Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tri phủ Giang Ninh tên là Tần Tang, là một vị quan tài đức nổi tiếng xa gần. Không chỉ có danh tiếng tài đức, còn có danh xưng là "phu quân nhân từ và chính trực": Trong nhà gã chỉ có một thê tử, là con gái duy nhất của tiêu cục Giang Ninh, tính tình độc đoán đanh đá, sau khi gả cho Tần Tang một năm thì sinh ra một nam hài. Bởi vì bị tổn thương thân thể trong khi sinh, cho nên không còn khả năng sinh con nữa. Tần Tang rất yêu thê tử, cho dù trong phủ vắng vẻ cũng không hề nạp thiếp. Gã dốc lòng dạy dỗ con vợ cả, thành tâm đối đãi với bá tánh, được mọi người công nhận là người thanh liêm chính trực, là vị quan tốt hiếm có khắp thế gian.

Điều thú vị chính là, Tần Tang không hề coi trọng câu nói "Từ xưa đến nay, quan nhân đức nhất định phải thanh bần", không chỉ khuyến khích bá tánh kịp thời hưởng lạc, còn thường xuyên mở cửa phủ, mời dân thường đi ngang qua dùng bữa. Có người hỏi gã: "Chẳng phải nhà của các quan thanh liêm đều chỉ có bốn bức tường, nghèo rớt mùng tơi hay sao? Ngài như thế này, không sợ bị người ta nghi ngờ tham ô, hành xử ngông cuồng sao?"

Tần Tang cũng không tức giận, cười ha hả nói: "Năm lượng bạc trắng cũng đủ một gia đình mấy nhân khẩu sinh sống một năm. Một năm bổng lộc của ta là hai trăm tám mươi lượng, gạo thóc năm mươi thạch, cả nhà từ trên xuống dưới cũng không quá hai mươi người, lương thực quanh năm ăn không hết. Mặc dù giải quyết chuyện quan trọng của lê dân có mất đi một phần, nhưng vẫn còn dư dả. Đã có tiền, vì sao nhất định phải sống kham khổ? Nếu vì sợ thị phi mà phải giả vờ cho bá tánh nhìn thấy quan phủ nghèo khổ như vậy, e rằng sẽ khiến bá tánh nghi ngờ quan lại cố tình né tránh cáo buộc để làm việc bất lợi, vô duyên vô cớ làm cho bá tánh lo lắng. Vì vậy, phủ ta tiêu tiền, chẳng những không né tránh bá tánh, còn sẵn lòng mời mọi người đến. Không chỉ có thể rút ngắn khoảng cách, còn có thể hiểu được những khó khăn mà chư vị đang gặp phải. Một hòn đá ném trúng hai con chim, cớ sao lại không làm?"

Gã không hề giấu giếm như vậy, ngược lại làm cho bá tánh địa phương càng thêm tín nhiệm, mỗi khi tri phủ mở yến tiệc đều chật kín người.

Hôm nay là đại hôn con trai cả của Tần Tang, cũng là đứa con trai độc nhất. Bởi vì các quan viên quyền quý đều đến phủ, không tiện tiếp đãi bá tánh, cho nên gã đặc biệt sai người đứng hầu ngoài cửa lớn, nếu có bá tánh muốn tiến vào thì phải giải thích cẩn thận một phen.

Khi Thiếu tướng quân đến, vẫn chưa có người hét lên thông báo. Quà mừng vừa được chuyển đến, hắn đã mang theo phu nhân ngốc và hai nha hoàn đi vào.

Về mặt hình thức, tự nhiên là vô cùng khiêm tốn. Chỉ là bộ dạng của hắn và kẻ ngốc bên cạnh quá mức xuất chúng, trên đường đi đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

Giang Ninh không thể so được với kinh đô, người chân chính gặp mặt Xích Cơ tướng quân rất ít. Có người tò mò thuận miệng hỏi thăm, nhưng hỏi thế nào cũng không ra.

Trong đại sảnh, Tần Tang đang tiễn một nhóm người, vừa mới ngồi xuống uống ngụm nước, lại thấy có người đi tới, hai mắt cứng đờ, vội vàng đứng dậy đi đón.

Người khác có thể không biết đây là ai, nhưng một tri phủ như gã sao lại không biết được?

