Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"....Đúng là ăn nhiều đồ không dễ tiêu hoá."

Đại phu rút hai ngón tay dùng để bắt mạch về, híp mắt nói: "Tâm tính của phu nhân giống như hài đồng, không có khả năng phân biệt rõ ràng thân thể có khoẻ hay không, cho nên chỉ khi nào bị đau mới phát hiện ra. Về lâu dài, có khả năng sẽ khiến tỳ khí bất hoà, thân thể hao tổn. Tướng quân tốt nhất là quan tâm nhiều hơn một chút, quản chặt phu nhân mới được."

Thanh Y và A Ngôn vô cùng áy náy, cúi đầu xuống, một chút cũng không dám nhìn về phía thiếu gia.

Sắc mặt Thiếu tướng quân hơi trầm xuống, liếc nhìn kẻ ngốc một cái. Thấy thần sắc của y ngây thơ vô tội, hai tay vẫn uỷ uỷ khuất khuất mà đặt ở bên miệng của chính mình, giống như chuẩn bị nôn ra bất cứ lúc nào. Y còn hơi phồng phồng má, dường như rất không phục, vì sao mình lại khó chịu như vậy chứ? Vì thế, hắn tặc lưỡi một cái, gõ gõ tay vào miệng y, nói: "Tự làm tự chịu."

Thiếu phu nhân ngước mắt lên, há miệng muốn cắn qua. Tuy rằng không cắn được, nhưng răng thỏ va chạm vào nhau vẫn vang lên một tiếng rất nhỏ, hơn nữa còn trừng mắt, tràn đầy khí thế.

Đại phu vờ như không thấy, nâng bút viết phương thuốc.

Sau vài nét bút, vẻ mặt đại phu hơi đông cứng lại, liếc nhìn những người đang ở đó, do dự nói: "Lão phu có thể bắt mạch một lần nữa không?"

A Đại lập tức hỏi: "Thân thể phu nhân có vấn đề gì sao?" Tướng quân và phu nhân hiện tại đang ở trong địa bàn của bọn họ, nếu phu nhân có sai sót gì thì làm sao giải thích được với tướng quân?

"Không không không." Đại phu lắc đầu, ngập ngừng một chút, lại gật đầu nói: "Lão phu hiện tại cũng không thể xác định được. Chỉ là.... Chỉ là, có chút kỳ quái."

Ánh mắt Thiếu tướng quân tối sầm lại, gật đầu nói: "Được, bắt mạch một lần nữa đi."

Hắn nâng bàn tay kẻ ngốc lên, đặt lên bàn.

Thiếu phu nhân không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tâm tính trẻ nhỏ, bị ép đưa tay cho đại phu xem lần nữa liền có chút kháng cự, cả thân mình đều rúc vào bên cạnh tướng quân. Vẫn là Thiếu tướng quân dùng bàn tay kia nhẹ nhàng gãi gãi cằm y, khiến y không nhịn được mà híp híp mắt, ngẩng đầu lên giống như mèo nhỏ, sau đó liền ngoan ngoãn trở lại.

Đại phu do dự một chút, lại đặt hai ngón tay lên cổ tay trắng nõn trơn bóng của người trước mặt.

Lần chẩn đoán này chậm hơn lúc nãy rất nhiều. Vẻ mặt của đại phu càng lúc càng kỳ lạ, âm thầm hít một hơi, lẩm bẩm nói một mình, nhưng không ai nghe rõ.

Đôi mắt vẩn đục đảo qua đảo lại trên khuôn mặt ngây thơ mờ mịt của Thiếu phu nhân, trong con ngươi hiện lên vẻ mới lạ và dò hỏi.

Có lẽ lo lắng là hiện tượng kì lạ này là ảo giác của chính mình, thỉnh thoảng đại phu lại xoa xoa các ngón tay vào nhau, khi đặt lên trên cổ tay của Thiếu phu nhân lại càng cẩn thận.

Một lúc lâu sau, đại phu cuối cùng cũng từ từ rút tay về.

Thiếu tướng quân hỏi: "Sao rồi?"

Đại phu dừng một chút, đứng lên, chắp tay cung kính hành lễ, nói: "Lão phu chúc mừng tướng quân, chúc mừng phu nhân."

Tất cả mọi người đều sửng sốt. Vừa rồi còn nói là tì vị bất hoà, sao bây giờ đột nhiên lại chúc mừng chứ?

"Nếu lão phu khám không sai..." đại phu chậm rãi nói: "Phu nhân đã có.... Đã có thai gần một tháng."

Mọi người: ?????

