Chương 29 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi A Đại A Nhị rời đi, còn lệnh cho một vài tên hộ vệ một xa một gần canh giữ cửa phòng của tướng quân và phu nhân. Mặc dù xung quanh sơn trang đã có tầng tầng lớp lớp thủ vệ, nhưng vì Thiếu tướng quân gặp nạn ở bên ngoài, bọn họ nhất định phải bảo đảm an toàn cho chủ tử.

A Đại A Nhị vốn là một đồ tể và một đội trưởng thị vệ của một gia đình giàu có, không cha không mẹ, vì chiến loạn mà phải sống lưu vong, vào rừng làm cướp, trở thành sơn tặc. Nếu đã là sơn tặc, vậy thì cũng không cần tên họ trước đây nữa, lớn tuổi hơn thì là lão Đại, nhỏ tuổi hơn thì làm lão Nhị.

Nhưng hai người bản tính nhân từ, cũng không chém giết bừa bãi, thường xuyên đưa rất nhiều người không nhà không cửa trở về, hơn nữa còn khuyến khích mọi người cùng nhau tìm việc làm, bởi vậy mà sơn trại cũng càng ngày càng mở rộng.

Chỉ là vùng phương Nam có rất nhiều dị tộc, chiến loạn không ngừng, quan phủ cũng không thể hoàn toàn tự bảo vệ chính mình, chỉ có thể trốn đến vùng an toàn lân cận kinh thành. Lại nghe nói Hoàng đế phái một vị tướng quân trẻ tuổi đi dẹp loạn, thủ đoạn tàn nhẫn, dọc đường đi đã không chút lưu tình mà giết rất nhiều thổ phỉ. Lão Đại lão Nhị nhìn thấy rất nhiều người trong sơn trại ngày ngày nơm nớp lo sợ, liền quyết định chia người ra, cải trang làm dân tị nạn, một đường chạy trốn về kinh đô. Hai người bọn họ đã lập trại vài năm, đánh không ít ác bá địa chủ để nuôi người trong sơn trại, tuy không giết bất kì kẻ nào nhưng ở quan phủ địa phương đều có ký lục truy nã, vì thế quyết định ở lại trong núi, để cho những người khác an toàn rời đi mà không bị nghi ngờ.

Vốn dĩ bọn họ đã quyết định tử thủ, lại chưa từng tưởng tượng được sau đó vài ngày, một đám tướng sĩ đến bao vây quanh trại. Vị tướng quân trẻ tuổi kia đến sau, cưỡi trên một con ngựa cao lớn bờm đỏ, từ trên nhìn xuống, lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ một cái, hỏi: "Chỉ có các ngươi sao?"

Lão Đại lão Nhị đều sợ hãi, nhưng vẫn mạnh miệng đáp: "Trong núi này căn bản cũng chỉ có bọn ta, ngươi muốn chém muốn giết cứ tùy ý mà làm!" Nói là nói thế, nhưng bọn họ vẫn không nhịn được mà nắm chặt vũ khí, thầm nghĩ trong lòng dù có thế nào cũng phải liều chết một lần.

Thiếu tướng quân gật đầu, dường như cũng không thèm để ý. Trường kích trong tay hắn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, mũi kích còn vết máu đen chưa khô, rõ ràng là tương phản với vẻ ngoài trẻ tuổi mà lạnh nhạt, ngũ quan tuấn mỹ lại lộ ra vẻ bạc tình, khiến người nhìn cảm thấy ngứa ngáy.

Hắn nói: "Nếu đã như vậy, các ngươi cũng không cần phải chết." Dứt lời, đám tướng sĩ xung quanh liền thu hồi đao kiếm, lui về bên cạnh Thiếu tướng quân.

Đây là có ý gì? Lão Đại lão Nhị còn chưa phản ứng kịp, lại thấy một đám người từ bên ngoài ùa vào, nam nữ già trẻ đều có. Tuy rằng phần lớn đều bị dọa đến lạnh run, nhưng niềm vui sống sót sau thảm họa lại càng thêm ý nghĩa.