Tần Tang đang định hành lễ, lại bị Thiếu tướng quân ngăn cản, hai chữ "Tướng quân" vì thế cũng bị chặn lại trong miệng. Gã dừng một chút mới nói: "....Không ngờ đại hôn của nhi tử, lại có thể được Vương công tử đại giá quang lâm."

Thiếu tướng quân nói: "Chúc mừng."

Hắn nói "Chúc mừng" không nặng cũng không nhẹ, không vui cũng không buồn, nghe không biết vui ở chỗ nào, trên mặt luôn giữ vẻ trầm tĩnh, khiến cho người ta khó tránh khỏi chửi thầm.

Tần Tang trước đây đã từng gặp hắn, biết rõ vị Thiếu tướng quân này vẫn luôn có tính tình như vậy, cho nên không hề để ý, cười nói: "Nhi tử thật có phúc."

Sau đó, lại nhìn về phía người bên cạnh Thiếu tướng quân, ngẩn ra một chút, sau đó do dự hỏi: "Vị này chính là......"

Thiếu tướng quân nói: "Phu nhân trong nhà."

Tần Tang bừng tỉnh, "Hạ quan đã nghe nói từ lâu, hôm nay mới được nhìn thấy, quả nhiên là cùng tướng quân trời sinh một cặp, duyên trời tác hợp."

Thiếu phu nhân nhìn nam nhân trung niên trước mặt, nửa câu nghe cũng không hiểu gã đang nói gì, vì vậy chỉ nghiêng đầu, chớp chớp mắt.

Thiếu tướng quân không nói lời nào, chỉ hơi mím khoé môi, nhìn còn vui vẻ hơn so với lúc nãy chúc mừng đại hôn của người khác.

Tần Tang gọi gia nhân, tự mình rót rượu, đưa cho hai người, "Hôm nay tướng quân tới chúc mừng, thật sự làm cho Tần mỗ và nhi tử vô cùng vinh hạnh. Huống hồ, tuy rằng hạ quan mới gặp Thiếu phu nhân, nhưng cũng cảm thấy vô cùng quen thuộc. Kính hai vị!"

Thiếu tướng quân nhận lấy chén rượu, nói: "Ta có thể uống, nhưng y thì không."

Kẻ ngốc ra ngoài luôn luôn ngoan ngoãn, an tĩnh đứng một bên, những lời bọn hắn nói lọt vào tai đều giống như sương mù, đột nhiên lại thấy có đồ uống đưa cho mình liền vô thức giơ tay nhận lấy. Sau khi bị Thiếu tướng quân ngăn lại, y chỉ là hơi ngây người, khó hiểu một chút, sau đó lại khẽ bĩu môi, ngoan ngoãn bỏ tay xuống.

Tần Tang sửng sốt, thuận theo đáp: "Đúng đúng, là hạ quan nhất thời sơ suất, Thiếu phu nhân tâm trí trẻ nhỏ, đương nhiên là không thể uống rượu."

Tần Tang thật sự rất biết nhìn mặt người. Lần này Thiếu tướng quân đến, ngoại trừ tặng lễ vật chúc mừng, toàn thân không có chỗ nào là muốn chúc mừng người khác. Nói năng ngắn gọn, cao cao tại thượng, căn bản là muốn tới tìm phiền phức, nếu là người khác, có lẽ lúc này đã lộ ra vẻ rụt rè.

Thiếu tướng quân uống một hơi cạn sạch, cuối cùng hơi hơi nhướng mày: "Rượu huyết hươu?"

Tần Tang cũng lưu loát uống cạn, nghe vậy thì cười nói: "Tướng quân yên tâm, rượu này là do hạ quan đặc biệt sai người làm theo lời dặn dò của đại phu. Uống một lượng thích hợp huyết hươu, rất có lợi cho thân thể."

Thiếu tướng quân gật đầu, cực kỳ tuỳ ý để gã đón lấy cái chén rỗng của mình.

Vừa rồi bọn họ nói chuyện với nhau, âm thanh rất khó làm cho người ở trong đại sảnh đầy tiếng cười nói nghe thấy. Nhưng Tần Tang là một tri phủ, lại vô cùng coi trọng Thiếu tướng quân, cung kính lễ phép như vậy, thì mọi người đều nhìn ra được.