Sảnh đường lập tức im ắng.

"......" Thiếu tướng quân nói: "Cái gì cơ?"

Vẻ mặt hắn không đổi, ngữ khí cũng không có gì kì lạ, nhưng hiếm khi hỏi lại một lần.

Đại phu nói: "Phu nhân đã có thai, được hơn nửa tháng."

"......" Thiếu tướng quân trầm mặc một lúc lâu, lại hỏi: "Vì sao?"

Đại phu sửng sốt.

Thiếu tướng quân nghiêng đầu mờ mịt nhìn kẻ ngốc, hơi hơi hé miệng, lại hỏi: "Vì sao lại có thai?"

Đại phu cũng trầm mặc một lát, thành khẩn nói: "Đương nhiên là tướng quân và phu nhân -- làm chuyện phòng the mà có."

Đám người hầu không khỏi đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc và khiếp sợ trên mặt đối phương: Thiếu phu nhân là nam tử, sao lại có thai chứ? Cho dù có thể có thai, nhưng tại sao lại – dễ dàng có thai như vậy chứ?

Hoàng đế tiền triều vì muốn nam tử mình yêu có thai đã hao phí rất nhiều tiền bạc, tìm kiếm vô số thiên tài địa bảo mới có thể nghịch thiên; nhưng phu nhân bọn họ, đến canh nhân sâm còn không uống, mỗi ngày đều ăn đủ loại đồ ăn vặt, sao có thể có thai được chứ?

Ngay cả viên phòng cùng thiếu gia, cùng đã là hơn nửa tháng trước kia—

Nghĩ như vậy, Thanh Y, A Ngôn và mấy người khác đều nghẹn họng, lặng lẽ liếc nhìn nhau, mặt cũng nóng bừng lên.

Như vậy có thể tưởng tượng được, vẫn là thiếu gia, bản lĩnh của thiếu gia.....

Đại phu nói: "Mạch tượng vẫn còn rất yếu, cho nên trước đó không phát hiện ra. Nhưng lão phu đã xác nhận nhiều lần, chắc chắn không sai."

"....." Thiếu tướng quân nói: "Y là nam tử, sao lại mang thai được?"

Người này vẫn không có biểu cảm gì cả, nhưng lại sững sờ, liên tục thốt ra cùng một câu hỏi. So với bộ dạng trầm tĩnh bình thản trước kia, quả thật làm cho mọi người không khỏi muốn cười – đương nhiên, cũng không ai dám thực sự cười nhạo hắn.

Đại phu nói: "Đây đúng là chuyện hiếm lạ. Vừa rồi lão phu bắt mạch, cũng không phát hiện thân thể phu nhân có gì khác với người thường. Trên y thư ghi chép rất ít về việc nam tử mang thai. Đối với tình huống của phu nhân.... Cũng chỉ có thể nói, thân thể trời sinh thích hợp với việc mang thai."

Thiếu tướng quân: "......"

Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, cúi đầu nhìn về phía cái bụng phẳng lì của Thiếu phu nhân.

Kẻ ngốc nhìn thấy mọi người đều nhìn về phía bụng của mình, còn liên tục nói cái gì mà "có thai", "mang thai". Y nghe không hiểu, vô thức sờ sờ lên bụng mình. Vừa chạm vào, lại "A" lên một tiếng, ngẩng đầu nói: "Đói bụng. Thiếu gia, đói bụng quá."

Lúc này vừa mới qua giờ ăn trưa không lâu, y đã lại cảm thấy đói bụng rồi. Tình huống như thế này thật ra đã xảy ra vài lần, nhưng y là nam tử, ai mà nghĩ tới phương diện này chứ? Ngay cả khi không hiểu được tại sao lại buồn nôn, cũng theo tiềm thức mà cho rằng y đã ăn quá nhiều đồ ăn vặt.

Nghĩ tới đây, Thiếu tướng quân nói: "Vậy y đột nhiên muốn nôn, cũng là vì cái thai mà sinh ra?"

"Cái này thì không phải." Đại phu nói: "Vẫn là ăn nhiều nên hỏng bụng."

Đó cũng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nếu kẻ ngốc không ăn nhiều mà sinh bệnh, không biết khi nào bọn họ mới phát hiện ra y đã mang thai; cho dù là nam hay nữ, thân thể lúc mang thai đều không biết sẽ xảy ra phản ứng gì, thai nghén sẽ khiến thân thể yếu đi, nếu chẳng may có gì đó xảy ra—

Thiếu phu nhân nghe không hiểu, cứ sờ bụng nói với thiếu gia rằng rất đói, nhưng không được đáp lại. Y còn đang thầm chửi trong bụng, lại nghe thấy đại phu nói mình "ăn nhiều nên hỏng bụng", liền trợn mắt, che miệng nói: "Bụng ta không hỏng!"

