Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Đại bị tiếng đập cửa giống như đòi mạng đánh thức.

"Ông chủ! Ông chủ! Không xong rồi!!"

Người hầu sắc mặt tái nhợt hoảng sợ xông vào, "Tri phủ bên kia phái người tới! Còn dẫn theo cả Lục Bằng, nói là muốn điều tra, điều tra lại vụ án Lục Bằng trộm bạc!"

Lưu Đại vừa rồi còn mất kiên nhẫn, bây giờ khuôn mặt cũng trắng bệch, "Sao lại như thế? Không phải vụ án đã khép lại từ lâu rồi sao? Tên tiện dân kia làm sao mà trốn thoát được?!"

Còn chưa dứt lời, một đám quan binh đột ngột ùa vào trong viện, một nam nhân chắp tay sau lưng đi vào, thần sắc ngưng trọng, chỉ liếc mắt nhìn Lưu Đại và đám người hầu trong viện một cái, sau đó nói, "Lục soát!"

Các quan binh nhận được lệnh, lập tức lục tung các gian phòng, thậm chí những khóm hoa và cây cối trong viện cũng bị lật lên. Đám nô bộc bị dọa đến mức co rúm vào một góc, run lên bần bật, dưới ánh đao kiếm sáng loáng mà thét đến chói tai.

Lưu Đại kinh hãi đến mức chân tay lạnh loát, hàm răng va vào nhau lập cập: "Dừng tay! Dừng tay! Ngươi, các ngươi dựa vào cái gì mà lục soát nhà ta? Dựa vào cái gì? Quan phủ phá án cũng không thể ức hiếp bá tánh được!"

Gã vừa lo lắng vừa sợ hãi, miệng mạnh tim yếu, không dám đối diện với người nọ, trong lòng lại hối hận muốn chết: Sớm biết Lục Bằng bị đánh thành như vậy vẫn có thể mang theo thê tử chạy trốn khỏi thôn, đến tri phủ cáo trạng, đáng lẽ lúc ấy nên đánh chết luôn cho xong việc!!

Trong lòng Lưu Đại vô cùng run sợ, lại thấy sau con người uy nghiêm đó đột nhiên xuất hiện một người, thật sự là xinh đẹp đến mức khiến người ta sững sờ. Người ấy mở to hai mắt, vừa ngây thơ vừa tò mò nhìn quang cảnh hỗn loạn trong viện.

Y dường như cũng bị những tiếng thét chói tai của đám người hầu dọa đến mức lùi về sau một bước. Nhưng người từ khi bước vào trong viện, chỉ hơi cau mày, mặt không hề có biểu cảm gì, cũng chỉ nói có một câu, nhìn thấy bộ dạng nhút nhát của y liền quay đầu lại, khẽ nắm lấy tay y.

Tiểu thiếu gia xinh đẹp liền vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhắc đến cũng thật kì lạ, người này ăn mặc thì giống thiếu gia nhà giàu, nhấc chân nhấc tay lại giống gã thợ may ngu ngốc trong thôn mà Lưu Đại muốn trêu đùa khi dễ mỗi khi nhìn thấy.

Lưu Đại còn đang ngây người, hai mắt tiểu thiếu gia đã sáng ngời, dường như nhìn thấy đồ vật ưa thích, nhảy bắn về phía cây lê trong đại viện.

Y chắp hai tay sau lưng, nâng cằm lên, vừa vui mừng vừa mới lạ mà hếch mũi lên ngửi ngửi mấy bông hoa lê nở vào mùa hạ.

"Tìm thấy rồi!"

Lưu Đại hoảng hốt quay đầu lại, sắc mặt sợ hãi đến cực điểm: "Không, không thể nào! Tìm thấy cái gì chứ? Là tên tiện dân Lục Bằng vào nhà ta trộm bạc--"

Lời nói của gã đột ngột tắt ngấm khi quan binh của quan phủ đã mở hộp bạc kia ra, để lộ văn tự bên dưới thỏi bạc.

"Bạc quan?!" Lưu Đại kinh hãi nói: "Đại nhân, đại nhân! Tiểu dân tuyệt đối không dám ăn cắp bạc quan, từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy thứ này! Cái này, cái này, cái này sao lại có thể tìm thấy trong nhà tiểu nhân được!"

Vừa nói, gã vừa đỏ mắt định bước tới chộp lấy, nhưng quan binh đã dùng một chân đá gã văng ra xa.