Bởi vậy, khi Tần Tang đứng ra phía trước, kêu gọi sự chú ý của mọi người, không ít khách khứa đều để ý xem gã có giới thiệu nhân vật này hay không. Không ngờ gã chỉ chắp tay nói một đống lời cảm ơn, nhưng hoàn toàn không đề cập tới điều gì khác.

Có người lặng lẽ nhìn qua, sau đó thì trợn mắt há hốc mồm: Chỉ thấy quý nhân vừa rồi còn lạnh lùng xa cách trước mặt tri phủ Giang Ninh, giờ này lại đen mặt, ngăn Thiếu phu nhân không ngừng đưa bánh vào trong miệng, một tay nhéo lấy gương mặt căng phồng, không chỉ thấp giọng bảo y nhổ ra, còn dùng lòng bàn tay của chính mình hứng lấy đống đồ ăn ướt át dính đầy nước dãi!

Sắc mặt vị công tử cao quý này thoạt nhìn lộ ra vẻ rất không kiên nhẫn, nhìn chằm chằm vào một viên há cảo trong tay mình bị người kia nhổ ra, gân xanh trên thái dương giật giật vài cái, sau khi cầm khăn lụa mà nha hoàn phía sau dâng lên lau khô, vẻ mặt mới dịu đi một chút. Tuy rằng như thế, người khác đều có thể nhìn ra, hắn chiều chuộng người kia như thế nào.

Chỉ là người bên cạnh hắn – diện mạo xinh đẹp hiếm thấy, nếu nói là hắn nuôi sủng nam cũng vô cùng có lý. Nhưng hành vi cử chỉ kia thật sự rất khác người bình thường, giống như.... Giống như một đứa nhỏ không hiểu chuyện!

Y nôn ra đống đồ ăn không thể nuốt trôi, lại không hề xấu hổ mà thè lưỡi, nhỏ giọng phì phì vài cái, lại duỗi ngón tay ra vỗ vỗ. Sau đó bị vị công tử kia đen mặt ngăn lại, nắm lấy bàn tay đang sờ soạng đầu lưỡi của y, lấy một chiếc khăn lụa mới từ tay nha hoàn bên cạnh, cau mày lau sạch sẽ.

..... Như thế này sao có thể nói là nuôi dưỡng nam sủng được? Đây chính là nuôi dưỡng hài tử chứ?

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận ồn ào náo động khác thường, một nam một nữ đột ngột xông vào, sau khi bước vào đại sảnh thì quỳ sụp xuống mặt đất, luôn miệng kêu oan.

Không chỉ đông đảo quan lại và khách quý hoảng sợ, Thiếu phu nhân cũng trợn mắt, giật mình, miếng bánh vừa cho vào trong miệng rơi xuống đất. Kẻ ngốc lập tức đau lòng không chịu được, muốn ngồi xổm xuống nhặt lên, nhưng lại bị Thiếu tướng quân nắm gáy ngăn lại, liền trề môi, khổ sở hít hít mũi vài cái. Nhưng y vẫn không quên nhai thật nhanh đồ ăn đang ở trong miệng, sợ lại bị ép phải nhổ ra.

Tần Tang kinh hãi, vội vàng tiến lên đỡ, "Các ngươi mau đứng lên! Có chuyện gì mà kêu oan?"

Nam nhân khăng khăng không chịu đứng dậy, nhất định phải quỳ. Nữ nhân bên cạnh còn đang mang thai, bằng mắt thường cũng có thể thấy, bụng lớn như vậy, chắc là sắp lâm bồn. Nàng quỳ trên mặt đất lặng lẽ khóc thầm, thật sự rất đáng thương.

Dương phu nhân của Tần Tang vội vàng chạy tới, đại hỉ của nhi tử, bỗng nhiên lại có người xông tới kêu oan, sắc mặt quả thật không được tốt lắm.

Nam nhân dưới sự khuyên bảo của Tần Tang, nước mắt chảy dài mà kể lể lại chuyện oan tình.

