Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm Tiêu Chiến mười sáu tuổi, trong nhà cuối cùng cũng tích cóp đủ tiền để đưa y đến quân doanh. Bởi vì không có hộ tịch, đường xá lại xa xôi, cần phải thông quan rất nhiều trạm kiểm soát, cho nên chi phí rất lớn.

Đúng lúc này, trong thôn lại nhận được tin tức. Có một vị tướng quân đến từ kinh đô, tuổi tuy còn nhỏ, nhưng một đường dọn dẹp bọn cướp, đánh bại quân địch lẻn vào gây rối. Mà chỉ trong vòng mấy ngày nữa, vị tướng quân sẽ đi qua khu vực này, từ tiểu thôn của bọn họ mà ra biên cương đánh giặc.

Thạch Diệp hào hứng nói với bọn họ, đây là cơ hội tốt để Tiêu Chiến tòng quân. Thậm chí không cần phải đi đến kinh đô, chỉ cần trở thành tướng sĩ dưới trướng của tướng quân này, với năng lực của Tiêu Chiến, nhất định sẽ lập được công lớn chỉ trong một lần xuất kích.

Bề ngoài Tiêu Chiến không nói gì, nhưng trong lòng lại âm thầm ai oán: Tướng quân hư này.... Sao lại tới sớm như vậy chứ. Đáng lẽ còn có thể kéo dài một thời gian để đi tới kinh đô, bây giờ thì hay rồi, lại trực tiếp đưa mình vào lồng sắt.

Không đến hai ngày sau, khi Thạch Diệp bắt Tiêu Chiến cùng đi mua đồ ăn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng xôn xao. Đám người chen chúc hai bên đường phố, một đoàn quân từ xa cưỡi ngựa, cuồn cuộn tiến đến.

Người đi đầu có diện mạo vô cùng tuấn tú, mặt mày không giống tướng quân, có vẻ cao cao tại thượng, lãnh đạm quý khí, giống như quý nhân hoàng tộc không dính phải khói lửa nhân gian. Đối mặt với ánh mắt kính ngưỡng của đám đông cuồng nhiệt xung quanh, sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi, thậm chí còn có chút không kiên nhẫn mà cau mày lại.

Đội quân này vừa mới tiêu diệt một đám quân địch ẩn nấp ở vùng lân cận thôn trấn, bá tánh xung quanh đều sợ huyết khí hung hãn trên người bọn họ, tiếng la hét ban đầu cũng bị nén lại không phát ra được nữa.

Vẻ mặt Thiếu tướng quân lãnh lệ, một tay giữ chặt dây cương, tay còn lại cầm một con thỏ không dám động đậy tay chân. Để chỉnh lại búi tóc có chút hỗn độn, hắn liền đem con thỏ đặt tạm lên lưng ngựa trước mặt.

Thỏ nhỏ kia có lẽ là bị độ cao và tiếng người làm cho sợ hãi, chỉ dám co chân lại, run bần bật trên lưng ngựa, cái đuôi ngắn ngủn xù xù dán vào bên cạnh chân của tướng quân.

So với khí chất băng lãnh của vị tướng quân, khung cảnh này không hiểu sao lại hài hoà đến lạ.

Tiêu Chiến chen chúc trong đám đông, nhìn lên sườn mặt của Thiếu tướng quân, mở to hai mắt, ánh mắt cũng vô thức bám theo hắn.

....Oa. Tiêu Chiến thầm nghĩ: Hắn thật đẹp trai.

Thiếu tướng quân tuỳ ý sửa lại chút tóc mái trên trán, lại chộp lấy con thỏ vào tay.

Động tác của hắn không chút lưu tình, khiến cho Tiêu Chiến đứng trong đám đông không khỏi rụt cổ lại.

"Thật tuyệt." Y lẩm bẩm nói thầm: "Nếu là ta, ta cũng....."

Thạch Diệp mơ hồ nghe thấy, liền trấn an: "Không cần hâm mộ hắn. Sau này A Chiến cũng có thể trở thành tướng quân danh chấn thiên hạ."

Tiêu Chiến phồng má, nhưng không nói gì.

Trên thực tế, y là hâm mộ con thỏ kia. Có thể vô lo vô nghĩ mà ở bên người tướng quân, chỉ cần ngoan ngoãn ăn cỏ là được rồi.