Sắc mặt Thiếu tướng quân nhàn nhạt, không nói một lời, chỉ nhìn lướt qua đám quan binh đang cung kính ôm rương bạc quan chờ hắn xem xét, sau đó đột ngột bước về phía trước, lướt qua Lưu Đại.

Thiếu phu nhân vẫn ngẩng đầu lên để ngửi những bông hoa. Thông thường, y có thể ngắt nó xuống để ngửi. Nhưng lúc này đã qua mùa lê nở hoa, một cây lê lớn như vậy cũng chỉ nở thưa thớt vài bông, những cánh hoa màu trắng sữa điểm xuyết trên cành, đẹp thì có đẹp nhưng trông rất mỏng manh. Vì thế kẻ ngốc vừa lo lắng vừa rối rắm, tự hỏi không biết nếu hái xuống, còn có thể cắm nó lại giống như những bông hoa rậm rạp trong tiểu viện của phủ tướng quân hay không - thật ra có cắm lại hay vứt đi, bông hoa cũng không thể tiếp tục vui sướng mà sinh trưởng nữa.

Thiếu tướng quân đi đến bên cạnh y, ngước mắt nhìn mấy bông hoa lê trên cành, vươn tay hái xuống.

"A", Thiếu phu nhân lập tức mở to hai mắt, ngơ ngác kêu lên một tiếng.

Hoa lê có mùi thơm nhè nhẹ, cánh hoa trắng hồng, nhụy hoa vàng nhạt. Thiếu tướng quân đưa cho y, nói: "Cầm đi."

Thiếu phu nhân ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Thiếu tướng quân, lại cúi đầu nhìn hoa, hai mắt xoay chuyển, thoạt nhìn cực kỳ ngốc nghếch. Cuối cùng, Thiếu phu nhân cẩn thận cầm lấy, nâng niu trong lòng bàn tay, cong cong mi mắt mà cười rộ lên.

Y cúi đầu, cuối cùng cũng có thể đem bông hoa lại gần mà ngửi ngửi. Cánh hoa trắng nõn cọ vào chóp mũi, y không hề che giấu mà khoa trương hít một hơi thật sâu. Lại nâng đôi tay lên, hân hoan mà đưa tới trước mặt Thiếu tướng quân, nói: "Thiếu gia! Thơm lắm!"

Thiếu tướng quân hơi cong khóe môi, ừ nhẹ một tiếng.

Sau đó, hắn lướt qua phu nhân ngốc, thong thả ung dung đi đến trước mặt Lưu Đại, nói: "Có hai việc, ngươi nói dối."

Lưu Đại sửng sốt, vẫn còn chưa hoàn hồn.

Thiếu tướng quân nói: "Thứ nhất, Lục Bằng chưa từng ăn cắp bạc của nhà ngươi."

Lưu Đại cắn chặt răng, "Ngày đó, quan huyện đại nhân đã phái người lục soát được --"

Sắc mặt Thiếu tướng quân không hề thay đổi, trực tiếp cắt ngang lời gã: "Thứ hai, ngươi tất nhiên đã nhìn thấy bạc này."

Chân tay Lưu Đại nhất thời phát lạnh, răng va vào nhau lập cập: "Đại nhân, đại nhân, người phá án cũng không thể nói bậy như vậy được...."

Gã quả thật đã nhìn thấy, nhưng rốt cuộc nhìn thấy ở đâu thì không thể nào nói được!

Nhưng người trước mặt làm sao lại biết?

Lưu Đại lúc này hối hận vô cùng, ngàn không nên vạn không nên, gã thật sự không nên vì chút tiền mà làm chuyện này thay người khác! Gã chưa từng nghĩ tới, chỉ vì thay người khác báo thù một chút, dù sao cũng chỉ là một tiện dân làm thuê cho nhà mình, sao lại liên lụy đến cả bạc quan?! Gã có ngu xuẩn đến đâu, bây giờ cũng hiểu rõ là nhất định phải chối tội, có như vậy, cho dù là quan phủ cũng không thể trực tiếp kết tội gã. Bằng cách này, có thể trì hoãn đến khi thẩm tra xử lý, có thời gian để tìm người đưa gã ra ngoài!

Nhưng mà vào lúc Lưu Đại cắn răng kiên quyết không thừa nhận, Thiếu tướng quân lại nói: "Chứng cứ vô cùng rõ ràng. Chiếu theo luật lệ Đại Khải, lập tức xét nhà, đưa tất cả vào đại lao."

