Chương 27 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong sơn cốc vắng vẻ, không biết từ lúc nào đã truyền ra tiếng rên rỉ và tiếng thở hổn hển như có như không. Cơn gió mùa hè mang theo tiếng xào xạc của hoa lá, mang theo cả hơi nóng và thoang thoảng ngọt ngào.

Ở dưới gốc cây mộc lan mọc sâu bên trong sơn cốc, vị tướng quân trẻ tuổi khom người vùi vào giữa hai chân của phu nhân ngốc, mút mát phần thịt mềm mại bên trong bắp đùi, bàn tay to rộng xoa bóp vỗ về chơi đùa mắt cá chân, lòng bàn tay cọ xát kịch liệt vào mắt cá chân nhỏ bé kia. Miệng lưỡi hắn khô khốc, hơi thở dốc thô nặng, hận không thể xoa nát ăn luôn con người mảnh khảnh vào trong bụng.

Kẻ ngốc này rõ ràng có vóc dáng thon dài, nhưng xương tay chân đều nhỏ bé tinh tế, trắng nõn yếu ớt khẽ run lên trong lòng bàn tay, khiến hắn không nhịn được mà dùng sức, nắm chặt đến mức xương ngón tay đều trắng bệch, cau mày rên lên một tiếng, cắn một miếng thịt mềm vào trong miệng.

"A---!"

Thiếu phu nhân đột nhiên hét lên, nước mắt từ khóe mắt liên tục rơi xuống. Nhưng một chân y lại bị người ta nắm chặt mắt cá chân, chân còn lại bị đè chặt vào phía dưới vai, khi hai chân run lên vì đau mà khuỵu xuống, y cũng kẹp chặt đầu của người xấu dưới thân mình. Chỉ còn đôi tay run rẩy, vừa khóc thút thít vừa nắm chặt lấy tóc Thiếu tướng quân, cố gắng hết sức để đánh qua một chút.

"Đau, đau.... Ta không, ta không muốn thoải mái với ngươi nữa ô ô ô.... Ngươi cắn ta..... Ngươi đừng, ngươi chỉ liếm ta thôi, có được không....."

Nói là nói vậy, nhưng sau khi thiếu gia cắn xong rồi, lại thè lưỡi ra liếm mút. Nói đau, cũng đau; nhưng vừa đau vừa tê dại, khiến đầu ngón chân y run rẩy đến mức không dùng được lực. Thiếu gia mút lấy phần da thịt mẫn cảm nhất dưới bắp chân y, dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống, làm cho bắp đùi ướt ướt dính dính, cực kỳ trơn trượt, hơi thở thô nặng nóng rực phả vào phía trên, khiến hai chân y mềm nhũn, ngay cả cái mông bị nâng lên một chút cũng không khỏi ngứa ngáy.

Vương Nhất Bác không nói một lời, môi lưỡi không ngừng thay đổi vị trí, chôn sâu vào giữa hai chân Tiêu Chiến, gương mặt gần như chạm vào dương vật đang dựng đứng của kẻ ngốc, chóp mũi như có như không mà cọ xát vào bộ phận bí ẩn nhất kia.

Hắn sử dụng lực ở phần eo, đột nhiên dùng hai tay nhấc bổng hạ thân của Tiêu Chiến lên, khiến eo và mông của y đều treo giữa không trung, hai cái đùi hoàn toàn đặt lên vai của chính mình.

"Ưm...., thiếu gia, thiếu gia...."

Tiêu Chiến kinh hoàng, hốc mắt đỏ bừng ướt át từ dưới nhìn lên, thấy Vương Nhất Bác đang quỳ gối giữa hai chân mình. Cảm giác thắt lưng treo lơ lửng trên không khiến y vô thức vùng vẫy hai tay, sợ đến mức sờ soạng lung tung nắm lấy đôi tay đang ôm chặt lấy eo mình, run rẩy móc lấy một ngón tay.

"A, ta ngã, mông, cái mông sắp ngã xuống, ta....."