.... Nếu y có thể là một con thỏ ở trong phủ tướng quân thì tốt quá. Không cần phải nghe những gì nương và sư phụ dặn đi dặn lại, không cần sống dưới cái bóng của một "phụ thân" chưa từng nhìn thấy mặt. Không cần tòng quân, không cần đánh giặc, cái gì cũng không cần nghĩ, mỗi ngày đều có thể vui vui vẻ vẻ.

Chỉ cần ngoan một chút, không cắn người, không chạy loạn, cùng lắm bị Thiếu tướng quân thô lỗ nắm lỗ tai thì giãy giãy cái chân sau, nghiến răng thỏ vài cái mà thôi.

Cái ý tưởng này nếu bị người khác biết được, nhất định sẽ không biết nên khóc hay nên cười, cảm thấy thật sự là vô cùng ấu trĩ.

Cũng vì nhiều năm giả ngốc như vậy, rất nhiều thời điểm, y cũng không lớn hơn những kẻ ngốc khác là bao.

Chỉ có điều Tiêu Chiến không biết, con thỏ kia cũng không phải là con thỏ của "phủ tướng quân tôn quý", mà là Thiếu tướng quân tình cờ phát hiện, bắt lấy để nướng lên ăn.

Ngày thứ hai, Thạch Diệp đã chuẩn bị tốt mọi thứ. Để đề phòng sự cố, liền một mình chạy đến trước đội quân của Thiếu tướng quân.

Vân Quy vô cùng vui sướng, cũng không hề thúc giục nhi tử tiếp tục khổ luyện, còn bảo y ra khỏi nhà đi dạo. Dù sao thì từ nay về sau phải gia nhập quân đội, mỗi ngày đều huấn luyện đánh giặc, nhất định là vô cùng vất vả.

Tiêu Chiến nhìn mẫu thân ngồi bên cửa sổ, vẻ mặt vui mừng cầm bút viết thư cho phụ thân, trong lòng lại âm thầm thở dài, xoay người lê bước, ủ rũ không vui. Thấy hoa thấy chim, thấy cả nước chảy cũng không có tâm trạng chơi đùa.

"Đồ ngốc!!" Đám trẻ kia không biết nhảy ra từ chỗ nào, khó chịu nhìn y, "Lần trước ngươi chọc tức ta rồi! Dám vứt bọn ta ở lại mà chạy trốn. Xem ta đánh chết ngươi!" Nói xong, liền cầm một hòn đá nhỏ ném qua.

Tiêu Chiến nghiêng người né tránh, tức giận liếc nhìn bọn chúng một cái. Nhưng mà y vẫn không quên miễn cưỡng giả vờ là một kẻ ngốc, nói: "Các ngươi đều trốn kĩ như vậy, ta tìm không thấy, cho nên mới đi."

"Không được nguỵ biện! Hôm nay ngươi phải chơi cùng chúng ta một lần nữa. Lần này không cho trốn đi, biết chưa?"

"..... Ừm." Tiêu Chiến khịt khịt mũi, ngây ngốc lại ngoan ngoãn đồng ý.

Y nghĩ thầm: Dù sao sau này cũng không có cơ hội theo bọn họ chơi trốn tìm, sau này cũng sẽ không có ai cùng y chơi trốn tìm. Hôm nay là lần cuối cùng, chơi một lần cuối cùng đi.

Mảnh vải vẫn buộc rất chặt như trước. Tiêu Chiến đi theo tiếng trêu đùa của đám trẻ, cũng không tức giận, cứ vậy sờ soạng mà đi về phía trước.

Trong lòng y đau khổ vì ngày mai có thể phải rời nhà để tòng quân, động tác cũng không còn nhanh nhẹn nữa, cứ loạng choạng bước, không biết đã bị âm thanh dẫn dắt vào mớ hỗn độn nguy hiểm đó từ lúc nào.

Xung quanh truyền đến một trận cười khúc khích. Tiêu Chiến hơi thu hồi tâm tư, thở hắt ra, mò mẫm nói: "Các ngươi đang ở nơi nào? Các ngươi đều ở --"

Y còn chưa nói hết câu đã bị người phía sau đẩy mạnh tới, còn chưa kịp phản ứng đã đập thật mạnh xuống đất, cả đầu đều vùi vào trong đống đất!

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Đám trẻ kia nhanh chóng vây quanh, hai tay chống nạnh, vô cùng đắc ý mà nhìn y: "Hừ! Lần trước còn dám trêu chọc chúng ta!"

"Đúng vậy, ta đã nói muốn dúi đầu ngươi xuống đất, lần này đã làm được rồi!"