Lại quay đầu nhìn Thiếu tướng quân: "Bụng ta không hỏng, thiếu gia, bụng ta không hỏng. Không, không cần uống thuốc."

Thiếu tướng quân dừng một chút, nói: "Phải uống."

Hắn giơ tay lên vuốt ve gò má kẻ ngốc, thấp giọng nói: "Không uống, không tốt đâu."

Giọng hắn rất trầm thấp, mang theo chút từ tính, vừa chậm rãi vừa nặng nề. Tuy là mệnh lệnh, nhưng lại rất ôn nhu, khiến lòng người ta ngứa ngáy.

Trước kia Thiếu tướng quân nói như vậy, kẻ ngốc liền không chịu được, cứ mơ mơ hồ hồ mà đáp ứng tất cả; huống chi là mấy ngày nay, bọn họ ngày đêm đều hoà hợp, quấn quýt lấy nhau, đến xương cốt cũng bị xoa mềm. Cho dù chỉ là một con thỏ ngốc nghếch, cũng bị làm cho lỗ tai run run, mở cái bụng lông tơ xù xù ra cho người ta xoa nắn.

Lúc động tình, thiếu gia chỉ cần hơi dùng sức, bóp chặt cổ y, không ngừng hôn lên khoé môi, gương mặt, vành tai của phu nhân ngốc, khiến đôi môi y không khép lại được, nước bọt từ bên trong chảy ra, làm ướt cả đầu lưỡi đỏ mọng, để lại trên mặt một vệt nước dấp dính, thở hổn hển dán vào bên tai. Lực độ mút dái tai của Thiếu tướng quân cũng giống như động tác dưới thân, thấp giọng nói: "Sao lại chảy ra nhiều nước như vậy chứ, đồ ngốc, hửm?"

"Thư giãn đi, ngoan ngoãn. Thả lỏng ra một chút, nhé?"

".... Đồ ngốc, đồ ngốc, nhấc mông lên đi."

Giọng nói kia trầm thấp từ tính, hơi thở dốc thô nặng mà ẩn hiện sắc tình, khiến cả người Thiếu phu nhân đều sắp tan chảy ra dưới thân của hắn.

Vì thế, lúc này Thiếu tướng quân ra lệnh cho y không được không uống thuốc, kẻ ngốc liền chớp chớp mắt, đuôi mắt cùng đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, hiện lên một chút ửng hồng hoảng hốt, cắn một chút vào má thịt, ngoan ngoan ngoãn ngoãn gật đầu.

Y dùng đầu ngón tay móc vào lòng bàn tay của thiếu gia, lắc lắc, kéo người đến bên mình, dường như rất cảnh giác với đại phu bên kia, che miệng nói nhỏ: "Không uống mới không đắng. Không cần uống thuốc đắng, thiếu gia. Ngươi để cho bọn họ đem thuốc đắng ném hết đi!"

Bết kể là ai, cho dù là nam hay nữ, cứ toàn tâm toàn ý như vậy; đôi mắt trong veo như pha lê, hoàn toàn tín nhiệm vào mình như vậy; một kẻ ngốc mà lại xinh đẹp ngây thơ như vậy, đều khiến người ta không tự chủ được mà muốn đem y giấu đi, dùng xúc động và dục vọng mà nâng niu trong lòng bàn tay; mà giờ phút này, một người tính tình xấu xa như Vương Nhất Bác, từ nhỏ đã cao cao tại thượng, trời sinh lúc nào cũng cho rằng mình ở trên người khác, biết rằng kẻ ngốc của hắn, phu nhân ngốc của hắn, thê tử của hắn, lại đột ngột mang thai, giữa hai người bọn họ đã có hài tử, càng chọc vào nơi mềm mại nhất trong lòng hắn.

Hơi thở của kẻ ngốc mềm mềm mại mại, lời nói ấu trĩ, lại như đuôi mèo mà quét qua đầu quả tim của hắn.

Giống như lần đầu gặp mặt, kẻ ngốc cười khanh khách mà gọi hắn là "Thiếu gia".

Yết hầu Thiếu tướng quân giật giật, bàn tay khẽ động, mi mắt rũ xuống, ngón tay cái chậm rãi vén tóc mái trên trán Thiếu phu nhân.

"Ừm."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Ném hết đi."