Tiếng la khóc của kẻ ngốc mang theo âm mũi, lời nói không rõ ràng, quả thực đủ khiến cho hỏa khí trong đầu người ta càng cháy càng lớn. Đặc biệt là khi y giãy giụa, đôi chân trần trụi sợ hãi gắt gao kẹp lấy cổ Vương Nhất Bác, khiến cả khuôn mặt của hắn đều áp sát vào dương vật đang cương cứng, bờ mông mềm mại run run, đám lông đen cọ sát vào da thịt mỏng manh, mơ hồ mang đến cảm giác đau đớn và ngứa ngáy.

Chóp mũi và đôi môi hé mở của hắn như có như không chạm vào nhục nguyệt đang không ngừng co thắt vì hoảng loạn, hơi thở dốc thô nặng từng chút từng chút thấm ướt nơi riêng tư mà mẫn cảm nhất.

"......"

Sắc mặt Vương Nhất Bác căng chặt, lồng ngực phập phồng reo hò đến mức hai mắt đều đỏ sậm, vẻ mặt gần như âm trầm. Hắn đột nhiên trở tay nắm chặt lấy ngón tay của kẻ ngốc, cúi đầu thở dốc, cắn một miếng vào dưới cằm, khiến cho người dưới thân run rẩy không ngừng cọ xát mông thịt.

"Ưm—"

Bị cắn một lần nữa, kẻ ngốc thở hổn hển. Đôi tất trắng như tuyết còn chưa được hoàn toàn cởi ra run lên khi chân y vùng vẫy, rũ xuống trên mắt cá chân, mơ hồ có thể thấy được những dấu vết xanh đỏ do bị siết chặt mà ra. Đôi tất rủ xuống từ ngón chân khẽ đung đưa, lộ ra một tia đáng thương, thanh thuần mà dâm mỹ.

Tiêu Chiến thở dốc từng hồi, vốn dĩ lời nói đã không rõ ràng, bây giờ lại càng thêm lộn xộn: "Ưm a.... Thiếu gia, thiếu gia.... Phía dưới..... Mông, đau, đau.... Ah—"

Vốn dĩ nếu chỉ là đau, kẻ ngốc căn bản sẽ không mê muội như vậy; nhưng trong đau đớn, lại được thiếu gia vừa cắn vừa hôn liếm, môi răng cọ xát lại mang theo rất nhiều cảm giác tê dại sảng khoái, không biết phải diễn tả như thế nào. Cẳng chân treo trên vai Thiếu tướng quân duỗi thẳng ra, đến mũi chân cũng theo đó mà căng chặt cuộn tròn lại, hai tay giống như chỉ có thể nắm lấy tay của người trước mặt, dùng sức đến mức xương ngón tay đều trắng bệch, khó nhịn mà nghiêng đầu, đem cả gương mặt vùi vào đám cỏ mềm mại, nước dãi nhỏ xuống từ khoé môi, giống như giọt sương đọng lên lá cỏ xanh.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu, không chút ẩn nhẫn mà cắn mút lên mông y. Đôi chân thon dài và mắt cá chân đều khó có thể nắm chặt, nhưng mông lại tròn trịa mượt mà, dưới eo nhô lên một vòng cung cực kỳ kích thích.

Đầu óc Tiêu Chiến chứa đầy hồ nhão, không mảy may nhìn thấy mông thịt mình bị chà đạp thê thảm, đầy dấu răng và dấu hôn như thế nào. Là một kẻ ngốc, không hiểu vì sao lúc này rõ ràng không có cắn cắn, chỉ có thể hé môi thè lưỡi ra, đến nước bọt cũng không nuốt kịp, nhưng cả người tại sao lại khó chịu như vậy, tê tê dại dại, mềm thành một vũng nước dấp dính.

Bụng dưới nóng ran, ngứa ngáy như lửa đốt, mơ mơ màng màng có một loại ảo giác muốn "tè ra quần" giống như lần nào đó trước kia.

