Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời đó thiên hạ ồn ào, chia năm xẻ bảy, quan dân bất an.

Vì thế, đường đường là tri phủ tứ phẩm, dưới tình huống không phải cố ý trêu chọc nữ nhi duy nhất của tiêu cục có thế lực lớn nhất trong trăm dặm xung quanh, lại bị một đám đệ tử đánh đến mức mất đi nửa cái mạng, nằm triền miên trên giường bệnh ba tháng, cuối cùng vẫn ra đi. Không có người truy cứu, cũng không có cách truy cứu.

Một lão nhân khắc khổ đi trên đường, bất quá chỉ là không nhìn thấy nữ tử trẻ tuổi kia, vô ý đụng vào làm dơ váy áo của ả. Lão nhân đã quỳ xuống, còn tự tát vào mặt mình một cái, nhẹ giọng nói một câu: "Cô nương, nên khoan dung độ lượng. Nữ nhi của ta cũng ở bên cạnh, nhìn thấy phụ thân của mình quỳ gối chịu nhục ngoài đường, sẽ đau lòng biết bao."

Chỉ là nhắc nhở một câu, nhưng ả kia lại cảm thấy mình bị mạo phạm, tức giận mắng lão nhân vì sao dám dạy dỗ mình, còn giơ tay gọi đám tuỳ tùng đi phía sau tiến lên, hành hung lão nhân ngay trên phố.

Mọi người cũng chỉ dám vây xem. Có người nhận ra đây là tri phủ đại nhân của bọn họ, cho nên nhỏ giọng gọi một tiếng, nhưng không được đáp lại nên cũng không nói nữa.

Lão nhân dắt theo nữ nhi chạy trốn.

Lão nhân được người trong phủ đến muộn khiêng về nhà, uống thuốc ba tháng, nhưng không thể ra khỏi giường một khắc. Trước lúc lâm chung, ông nắm lấy tay nữ nhi duy nhất, há miệng, hơi thở dồn dập, hổn hển một lúc lâu vẫn không nói được câu nào.

Cuối cùng, chỉ run run rẩy rẩy, dùng bàn tay khô quắt mà lau nước mắt cho ái nữ, sau đó ra đi.

Cả đời ông sống thanh liêm, gia sản sau khi chữa bệnh cũng không còn lại bao nhiêu, chỉ đủ để một người thị vệ trung thành tận tâm mang theo nữ nhi chạy trốn. Sợ rằng những người ở tiêu cục Giang Dương kia vẫn không chịu bỏ qua, cho nên rong ruổi ngày đêm, cuối cùng đi tới vùng biên cảnh của địch quốc cách đó không xa.

Vị tiểu thư của tri phủ gặp nạn này, họ Tiêu, tên là Vân Quy.

Vốn dĩ, phụ thân của nàng là tri phủ, mặc dù thời thế loạn lạc, tiêu cục Giang Dương quyền lớn thế lớn, nhưng cũng không đến mức bức con cái người ta đến bước đường này.

Nhưng mà tồi tệ là ở chỗ, vị thiên kim tiểu thư của tiêu cục kia họ Dương tên Nữ, lại để ý tới đồ đệ bên người của tri phủ đại nhân.

Ngày ấy, ả hạ lệnh cho đám tuỳ tùng dạy dỗ cho lão nhân này một bài học, quan binh đến muộn, chỉ có một nam tử trẻ tuổi đi theo bên cạnh liều chết bảo vệ, cũng bị đấm đá hồi lâu dẫn đến bị thương.

Nam tử trẻ tuổi này, chính là Tần Tang.

Dương thị từ nhỏ đã độc đoán nóng nảy, ngay từ lần đầu gặp đã coi trọng Tần Tang, ngày hôm sau liền dẫn người đi đến tri phủ, nói muốn kết làm phu thê với Tần Tang.

Tần Tang đương nhiên cự tuyệt. Thứ nhất, gã chán ghét loại phụ nữ độc ác kiêu ngạo như vậy; thứ hai, gã đã sớm có người trong lòng.

Gã và nữ nhi Vân Quy của lão sư đã sớm định chung thân.