Lập tức xung quanh vang lên tiếng kêu khóc. Lưu Đại luống cuống: "Xét nhà?! Các ngươi còn chưa thẩm tra xử lý, còn chưa điều tra! Sao có thể lập tức xét nhà?"

Ngay cả đám quan binh của tri phủ cũng do dự, thấp giọng lẩm bẩm: "Công tử, việc này chỉ sợ là không hợp quy định....."

Thiếu tướng quân nói: "Nhân chứng vật chứng đều có đủ, sao lại không hợp quy định? Làm đi."

Đội trưởng đội thị vệ của tri phủ còn muốn nói nữa, nhưng đối diện với cái liếc mắt của Thiếu tướng quân thì khựng lại, lập tức cúi đầu nói vâng.

Lúc chỉ huy thủ hạ chất hết tài vật lương thực của Lưu Đại lên xe ngựa, đội trưởng thị vệ vẫn còn sợ hãi. Không biết vị "chất nhi" của tri phủ đại nhân tột cùng là ai, nhưng cái loại khí chất này, hơi thở lạnh lẽo lãnh huyết kia, nhất định không phải là người thường.

Lục Bằng và thê tử dường như cũng không ngờ mọi chuyện lại giải quyết nhanh như vậy, ngay cả khi Lưu Đại bị áp giải ra ngoài, nhìn thấy bọn họ liền chửi mắng ầm ĩ, bọn họ vẫn không khỏi bàng hoàng.

Thiếu tướng quân liếc nhìn phu thê hai người một cái, sai người đưa bọn họ lên xe ngựa, đến tri phủ làm nhân chứng.

Không lục soát thì không biết, Lưu Đại này chỉ là một phú hào trong thôn, nhưng của cải trong nhà lại phải chất đầy bảy cái xe ngựa lớn. Sau khi đội ngũ cuồn cuộn rời đi, bá tánh trong thôn ngoài thôn đều bàn tán sôi nổi.

"Lưu Đại cũng bị xét nhà? Ông trời mở mắt rồi, cho nên mới xử lý tên khốn đó!!"

"Đúng vậy, vẫn là Tần đại nhân của chúng ta nhân nghĩa, dọn dẹp những tên phú hào ác ma này!"

"Nhiều tiền như vậy, đều phải giao cho quốc khố sao? Tiếc quá đi...."

"Là ta, ta sẽ âm thầm cất giữ một ít, ha ha!"

"Chậc, ngươi cũng thật là to gan lớn mật...."

Thôn trang nơi Lưu Đại sống tương đối hẻo lánh, lưng dựa vào sơn cốc, đường phải đi qua rừng rậm. Lúc tới chỉ cần hai chiếc xe ngựa và một đội kỵ binh, lúc đi lại thêm bảy chiếc xe lớn chứa đầy tài vật, nếu không có quan binh canh giữ trước sau, nơi này cũng vắng vẻ, thoạt nhìn cũng thấy đây là một cái bia sống.

Thiếu tướng quân và kẻ ngốc ngồi trên chiếc xe ngựa đầu tiên, phía trước có một vài kỵ binh bảo vệ. Bên trong sơn cốc, ngoại trừ tiếng bánh xe và tiếng vó ngựa của bọn họ, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng chim hót xa xa, thật sự là yên tĩnh và hoang vắng.

Thiếu phu nhân vẫn nắm chặt cành hoa lê, chậm rãi xoay xoay, thỉnh thoảng lại đặt dưới mũi ngửi ngửi giống như một con thỏ, còn chuyên tâm hơn cả lúc chơi với con thỏ trong phủ.

Y không chỉ ngửi một đóa hoa trên đó, còn nhất định phải nghiêng đầu, nâng tay lên, ngửi từng bông hoa trên đó. Đầu ngón tay thật cẩn thận chạm vào nhụy hoa giấu trong lớp cánh hoa trắng như tuyết, sau khi chạm vào một chút liền chớp chớp mắt, nhìn một hồi, rồi há miệng ngậm lấy đầu ngón tay, nếm thử xem nó có hương vị gì.

Thiếu tướng quân lẳng lặng nhìn y một lát, đột nhiên nắm lấy bàn tay vừa rồi mà Thiếu phu nhân ngậm vào trong miệng. Hắn hơi hơi cúi người, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, đôi mắt hạ tam bạch không chút gợn sóng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngây ngô của kẻ ngốc, nghiêng đầu liếm lên ngón tay dính đầy nước miếng nhớp nháp và nhị hoa vàng nhạt kia.

Thiếu phu nhân trợn tròn hai mắt, bàng hoàng "A" lên một tiếng.