Hai mắt mở to đỏ bừng ướt át, hai chân bị nâng lên như thế, kẻ ngốc có thể dễ dàng thấy được dương vật của chính mình đang hếch lên. Trên đó còn có chút dịch nhầy trong suốt, thân cột có chút ẩm ướt, run run rẩy rẩy muốn bị vỗ về chơi đùa. Cho dù chỉ bị tóc của Thiếu tướng quân cọ tới một chút, chỗ kia cũng phát ra chấn động cực kỳ dễ thấy, theo bản năng muốn phát tiết, khiến Tiêu Chiến cực kỳ khó nhịn.

"A, ưm...., thiếu gia, thiếu gia....."

Kẻ ngốc hoảng hốt, khuôn mặt ửng hồng giống như đoá hoa nở rộ trong ngày xuân, lông mi khẽ chớp, một hàng nước mắt rơi xuống, hoảng sợ bất an nói: "Ta muốn, ta hình như lại muốn, ha a, ta lại muốn đi tè, tè trong quần....."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, liếc nhìn kẻ ngốc một cái, sau đó liền giơ tay đặt vào đỉnh lỗ chuông, dùng sức quệt mạnh.

Hắn không chỉ lau sạch đi một chút dịch nhầy, còn thuận thế mà cầm lấy dương vật của phu nhân. Thuỷ dịch trong suốt làm thân cột trở nên trơn trượt, không nặng không nhẹ mà vỗ về chơi đùa, đồng thời thấm ướt cả lòng bàn tay hắn.

"Ha --- ưm!!"

Động tác này khiến cho toàn bộ vòng eo của Tiêu Chiến co giật dữ dội. Y há hốc miệng nhưng không thể phát ra âm thanh, chỉ ô ô a a mà thở phì phò, hai mắt mất đi tiêu cự, chỉ nhìn thấy mờ mờ những bông hoa mộc lan thơm ngát trên cành khẽ rung rinh. Khoái cảm cực lớn dưới thân gần như khiến đầu óc vốn đã đờ đẫn của y càng thêm trống rỗng, mơ hồ phát ra tiếng rên rỉ giống một con thú nhỏ.

Gân xanh trên thái dương của Vương Nhất Bác nhảy lên thình thịch, bàn tay vỗ về chơi đùa đột nhiên ngừng lại, khiến cho dương vật cương cứng khẽ run lên.

Đầu ngón tay và lòng bàn tay vô cùng ẩm ướt, ngay cả những bông hoa vô tình rơi xuống cũng bị dính một chút rồi mới rơi xuống đùi Tiêu Chiến.

Hắn nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mình một lát, khiến kẻ ngốc vặn vẹo eo và chân của mình một cách vô cùng thiếu kiên nhẫn, liên tục kêu thiếu gia, muốn hắn sờ vào mình lần nữa. Vẻ mặt hắn u ám, há miệng khẽ liếm một chút dịch nhầy trong lòng bàn tay.

Tiêu Chiến nhìn đến ngây người, hơi nhướng mày, trong miệng vẫn vô thức mơ hồ thúc giục: "Sờ nữa... sờ sờ nữa đi....."

"......"

Vương Nhất Bác vẫn không nói gì, đầu ngón tay bỗng nhiên ấn vào huyệt khẩu trước mặt đang không ngừng co rút lại. Dịch nhầy trơn trượt có tác dụng bôi trơn, nhục huyệt lúc này cũng không còn khô ráo nữa, giống như vừa rồi đã bị kích thích mà bất tri bất giác tiết ra một ít dịch ruột, sau khi đầu ngón tay đi vào một đoạn, liền gắt gao mút lấy.

.... Kẻ ngốc này ngốc như vậy, nhưng cả người đều đang thúc giục phu quân mau mau thao y đến hôn mê.

Cằm Vương Nhất Bác bạnh ra, hai mắt đỏ ngầu, răng nghiến chặt. Hắn không còn nhẫn nại nữa, hai ngón tay lập tức đi vào trọn vẹn.

Trong khoảnh khắc, Tiêu Chiến phát ra tiếng kêu cực ngắn, cả eo lẫn mông cùng co rút lại, hoàn toàn không chịu được kiểm soát mà co giật quằn quại.