Hóa ra lúc nhóm người này rời đi thì Thiếu tướng quân đã đuổi tới nơi, để tránh dị tộc địch quốc hoặc dã phỉ trà trộn vào nên đã sai người kiểm tra hộ tịch của từng bá tánh trong thành. Đoàn người bọn họ đông đảo, không có khế ước bán thân cũng không biết là nô bộc của gia chủ nơi nào, cho nên chỉ trong thời gian ngắn đã bị bắt lại.

Sau khi Thiếu tướng quân tới, có một bà lão thấy vẻ mặt hắn tuy rằng lãnh đạm, nhưng so với đám người xung quanh đều cao quý, trẻ tuổi hơn, tưởng là tiểu thiếu gia của quan phủ, chắc hẳn dễ mềm lòng, có thể thông cảm cho các bá tánh bình dân khổ sở như bọn họ, do đó liền quỳ xuống mặt đất, rơi lệ mà kể lại sự tình.

"..... Bà lão xin thề với trời, lời nói nào cũng là sự thật, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh trúng! Cầu xin quý nhân khuyên nhủ vị tướng quân kia, chúng ta là bất đắc dĩ, hai vị đương gia trong trại cũng chưa bao giờ làm hại tính mạng của bất kì ai, tất cả đều là để chúng ta được ăn no nên mới phải phạm tội. Cầu xin quý nhân chuyển lời tới tướng quân, khuyên nhủ tướng quân, giữ lại cho chúng ta mạng sống!"

Những người còn lại cũng lục tục quỳ xuống, vừa khóc nức nở vừa khẩn cầu xin thứ tội.

Thiếu tướng quân nghe bà lão nói xong vẫn không nói một lời, giơ tay sang một bên, dưới ánh nhìn chăm chú mà sợ hãi của đám người mà cầm lấy trường kích do tướng sĩ phía sau cúi đầu đưa tới, nói: "Đã biết."

Lão Đại lão Nhị lúc này mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thiếu tướng quân lại nói: "Người của sơn trại đều giữ lại." Hắn nhìn sang già trẻ nam nữ đang ôm lấy nhau mà hoan hỉ khóc lóc, lông mày hơi nhíu lại, dường như không thích cảnh tượng như thế này, ngừng lại một chút mới nói:

"Tìm thêm người, luyện tập tiếp đi."

Hắn nhìn thoáng qua sơn trại đơn sơ, chậc lưỡi một cái, giơ tay sai người đem khế đất sơn trang giao cho lão Đại.

Đám tướng sĩ xung quanh không ai tỏ ý phản đối, vì thế nhóm người "sơn tặc" cũng không dám mở miệng hỏi vị tướng quân đến từ kinh đô, vì sao lại giữ lại đám giặc cướp này, còn ra lệnh cho bọn họ phải tiếp tục lớn mạnh, còn trực tiếp mang đến một sơn trang đáng giá ngàn vàng giao cho bọn họ -- không ai dám hỏi!

Mà đám giặc cướp vô danh này từ đó về sau được vị Thiếu tướng quân đi bình loạn biên cương ban cho một danh hào: Trại Ngọc Môn.

"Lão Đại lão Nhị" cũng tự giác đổi thành "A Đại A Nhị".

Sau này, A Đại A Nhị đánh bạo hỏi Thiếu tướng quân, nếu lúc ấy cách nói của các bên khác nhau, kết cục của bọn họ sẽ như thế nào? Là quyết định giết A Đại và A Nhị ngay tại chỗ, hay là áp giải vào đại lao để tiếp tục thẩm vấn?

Thiếu tướng quân chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, đôi mắt hạ tam bạch có chút lãnh đạm vô tình, dường như không hề dao động.

Hắn nói, phiền toái quá, giết hết đi.

Hai người lập tức không rét mà run, cúi đầu không dám nói thêm lời nào nữa.

Sau này bọn họ mới phát hiện ra, tướng quân tuy nói như vậy, nhưng từ trước đến giờ đều không đề cập đến việc đuổi những lão nhân, nữ tử hoặc trẻ nhỏ ra khỏi trại Ngọc Môn.