Thiếu tướng quân cũng không lập tức buông tay. Đầu lưỡi đỏ tươi chậm rãi liếm từng chút từng chút trên đầu ngón tay, há miệng ngậm lấy, răng nanh cọ xát in dấu răng lên đầu ngón tay tinh xảo, đôi môi khép mở kéo ra những sợi chỉ bạc nhớp nháp, tiếng thở trầm khàn vang lên đặc biệt sắc tình.

Kẻ ngốc nhịn không được mà co người vào một chút, do do dự dự cầm cành hoa trong tay đưa qua, "Thiếu gia, thiếu gia muốn, muốn ăn, muốn ăn thì ăn cái này đi....."

Y trề môi, ngón tay vô thức móc vào trong một chút, thấp giọng oán giận: "Ngứa..... ngứa....."

Thiếu tướng quân cắn khẽ cắn lên đầu ngón tay y, bật cười thành tiếng, buông kẻ ngốc ra.

Hắn thong thả ung dung ngồi thẳng lại, liếm liếm môi, lại mút vào một cái nữa.

"....." Vẻ mặt Thiếu phu nhân mờ mịt, nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn đầu ngón tay đỏ ửng ướt át của chính mình, đột nhiên răng thỏ lại cắn vào môi dưới, nghiêm túc nói: "Ta cũng muốn cắn cắn!"

Thiếu tướng quân khựng lại. Kẻ ngốc chỉ vào miệng mình, lại nói: "Cắn cắn!" Dứt lời còn phồng má, đánh khẽ lên ngón tay vừa mới bị chà đạp của chính mình.

Ý tứ chính là ngón tay và miệng của mình không liên quan gì đến nhau.

Thiếu tướng quân: ".........."

Hắn vừa muốn mở miệng, bên ngoài xe ngựa đột nhiên vang lên mấy tiếng ngựa hí.

"Ai?! Các ngươi lại dám truy đuổi quan viên của tri phủ đại nhân sao!"

"Kí hiệu trên quần áo của bọn họ -- là người của trại Ngọc Môn!"

"Đám thổ phỉ này sao dám động vào đồ vật của quan phủ chứ?!"

Trại Ngọc Môn mọc lên từ mấy năm trước khi Đại Khải còn chưa thống nhất, một đám giang hồ bỗng nhiên hứng khởi rủ nhau vào trong núi làm thổ phỉ. Bọn chúng nhân số đông đảo, hành tung quỷ dị, như lang như hổ, to gan lớn mật, nhìn trúng cái gì là nhất định phải giết phải cướp thứ đó. Chỉ là bọn chúng có "khẩu vị" lớn hơn nhiều so với bọn sơn tặc bình thường: lâu lâu mới cướp một lần, nhưng một khi đã cướp thì phải cướp lớn.

Khi các thành viên trong trại hành hung, sẽ không để cho người sống nhìn thấy diện mạo của bọn chúng mà rời đi; điều khó tin nhất chính là, bọn chúng dường như cực kỳ hiểu biết hướng gió của triều đình. Mỗi khi Hoàng đế phái người điều tra thì không hề để lộ hành tung, tất cả đều được che giấu kĩ càng, thật sự là khiến người ta kinh ngạc cảm thán.

"Người của trại Ngọc Môn khi nào dám cướp đồ vật của quan phủ?"

"Bọn chúng có bao nhiêu người?"

"Không đến một trăm người! Nhưng nơi này địa thế hung hiểm, chúng ta lại có nhiều xe ngựa như vậy, cơ hội chiến thắng thực sự là --"

Phía sau xe ngựa truyền đến tiếng vó ngựa hỗn loạn, tiếng đao kiếm va chạm cùng tiếng gào thét đinh thai nhức óc của nam nữ trong đám người Lưu Đại. Xa phu hoảng loạn vung roi đánh ngựa, khiến cho đám ngựa hí vang, lao đi cấp tốc.

Thiếu tướng quân vén rèm xe, trầm giọng nói: "Lập tức kéo chặt dây cương, giảm tốc độ xuống!"

Một mình cưỡi ngựa thì không sao, nhưng xe ngựa nặng nề, khó có thể khống chế được, ở con đường nhỏ hẹp trong sơn cốc mà chạy nhanh như vậy thì đúng là tự tìm đường chết!

Thiếu phu nhân không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng từ bên trong rướn nửa người ra bên ngoài, một tay vịn vào thành xe, một tay cầm cành hoa, vẻ mặt vô cùng mờ mịt.