"Ưm.... Đau.... Ha, thiếu gia, thiếu gia, ưm....."

Thật là ngốc, thời thời khắc khắc đều muốn gọi thiếu gia, mỗi tiếng gọi lại chọc cho hoả khí trong người dâng lên, đôi môi dù thế nào cũng không khép lại được nữa.

Hai ngón tay của Vương Nhất Bác tiến vào, không chút do dự mà trừu động. Đốt ngón tay của hắn vừa to rộng vừa thon dài, khiến cho nhục huyệt nuốt vào cực chặt lại cực sâu, đầu ngón tay nghiền nát thịt mềm nóng ẩm bên trong, từng chút từng chút mang đến cảm giác ngứa ngáy điên cuồng.

Trong miệng Tiêu Chiến vẫn kêu đau như cũ, nhưng mà một chút âm thanh trong cổ họng lại xoay chuyển hàng nghìn lần trong cổ họng y, âm cuối run run rẩy rẩy, mang theo cái móc cào vào đáy lòng Vương Nhất Bác: "Ưm, đau, thiếu gia, ha —đau....."

Vào khoảnh khắc này, giọng nói của y đột nhiên cao vút lên, bàn tay nắm chặt lấy ngọn cỏ bên cạnh, thậm chí còn không để ý cánh hoa đã từ trong miệng rơi xuống, vừa khóc vừa nức nở kêu lên:

"Thiếu gia! Thiếu gia, chậm một chút, a, ta, ta khó chịu, bụng nhỏ của ta, mông của ta khó chịu quá---"

Y không biết đây là đang làm cái gì, chỉ cảm thấy ngón tay của thiếu gia ở dưới thân đột nhiên đứng lên, ngón tay chọc ngoáy khiến cả người y vừa khô nóng vừa khó nhịn, hoàn toàn không khống chế được.

"Ưm a--!" Dương vật đang đứng thẳng trước mặt Tiêu Chiến đột nhiên run lên, y nâng cái cổ căng cứng lên, chỉ vì kích thích nơi hậu huyệt mà bắn ra.

Tinh dịch trắng đục từ trên cao nhỏ xuống eo và bụng của Tiêu Chiến, một chút còn trực tiếp bắn thẳng vào má Vương Nhất Bác. Thứ chất lỏng nhớp nháp đó theo sườn mặt hắn lặng lẽ trượt xuống.

"Ô..... Thiếu gia, thiếu gia....." Kẻ ngốc vất vả lắm mới hoàn hồn, nghẹn ngào, nhìn chất dịch trắng đục trên người, lại nhớ lần trước thiếu gia nói "Không phải là tè ra quần." Nhưng ngay cả như vậy, y vẫn lau nước mắt, trề môi gọi thiếu gia.

Động tác của Vương Nhất Bác dừng lại trong chốc lát. Hắn không hề quan tâm đến tinh dịch của phu nhân ngốc ở trên mặt mình, đôi mắt hạ tam bạch chăm chú nhìn vào người ta, bộ dạng thật sự rất giống một con sư tử với hàm răng sắc nhọn nhuốm đầy máu, âm trầm, ẩn chứa ngọn lửa rừng rực cháy, dường như muốn ăn tươi nuốt sống con thỏ ngây ngốc vô tội với đôi mắt đẫm lệ và toàn thân sắc tình này.

Hắn thấp giọng mắng một câu gì đó, vẻ mặt gần như đáng sợ, hầu kết lăn lộn, liếm môi xong lại tiếp tục đẩy thật mạnh hai ngón tay vào. Dịch nhầy trong huyệt thịt bắn ra, đập vào da thịt trắng nõn run rẩy và nhớp nháp.

Tiêu Chiến vừa mới bắn ra, cả người mềm nhũn, lại bị hai ngón tay thao lộng đến mức cổ họng cũng phát run. Một chân y mất sạch sức lực rơi xuống đất, các ngón tay đều cuộn chặt, không ngừng hướng vào phía trong mà run rẩy.