Nhưng Dương thị không quan tâm, nhất định không buông tay. Ả thường xuyên sai người đến quấy rầy đánh đập, sau khi phát hiện ra Tần Tang và Tiêu Vân Quy có tư tình thì hận không thể giết chết nàng tại chỗ.

Sau khi lão nhân qua đời, quan binh không còn nghe lời nữa, một cái sân to như vậy cũng không còn ai khiến Dương thị đặt vào mắt. Ả dùng tính mạng của Tiêu Vân Quy uy hiếp Tần Tang, ép gã phải cưới mình.

Tần Tang đồng ý.

Gã khẩn cầu thị vệ Thạch Diệp mang theo Vân Quy tiểu thư rời đi. Lại đề phòng Dương thị phái người tới trả thù, cho nên nhất định phải mai danh ẩn tích, chỉ cần có thể sống an ổn là được rồi.

Vì thế, Tiêu Vân Quy đổi thành "Vân Quy".

Bọn họ tới một ngôi làng không được phồn hoa, tiền bạc cũng không còn nhiều, dùng hơn nửa số tiền mua một tiểu viện nhỏ, cuối cùng cũng có chỗ đặt chân.

Thị vệ này tên là Thạch Diệp, thân thủ bất phàm, nhiều năm trước lang bạt bên ngoài bị người ta đuổi giết, được tri phủ lão gia cứu giúp, từ đó trở thành thị vệ bên người Vân Quy. Sau khi yên ổn, Thạch Diệp mỗi ngày đều ra ngoài làm việc, việc gì cũng có thể làm, nhưng nhất định không để cho thiên kim tiểu thư như Vân Quy phải ra ngoài kiếm sống.

Nhưng mà chỉ vài tháng sau, Vân Quy đã phát hiện ra mình có thai.

Nàng và Tần Tang tâm đầu ý hợp, không ngờ lại có ngày phải chia cách hai nơi, quãng đời còn lại cũng không thể nào gặp mặt. Dưới tình huống này, nàng phải làm thế nào mà sinh hạ hài tử chứ?

Thạch Diệp thuyết phục Vân Quy, nói rằng đứa nhỏ này nên giữ lại, nhất định phải dạy dỗ công thành danh toại, thành long thành phượng. Lão gia cả đời hiền danh, tri thức uyên bác; Tần Tang tính tình cứng cỏi, ngay cả lúc khó khăn nhất cũng tuyệt đối không chấp nhận số phận của mình; Vân Quy tiểu thư tướng mạo xuất chúng, thiên phú hơn người. Đứa nhỏ này có huyết mạch như vậy, sao có thể trở thành người kém cỏi được? Sau này lớn lên, Thạch Diệp sẽ truyền dạy võ nghệ lại cho y, nhất định sẽ xuất sắc hơn người, lập được nhiều chiến công hiển hách. Như thế, còn phải lo lắng gì về việc không thể đoàn tụ với Tần Tang?

Vân Quy suy xét hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý với Thạch Diệp.

Trong lúc này, Dương thị thật sự đã nhiều lần phái người tìm đến chặt đứt đường sống của bọn họ, lại bị Thạch Diệp ra tay giải quyết gọn gàng. Nhưng vì bụng Vân Quy đã lớn, để an ổn, bọn họ vừa đi vừa lẩn trốn, cuối cùng cũng tới được một nơi gần biên cảnh, Dương thị cuối cùng cũng không phái người đuổi giết nữa.

Sau khi sinh hạ hài tử, Vân Quy đặt tên cho nó là "Tiêu Chiến".

Cầu mong cho y sinh ra bất phàm, trừ khử được chiến loạn.

Vân Quy ôm y vào trong ngực, cũng không gọi y là A Chiến, mà ôn nhu, chọc chọc vào gương mặt mềm như bông của y, gọi y là "A Tiêu".

Nàng đã không có họ, nhưng đứa nhỏ này phải có.

Cứ cách vài ngày, Vân Quy lại viết thư cho Tần Tang. Lo lắng Dương thị biết được tung tích của bọn họ, cho nên mỗi lần đều viết đầy một tờ giấy, nhưng lại không gửi đi. Sau khi yên lặng nhìn xem một lúc, lại cẩn thận cất đi, dần dần tích lại thành một xấp thật dày.