Một đám người lớn như vậy, nhưng không khó để nuôi dưỡng. Bởi vì Thiếu tướng quân đã dứt khoát tỏ ý bọn họ sau này có thể tiếp tục cướp đoạt, tiếp tục sống. Nhất định không được buông tha, mà phải tận dụng cơ hội để giết tất cả những tham quan ô lại, tài chủ ác bá, đến cả người hầu cũng không được buông tha. Có thể làm việc bên cạnh loại người như thế này, tay chân sao có thể sạch sẽ được?

A Đại và A Nhị đã lén lút thảo luận, cảm thấy động thái của tướng quân không chỉ là để gom tiền, mà giống như..... rửa sạch Đại Khải.

Nhưng ba năm sau, lúc chiến thắng trở về, thêm một năm nữa trôi qua, Thiếu tướng quân vẫn ở kinh đô, không hề truyền đạt cho bọn họ bất kì mệnh lệnh nào. Cho đến lần này tới Giang Nam mới đột nhiên truyền tin cho bọn họ mau chóng tới tiếp ứng, vừa vặn đón được phu thê tướng quân bị thương trở về sơn trang.

.... À vâng, tướng quân còn bị thương.

A Đại và A Nhị dừng bước, nhìn nhau một lát, không hẹn mà đồng thanh hắng giọng.

Đúng vậy, khi bọn họ đến nơi, hai vị kia đều đã.... Xong một vòng. Bây giờ cũng đã băng bó rồi, có làm chuyện đó cũng không có gì ảnh hưởng.

--- Ngay cả khi có, tướng quân cũng có vẻ không quan tâm.

_

Hai gã thị vệ canh giữ ngoài cửa, nhưng là đứng cách cửa phòng một tượng, thoạt nhìn thì vẻ mặt không có biểu cảm gì, nhưng thực tế ánh mắt lại có chút thất thường.

Một người trong số đó nhanh chóng liếc nhìn đồng bọn, thì thầm: ".... Vẫn còn làm sao?"

Người kia cũng liếc nhìn gã một cái, thận trọng gật đầu, "....Nghe nói tướng quân còn đang bị thương."

"Không hổ là tướng quân....."

"Không hổ là tướng quân....."

Trong phòng.

Thiếu tướng quân dùng sức ấn người vào trên đùi, đồng thời kéo quần áo của y ra, dùng lòng bàn tay đánh một chưởng vào mông kẻ ngốc.

Hắn cắn vào vành tai của người trong lòng, hơi thở hỗn loạn, thấp giọng nói: "Không phải muốn gậy gộc sao?.... Bây giờ ta liền dùng nó thao chết ngươi."

Thiếu tướng quân vẫn ngồi bên giường, y phục trên người cơ bản còn nguyên vẹn, nhưng kẻ ngốc trong lòng hắn thì không. Y bị người kéo xuống cả áo ngực bên trong, nâng đôi chân lấp ló một nửa dưới lớp quần áo lên, hai chân trần trụi tách ra, giống như bế một đứa nhỏ.

Hắn vòng một cánh tay qua toàn bộ vòng eo của kẻ ngốc, tay còn lại lúc nặng lúc nhẹ, xoa bóp chơi đùa trên từng tấc da thịt của người trước mặt.

Thiếu phu nhân không hiểu hắn đang nói cái gì, lưng dựa vào ngực của Thiếu tướng quân, đầu gối gần như đều dán vào đầu vai của chính mình. Vừa cúi đầu xuống, liền có thể nhìn thấy bờ mông dưới thân vẫn còn đau nhức, cùng với huyệt khẩu đỏ thắm đang bị dương vật thô to thọc vào rút ra.

Trên da thịt trắng như tuyết phủ đầy dấu tay, dấu răng và dấu hôn đã để lại từ trong sơn cốc. Do đã được bôi thuốc, nhục huyệt thật ra cũng không đau lắm, ngược lại càng mẫn cảm hơn. Một ít bọt trắng xoá bị đẩy ra dưới những cú đâm mạnh mẽ, ướt dầm dề dính vào huyệt khẩu, lại bắn tung toé vào bắp đùi của kẻ ngốc.

