp mang tới đều do nha hoàn ăn trước, Thiếu phu nhân phải ăn sau.

Nhưng mà tâm tình của các nha hoàn cũng không được tốt. Bởi vì các nàng phát hiện ra rằng, bất kể có đối xử với kẻ ngốc này như thế nào, y cũng đều không hiểu, chỉ ngây ngốc chớp mắt nhìn các nàng, sau đó cong cong khóe mắt, hơi nghiêng đầu cười, khiến cho người ta cảm thấy như đấm vào bịch bông, vô cùng phiền muộn.

Đã thế, còn cười đến xinh đẹp như vậy, tươi tắn như hoa mùa xuân, khiến cho tiểu nha hoàn đang trừng mắt đen mặt cũng không nhịn được mà đỏ mặt ngẩn người. Một lúc sau mới thẹn quá hóa giận, dậm chân một cái, cố ý đem đĩa điểm tâm kia đi, the thé nói: "Cười cái gì mà cười! Không cho ngươi ăn nữa!"

Thiếu phu nhân nhìn thấy đĩa điểm tâm bị mang đi, vô thức vươn tay muốn lấy, hiển nhiên không hiểu vì sao mình không được phép ăn. Y hơi nhướng mày, đôi mắt mở to ngập nước, nhỏ giọng mà "A" lên một tiếng.

Tiểu nha hoàn có chút đắc ý, hừ lạnh, cũng mặc kệ y ngơ ngác ngồi trên ghế, xoay người nhảy chân sáo rời đi.

Thiếu phu nhân sững sờ ngồi một mình trong viện, cúi đầu vò quần áo, hơi hơi dẩu miệng, lầm bầm vài từ không rõ. Hình như là nói "Không cho ta ăn" , "Đói bụng đói bụng quá", "Muốn ăn điểm tâm"; nói một lúc lại vỗ nhẹ bụng mình, nhỏ giọng nói: "Không đói, không đói nữa, không ăn, không ăn." Cứ như vậy mà tự dỗ dành mình, ngồi xổm xuống bên cạnh bụi hoa, hết sức chuyên chú đếm cánh hoa.

Ngày đại hôn, tất cả mọi người đều nhìn thấy vẻ mặt của Thiếu tướng quân vô cùng u ám. Bọn nha hoàn lén lút nhìn trộm ở tiền sảnh trở về, lại nhìn thấy Thiếu phu nhân mặc hỉ phục đỏ thẫm, trên đầu còn phủ khăn voan đỏ, đang ngồi vô cùng đoan chính và ngoan ngoãn, thậm chí còn không nhúc nhích một chút nào. Chỉ vì mấy nha hoàn kia trước khi chuồn ra ngoài, lo lắng y chạy lung tung hoặc ăn vụng đồ đã được sắp xếp theo quy củ trong phòng, liền cảnh cáo y chỉ được ngồi ở trên giường, không được phép động đậy, nếu không thì bữa tối cũng không được ăn. Điều đó làm Thiếu phu nhân sợ hãi. Sau khi ăn xong bữa trưa, y đang mơ mơ màng màng thì bị bắt đi trang điểm, suốt mấy canh giờ chỉ được uống nước. Hỉ phục tầng tầng lớp lớp, vừa dày lại vừa nặng, đã đội khăn voan lên rồi còn đáng thương ôm bụng kêu đói, muốn đứng dậy lấy đồ điểm tâm ở trên bàn đại hỉ. Bởi vậy, y bị nha hoàn trang điểm giơ tay đánh cho một cái, dạy dỗ rằng không thể động đậy cũng không được ăn, đó là quy củ. Thiếu phu nhân ngu ngơ không hiểu quy củ là gì, đành phải thu tay về, thấp giọng kêu "A" lên một tiếng.

Đại hôn đương triều quả thật có tục lệ như vậy, nhưng tân nương của các gia đình bình thường cũng không thật sự không ăn gì trước khi động phòng, ít nhiều cũng phải lót bụng, nếu không thì làm sao có thể chịu đựng nghi lễ lâu như vậy được? Nhưng mấy tiểu nha hoàn này trong ngày đại hôn lại càng ghen ghét với Thiếu phu nhân hơn mấy ngày trước, những thủ đoạn lớn không dám chơi, chỉ dám khi dễ một chút cho hả giận.