Một đám người vui vẻ nhảy nhót xung quan thân thể của Tiêu Chiến, phải mất một lúc lâu mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

"Này, sao tên ngốc này vẫn chưa đứng dậy?"

"Đồ ngốc? Đồ ngốc? Ngươi giả chết hay sao?"

"Trời ơi! Có máu này!!"

Một đám trẻ con ngồi xổm xuống, chọc chọc vào đầu Tiêu Chiến, đột nhiên phát hiện ra trong đất cát trộn lẫn rất nhiều máu. Tức khắc, cả đám đều kinh hãi, sợ tới mức liên tục lui người về phía sau.

Hầu hết các gò đất ở đây đều được chất đống bừa bãi, bên trong đó nhét đầy xác côn trùng, chim, ếch, cá, thậm chí còn có cả những đồ vật linh tinh.

Mà Tiêu Chiến bị đẩy mạnh như thế, cả đầu đều vùi vào trong đống đất, trong đó lại có một trụ đá không nhỏ. Vừa rồi y thất thần, bị mấy đứa nhỏ tiếp cận trêu chọc, không cẩn thận bị đẩy ngã nên đập mạnh vào nó.

Đám trẻ tám chín tuổi tụ lại với nhau, nhưng cũng không phải là quá ác ý. Chúng đều bị biến cố bất ngờ làm cho hoảng loạn, sững sờ nhìn nhau, thậm chí còn không dám nhìn xem người đang nằm trên mặt đất rốt cuộc là bị thế nào.

"Y, y sẽ không chết chứ?"

"Không biết! Ai đi lên nhìn xem? Ngươi đi nhé?"

"Đồ ngốc này, trêu chọc một chút cũng không chịu nổi. Quá xui xẻo rồi?!"

"Vừa rồi là ai đẩy? Trách người đẩy ấy! Lúc đó các ngươi nói là muốn trả thù y, nhưng ta không có hé răng nửa lời! Không thể trách ta được!"

Đúng lúc bọn chúng đang hoảng sợ thì phát hiện ra thân thể của Tiêu Chiến ở trên mặt đất đột nhiên cử động, phát ra tiếng kêu đau yếu ớt, lộ ra một chút khuôn mặt phủ đầy bụi bẩn.

"Không chết! Y không chết!"

"Nhưng mà chảy máu, chảy máu rồi. Chúng ta, chúng ta có nên tìm đại phu tới không?"

"Gọi người để bị bắt hay sao? Sư phụ Thạch Diệp của y nhất định sẽ đánh cho chúng ta một trận."

"Vậy.... vậy thì chúng ta sẽ chạy chứ?"

"Chạy đi! Nương ta nói, cái loại ngốc trời sinh có bị đập trúng đầu, cũng chỉ có thể càng ngày càng ngốc, dù sao cũng chẳng khác gì đâu."

"Vậy chạy thôi!!"

Ồn ào một trận, cả đám ngươi xô ta đẩy chạy đi rồi.

Không biết bao lâu sau, Tiêu Chiến mới cố hết sức mở mắt ra, chậm rãi khó nhọc bò dậy.

Trên mặt y dính đầy hòn đất ẩm ướt, vết thương trên đầu vẫn còn chảy máu. Khi đứng lên, bởi vì mất máu quá nhiều, y phải cúi gập người xuống, loạng choạng rồi lại té lăn trên mặt đất.

"Đau.... Đau quá...."

Tai Tiêu Chiến ù lên, thậm chí còn không nghe thấy cả thanh âm của chính mình, chỉ mơ hồ dựa vào một chút ý thức mỏng manh còn sót lại mà đi tới chỗ thường chơi đùa một mình bên dòng suối.

Chưa kịp đứng vững, y đã ngã bùm xuống nước. Nước lạnh lập tức khiến đầu óc Tiêu Chiến ong ong, cũng tỉnh táo hơn một chút.

"Rửa vết thương.... Phải rửa sạch vết thương...." Y lại gian nan đứng lên, đạp lên hòn đá trơn trượt, mơ mơ màng màng nói.

Nước suối vốn mát lạnh giờ phút này lại lạnh đến thấu xương, từ trong làn tóc đen óng ánh, một màn máu đỏ từ từ loang ra.

Cho tới khi cả người ướt đẫm, Tiêu Chiến mới mơ mơ hồ hồ đi về nhà, lúc này trời đã tối.