"Ha....ưm.... Lại đẩy, ưm, bụng lại, lại có cái gì.... ưm...."

Kẻ ngốc đứt quãng rên rỉ, tiếng nói mang theo tiếng khóc nức nở dính nhớp. Y vuốt ve khối bụng không ngừng bị đâm vào đến nhô lên của chính mình, cần cổ yếu ớt ngã ngửa trên vai thiếu gia.

Lông mày của Vương Nhất Bác giật giật dữ dội, bị những lời nói không biết xấu hổ của y làm cho hoả khí trong lòng càng bùng cháy. Hắn giơ tay nắm lấy mặt Tiêu Chiến, cắn vào môi dưới của y, không ngừng liếm hôn, hận không thể đem đầu lưỡi mềm mại đỏ tươi của y nuốt luôn vào trong miệng.

Mỗi một khắc, hắn dường như đều đâm vào điểm mẫn cảm của phu nhân ngốc. Người trong ngực đột nhiên nhón chân lên, các ngón chân đều cuộn tròn, eo ưỡng thẳng ra ngoài thàng một vòng cung căng chặt, đôi chân nhỏ vũng vẫy giữa không trung, hai tay nắm chặt ống tay áo của Vương Nhất Bác. Cằm y run lên, tiếp tục thút thít, mút chặt môi, đem nước bọt của thiếu gia nuốt vào trong miệng, tiếng nuốt xen lẫn với tiếng thở dốc hỗn loạn là tiếng rên hừ hừ, môi lưỡi dây dưa càng trở nên ướt át sắc tình.

Dường như thật sự có yêu tinh đang hút tinh khí của con người.

Hai người vừa mới tách ra, Vương Nhất Bác đã nắm lấy vòng eo của y ấn xuống, đỉnh thật mạnh vào nơi vừa mới chạm vào kia. Dương vật của hắn thô to, không chỉ có đâm chọc, càng hung hãn nghiền nát, từng chút từng chút khiến cho Tiêu Chiến khóc không thành tiếng.

"A ưm - nóng, nóng quá! Ưm.... Thiếu gia, thiếu gia, dạ dày của ta, bụng của ta....."

Đuôi mắt y đỏ hoe đầy nước, khuôn mặt xinh đẹp ngã vào bờ vai của Vương Nhất Bác, bộ ngực loã lồ không tự chủ được mà phập phồng. Đôi môi sưng đỏ không khép lại được, đầu lưỡi đỏ thắm lúc ẩn lúc hiện, giống như đoá hoa bị người ta xoa nắn trong lòng bàn tay, thậm chí còn chảy ra chỏng màu đỏ thẫm.

"Đau quá, mông đau.... Ưm.... Không đau, ưm, thật khó chịu.... ưm...."

Y đã không còn phân biệt được rốt cuộc là đau hay là thoải mái, chỉ cảm thấy cả người đều mềm thành một vũng nước, bị người ta lúc cao lúc thấp mà khuấy loạn trêu chọc. Nói đau đớn hay khó chịu, nhưng eo và mông vẫn không ngừng di chuyển trên cơ thể của Vương Nhất Bác, ở chính nơi mà côn thịt không ngừng thao lộng mà ngồi càng lúc càng sâu.

"Ha.... Ưm.... Ngươi, ưm.... Thiếu gia, cây gậy của thiếu gia lớn quá, lớn quá..... Ta, bụng của ta, mông của ta bị đâm đến hỏng rồi....."

Tiêu Chiến mơ hồ nghẹn ngào, còn thực sự muốn duỗi tay sờ sờ vào dương vật đang không ngừng ra vào dưới thân của chính mình, nhưng bị Vương Nhất Bác ngăn lại. Vì thế, y chỉ có thể cúi đầu nhìn nhục huyệt của mình đang căng ra, bị dương vật thô to với những đường gân cuộn từ đầu đến đuôi đâm xuyên vào.

Kẻ ngốc sửng sốt một chút, lại nghiêng đầu hỏi: "Ta, ưm.... Thiếu, thiếu gia, ta.... ưm..... phía dưới ta có, có nước..... A ưm-"

Hai mắt y đỏ ửng và ướt át, chỉ cần chớp mắt một chút là nước mắt từ lông mi ướt dầm dề rơi xuống, khoé môi dính dính nước bọt, khi nói chuyện thì chảy xuôi xuống cằm.