Nhưng mà xa phu kia lại trầm mặc dị thường, cũng không thèm liếc mắt nhìn Thiếu tướng quân lấy một cái, cứ hung hăng quất roi vào con ngựa phía trước, sau đó nhanh chóng cuộn người lăn xuống bên đường!

Mà phía trước đúng là khúc cong, xe ngựa mất khống chế thế này tất nhiên sẽ lao vào vách núi!

Khi xa phu chạy trốn còn đụng vào cánh tay của Thiếu phu nhân, kẻ ngốc nhất thời kêu lên một tiếng đau đớn, cành hoa lê được y nâng niu suốt quãng đường chẳng may rơi khỏi tay, theo gió phiêu diêu mà rơi về phía sơn cốc chênh vênh.

"Của ta -"

Hai mắt Thiếu phu nhân trợn ngược lên, hít một hơi thật sâu, không chút do dự bước ra, từ trên xe ngựa đang lao nhanh nhảy xuống!

Y vươn tay ra, cố hết sức để bắt lấy bông hoa đang bay theo gió.

"Tiêu Chiến!!!"

Hô hấp của Vương Nhất Bác ngừng lại trong giây lát, đạp lên con ngựa phi thân ra ngoài, túm chặt lấy người sắp ngã mạnh xuống đất kia!

Hắn cắn chặt răng, một tay nhanh chóng gắt gao ôm lấy vòng eo của Tiêu Chiến, một tay ấn gáy y về phía trước, ánh mắt nhanh chóng đảo qua sơn cốc dốc đứng, hai chân đạp mạnh vào thân cây ở phía trên, mượn lực để hai người có thể đáp xuống một bức tường đá tương đối nhẵn nhụi, cỏ dại mọc đầy trên vách đá.

Sống lưng đập vào mặt đá cứng rắn, nhưng Vương Nhất Bác không hề rên lên một tiếng, gắt gao bảo vệ người trong lòng.

Hai người áp sát vào nhau, cứ như vậy mà lăn cho đến khi rơi xuống đáy sơn cốc.

Xe ngựa của tri phủ và người của trại Ngọc Môn dần dần đi xa.

Thiếu tướng quân đang che chở trên người kẻ ngốc đột nhiên ngẩng đầu, hai tay chống ở bên sườn, cau mày xem xét sơ qua, sau đó mới lặng lẽ thở dài.

".... Đau...."

Thiếu phu nhân phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ, lông mày nhíu lại, cho dù có được bảo vệ đầu, giờ phút này vẫn choáng váng như cũ, phải mất nhiều sức lực mới có thể mở hai mắt ra, nhìn rõ người phía trước.

"Thiếu.... gia, thiếu gia-"

Y còn chưa dứt lời, Thiếu tướng quân đã đột nhiên lạnh lùng quát: "Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?! Ngươi muốn chết có phải không?! Nếu ta không túm được ngươi, ngươi có biết bây giờ mình biến thành cái gì không?!"

Vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm khắc, sắc mặt lạnh như băng, chưa bao giờ hung dữ đến vậy.

Thiếu phu nhân bị hắn làm cho hoảng sợ, cả người run lẩy bẩy. Y nằm dưới người Thiếu tướng quân, ngơ ngác mở to hai mắt, mờ mịt nhìn hắn.

Thiếu tướng quân đột nhiên nắm chặt lấy ngọn cỏ trong tay, "Nghe không hiểu, ngươi lại nghe không hiểu có phải không?! Có biết cái gì là đau cái gì là chết không? Lúc ngươi nhảy xuống khỏi xe ngựa, có biết mình sẽ bị va đập thành cái dạng gì không?! Mẹ nó, nếu ta không thể túm được ngươi, ngươi bây giờ có muốn chết cũng không chết được!!"

Sơn cốc này tuy là thung lũng dốc nhưng cũng không cao lắm. Người ngã xuống, nếu may mắn thì không chết được. Nhưng mà cũng phải gãy chân, gãy tay, đau đến muốn chết.

Người bình thường có lẽ còn có thể tìm được cho mình con đường sống, nhưng một kẻ ngốc, đến nói còn không nói rõ, quần áo còn không mặc được, chỉ có thể chết dần chết mòn trong sơn cốc, mất máu quá nhiều mà hôn mê, thậm chí còn không thể kêu lên một tiếng.

Hai mắt Thiếu tướng quân đỏ lên, thở hổn hển, không thể nhìn thấy bóng dáng cao cao tại thượng, thanh lãnh ngày xưa nữa.