Khi mấy nha hoàn trở về, nhìn thấy Thiếu phu nhân vẫn ngồi cứng đơ không dám động đậy, liền bĩu môi, tức giận nói, "Chỉ là một kẻ ngốc, sao lại tốt số như vậy chứ."

Các nàng còn chưa nói được mấy câu, Thiếu tướng quân đã mặc hỉ phục, vẻ mặt lạnh băng, mang theo mùi rượu nồng nặc đi vào viện.

"Thiếu, thiếu gia!" Mấy tiểu nha hoàn cuống quít chào hỏi. Người hầu trong phủ tướng quân thường gọi Thiếu tướng quân còn chưa được phong tước là thiếu gia, sau khi Thiếu tướng quân chinh chiến trở về, lão quản gia đứng đầu vẫn gọi như thế, cho nên tất cả các tôi tớ cũng không thay đổi cách xưng hô.

Vẻ mặt Thiếu tướng quân không chút thay đổi, chỉ gật gật đầu, nói: "Lui ra đi."

Giọng nói của hắn trầm thấp lại khàn khàn, khiến cho người nghe run rẩy. Mấy tiểu nha hoàn lập tức đỏ mặt, nghe xong mệnh lệnh càng không cam lòng, nhưng cũng không dám lưu lại, đành phải cúi đầu nói vâng, cứ như vậy lui đi.

Thiếu tướng quân đi đến trước cánh cửa khép hờ, nghe rõ bên trong cánh cửa truyền đến hô hấp căng thẳng của một người xa lạ, lông mày hắn nhíu chặt, sau khi uống rượu thì sắc mặt lại càng thêm âm trầm, không chút do dự đẩy cửa ra, khiến cánh cửa kêu lên kẽo kẹt.

Lọt vào tầm mắt của hắn đều là màu sắc đỏ tươi, màn giường bằng lụa được trang trí bằng những sợi chỉ vàng, treo nghiêng nghiêng bên giường như nước chảy. Ở bên trong có một người ngồi thẳng tắp, cao gầy, đôi tay nắm chặt đặt trên đầu gối, rõ ràng không nhìn thấy mặt, nhưng vẫn lộ ra một chút ngoan ngoãn đáng yêu.

--Đây chính là phu nhân ngốc của hắn.

Thiếu tướng quân bình tĩnh nhìn y một lát, sau đó chậm rãi đi lên phía trước, dùng đầu ngón tay thăm dò bên dưới lớp khăn voan đỏ tươi, dừng một chút, cụp mắt xuống, nhìn không ra bất kì cảm xúc gì, cuối cùng xốc khăn lên.

"....."

Tóc đen xoã một bên vai, hai mắt mông lung như nước trôi, đuôi mắt tô hồng nhạt nhẹ nhàng, làn da trắng như tuyết, mang theo chút phấn hồng, ở dưới ánh nến cùng khăn đỏ lại càng thêm nổi bật, vừa thanh thuần vừa diễm lệ.

Thiếu tướng quân ngẩn người.

Người dưới khăn voan ngẩng đầu lên, hai mắt mở to, nhìn Thiếu tướng quân trước mặt, chớp chớp mắt.

Bỗng nhiên, y cắn nhẹ lên môi dưới còn thoa chút son môi, giống như tiểu hài tử, hai mắt sáng lấp lánh, rụt rè nói:

"....Thiếu, gia."

Y nghe thấy bọn nha hoàn kêu như vậy.

Thiếu phu nhân nghiêng đầu, từ từ cong khoé mắt, nở nụ cười, lại gọi:

"Thiếu gia."

Đã lâu chưa mở miệng, giọng nói của y nhão nhão dính dính, mềm như bông, lại có chút khàn khàn, dường như có thể làm tan chảy cả trái tim.

Đầu ngón tay của Thiếu tướng quân khẽ nhúc nhích, trong lòng không hiểu sao lại ngứa ngáy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net