Phía dưới bị thao chảy ra nước, trên mặt cũng gần như vậy.

Gân xanh trên thái dương của Vương Nhất Bác hung dữ nhảy dựng lên, đem hai ngón tay nhét vào miệng y, nắm lấy đầu lưỡi y, đồng thời, một cái tay khác sờ lên ngực, dùng sức mà xoa nắn.

Da thịt non nớt vẫn còn chưa khôi phục lại, đặc biệt là hai hạt đậu đỏ trước đó đã bị chà đáp đến mức sưng to, tròn trịa, lại bị bàn tay mang theo vết chai mỏng xoa xoa bóp bóp, mang đến cảm giác đau đớn mà tê dại.

Trải qua ngày hôm qua, ngực Tiêu Chiến dường như lớn hơn một chút, lắc lư từ bên này sang bên kia theo động tác xoa nắn của Vương Nhất Bác. Nhưng giờ phút này, trong miệng y còn có hai ngón tay, khớp ngón tay to rộng đang không ngừng ra vào giống như dương vật dưới hạ thân, cho nên y nói không nên lời, nước bọt cũng không nuốt xuống được, chỉ có thể chảy nước mắt, nghẹn ngào, rên rỉ, không ngừng liếm mút ngón tay của thiếu gia.

Y vô thức dùng cả hai tay đỡ lấy bàn tay ở bên miệng của Vương Nhất Bác, ngốc nghếch mà nỗ lực dựa sát vào. Bụng nhỏ dưới thân bị thao đến run lên, thịt ruột căng cứng bám chặt lấy dương vật không cho thoát ra, đầu lưỡi ướt mềm quấn lấy khớp ngón tay, hai mắt híp lại, nước mắt giàn giụa, giống như không ăn hết cả ngón tay thì không buông ra.

"Mẹ nó....."

Vương Nhất Bác cau mày, bộ mặt âm trầm, dục vọng dưới đáy lòng điên cuồng tàn sát bừa bãi. Hai ngón tay ấn chặt vào gốc lưỡi kẻ ngốc, sau đó nghiêng người, phủ người lên, gập hai chân y lại, đè lên bả vai của cả hai.

Thiếu phu nhân nức nở, hai tay muốn đẩy ra mà không đẩy được, liền chuyển sang đánh một chút vào sống lưng của hắn, lầm bầm nói đau, muốn hắn đứng dậy.

Hai cẳng chân y gần như đặt hoàn toàn trên vai Thiếu tướng quân, trên mắt cá chân trần trụi còn lưu lại dấu tay.

"Không dậy nổi."

Thiếu tướng quân thở hồng hộc, lại chuyển động hạ thể, dùng sức đẩy dương vật vào trong nhục huyệt ẩm ướt nóng bỏng, hai mắt đỏ sẫm, cắn vào cổ kẻ ngốc.

"Con mẹ nó, ta nhất định phải chết trên người của ngươi."

Thiếu phu nhân nghẹn ngào rên rỉ, giọng nói cũng trở nên vô cùng nhớp nháp.

Trời đã chạng vạng tối, hộ vệ ngoài cửa lại lặng lẽ liếc nhìn nhau, đè ép giọng nói xuống cực thấp.

"Vẫn còn chưa kết thúc à?"

"Chưa đâu."

"Quả nhiên là tướng quân....."

"Quả nhiên là tướng quân....."

--

Trong tri phủ, Tần Tang phớt lờ câu hỏi của phu nhân, bình tĩnh giải tán đám người hầu.

Dương thị tái xanh mặt vì tức giận, nói: "Tần Tang! Nếu tiêu cục của phụ thân ta vẫn còn toàn thịnh, ngươi làm sao dám đối xử với ta như vậy?"