Khi y thu chân lại, tình cờ mũi chân lại cọ vào quả cầu căng phồng dưới lớp quần áo của Thiếu tướng quân. Y không mảy may biết gì, toàn thân vặn vẹo không chịu được, bàn chân trần đạp lên eo, lên đùi, cả bộ phận nhô lên rõ ràng của phu quân, chà xát móc ngoáy, khiến cho người ta nổi lên dục vọng. Tâm trí của một đứa trẻ ba tuổi nhất định sẽ nói ra những gì nó cảm thấy, vì thế y khụt khịt mũi, nhưng vẫn không quên nức nở, ngắt quãng líu ríu nói ra những lời vô nghĩa:

"Ô ô.... Bụng, bụng khó chịu, mông, mông cũng khó chịu, mông cũng khó... Ưm, khó chịu... A--! Ngươi đừng có chọc nhanh như vậy.... Ô.... Ta dẫm, dẫm lên cục đá rồi.... Thiếu gia, trên người ngươi có, ưm.... Có cục đá nóng..... ô ô....."

Vương Nhất Bác gầm lên một tiếng, gân xanh trên cổ đều nổi lên. Dường như không thể chịu đựng được nữa, hắn nghiến răng nói "Câm miệng." Giữa lúc huyệt thịt rõ ràng vẫn không buông tha vây mút vào bên trong, hắn đột nhiên rút hai ngón tay ra, năm ngón tay mở rộng, "bang" một tiếng mà vỗ vào cái mông thịt đang nhúc nhích lung tung của kẻ ngốc!

Trên ngón tay hắn vẫn còn dính đầy dịch ruột, nhất thời đánh lên khối da thịt, khiến nó đều dính nhớp, lập tức đỏ lên và run rẩy.

Thiếu phu nhân kêu lên một tiếng cực kỳ ngắn ngủi, hai chân bị đánh đột nhiên khuỵu xuống. Đôi mắt y mở to chứa đầy hơi nước, tiếng nói dính dính như hồ nhão, mở miệng liền lên án:

"Ngươi lấy gậy đánh chết ta!! Ngươi thật, ngươi thật to gan.... Ngươi là người xấu.... Ngươi đánh chết, ngươi muốn đánh chết ta sao..... Ô ô ô.... Mông đau, mông thịt bị, bị đánh.... Ô ô....."

Thiếu tướng quân không nói một lời, thở hồng hộc liếc nhìn huyệt khẩu chưa khép lại, đột ngột cúi đầu, cứ như vậy mà hôn lên chỗ kia một cái.

Tát một cái lại cho một viên kẹo, đó chính là bản chất của người này.

Nhưng lại làm cho kẻ ngốc nhìn đến ngây người, nước mắt còn đọng lại trên đuôi mắt, bị hôn đến mức cái mông liền run rẩy.

Y còn chưa phản ứng kịp, Thiếu tướng quân đã buông thân thể của y xuống, khoé môi vẫn còn dính chút dịch ruột, mặt mày tràn đầy ẩn nhẫn lành lạnh, không do dự một khắc nào, mở bỏ đai lưng, dương vật thô trướng nổi đầy gânh mạch đỏ tím, thẳng tắp đẩy vào!

Bên cạnh huyệt khẩu của kẻ ngốc lúc này lại lặng lẽ rơi xuống một đoá hoa nhỏ màu trắng ngọc mềm mại mới nở, dưới động tác gấp gáp, lại bị dương vật thô to trực tiếp đẩy luôn vào.

"Ưm--!"

Thiếu phu nhân há hốc mồm, nước mắt còn chưa kịp rơi xuống, nhưng vị tướng quân trẻ tuổi cường tráng cuối cùng đã không nhịn được nữa, túm chặt lấy vòng eo của kẻ ngốc, trực tiếp kéo người vào trong ngực.

Tư thế này khiến hắn thao vừa sâu vừa mạnh, đỉnh đến mức bụng của Tiêu Chiến đều nhô lên một khối nhỏ. Mỗi một lần va chạm thao lộng đều khiến phần bụng dưới bằng phẳng của y cong lên, thậm chí dường như có thể nhìn thấy hình dạng của côn thịt thô to.