"......"

Hai mắt Thiếu phu nhân không biết từ khi nào đã xuất hiện một tầng hơi nước mỏng, sóng nước lấp lánh dường như sắp rơi xuống, phản chiếu khuôn mặt của người phía trước, cũng phản chiếu cả cành lá đang lay động nơi đỉnh đầu.

Nơi bọn họ lăn xuống tình cờ có một cây mộc lan cổ thụ, những đoá hoa trắng hồng thướt tha lả lướt nở rộ, theo gió đong đưa, phát ra tiếng kêu xào xạc, rất nhiều cánh hoa mềm mại nhẹ nhàng rơi xuống, toả hương thơm ngát.

Đuôi mắt Thiếu phu nhân đỏ lên, cuối cùng cũng dám phát ra một chút âm thanh, lại khẽ khàng hít một hơi thật nhẹ.

"..... Hoa...."

Y thật cẩn thận, nơm nớp lo sợ mà giơ bàn tay vẫn đang áp sát cơ thể của mình lên.

Là một đoá hoa lê đã rụng.

"Hoa hoa....." Thiếu phu nhân sụt sịt, lông mi khẽ run rẩy, một chuỗi nước mắt liền rơi xuống.

Y cẩn thận đưa cành hoa đã bị đè ép đến mức thay đổi hình dạng, đưa cho thiếu gia xem.

"Hoa.... Ngươi cho ta."

Thiếu tướng quân chết sững.

"......." Khoé mắt kẻ ngốc lấp lánh nước, lông mày nhíu lại, hàm răng cắn chặt vào thịt bên trong má, cố gắng kiềm chế chính mình không lộ ra sự uỷ khuất và khổ sở.

Chỉ là y lại hít mũi một chút, nước mắt lại rơi xuống.

"Hoa của ta......"

Thiếu tướng quân trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên ngã đè lên người y.

Kẻ ngốc hoảng sợ, "Thiếu gia!"

"..... Không sao cả."

Gương mặt của Thiếu tướng quân dán sát vào bên gáy y, thủ thỉ nói: "Không sao cả."

"..... Thật xin lỗi."

Thiếu phu nhân sửng sốt, không hiểu vì sao thiếu gia lại xin lỗi mình.

Thiếu tướng quân nặng nề thở ra một hơi, khi đứng dậy động tác khựng lại một chút, lông mày cau chặt.

Trên lưng vẫn bị một hòn đá đâm vào. Vừa rồi nổi nóng thì không cảm thấy gì, nhưng bây giờ thả lỏng liền cảm thấy đau đớn, dòng máu sền sệt ở sau lưng không ngừng chảy trên lưng.

Hắn vừa muốn đứng dậy khỏi người kẻ ngốc, nhưng ánh mắt lại hơi sững lại.

--Quần áo ở chỗ eo bụng của Thiếu phu nhân, không biết từ lúc nào đã bị cắt qua, chảy ra một vệt máu.

Vừa rồi quần áo bọn họ mặc xếp chồng lên nhau, lại ngã lên một tầng hoa cỏ, Thiếu tướng quân nhìn lướt qua nên không thấy. Cũng không phải quá nghiêm trọng, so ra cũng chỉ là một vệt máu chảy ra từ vết thương, tụ lại thành hạt, sau khi kẻ ngốc giật mình mới trượt xuống vạt áo, khiến làn da trắng nõn loang ra một ít máu mỏng manh.

Lại một ít cánh hoa trắng hồng phấp phới bay xuống, vừa vặn đậu trên môi của Thiếu phu nhân.

"......."

Thiếu tướng quân im lặng nhìn, yết hầu bỗng nhiên trở nên khô khốc.

Dường như là do vết thương trên lưng mất máu quá nhiều, máu trong thân thể dâng lên, thiêu đốt trên từng tấc da tấc thịt.

Nhịp tim của hắn bỗng nhiên đập nhanh dữ dội, từng chút từng chút vô cùng nặng nề, trầm mặc không lên tiếng giữa sự dò hỏi cẩn thận của kẻ ngốc.

Thiếu tướng quân chậm rãi cúi người xuống, kề sát vào khuôn mặt trơn bóng của kẻ ngốc, dán vào bên gáy trắng nõn, hô hấp càng thô nặng, hơi thở nóng ẩm khiến cho người dưới thân vô thức co rúm lại.

...... Rượu huyết hươu trong phủ Tần Tang, quả nhiên là thượng phẩm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net