Dương thị là con gái duy nhất của tiêu cục Giang Dương. Mấy năm trước, thiên hạ còn chưa thống nhất, tiêu cục Giang Dương vẫn luôn là tiêu cục có thế lực lớn nhất vùng Giang Nam, địa vị quyền lợi còn lớn hơn bất kì vị quan phủ nào ở nơi này, đệ tử nhỏ nhất ở đây cũng có thể nghênh ngang đi trên phố. Mấy năm nay, tiêu cục Giang Dương dần dần xuống dốc, thanh danh và thế lực cũng yếu đi rất nhiều. Mà Dương thị là con gái duy nhất của tiêu cục luôn được nuông chiều từ bé đến lớn, năm đó gả cho Tần Tang, vạn dặm hồng trang, ruộng tốt hàng ngàn mẫu, so ra còn không kém con cái trong Hoàng thất.

"....." Thân hình Tần Tang hơi dừng lại, trên mặt luôn mang theo ý cười ôn hoà tắt ngấm, hai mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào Dương thị, bộ dạng tối tăm đến mức làm cho người ta sợ hãi.

"Ta đương nhiên là.... Không dám." Một lúc lâu sau, gã với nở nụ cười, nói: "Tiêu cục Giang Dương rộng lớn uy phong như vậy. Tri phủ Giang Ninh trước đây vì đắc tội với phu nhân, cho nên mới bị một đám người đánh đập khổ sở đau ốm mấy tháng trời, sau đó mới qua đời. Mà ta, một không quyền, hai không thế, bị phu nhân ưu ái cho làm tri phủ, làm sao dám đối xử với phu nhân như thế?"

Dương thị bị dáng vẻ này của gã làm cho hoảng sợ, lui lại một bước, đôi môi run lên, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Ngươi có ý gì?"

Tần Tang đã khôi phục lại nụ cười lúc trước, nói: "Trở về phòng đi, phu nhân. Nha hoàn của ngươi vẫn còn ở đây, Hướng Vãn và phu nhân của nó cũng thế, trở về phòng nghỉ ngơi đi." Tần Hướng Vãn chính là con trai duy nhất của gã và Dương thị.

Dương thị nghiến chặt răng, giận dữ phất tay áo bỏ đi.

Tần Tang đứng yên tại chỗ, nhìn theo cho đến khi thân ảnh của phu nhân biến mất. Một cái thính đường to như vậy, bây giờ lại vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng lách tách rất nhỏ của ngọn nến đang cháy.

Trầm mặc một lát, gã lại đi ra khỏi thính đường, đẩy cửa thư phòng, quen cửa quen nẻo mà mở mật thất của chính mình.

Mật thất kia cũng không lớn, bên trong không có bất kì vàng bạc bảo vật nào, chỉ có một chiếc vòng ngọc, một chiếc lược, một cái quạt đã không nhìn rõ hoa văn, cùng với một chiếc hộp ngọc đặt trên bàn.

Tần Tang ngồi vào bàn, âm thầm thở ra một hơi, thần sắc có vẻ nhẹ nhõm hơn lúc ở bên ngoài rất nhiều.

Động tác của gã vô cùng cẩn thận và trân trọng, cầm lấy chiếc hộp ngọc đặt lên đầu gối. Sau khi mở ra, lòng bàn tay lại nhẹ nhàng xoa xoa lên xấp thư đã cũ.

Tần Tang thật cẩn thận mở một phong thư trong đó. Trang giấy trong phong thư không tốt, là loại rẻ nhất trong các cửa hàng. Bởi vì đã lâu rồi, cho nên giấy đã teo lại, hơi ngả vàng, chỉ cần một chút lực là có thể làm rách nó. Vì thế, mỗi động tác của gã đều vô cùng nhẹ, vô cùng cẩn thận, để mở được tờ giấy viết thư cũng phải mất một hồi lâu.

Cuối cùng mở ra xong, gã cũng không dám đụng mạnh, cẩn thận cầm tờ giấy viết thư đã ố vàng lên trên hộp ngọc.

Tần Tang yên lặng nhìn dòng chữ thanh tú mỹ lệ, trên mặt dần dần hiện lên một tia thâm tình.

【...... Tần lang, A Tiêu ngoan lắm, hôm nay đã biết gọi thiếp là mẫu thân.】


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net