Kẻ ngốc có lẽ bị khoái cảm mãnh liệt và xa lạ này làm cho đầu càng ngốc, vội vàng thở dốc, đồng thời sờ lên bụng nhỏ của chính mình, rõ ràng cảm nhận được dưới lòng bàn tay có thứ gì đó từng chút từng chút đỉnh vào, tạo thành dấu vết. Y tách hai chân ngồi trên người Vương Nhất Bác, hai mắt đẫm lệ, đầu óc trống rỗng, ngây ngốc cực điểm mà nghẹn ngào:

"A, thiếu gia, thiếu gia, bụng ta, bụng, trong bụng có cái gì! Ưm .... thật lớn, có cây gậy thật lớn....."

Vừa nói, y lại vô thức nghĩ đâu đâu, ô ô a a đem nước mắt rơi xuống mặt thiếu gia, nói: "Ngươi thật sự đánh ta.... ô ô.... Ngươi, ngươi đánh ta sao.... Ha , ngươi, ngươi muốn lấy gậy đánh chết ta..... Thoải mái xong rồi liền muốn đánh chết ta....."

Đúng là vừa sảng khoái vừa sợ hãi.

Gân xanh trên thái dương Vương Nhất Bác nhảy lên rần rật, nhỏ giọng mắng một câu gì đó, sau đó ngẩng đầu lên, đè lấy đầu của phu nhân ngốc, chặn môi y lại.

Tiêu Chiến khịt mũi, đưa đầu lưỡi ra cuốn lấy hắn, phút chốc đã quên mất vừa rồi mình còn đang khóc xem có phải bị "Lấy gậy đánh chết" hay không, môi lưỡi quấn quýt, mơ hồ nói: "Ưm.... Thiếu gia.... Thiếu gia.... Ha .... Thật thoải mái....."

Vương Nhất Bác rên lên một tiếng, răng nanh nặng nề nghiến chặt vào môi lưỡi, bàn tay đột nhiên bao lấy ngực của kẻ ngốc, nhào nặn bộ ngực vẫn còn sưng tấy đến mức biến dạng trong lòng bàn tay.

Dương vật dưới thân hắn mỗi lần đỉnh vào càng sâu, vết thương sau lưng vẫn còn chảy máu, theo động tác kịch liệt lại bị xé rách ra một chút, nhưng vào lúc này lại mang đến khoái cảm càng rõ ràng càng mãnh liệt.

Nhục huyệt nuốt chửng dương vật của hắn cực kỳ chặt chẽ, mềm mại nóng bỏng, mỗi lần thao lộng đều có một chút thịt ruột bị rút ra, mang theo những cánh hoa đã hoàn toàn mềm nhũn, từng mảnh từng mảnh đều dính nhớp.

Huyệt khẩu rõ ràng đã chuyển từ màu sáng sang màu đỏ tươi mềm mại, bị đầu nấm thô to không ngừng ma sát vào nơi mẫn cảm nhất ở sâu bên trong khe thịt, toàn bộ đường hầm bên trong dường như đều háo hức mút vào, không muốn bỏ Vương Nhất Bác ra.

Cây mộc lan xào xạc, dưới tàng cây có hai người không ngừng giao quấn lấy nhau giữa hoa lá.

Trong khoái cảm hối hả và kịch liệt, dương vật của Tiêu Chiến đâm thọc vào eo bụng giữa hai người, giữa tình triều mà bắn ra lần nữa. Lần này, y không còn lo lắng về việc "Tè trong quần" nữa – căn bản là không rảnh để lo. Cảm giác liên tục truyền đến từ hậu huyệt khiến toàn thân y tê dại, hai tay chỉ có thể gắt gao ôm lấy người trước mặt, xương cốt toàn thân đều mềm nhũn trên người Vương Nhất Bác.