Còn chưa vào đến viện, y đã nghe thấy tiếng khóc cố nén lại của mẫu thân ở trong phòng.

Vân Quy nhìn thấy y, nước mắt chảy xuống càng nhiều, nói: "A Tiêu, A Tiêu, con về rồi. Con mau lại xem sư phụ Thạch Diệp của con đi!"

Nàng quỳ trên mặt đất, áo quần dính máu, người nằm bên toàn thân nhuốm máu, hôn mê bất tỉnh, chính là Thạch Diệp.

Hóa ra hôm nay Thạch Diệp đi hỏi thăm về đoàn người của Thiếu tướng quân, cho nên phải đi ra ngoài thị trấn. Nhưng không tìm được nơi quân đội đóng quân, mà lại đụng phải kẻ thù cũ.

Thạch Diệp vốn là người lang thang trên giang hô, vô tình kết đại thù với đám người Tây Vực, vô tình được tri phủ lão gia đi tuần ở khu vực phía Tây cứu mạng, đưa về Giang Ninh, cho nên mới được an nhàn nhiều năm. Không ngờ lần này ra ngoài lại gặp phải mấy người kia, trong lúc đánh nhau bị đâm cho vài nhát, phải liều mạng mới chạy thoát trở về.

Vũ khí mà những người đó sử dụng đều tẩm độc, nhưng cho dù không có độc, Thạch Diệp chảy nhiều máu như vậy cũng là lành ít dữ nhiều.

Thạch Diệp biết rõ mình không sống được, thở hổn hển, vẫy tay gọi Tiêu Chiến lại, đem giấy tờ giả mạo thân phận, bản đồ và tiền bạc trong người đưa cho y.

Tiêu Chiến loạng choạng quỳ xuống bên cạnh, trước mắt đều biến thành màu đen, bởi vì mất máu quá nhiều nên tim đập rất mạnh, tiếng trống ngực dồn dập truyền đến bên tai, khiến y không phân biệt được âm thanh là bên trong hay bên ngoài, hay vẫn là chứng ù tai của chính mình.

Thạch Diệp đứt quãng dặn dò y, phải đi tòng quân, phải vang danh thiên hạ, phải chăm sóc tốt cho Vân Quy, phải cùng Tần Tang đoàn tụ.

Vân Quy bịt chặt miệng, khóc đến mức thở hổn hển, hai mắt cũng sưng đỏ cả lên.

Vì thế, nàng không chú ý tới cả người Tiêu Chiến đều ướt át bất thường, càng không chú tới máu đang rỉ ra từ cái đầu rũ xuống của Tiêu Chiến, xuôi theo thái dương, theo mái tóc dài, ướt ướt dính dính mà nhỏ xuống thân thể của Thạch Diệp.

Trong phòng nồng nặc máu tươi.

Không lâu sau, Thạch Diệp tắt thở.

Tiêu Chiến cùng Vân Quy chôn gã ở trong núi, làm một tấm bia, ở trong bóng đêm dày đặc mà không ngừng rơi lệ.

Có một tia sáng lập lòe giữa các tầng mây dày đặc u ám, những hạt mưa to bằng hạt đậu dần dần rơi xuống, đập vào cũng khiến người ta đau đầu.

Vân Quy khóc nhiều đến nỗi không thể đi được. Sau khi cáo biệt Thạch Diệp liền được Tiêu Chiến cõng, từng bước từng bước lê về nhà.

Sự ra đi đột ngột của Thạch Diệp khiến trong lòng Vân Quy rối loạn, về đến phòng rồi liền bất chấp tất cả, ghé vào cái bàn bên cửa sổ khóc thút thít, không ngừng gọi tên Tần Tang.

Sắc mặt Tiêu Chiến tái nhợt, phì phò thở gấp, ngơ ngác nhìn mẫu thân một lát rồi cũng ngồi xuống phía khác của chiếc bàn.

Sau khi bị trúng mưa, thân thể nặng nề của y mơ hồ nóng lên, khiến y mê man gục xuống bàn, toàn thân mềm nhũn.

Trong đầu y hỗn loạn, ngoại trừ đau đớn ở miệng vết thương thì không thể nghĩ được cái gì khác cả.

"....." Tiêu Chiến lại thở hổn hển vài cái, nhắm hai mắt lại.

Y cứ như vậy mà hôn mê.

Mãi cho đến trưa ngày hôm sau, Tiêu Chiến mới mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Khi đứng dậy, y "A" lên một tiếng, cả khuôn mặt đều nhăn nhúm lại, cẩn thận sờ lên vết thương ở trên đầu, nhỏ giọng kêu đau.