Hoá ra, nam nhân này là một thôn dân ở thị trấn gần đây, tên là Lục Bằng, cùng thê tử làm việc cho tài chủ Lưu Đại đã nhiều năm. Một thời gian trước, Lục Bằng đột nhiên bị người của nha môn đến nhà bắt giữ, nói là tài chủ Lưu tố cáo ăn cắp tiền bạc của mình. Trong khi Lục Bằng và thê tử vẫn còn run bần bật, bọn nha dịch đã lục tung nhà, thực sự tìm thấy một chiếc hộp, bên trong chứa đầy nén bạc được xếp ngay ngắn, ngay lập tức bắt Lục Bằng đưa về nha môn. Lục Bằng liều chết đối đầu với Lưu Đại, nhưng không rõ quan huyện kia đã nhận được hối lộ như thế nào mà Lưu Đại nói thế nào thì là thế đó, khiến Lục Bằng càng thêm tuyệt vọng.

Sắp đến bước đường cùng, Lưu Đại dường như lấy lại được lương tâm, nói rằng Lục Bằng đã làm thuê cho nhà bọn họ từ khi còn trẻ, chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh nên mới trộm tiền. Vì tiền bạc đã tìm lại được rồi, vậy chỉ cần đánh Lục Bằng mấy chục gậy là xong việc.

Lục Bằng không hiểu vì sao bị bắt đi, cũng không hiểu vì sao lại được thả về. Lục Bằng đã bị giam giữ nhiều ngày, lại bị đánh đến mức thân thể bê bết máu, về nhà cũng chỉ có thể nằm liệt giường. Bởi vì không có tiền nên chỉ có thể mua được loại thuốc rẻ tiền nhất, vết thương khắp người không lành hẳn được, nửa đời sau có lưu lại căn bệnh gì hay không còn chưa rõ.

Thê tử của Lục Bằng sắp sinh, ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, vất vả chăm sóc phu quân. Hai người bị tai bay vạ gió, suýt chút nữa đã bị đánh đến mức cả người nát nhừ, càng nghĩ càng khó chịu. Nghe nói tri phủ đại nhân Tần Tang nổi tiếng nhân nghĩa, chính trực và đức độ, cho nên bất chấp hậu quả bị Lưu Đại trả thù đến đây, cầu xin tri phủ đại nhân trả lại công bằng cho họ.

".... Mà những nén bạc kia cũng không phải bình thường, trên đó đều có hoa văn mà tiểu nhân không đọc được, ai cũng biết là không hề đơn giản! Nếu tiểu nhân muốn trộm, sao lại dám trộm loại bạc không thể mang ra ngoài tiêu được chứ?" Lục Bằng khóc lóc thảm thiết.

Bạc quan.

Mọi người lập tức im lặng. Nếu lời Lục Bằng nói là sự thật, vậy thì việc này không phải tầm thường.

Lục Bằng nói xong, còn đập đầu xuống đất vài cái, mạnh đến mức vang lên mấy tiếng bang bang vang dội. Thê tử của Lục Bằng bụng đã lớn, cũng không ngừng cúi người kêu oan, khiến cho người xem xung quanh đều cảm thấy chua xót.

Tần Tang thực sự giận dữ, không màng tới lời khuyên can của Dương thị rằng hôm nay là đại hỉ của nhi tử, ngày mai hãy phái người đến đó. Gã lập tức sai người đi cùng phu thê Lục Bằng để điều tra, lật lại vụ án này.

Mặt Dương thị tái mét, không cho Tần Tang chút sĩ diện nào trước mặt mọi người, xoay người đi thẳng.

Xung quanh lập tức có tiếng xì xào bàn tán. Sắc mặt Thiếu tướng quân vẫn không hề thay đổi, chỉ là ánh mắt khẽ động, xương ngón tay gõ nhẹ lên bàn.

Tần Tang lại không hề xấu hổ, đích thân tiến lên đỡ Lục Bằng vẫn đang quỳ trên mặt đất dậy, nghiêm mặt nói: "Ngươi yên tâm. Nếu bản quan đã biết việc này, nhất định sẽ không dung thứ."

Lục Bằng và thê tử liên tục cảm tạ, nâng nhau đứng dậy.

"Ngay cả nhà ở của tiểu nhân cũng bị Lưu Đại sai người đến đập nát, cũng may mà có tri phủ đại nhân chịu giải oan cho chúng ta, nếu không, chúng ta thật sự là không sống nổi nữa." Lục Bằng nức nở nói.

