Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm ngày thứ hai sau khi thành thân, Thiếu tướng quân một mình đi ra khỏi phòng.

Đám hạ nhân trong phủ tướng quân thật sự rất ngạc nhiên. Bọn họ đều cho rằng với tính tình của Thiếu tướng quân, có thể ở cùng tên ngốc kia nửa canh giờ vào đêm động phòng đã là quá tốt, vậy mà tới tận ngày thứ hai mới đi ra ngoài. Mặc dù không cùng Thiếu phu nhân bái kiến Tướng quân theo quy củ, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy quá kì diệu.

Nha hoàn trong tiểu viện nhìn Thiếu tướng quân quần áo chỉnh tề, thần sắc bình tĩnh đi ra khỏi viện, sau đó lại xoay người đi trở về, mặt không chút cảm xúc mà phân phó:

"Chờ y tỉnh dậy thì hầu hạ thay quần áo, lấy thêm nhiều đồ ăn sáng một chút."

Bọn nha hoàn thấp thỏm bất an đáp lại, mãi cho đến khi Thiếu tướng quân đi rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm.

"Thiếu gia có ý gì? Chẳng lẽ Thiếu gia thích Thiếu phu nhân?" Một nha hoàn lo lắng sốt ruột. Mấy ngày trước, các nàng đã tra tấn tên ngốc kia không ít, nếu y nói lung tung trước mặt Thiếu gia, các nàng chắc chắn sẽ bị liên luỵ!

"Không thể nào! Đó chỉ là một tên ngốc!" Một nha hoàn khác phản bác.

"Nhưng mà... Nhưng mà y thực sự rất đẹp." Nha hoàn nhỏ tuổi nhất thận trọng nói, ngay sau đó liền ngậm miệng trước cái nhìn chằm chằm của tất cả tỷ muội.

"Các ngươi vội vàng cái gì? Thiếu gia chỉ nói chúng ta hầu hạ, nhưng chưa từng nói một chữ 'phu nhân'." Đại nha hoàn hừ lạnh một tiếng, "Điều này có nghĩa là gì? Thiếu gia căn bản không coi y là người trong phòng, chỉ là khách nhân trong phủ mà thôi. Đi đi, kêu tên ngốc kia dậy đi."

"Tỷ tỷ, Thiếu gia không phải dặn dò chờ y tỉnh dậy mới hầu hạ hay sao?"

Nha hoàn được gọi là tỷ tỷ trừng mắt: "Tên ngốc như y, không gọi thì ngủ đến khi nào mới tỉnh? Phải đợi bao lâu nữa? Thiếu gia cũng không có ở đây, để ta vào."

Mấy nha hoàn còn lại lúng túng đáp ứng, đi theo đại nha hoàn vào cửa.

Trong phòng vẫn tràn ngập sắc đỏ tươi vui, nhưng các loại thức ăn cát tường được sắp xếp gọn gàng trên bàn thì vô cùng lộn xộn, mỗi đĩa chỉ còn vương vãi lại một chút, đã bị ăn gần hết rồi.

Nhưng đại nha hoàn tinh tế ngửi ngửi, lại không ngửi được mùi thơm dịu dàng nên có sau khi động phòng, chỉ có một chút hương thơm thoang thoảng của hương liệu mà các nàng đã rải hôm qua. Ngay lập tức, hai mắt nàng sáng ngời, nụ cười cũng nở rộ.

"Thiếu phu nhân, trời đã sáng rồi, ngươi còn muốn ngủ tới khi nào nữa?"

Bọn nha hoàn cùng nhau bước vào cửa, liền giống như mấy ngày trước khi Thiếu gia và Thiếu phu nhân chưa thành thân. Đại nha hoàn đứng ở mép giường, nhìn trừng trừng vào nam nhân bị chăn đệm bao phủ ở bên trong, chỉ lộ ra chỏm tóc đen rối bù, lại tưởng tượng đến hôm qua Thiếu gia còn cùng người này chung chăn chung gối thì đến cả chút kiên nhẫn mấy ngày trước cũng không còn nữa, lấy tay xốc chăn lên.

"Ta nói ngươi đấy! Còn ngủ cái gì!"

Chăn vừa được lật ra, tất cả các nha hoàn đều sửng sốt.

Thiếu phu nhân vẫn còn mê man ngủ, nhưng trên người chỉ mặc lớp áo lót trong rất mỏng, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn nã, ở trong ổ chăn ấm lại chuyển sang màu hồng phấn. Gương mặt kia mềm mại mà tinh xảo, lông mày hơi cau lại, lộ ra vẻ khó chịu vì đang buồn ngủ mà bị quấy rầy, khe khẽ dụi mắt, cổ tay trắng nõn cực kỳ tinh tế, dường như chỉ cần dùng một chút sức lực là có thể bẻ gãy. Thân hình y mảnh khảnh như vậy, cả người lại tinh tế đến mức không thể tưởng tượng nổi, cuộn tròn giữa chăn đệm đỏ thẫm, giống như một tiểu yêu tinh vừa mới hoá hình.

".... Buồn ngủ...."

Nhưng điều làm bọn nha hoàn ngây người không phải là vẻ ngoài của y, mà là – trên gáy y có một vết đỏ sẫm cực kỳ bắt mắt, ở đó còn lưu lại dấu răng.

Cả người Thiếu phu nhân trắng hồng, chỉ có một mảng da nhỏ này là khác, bởi vậy nên lộ ra ý nghĩa càng rõ ràng, càng sâu nặng, chính là ý vị bị khi dễ.

Vẻ mặt của đại nha hoàn ngay lập tức thay đổi.

--Kẻ ngốc này không biết cởi quần áo, hỉ phục vừa dày vừa nặng là ai cởi ra cho y?

--Còn nữa, ai có thể để lại dấu vết như vậy trên cổ y?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net