Sau khi chạm vào, Tiêu Chiến cúi đầu nhìn vết máu khô ở trên tay, lại nhẹ nhàng thổi thổi.

Y nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại một lát trên người Vân Quy vẫn đang hôn mê bên canh cửa sổ.

"Nương." Y gọi.

Vân Quy đã khóc rất lâu vào ngày hôm qua, vừa khóc vừa viết vài phong thư cho Tần Tang, mãi cho đến hừng đông mới mệt mỏi ngủ thiếp đi. Một vài tờ giấy viết thư chứa đầy chữ nằm rải rác xung quanh, hai mắt cũng sưng đỏ.

Tiêu Chiến nhìn nàng, giơ tay sờ lên trán của chính mình, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.

Y lững thững đi đến dòng suối dưới chân núi, cúi đầu nhìn cái bóng của chính mình.

Mặt y đỏ bừng bất thường, môi nứt nẻ, cả người bị mưa quất trúng, tuy rằng đã khô ráo nhưng lại xộc xệch.

".... Ừm....Hình như ta bị sốt rồi." Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào mặt nước, nói.

Dứt lời, y lại giơ đôi tay dính đầy nước, cẩn thận vỗ lên mặt của chính mình.

"Thổi thổi..... thổi thổi....."

Vỗ xong, y lại vục mặt vào trong nước, phồng miệng lên, thổi vài cái.

Ngây ngốc làm xong một số các động tác, Tiêu Chiến lại đứng lên, vẻ mặt tò mò mà mờ mịt đi vào trong thôn.

Dọc dường đi, y nghe thấy rất nhiều tiếng gọi "Đồ ngốc". Bởi vì không biết phải làm sao, Tiêu Chiến liền cong khóe mắt mỉm cười với họ.

Còn đụng phải mấy đứa trẻ hôm trước.

Đám trẻ kia nhìn thấy y, sắc mặt đều biến đổi, ríu rít kích động.

"Nhìn đi! Ta đã nói hắn không sao mà!"

"Làm ta sợ muốn chết, cái đồ ngốc thối tha này! Làm ta tối hôm qua ăn cơm cũng không nuốt được."

Bọn chúng cứ vây quanh kẻ ngốc, khiến Tiêu Chiến không cẩn thận vấp một cái, thân thể lập tức mềm nhũn ra, ngã ngồi xuống mặt đất.

"Đau quá...." Y lẩm bẩm. Sau khi đứng dậy, lại bẹp miệng nhìn đứa nhỏ trước mặt, khẽ hừ một tiếng, cũng không hề tươi cười với bọn chúng nữa, cứ như vậy rời đi.

Đám trẻ đứng sững sờ tại chỗ nhìn theo bóng dáng y, bỗng nhiên một đứa lên tiếng:

"Hình như y có vẻ càng ngày càng ngốc...."

Tiêu Chiến không biết đã ra ngoài bao lâu, nhưng khi về đến nhà, hoàng hôn đã yên lặng bao trùm cả núi rừng.

Vân Quy nhìn thấy y, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nước mắt lưng tròng nói: "Con đã đi đâu vậy? Nương còn tưởng rằng, tưởng rằng con cũng xảy ra chuyện gì, lo lắng muốn chết rồi!"

Tiêu Chiến bị nàng ôm, cứ yên lặng chớp chớp mắt. Sau đó mới mím môi, cong cong mi mắt mà ôm lấy mẫu thân, giọng nói vừa khàn vừa dính, nói: "Nương."

"Ừ." Vân Quy ngẩn người, cảm thấy có chút kì quái.

Tiêu Chiến lại nghiêng đầu, cọ cọ mặt vào vai nàng, nói: "Nương."

Vân Quy thẫn thờ, buông nhi tử ra, mờ mịt nói: "....Nương ở đây. A Tiêu, A Tiêu làm sao vậy? Con không khỏe sao?.... Mặt con sao lại đỏ thế này? Con phát sốt rồi sao?"

Chẳng lẽ là do ngấm mưa đêm qua? Nhưng nhi tử của nàng đã tập võ nhiều năm, rất ít khi sinh bệnh.

-- Nếu là bình thường, Tiêu Chiến quả thật sẽ không vì dầm mưa một trận mà nhiễm phong hàn; nhưng tối hôm qua y mất máu quá nhiều, nước mưa lại xối vào miệng vết thương, bị nhiễm trùng, vì thế mới khiến con người rắn chắc như y bị sốt cả đêm.