Tiêu Chiến dần dần lớn lên, Thạch Diệp cũng đưa y ra ngoài gặp gỡ mọi người. Tiểu hài tử ở trong vòng tay của người khác, không biết nói nhưng lại không sợ người lạ, nhìn thấy ai cũng cười. Lông mày và mi mắt cong cong, chỉ để lộ ra hai chiếc răng thỏ, nhìn vô cùng ngoan ngoãn.

Một lần, Thạch Diệp đi mua đồ, Tiêu Chiến bị thu hút bởi một số đồ chơi nhỏ, cho nên đi xa một chút. Một nam tử mặc bố y ngồi xổm xuống, dường như thân thiện hỏi y: "Tiểu hài tử, ngươi tên là gì?"

Tiêu Chiến vừa tròn ba tuổi nhìn gã, chớp chớp mắt, dường như nghe mà không hiểu.

Nam tử kia lại nói: "Nương của ngươi, tên là Tiêu Vân Quy có phải không?"

Tiêu Chiến cắn đầu ngón tay, ngơ ngơ ngốc ngốc cười với gã: "A? Ừm....."

Nam tử kia ngẩn người, đứa nhỏ này có phải là kẻ ngốc rồi không?

Gã vẫn không cam lòng, vừa muốn hỏi tiếp thì thấy Thạch Diệp đang chạy tới, vì thế xoay người nhanh chóng chạy đi.

Về đến nhà, Tiêu Chiến kể lại cho Thạch Diệp và Vân Quy nghe những điều nam tử kia nói, cuối cùng còn đắc ý nói: "Con giả vờ nghe không hiểu, giả ngu, liền lừa được gã!"

Vân Quy mỉm cười khen ngợi y một lúc, nhưng ánh mắt nhìn về phía Thạch Diệp lại vô cùng lo lắng.

Chỉ sợ là Dương thị lại tìm được bọn họ.

Đúng lúc này, Thạch Diệp lại nghĩ ra một biện pháp: Để Tiêu Chiến giả vờ ngu.

Thạch Diệp nghe nói Tần Tang đã trở thành tri phủ mới. Dương thị mặc dù dựa vào Dương gia, nhưng cũng không thể trực tiếp hạ sát bọn họ giống như trước đây. Ngoại trừ Vân Quy và Thạch Diệp, có lẽ đến Tần Tang cũng không biết Tiêu Chiến là hài tử của chính mình. Dương thị hôm nay phái người đến kiểm tra, có lẽ chỉ là hoài nghi, nếu đứa nhỏ này thông tuệ, Dương thị sợ nhiều năm sau sẽ bị trả thù, cho nên sẽ trực tiếp giết đi cho xong việc; nhưng nếu là kẻ ngốc – cho dù có phải là con của Tần Tang hay không, cũng không cần phải lo lắng gì cả.

Tiêu Chiến rất ngoan ngoãn. Mẫu thân dỗ y giả ngu, mặc dù không giải thích nguyên nhân một cách rõ ràng, nhưng y cũng vui vẻ đồng ý. Y dùng đôi mắt cười giống của mẫu thân, mềm giọng nói: "Con hiểu rồi, nương."

Từ đó về sau, những người xung quanh hoặc ít hoặc nhiều đều phát hiện ra, đứa con của nữ tử xinh đẹp lưu lạc tới đây dường như là một kẻ ngốc. Rõ ràng là thân hình cao lớn lên, nhưng cứ gặp người lại luôn ngây ngô cắn ngón tay cười, lời nói cũng không thể nói rõ ràng.

Biện pháp này quả thật rất hữu dụng. Sau này, Tiêu Chiến gặp một vài nam nhân xa lạ hỏi tên họ của y là gì, y đều giả ngu để lừa gạt. Cuối cùng, không có ai tới hỏi nữa, cũng không có người tới đuổi giết bọn họ.