--

Một kẻ ngốc, có thể biết được tên họ của chính mình đã là tốt rồi, làm sao hiểu được "mang thai" tột cùng là cái gì.

Đến bây giờ y muốn cùng Thiếu tướng quân viên phòng, đều chẳng phân biệt được thời điểm nào để nói với người ta "lấy gậy ra cho ta".

Điều làm người ta đau đầu nhất chính là, tâm trí của y chỉ bằng đứa trẻ ba tuổi, giải thích cho y hiểu thế nào là mang thai, cũng giống như giải thích cho một đứa trẻ đang cắn ngón tay hỏi về chuyện làm thế nào để sinh ra nó – nói không nên lời, nói thế nào cũng không rõ.

Vì thế, khi Thiếu phu nhân xoa xoa cái bụng nhỏ vừa mới ăn no của chính mình, cuối cùng mới nhớ ra vừa rồi đại phu đã nói với thiếu gia cái gì, ngẩng đầu hỏi: "Có thai là sao?"

Thiếu tướng quân cho người dọn một bàn đồ ăn nhỏ, sau đó cùng đại phu ra chỗ khác hỏi chuyện.

Thanh Y đang thu dọn bàn ăn, khựng lại một chút, nói: "Chính là trong bụng của phu nhân có một hài tử của thiếu gia."

Hai mắt Thiếu phu nhân trợn lên, khiếp sợ nói: "Trong bụng ta? Là trong bụng ta sao??"

Thanh Y đáp: "Đương nhiên là đúng rồi."

"....." Thiếu phu nhân ngây ngốc ngồi trên ghế, vẻ mặt đột nhiên hoảng sợ không thôi, gấp đến mức lời nói ra đều phải vấp váp nhiều lần: "Bụng ta, trong bụng ta! Ta không ăn nó, không ăn nó nha!! Nó, nó làm thế nào mà lại ở trong bụng ta???"

Kẻ ngốc này bình thường hái hoa xong đều trả về chỗ cũ, bỗng nhiên biết được mình đã "ăn" một hài tử vào trong bụng, nhưng lại không sợ đến mức kinh hoảng.

A Ngôn đứng bên cạnh vội vàng nói: "Không đúng không đúng! Phu nhân, không phải ngài đem nó ăn vào trong bụng. Cái này....! Cái này...." Làm thế nào để giải thích đây?

Thấy Thiếu phu nhân còn đang muốn tự móc cổ họng của chính mình, Thanh Y đã vội vàng chạy tới an ủi: "Phu nhân, phu nhân, chuyện đều là như vậy. Mang thai chính là, ngài và thiếu gia – viên phòng, sau đó chuyện này sẽ tự phát sinh."

"..... Viên phòng....." Thiếu phu nhân cúi đầu, nhìn nhìn bụng, lại nhìn nhìn nàng, ánh mắt ướt dầm dề, giống như động vật nhỏ mà ngây thơ mờ mịt nhìn nàng.

Tim Thanh Y mềm nhũn, nói: "Đúng vậy. Ngài và thiếu gia viên phòng, sẽ có hài tử. Đứa nhỏ ở trong bụng ngài sẽ càng ngày càng lớn, sau mười con trăng, nó sẽ ra ngoài cùng ngài chơi đùa."

Hai mắt Thiếu phu nhân sáng lên, ánh mắt nhìn xuống bụng cũng không còn rối rắm như trước nữa, vừa xoa vừa thì thầm nói với hài tử còn chưa thành hình trong bụng.

Đám nha hoàn lặng lẽ thở phào. Nhìn bộ dạng ngây thơ khờ khạo của Thiếu phu nhân, đầu tiên là cảm thấy buồn cười, nhưng rồi lại không khỏi lo lắng.

Mang thai cũng không phải là dễ dàng, tâm tính của phu nhân như vậy, cũng không biết bản thân mình lúc nào khỏe lúc nào yếu, đối với các loại phản ứng khi mang thai, không biết sẽ khó chịu và sợ hãi như thế nào.

Đúng lúc này, Thiếu phu nhân lại vỗ vỗ bụng, "A" lên một tiếng, dường như đã suy nghĩ rất lâu, bây giờ chợt bừng tỉnh, nói: "Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi."

"Viên phòng chính là, thiếu gia đem cây gậy, ừm, cây gậy bỏ vào bụng ta. Sau đó ta liền, liền có hài tử."

Thanh Y: "............"

A Ngôn: "............"

...... Một kẻ ngốc, lại có thể giải thích chuyện này đơn giản dễ hiểu đến như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net