Thê tử của Lục Bằng quỳ đã khó, đứng lên cũng vô cùng gian nan, phải cắn răng đỡ eo, một hồi lâu mới có thể đứng vững. Nghe thấy vậy, hai mắt nàng đẫm lệ, khóc đến mức cả người đều lung lay muốn ngã.

Tần Tang vội vàng trấn an: "Đừng lo lắng. Bản quan nhất định sẽ trả lại công bằng cho ngươi. Thê tử của ngươi cũng sắp sinh rồi, nếu ngươi ngã xuống, chẳng phải là phụ lòng nàng và hài tử ư?"

Phu thê Lục Bằng rưng rưng mắt gật đầu, không ngừng nói lời cảm tạ.

Trong đại sảnh, mọi người hoặc là thì thầm với nhau, hoặc là trầm mặc giống như Thiếu tướng quân. Trong khoảng thời gian, ngoại trừ tấm lụa đỏ đã được sắp xếp từ trước, còn lại không nhìn ra đây là đại hôn.

"Thiếu gia, thiếu gia." Thiếu phu nhân đột nhiên túm lấy ống tay áo của Thiếu tướng quân, chỉ vào cái bụng của thê tử Lục bằng trong đại sảnh, mở to hai mắt, mờ mịt tò mò hỏi:

"Hắn nói hài tử, hài tử làm thế nào mà nhét được vào nha?"

Tiếng nói của y vô cùng réo rắt, vẻ mặt lại rất ngây thơ, câu hỏi của y – khiến cho bên trong đại sảnh đột nhiên vô cùng im ắng.

"Lớn quá, bụng lớn như vậy, là nàng, là nàng ăn hài tử vào sao?" Kẻ ngốc cắn đầu ngón tay, vẻ mặt không chỉ là vô cùng rối rắm, hiển nhiên còn có chút sợ hãi vì sự phỏng đoán của chính mình.

Mọi người: ".................."

Thiếu tướng quân: "..................."

Lông mày Thiếu tướng quân nhảy dựng lên, trực tiếp duỗi tay che hai mắt của phu nhân ngốc vẫn đang nhìn chằm chằm vào bụng người kia lại. Hắn tiến lên một bước, đối mặt với Tần Tang, chắp tay trầm giọng nói: "Tần bá phụ, chất nhi nguyện ý dẫn người đi cùng phu thê Lục Bằng để điều tra chân tướng, trả lại công bằng cho bọn họ."

Không chỉ có Tần Tang sửng sốt, đám người xung quanh cũng ngây ngẩn cả người.

Bá phụ? Chất nhi? Vừa rồi không phải tri phủ đại nhân rót rượu cho hắn, còn dùng cả hai tay để đỡ lấy cái chén rỗng của hắn sao.....

Vẻ mặt Tần Tang do dự, hồi lâu cũng chưa đáp lại. Mãi cho đến khi nhìn thấy Thiếu tướng quân ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình, Tần Tang mới hắn giọng, cười gượng nói: "Nếu, nếu hiền chất có ý như vậy, vậy thì – khụ khụ, bá phụ liền đem việc này giao cho con. Con dẫn theo một đội quan binh đi điều tra."

Thiếu tướng quân nói: "Tuân mệnh."

Hắn lùi lại một chút, khuôn mặt vẫn không hề có biểu cảm gì, cầm lấy một miếng bánh, trở tay chặn miệng của phu nhân ngốc không biết lại đang muốn hỏi cái gì.

.... Nơi này quả thực là không ở nổi nữa.

Trong đầu Thiếu phu nhân vẫn tràn đầy nghi hoặc đối với cái bụng lớn của thê tử Lục Bằng, nhưng miệng đã bị chặn lại, chỉ có thể nhanh chóng nhai nhai giống như thỏ nhỏ.

Kẻ ngốc vẫn không hề hay biết rằng điều này sẽ khiến đầu óc ba tuổi của y cuối cùng cũng hiểu được "phu thê" ngoại trừ cắn cắn, còn có thể làm được những gì.

--- Càng hiểu được, hài tử của y và thiếu gia, rốt cuộc là bị "nhồi" vào trong bụng như thế nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net