Tiêu Chiến ngày càng lớn, ở bên ngoài vẫn luôn là bộ dạng ngu ngốc giống trẻ con ba tuổi, nhưng ở nhà thì không phải. Thạch Diệp bắt đầu dạy y võ nghệ, Vân Quy cũng bắt đầu dạy y làm thơ và đọc sách.

Câu nói nhiều nhất, đó là "Ta tin tưởng A Tiêu nhất định sẽ có thành tựu lớn."

"Nhất định", đã trở thành gông xiềng bằng chữ nghĩa.

Y có thiên phú dị bẩm, tất cả thân pháp và chiêu thức mà Thạch Diệp dạy dỗ đều có thể dễ dàng học được. Mười ba tuổi đã có thể chiến đấu ngang ngửa với Thạch Diệp, rất nhanh đã có thể xuất sư.

Thạch Diệp rất vui mừng, nói rằng đợi y lớn hơn một chút, trong nhà tích cóp được một chút tiền, là có thể đưa y đi tòng quân. Y nhất định có thể trở thành đại tướng quân, bình định dị tộc, làm cho bá tánh trong thiên hạ được yên ổn.

Vân Quy cũng rất vui mừng, nói rằng y thiên tư thông minh như vậy, nếu sau này Tần Tang biết được, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ. Sau đó không lâu, cả nhà bọn họ có thể đoàn tụ.

Tiêu Chiến chỉ nghe, nhưng không nói gì.

Y nghĩ, tại sao nhất định phải làm một Đại tướng quân?

.... Vì sao nhất định cả nhà phải đoàn tụ?

Y từ trước đến giờ chưa từng gặp phụ thân. Vì sao phải vì phụ thân vui vẻ, vì mục đích như vậy mà ngày ngày phải chống đỡ tinh thần, so với người khác còn mệt mỏi hơn, so với người khác còn áp lực hơn, học nhiều như vậy để làm gì chứ?

Nhưng Tiêu Chiến hiểu chuyện, chưa từng hỏi mẫu thân hay sư phụ Thạch Diệp như vậy. Từ khi có thể nhớ được, y đều thấy mẫu thân ngồi một mình trước cửa sổ rơi lệ, biết rằng mẫu thân đang nhớ phụ thân. Nếu y phản nghịch, không nghe lời, để cho mẫu thân không nhìn thấy gợn sóng nơi cuối trời, mẫu thân sẽ càng thương tâm hơn nữa.

..... Nhưng y cũng không phải là không có hứng thú đối với việc tập võ hay đọc sách, chỉ là không muốn thoát ly khỏi chính mình, chỉ sống vì người khác.

Có mẫu thân, có sư phụ Thạch Diệp, có y, cứ như vậy mà sống an ổn cả đời không được sao?

Ý niệm này, dưới sự thúc giục ngày này qua ngày khác, giống như cái cây nhỏ bé trong sân bị tuyết mùa đông năm đó uống cong cành, không thể nào đứng thẳng được, trước sau gì cũng tiêu tán.

Bọn họ chỉ nói Tiêu Chiến có thiên phú dị bẩm, số phận bất phàm, lại không hề biết chí của y không có ở nơi này.

Đặc biệt là có một năm, một đạo sĩ tha phương không biết từ nơi nào đến, đi ngang qua thôn trang, vô cớ dừng trước cửa nhà bọn họ rất lâu, gõ cửa muốn đoán cho tiểu công tử trong phủ một quẻ.

Đạo sĩ nhìn thấy Tiêu Chiến, nhưng lại không khởi quẻ, cũng không thiết bàn, chỉ cười cười, khen ngợi: "Lệnh công tử tướng mạo hiếm có, trời sinh dị sắc."

Vân Quy mím môi cười, thấy nhi tử vẫn có vẻ trì độn, chớp chớp mắt, nhưng trong mắt lại có một tia tự mãn ranh mãnh, liền ném cho y một ánh nhìn có chút trách móc.

Đạo sĩ kia nhìn chằm chằm một hồi lâu, thốt ra một chữ: "Ngu ngốc."