Vân Quy dùng một tay vuốt ve gương mặt Tiêu Chiến, động tác này dường như làm cho y ngứa ngáy, nhăn mũi nghiêng đầu, giống như động vật nhỏ mà cọ cọ vào lòng bàn tay của Vân Quy.

Sau đó, y lại vui vẻ nói: "Nương!"

"....."

Vân Quy nhơ ngác nhìn nhi tử, tim đập nhanh một cách vô cớ. Dường như có chuyện gì đó đã xảy ra, còn háo hức chui lên từ lòng đất, hung hăng đẩy nàng xuống đáy vực.

Ánh mắt nàng vô tình quét qua, đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy, cả người giống như rớt xuống hầm băng.

"A...."

Nàng hơi hơi hé miệng, nhưng tiếng nói nghẹn lại trong cổ họng, vô cùng khô khốc.

"A Tiêu, trên đầu con..... Trên đầu con....." Vân Quy cảm thấy hai mắt tối sầm, lồng ngực dồn dập phập phồng.

Toàn thân nàng cứng đờ lại, hai mắt đẫm lệ, nhìn vẻ mặt ngây thơ mờ mịt của Tiêu Chiến, lẩm bẩm:

"A Tiêu...... Bảo bối......Con, con làm sao vậy....."

_

".... Không thoải mái.... Không thoải mái....." Thiếu phu nhân liên tục lẩm bẩm, rúc ở trên giường không nhúc nhích.

Bỗng nhiên, y che miệng lại, nghẹn ngào nói: "Muốn nôn! Thiếu gia! Ta muốn nôn!"

Thiếu tướng quân cau mày, đặt một tay lên gáy y.

Kẻ ngốc duy trì tư thế nằm bò trên mép giường một hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu, mở to đôi mắt ngây thơ mờ mịt, nói: "Không nôn được."

Thiếu tướng quân: "......"

Thiếu phu nhân cười thành tiếng, vỗ vỗ ngực của chính mình.

Bọn họ ở trong sơn trang của trại Ngọc Môn đã nửa tháng. Trong nửa tháng này, kẻ ngốc không biết mỗi ngày ra cửa ăn cái gì, không biết tại sao ngày nào cũng nói không thoải mái, buồn nôn.

Dù sao cũng lại là ăn nhiều kẹo hồ lô. Chỉ trong nửa ngày, tình trạng trên đã xảy ra rất nhiều lần. Cứ liên tục như vậy, người bình thường khó mà không cảm thấy bị kẻ ngốc chơi đùa, ba lần bốn lượt không thèm để ý tới y.

Thiếu tướng quân lại không. Mỗi lần đều lạnh mặt tặc lưỡi, sau đó vẫn ôm chặt lấy kẻ ngốc.

Nhưng mà cũng không thể lần nào cũng vậy. Dưới ánh nhìn chăm chú của phu nhân ngốc, Thiếu tướng quân cao cao tại thượng lạnh mặt, chậc lưỡi một tiếng, ra lệnh cho người hầu đi tìm đại phu.

Thiếu phu nhân nghe hiểu, nói: "Tìm đại phu, tìm đại phu!"

Y dừng lại một chút, hơi hơi nhíu mày, uỷ uỷ khuất khuất mà thẽ thọt: "..... Thiếu gia, không uống thuốc, ta không muốn uống thuốc."

Thiếu tướng quân liếc mắt nhìn y, lạnh nhạt nói: "Uống thuốc, còn phải uống thật nhiều mới được."

Kẻ ngốc có chút nóng nảy, "Không uống!"

"Uống!"

"Không uống!!"

"Ta nói uống là uống."

"....." Kẻ ngốc nhe răng thỏ, trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, đột nhiên xoay chuyển đôi mắt, vẻ mặt cũng mềm xuống.

Y rướn người lại gần, thật cẩn thận mà hôn lên môi Thiếu tướng quân một cái, lại nhẹ giọng nói:

"Vậy thì uống thuốc, uống thuốc đi, ừm.... Uống nhiều thuốc xong, thiếu gia liền dùng gậy, dùng gậy, được không?"

Thiếu tướng quân: "......."

Hắn hung hăng nhướng mày, nghiến răng nói: "Cái đồ ngốc nhà ngươi, thật là.... thật là dâm đãng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net