Y chịu không nổi, nức nở nói: "Chậm một chút, ưm.... Chậm, chậm một chút..... Cây gậy thọc chậm một chút.... A..... Lại nhanh một chút..... Ưm, ưm .....Thiếu gia, rút gậy ra một chút....."

Kẻ ngốc này hồ ngôn loạn ngữ lại khiến hoả khí bốc lên tận đỉnh đầu. Vương Nhất Bác cắn chặt răng, rên lên một tiếng thật mạnh, há mồm cắn vào cổ y, dương vật dưới thân đâm vào thật sâu, đến mức cả gốc lễn rễ cũng chui vào, gắt gao lấp kín miệng huyệt, cuối cùng cũng bắn ra.

Giọng nói của Thiếu phu nhân run lên, cả bụng nhỏ lẫn hai chân đều không ngừng run rẩy, hai tay ôm sau lưng thiếu gia không nhịn được mà cào cấu, khó khăn lắm mới tránh được chỗ có miệng vết thương kia.

Y rõ ràng cảm nhận được dòng nước nóng bỏng tràn vào trong cơ thể, làm cho bụng nhỏ của y dần dần trướng lên, tinh dịch đặc sệt từng luồng từng luồng đánh vào chỗ sâu nhất trong nhục huyệt, khiến cho tiếng rên rỉ của Thiếu phu nhân nhỏ đi rất nhiều, giống như mèo con gầy yếu.

Y cuối cùng cũng có thể hít vào một hơi, hốc mắt chứa đầy nước, lắc đầu thật mạnh, thân thể mềm đến mức ngay cả run rẩy cũng vô cùng nhỏ. Đầu óc mê mang, giong nói dấp dính, đến lời nói của chính mình cũng không nghe rõ:

"Bụng..... bụng, bụng của ta trướng quá..... Ta không ăn, không ăn nữa.... Quá no.... Ta no rồi....."

Thiếu phu nhân hôn mê đi, đúng thật, là bị thao đến hôn mê.

Thiếu tướng quân nặng nề thở ra một hơi, rút ra khỏi cơ thể của kẻ ngốc, trực tiếp kéo ra cả tinh dịch đục ngầu đặc sệt, róc rách ở trên miệng huyệt đỏ tươi chín rục, dâm mỹ vô cùng.

"....."

Thiếu tướng quân bình tĩnh nhìn một lát, lại nhắm mắt, cắn chặt hàm, lau sạch thân thể của phu nhân ngốc.

Cũng không biết qua bao lâu, phía trên sơn cốc yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập từ xa đến gần. Một đội kỵ binh gần trăm người xuống ngựa, đầu tiên đi tới cỗ xe ngựa đổ nát kia, dừng một chút, dường như phát giác được gì, lại thúc ngựa, thẳng tắp chạy về hướng của Thiếu tướng quân.

Trên đầu ngựa của bọn họ đều buộc tua đỏ, rõ ràng là giống người ở "Trại Ngọc Môn" mà các quan binh của tri phủ đại nhân đã nói!

Gần một trăm con ngựa cao lớn giẫm đạp hỗn loạn trong sơn cốc, làm cho rất nhiều chim chóc giật mình, khiến cho bụi bay mù mịt.

Thiếu tướng quân ngồi ngay ngắn dưới tàng cây, ôm lấy Thiếu phu nhân vẫn còn đang say ngủ. hắn nghiêng đầu nhìn đám người của trại Ngọc Môn càng lúc càng gần, chỉ nheo mắt lại, một chút cũng không nhúc nhích.

"Hu—"

Một đám người dừng lại trước mặt bọn họ, kẻ cầm đầu xuống ngựa, bên hông giắt một thanh đại đao, cả người tràn ngập khí thế hung hãn.

Gã bước nhanh đến trước mặt Thiếu tướng quân, chỉ hơi hơi kinh ngạc mà nhìn thoáng qua người đang ngủ vùi trên đùi của Thiếu tướng quân, sau đó quỳ xuống đất, chắp tay, hướng về Thiếu tướng quân, giọng nói khàn khàn không kìm được hưng phấn:

"Tướng quân!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net