Vân Quy ban đầu còn vì đạo sĩ vừa tới đây đã biết trong nhà có tiểu công tử, cho nên đối với kết quả xem bói cũng có chút mong chờ. Không ngờ người này không có nhiều công phu, đến cả việc Tiêu Chiến giả ngu cũng không nhìn thấy. Không ngờ, đạo sĩ vẫn nhìn chằm chằm không hề nháy mắt vào sắc mặt ngây ngốc của Tiêu Chiến, lại nói: "Là ngốc. Nhưng mà số mệnh lại ngàn dặm mới tìm được một, thân có mây tía, có liên thông với Đế tinh."

Vân Quy thay đổi sắc mặt, có chút kinh hỉ nói: "Là nói con ta tương lai có thể được Hoàng thượng sở dụng, trở thành Trấn Quốc tướng quân sao?"

Giả ngu nhiều năm như vậy, trong lòng Tiêu Chiến lúc này cũng không khỏi hậm hực, nghĩ thầm: "Ai cần Hoàng đế sở dụng? Có muốn dùng cũng không cho dùng." Nhưng trên mặt vẫn ngơ ngơ ngốc ngốc, cắn đầu ngón tay, nhìn bộ dạng vui sướng của mẫu thân mà ngây ngốc cười theo một tiếng.

Đạo sĩ không trả lời nàng, chỉ nói: "Thiên mệnh khó tránh, Đế tinh càng không. Số mệnh của công tử nếu có thể thành công liên thông với Đế tinh, tự nhiên là vô giá. Đó chính là hạnh phúc cả đời, mọi việc suôn sẻ, con cháu đầy nhà."

Vân Quy vui mừng khôn xiết, ôn nhu cảm tạ, xoay người muốn đi về phòng lấy bạc đưa cho đạo sĩ.

Đạo sĩ thờ ơ xua tay. Nhìn thấy Tiêu Chiến đang ngồi xổm trên mặt đất, hết sức chuyên chú đùa hoa đếm lá, bất thình lình nói:

"Luôn luôn ẩn nhẫn không phải là tốt. Muốn giữ tâm tính trẻ con lại càng khó."

Tiêu Chiến sửng sốt, cảm thấy người này dường như đang ám chỉ điều gì. Y ngẩng đầu lên, lại phát hiện ra đạo sĩ đã không còn ở đó nữa.

Vân Quy và Thạch Diệp nói chuyện với đạo sĩ xong, càng thêm tin tưởng vững chắc rằng Tiêu Chiến sẽ có thành tựu lớn.

Tiêu Chiến nghe mẫu thân và sư phụ trịnh trọng dặn dò, thầm nghĩ: Đạo sĩ thối. Cái gì mà hạnh phúc suôn sẻ, một chút cũng không được phép. Một chút cũng không cho.

Tính tình của y chính là như vậy, cho dù có oán trách như thế nào, cho dù có không muốn ra sao, cũng vẫn sẽ nhịn xuống, thuận theo kỳ vọng của mẫu thân và sư phụ.

Nhưng mà có lẽ là giả ngốc lâu lắm rồi, trong lòng y thỉnh thoảng lại oán trách chính mình, hoặc là lẩm bẩm lầu bầu một hồi lâu, trong lời nói luôn thể hiện ra rất nhiều tính ấu trĩ, dường như thật sự là ngu ngốc.

Thạch Diệp ở bên ngoài cũng không hoàn toàn biểu lộ thân thủ, chỉ làm cu li khuân vác. Có lúc để kiểm sống, sẽ cùng nam tử tráng thiên trong thôn đi báo danh, đến phủ của các gia đình phú quý làm công.

Lúc này, Tiêu Chiến có thể bỏ kiếm, để Vân Quy dạy y đọc sách viết chữ.

Mà lúc nào Vân Quy nhớ phu quân, ngồi một mình trước cửa sổ viết thư, lúc đó Tiêu Chiến mới có thể một mình ra cửa.

Lúc đó y đã mười lăm tuổi. Đi trên đường, thỉnh thoảng có người khác nhìn qua, y sẽ quen thuộc mà trưng ra bộ dạng ngốc nghếch. Có người gọi, liền cong cong mi mắt cười với họ một cái; có người cố ý chắn ở trước mặt, vươn tay hỏi y đây là số mấy, thì sẽ nghiêng đầu, lắp bắp đếm đầu ngón tay, lại sụt sịt mũi lắc đầu, vừa uỷ khuất vừa đáng thương nói: "Ta không biết....."

Một tràng cười phá lên.

"Thật đáng tiếc. Nghe nói Vân Quy cũng là nữ nhi của một gia đình giàu có, không ngờ sinh ra đứa con trai lại là kẻ ngốc."

"Nhưng lớn lên thực sự rất đẹp....."

"Đẹp thì có ích gì? Với cái đầu này, tương lai sao có thể cưới thê tử được."

"Khụ khụ, bây giờ không phải rất nhiều lão gia thiếu gia phú quý thích.... Sao? Dáng vẻ này, có ngu một chút khéo lại càng thêm hấp dẫn."

"Cút. Tiểu hài tử này cũng là hàng xóm láng giềng của chúng ta, là chúng ta nhìn nó lớn lên, ngươi thật là....."

"Nhưng quả thực là quá ngốc."

Tiêu Chiến nghe thấy âm thanh của bọn họ đi xa dần, trên mặt không lộ ra chút biểu cảm nào, thầm nghĩ: Còn không nhìn ra là ta giả vờ, các ngươi mới ngốc, đúng là rất ngốc. Hừ.

Còn chưa đi dạo được bao lâu, đã bị vài đứa trẻ tám chín tuổi ra chặn lại, luôn miệng kêu y là kẻ ngốc, kẻ ngốc, đòi phải chơi cùng chúng.

Bọn chúng tuy đều phải ngửa đầu nhìn Tiêu Chiến, nhưng bởi vì biết y chỉ là kẻ ngốc đầu óc chỉ bằng trẻ ba tuổi, cho nên không hề sợ hãi, một xô một kéo, ép y phải chơi trốn tìm cùng bọn chúng.

Tiêu Chiến ngây ngốc cười, thầm nghĩ: Lại là chơi trốn tìm. Đám trẻ hư này mỗi lần bắt được y đều kéo lại đây chơi trốn tìm, còn để y đi tìm, thật là chán muốn chết!

Nhưng mà chán thì chán, vẫn còn đỡ hơn phải ở nhà tập võ cùng sư phụ Thạch Diệp hay tập viết cũng mẫu thân.

Y để mặc lũ trẻ ấn mình ngồi lên hòn đá, đem mảnh vải cột vào trước mắt mình, còn bởi vì buộc quá chặt mà kêu lên thành tiếng, nói đau quá.

"A, chặt quá, chặt quá. Các ngươi, các ngươi nới ra cho ta một chút có được không?"

"Không được, không được!" Một nam hài quát to, "Buộc lỏng, ngươi nhìn lén bọn ta trốn ở chỗ nào thì biết làm sao?"

Một đám trốn cũng không trốn hẳn hoi, còn phải lén lút ném đá hay nhánh cây vào người y, không biết bọn chúng trốn ở chỗ nào mới là lạ!

Tiêu Chiến cam chịu bị buộc chặt, ngồi trên tảng đá đếm đếm, lại còn kéo dài âm điệu, nghe vừa mềm lại vừa ngu ngốc.

"Một, hai, ba, bốn, bốn..... À, năm....."

Trong lúc đếm, còn vô cùng thông minh, giả vờ đếm không được, khiến người ta không nhận ra một chút thông minh nào của chính mình.

Đếm xong rồi, y mới đứng dậy đi tìm, duỗi hai tay, chậm rì rì mà sờ soạng.

Bởi vì có tập võ, mặc dù mắt không nhìn thấy, y vẫn có thể linh hoạt tránh đi rất nhiều chướng ngại vật. Thỉnh thoảng còn làm ra vẻ trùng hợp, lẩm bẩm nói:

"Các ngươi, các ngươi ở chỗ nào.... Cục đá, lại có cục đá, cẩn thận có cục đá...."

Đám trẻ ban đầu còn cười trộm, sau đó lại phát hiện ra ném cái gì qua, kẻ ngốc đều có thể tránh được, liền thẹn quá hoá giận, quyết định dẫn kẻ ngốc "vào bẫy" – đó là một khoảng đất trống rộng rãi, ít người qua lại. Một đống đất lớn nhỏ được chất thành đống, trên đó cắm rất nhiều cành cây, còn có cả đá tảng, xác chim chóc và côn trùng. Đó là nơi mà đám trẻ trong thôn xóm đều chơi từ khi còn nhỏ.

Tiêu Chiến nghe những âm thanh cố tình dẫn đường đó, lập tức hiểu được bọn chúng có ý đồ gì.

Lúc còn nhỏ, y đã vấp phải xác một con chuột đồng ở đó, thiếu chút nữa thì té ngã. Ngã cũng không đáng sợ, chỉ là bàn chân y dính vào một thứ gì đó dính như hồ dán, mềm như bông, nhưng lại không có sức sống, khiến cho y cảm thấy khó chịu, đè nén rất lâu. Khi y ngồi xuống mặt đất bụi bặm, lại gặp phải một con sâu bướm đã chết từ lâu, ghê tởm đến mức muốn nôn ra.

-- Nói là ghê tởm đến mức muốn nôn ra, đúng hơn là suýt chút nữa đã khóc lên thành tiếng. Bởi vì giả ngốc, cho nên muốn phát tiết cũng không được. Về đến nhà, y buồn bã nằm ở trên giường, nghẹn ngào lau nước mắt.

Sau đó, y tự nhiên thông minh hơn nhiều, có thể giả vờ như không nghe thấy giọng nói của bọn chúng. Một đám trẻ con lên tiếng dẫn dắt, Tiêu Chiến lại giả vờ ngây ngốc xoa xoa tai, "A? A?" vài tiếng, lẩm bẩm lầm bầm giả ngu, sờ soạng đi đến chỗ khác.

Sau đó y cởi bỏ mảnh vải, ngồi một mình bên dòng suối nhỏ, thoả thích nghịch nước ngắt hoa.

Cuối cùng, đám trẻ kia phải đến tìm y, thấy y ngồi một mình vui vẻ cười ngây ngô như vậy thì vô cùng tức giận.

Lúc này, Tiêu Chiến nghe thấy âm thanh lúc xa lúc gần, giống như tiếng mút mút trêu chọc chó, xen lẫn với tiếng nói cười nho nhỏ, liền không dấu vết mà bĩu môi lên.

Lúc nào cũng là cái loại xiếc này, thật nhàm chán.

Y mở miệng nói: "Các ngươi đang ở chỗ nào thế?"

Lập tức, cách đó không xa có tiếng nói: "Ở đây!"

"Ngươi lại đây! Mau lại đây đi đồ ngốc!"

"Bị kẻ ngốc bắt được liền biến thành kẻ ngốc!"

Ngươi mới là kẻ ngốc ấy!

Tiêu Chiến âm thầm trợn trắng mắt, ngoài miệng vẫn ngây ngốc tiếp tục hỏi: "Ta tìm không thấy các ngươi. Tìm không thấy thì làm sao bây giờ?"

"Ngươi lại đây! Nghe thấy không? Lại đây là tìm thấy chúng ta!"

"Thật đúng là đồ ngốc, nghe thế nào cũng không hiểu tiếng người."

"Hừ! Hay là đem đầu của y dúi xuống đất?"

"Làm bẩn mặt y đi. Nương ta luôn nói y quá đẹp, thật đáng ghét!"

"Không sao cả, chúng ta lớn lên đều đẹp hơn y, anh tuấn hơn y!"

Tiêu Chiến cắn cắn răng thỏ, khẽ hừ mũi một cái.

Đẹp thì chính là đẹp, một trăm năm nữa các ngươi cũng không đẹp bằng ta.

Sau đó y cao giọng nói: "Ta không muốn qua, các ngươi ở xa như vậy. Nếu các ngươi không ra, vậy thì cứ trốn đi, ta không chơi nữa!"

Dứt lời liền cởi bỏ mảnh vải trên mặt, dưới ánh mắt sững sờ của đám trẻ trong bóng tối mà xoay người tung tăng nhảy nhót chạy đi.

"Này, kẻ ngốc sao lại giận rồi!"

"Còn nhảy, cao như vậy còn nhảy, thật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net